Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 281: Tân chư thiên thập đạo

Thạch Trư

27/02/2013

Ứng Tông Đạo thậm chí còn chưa động thủ, chỉ ngồi trên bảo tọa tông chủ, nhẹ nhàng giật giật ngón tay, lợi dụng chỉ lực, đem Đại Tần quốc đặc sứ trấn áp, không ai có thể nhúc nhích được.

Triều Công Thiều nhẹ giọng cười nói: “Tên ngu ngốc này, còn tưởng rằng Thánh Tông chúng ta lao sư động chúng là vì nghênh đón bọn họ sao, thật sự là đồ ngu. Nếu không phải nể mặt tín vật của tông chủ trước đây, sao có thể làm chúng ta bị kinh động hết thảy được?”

Yến Tư Nhiên cũng lắc đầu cười nói: “Thánh Tông ta lai lịch lâu đời, từ khi lục đạo tan biến tới nay, vẫn sừng sững không ngã, so với Đại Tần quốc còn muốn lâu đời hơn rất nhiều. Bọn người kia tác oai tác quái, cũng không biết nơi này là địa phương nào?”

“Năm đó Thủy hoàng đế nếu không gian trá, làm sao có thể thắng được tông chủ đời trước?” Lại có một vị thái thượng trưởng lão lộ ra vẻ khó chịu, trầm giọng nói.

Diệp Húc âm thầm gật đầu, biết chư vị thái thượng trưởng lão nói lời này không giả. Lúc trước Thủy hoàng đế sở dĩ chiến thắng được tông chủ hoàng tuyền ma tông, cũng không hoàn toàn dựa vào thực lực. Trong đó cũng đùa giỡn thủ đoạn đi.

Thủy hoàng đế sau trận chiến đó, thân thể lọt vào thương nặng, lưu lại bệnh không thể chữa, tráng niên sớm trôi qua. Mà tông chủ Ma Tông vẫn còn sống, sống rất lâu, trận chiến đó bề ngoài Thủy hoàng đế thắng, nhưng thực tế lại là hắn thua.

Diệp Húc suy nghĩ thông suốt điểm này, liền hiểu được cao tầng của Hoàng Tuyền ma tông vì sao lại khó chịu với hoàng thất Đại Tần như vậy.

“Lão giả tam thần cảnh gia, mặt trắng không râu, hẳn là hoạn quan trong triều. Tam thần cảnh cường giả không ngờ chỉ có là hoạn quan trong triều. Nội tình của Đại Tần quả thực hùng hậu vô cùng. Tuy nhiên, lão giả này ngày thường tác oai tác quái, lại không biết Thánh Tông ta ngay cả triều đình cũng không để vào mắt. Nếu không phải có tín vật tông chủ, căn bản không có khả năng kinh động mấy vị thái thượng trưởng lão.” Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Lão giả bị Ứng Tông Đạo ép quỳ rạp trên mặt đất, giọng căm hận nói: “Được! các ngươi không ngờ dám trấn áp ta, khi trở về ta sẽ báo cáo thánh thượng, đem hết thẩy trên dưới Ma Tông các ngươi, giết sạch sẽ.”

Ứng Tông Đạo ánh mắt quét tới lão, nguyên thần của lão lập tức sôi trào, bắt đầu thiêu đốt.

Lão không hỏi kinh hoàng, cao giọng quát chói tai:” Ta có tín vật của tông chủ trước đây của các ngươi, Ứng Tông Đạo, ngươi dám giết ta sao?”

Trên người lão đột nhiên xuất hiện ra một mặt kim bài, tản ra ma khí dày đặc, hiển nhiên là một kiện trọng bảo. Kim bài này chính là tín vật mà tong chủ lúc đó đã giao cho Thủy hoàng đế. Cầm kim bài này, giống như gặp người, Ma Tông trên dưới không thể không theo.

Ứng Tông Đạo thản nhiên cười nói: “Ta nếu muốn giết ngươi, trên trời dưới đất, không ai có thể cứu được ngươi, ngay cả tín vật của tông chủ đời trước cũng không được.”

Trong chớp mắt, nguyên thần của lão giả này bị đốt thành tro tàn, chỉ để lại một khối thân thể, có thể nói là hồn bay phách lạc.

Một cường giả tam thần cảnh, bị một cái liếc mắt của hắn đã chết!

“Quan viên đại Tần thật sự là càng ngày càng không ra gì. Các ngươi có thể thương lượng một chút, đổi người biết lý lẽ ra tuyên độc thánh chỉ đi.” Ứng Tông Đạo vừa xử tử xong cường giả, hạ giọng nói.

Hắn thu lại chỉ lực, ngồi trên bảo tọa, bình tĩnh nhìn về phía thuyền rồng đại Tần quan viên. Chỉ thấy hai đầu chân long màu vàng vẫn quỳ rạp trên mặt đất, cả người run rẩy không dám đứng dậy.

Mà nhiều cao thủ bên trong thuyền rồng, cũng không dám can đảm đứng lên. Thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên một chút nào, sợ đắc tội bá chủ Ma Tông này.

Triều Công Thiều vuốt chòm râu của mình đắc ý dạt dào cười ha hả nói: “Liếc mắt nhìn ai người đó chết… thật là, thực lực đệ tử này của ta càng thêm cao thâm rồi.”

Sau một lúc lâu, Diệp Húc mới nhìn thấy Đông Hoàng Mục chậm rãi đứng dậy, đi tới bên người lão già vừa bị đốt cháy nguyên thần kia lấy thánh chỉ ra. Hắn lập tức tay cầm thánh chỉ chậm rãi quỳ xuống, cao giọng đọc thánh chỉ, có vẻ không kiêu ngạo, không siểm nịnh.



Ý chỉ của Tần hoàng rất đơn giản, yêu cầu các môn phái ma đạo, cắt cử tinh anh gia nhập vào quân Tần đối kháng với đại Hán. Tất cả tới Tây Hoang Đại Mạc, công chiếm bản đồ Đại Hán.

“Nhân tài của Đông Hoàng gia, co được giãn được, rất không tồi. Ngươi quỳ lạy Thánh Tông và ta, cũng không tính là bôi nhọ huyết mạch Thiên Đế.”

Ứng Tông Đạo tán thưởng nói: “Loại người như ngươi, tương lai không thể tính được. Nếu là có thể đi vào bên trong Thái Dương thần cung do Đông Hoàng gia lão tổ tông các ngươi mở ra. Tương lai có thể là một cự phách trong ma đạo.”

Đông Hoàng Mục cung kính nói: “Đa tạ lời bình của tông chủ.”

“Chư vị đặc sứ, thánh chỉ đã đọc xong, các ngươi có thể đi.”

Ứng Tông Đạo ngồi trên bảo tọa tông chủ, không có ý tứ đứng dậy, thản nhiên nói: “Có uống chén trà rồi hãy đi không?”

Đặc sứ triều đình nơm nớp lo sợ đứng dậy, làm sao còn có ý muốn uống trà. Tất cả cuống quýt từ chối, khống chế thuyền rồng hốt hoảng mà đi.

“Tiểu bối của Đông Hoàng gia, thật là một nhân tài. Đáng tiếc hắn là đệ tử nội bộ của Thái Dương Thần Cung, không thể gia nhập vào Thánh Tông của ta.”

Triều Công Thiều trầm giọng nói: “Tuy nhiên thánh chỉ cả Tần hoàng rất đáng phải thương thảo, trong đó có rất nhiều mưu mẹo, phải có sát cơ.”

Một vị thái thượng trưởng lão gật đầu nói: “Không sai, hoàng tộc đại Tần có nhiều cao thủ, hoàn toàn tương đương với một đại phái ma đạo. Lúc này Tần hoàng yêu cầu ma đạo các môn phái cắt cử cao thủ, tuyên chiến với đại Hán, chỉ sợ có ý tứ làm suy yếu ma đạo các môn phái của ta.”

“Đại Hán chính đạo, cũng sở hữu nho thích đạo tam gia. Nho vu, thích vu, đạo vu đều là các phe phái lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay. Bên trong tam gia, đều có đại phái cả, thích vu có Đại Phạm Âm Lôi Tự, tiểu quang minh thánh địa, không kém Hoàng Tuyền Thánh Tông ta là mấy. Tần Hoàng khai chiến, chính đạo tam đại gia khẳng định sẽ không ngồi yên. Tới lúc đó chỉ sợ sẽ biến thành chiến tranh hai phái chính ma rồi. Tần Hán hai quốc gia cũng không quan hệ nhiều lắm, tổn thương chính là tinh anh hai đạo chính ma chúng ta.”

Diệp Húc lẳng lặng nghe ngóng, chỉ thấy mấy thái thượng trưởng lão ta một câu người một câu, đã nghiền ngẫm tâm tư của Tần hoàng một phen. Những lão cáo già này, đều là nhân vật thành tinh cả rồi, phân tích thánh chỉ của Tần hoàng vô cùng nhuần nhuyễn.

Nói thật, Quan Tinh phong của Diệp Húc, Vệ Đạt đã chết, người thì thưa thớt, thế nhỏ lời nhẹ, trước những việc liên quan tới quyết sách của Ma Tông, cũng không có bao nhiêu quyền phát ngôn. Người có thể mở miệng nói chuyện, cũng chỉ có vài vị thái thương trưởng lão và mấy vị trưởng lão thực lực thâm hậu mà thôi.

Ứng Tông Đạo ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Tần quốc đặc sứ cầm tín vật trong tay mà tới. Thánh Tông chúng ta cũng không thể từ chối được, cũng phải phái người tham dự. Đây cũng là cơ hội để đệ tử tôi luyện. Tuy nhiên, vừa phải đảm bảo bồi dưỡng đệ tử, vừa không thể làm dao động căn cơ của Thánh Tông ta. Do đó cần các vị phong chủ xuất ra một chương trình, mỗi một tòa linh sơn phái ra bao nhiêu người. Việc này, chư vị sau khi trở về núi thảo luận một phen, ngày sau định đoạt.”

Hắn đứng dậy mà đi, các phong chủ cũng đứng dậy, tự trở về núi của mình.

Diệp Húc cũng đứng dậy, rời khỏi pháp đàn, đang định trở lại Quan Tinh phong. Triều Công Thiều đột nhiên ném cho hắn một cái kim bài, cười ha hả nói: “Tiểu tử, đưa ngươi cái vật này.”

Diệp Húc cuống quýt tiếp lấy, cúi đầu nhìn kỹ, sau một lúc lâu không nói thành lời.

Kim bài này, không ngờ chính là tín vật mà tông chủ đời trước đã để lại cho Thủy hoàng đế. Vừa rồi đại Tần quốc đặc sứ thậm chí muốn dùng kim bài này để đối phó với Ứng Tông Đạo!

Triều Công Thiều không biết từ lúc nào trộm được cái kim bài này tới tay, tùy tiện vất cho hắn.



Kim bài này chính là một kiện vu bảo, to bằng bàn tay, mặt chính khắc chữ “ Lệnh” mặt trái cũng một chữ “Lâm”, tràn ngập ma khí.

Kim bài nhìn như không lớn, lại nặng nề kinh người, so với kim kiều bên trong ngọc lâu của Diệp Húc chỉ nhẹ hơn hai ba phần.

Diệp Húc nhận lấy kim bài, cười nói: “Lão tông chủ, không biết mấy năm gần đây, lão nhân gia ngài có nghiên cứu lại chư thiên thập đạo hay không? Không bằng truyền thụ cho đệ tử?”

“Tiểu quỷ, quả nhiên khéo đưa đẩy, rất có phong thái của lão phu năm đó.”

Triều Công Thiều cười ha hả, nhìn đông rồi lại nhìn tây, nhỏ giọng nói: “Chư thiên thập đạo của ta bị Ứng Tông Đạo phá giải dễ dàng quá. Ta sau đó đã khổ công nghiên cứu một chư thiên thập đạo mà hắn không thể phá giải được, cuối cùng nghiên cứu thành công. Tuy nhiên chư thiên thập đạo đầy đủ tuy ta nghiên cứu ra được, nhưng lại là một chuyện đại xấu. Truyền thụ cho ngươi không phải là không thể, nhưng tuyệt đối không thể cho người khác biết.”

Diệp Húc cũng không khỏi tò mò , không biết Triều Công Thiều nghiên cứu ra chư thiên thập đạo mới có bộ dạng gì. Một già một trẻ lúc này lén lút rời khỏi tổng đàn Ma Tông.

Đám người Đông Hoàng Mục khống chế thuyền rồng rời khỏi Thập Vạn đại sơn. Đặc sứ trên thuyền rốt cuộc cũng thở nhẹ ra, đi đứng còn bủn rủn, trong lòng sợ hãi nói: “Ma Tông Ứng Tông Đạo quả nhiên sâu không thể lường. Hàn tổng quản nói năng lỗ mãng, chết chưa hết tội, suýt nữa kéo cả chúng ta vào…”

“Không xong, kim bài kia đâu rồi? “Có người đột nhiên thất thanh nói.

Đông Hoàng Mục trong lòng cả kinh, trên người mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, vội vàng tìm kiếm khắp nới. Chỉ thấy khối kim bài mà tông chủ Hoàng Tuyền ma tông năm đó đưa cho Thủy hoàng đế dĩ nhiên đã không cánh mà bay.

Mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trong lòng tuyệt vọng: “Kim bài này là tín vật của tông chủ Ma Tông năm đó, nếu bị mất kim bài này, sau này muốn mời được Hoàng Tuyền Ma Tông chỉ sợ sẽ khó khăn ngàn vạn lần!”

“Ma tông qua nhiều thế hệ có không biết bao nhiêu người xâm nhập hoàng cung, tính toán cướp đi kim bài. Tuy nhiên kim bài có cao thủ hoàng tộc canh gác nên bọn họ thủy chung không có thành công. Lần này kim bài mất trong tay chúng ta, đó là tử tội.”

“Thánh thượng lệnh chúng ta cầm kim bài tới, vốn là thất sách, hiện giờ kim bài mất đi, tính mệnh chúng ta sợ khó giữ được…”

Đông Hoàng Mục trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói: “Chư vị đại nhân không cần kinh hoảng, kim bài mất đi ở tổng đàn Ma Tông, hẳn là do cao thủ Ma Tông gây nên, dùng thủ đoạt thâu thiên hoán địa mà lấy kim bài ngay trước mắ chúng ta. Đương kim Tần hoàng, là một minh chủ, không kém Thủy hoàng đế chút nào. Thánh thượng đã khiến chúng ta cầm kim bài tới đây khẳng định sẽ dựa đoán được việc này, hẳn là sẽ không trách tội chúng ta đâu.”

“Chỉ hi vọng như thế…” Mọi người vẫn lo lắng không ngừng, hồn bay phách lạc nói.

Triều Công Thiều đầu tiên phong ấn mấy trăm mét vuông miễn cho người ta nghe thấy, nhỏ giọng nói với Diệp Húc: “Chư thiên thập đạo của lão phu sau khi bị Ứng Tông Đạo giải ra, liền nghĩ muốn nghiên cứu ra chư thiên thập đạo mới rồi. Nó hoàn toàn khắc chế U minh thập đạo, ước chừng hao phí mấy năm cuối cùng cũng nghiên cứu thành công.”

Lập tức, hắn thở dài nói: “Tuy nhiên sau khi thành công ta mới phát hiện ra những năm vừa rồi đều uổng phí công phu cả, lâm vào bên trong tử cục.”

Diệp Húc càng thêm tò mò nghi hoặc nói: “Tại sao lại là tử cục?”

Triều Công Thiều thở dài nói: “Ý tưởng lúc đó của ta là, chư thiên thập đạo mới, đích xác có thể khắc chế được u minh thập đạo, hơn nữa thuật tế luyện càng mạnh hơn. Cho dù người đồng thời tu luyện u minh thập đạo cũng không thể dùng loại pháp môn tế luyện này tự tế luyện bản thân. Như vậy không phải là khắc chế U Minh thập đạo sao?”

Diệp Húc đột nhiên nghĩ một chút, thất thanh cười nói: “Chư thiên thập đạo mới ngay cả người tu luyện cũng không thể tế luyện bản thân mình. Người khác làm thế nào có thể dùng U Minh thập đạo để tế luyện hắn, đưa hắn tế luyện thành vu bảo? tử cục, đúng là tử cục!”

Triều Công Thiều ánh mắt bất thiện, nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Diệp Húc rùng mình một cái, vội vàng câm miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Bộ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook