Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc
Chương 136
Iris Lạc
29/12/2013
Nghĩ như vậy Trương Vân Nguyệt rốt cuộc cũng yên tâm rất nhiều.
Hoàng hậu nghe được tin tức nói Trương Vân Nguyệt chợt bắt đầu chỉnh đốn nhân sự trong Vĩnh Ninh, trong lòng có chút kinh ngạc.
"Nàng làm như thế nào? Những cung nữ kia có hay không ở trong lòng oán hận nàng?" Hoa Lăng Duyệt rất rõ ràng mấy cái cung nữ hậu cung kia không phải khống chế dễ như vậy, hơn nữa mỗi một người đều đem bản thân cực kì coi trọng, cũng không dễ dàng đói khát đến lòng trung thành của các nàng.
"Đây. . . . . ."
"Thế nào, chẳng lẽ những người đó ngoan ngoãn nghe lời hay sao?"
Hoa Lăng Duyệt kinh ngạc nhìn cung nữ tới hồi báo kia, trong lòng thật sự là không thể tin được, nàng là hoàng hậu những người đó cũng không muốn nghe lời thật sự, nàng ta một cái Chiêu Nghi nho nhỏ mà những người đó lại rất nghe lời?
"Nương nương, những người đó lúc mới bắt đầu cũng có có câu oán hận , nhưng sau lại bị người khuyên một phen liền không có, nô tỳ muốn hướng dẫn những người đó căm hận đối với Thuần chiêu nghi, muốn cho họ oán Thuần chiêu nghi nhưng mà một chút biện pháp cũng không có."
"Nói như thế nào?" Hoa Lăng Duyệt nhìn cái cung nữ kia, cung nữ này mặc dù không có năng lực gì, nhưng là khích bác một cái những cung nữ khác vẫn là có thể làm được.
"Họ nói Thuần chiêu nghi nương nương lúc trước cho mọi người cơ hội, nhưng mọi người vẫn còn phạm sai lầm rồi, hiện tại cũng không có biện pháp, nàng coi như không vì mình suy nghĩ cũng muốn suy nghĩ cho hai hoàng tử. Còn có nói những người này thật sự không đem Chiêu Nghi làm chủ tử, cái này không thể trách nàng.
Còn có hai ma ma bị đánh chết, có người nói đều là lỗi của hai ma ma này, Thuần chiêu nghi đã ra lệnh rồi, nhưng cả hai cũng không nói mệnh lệnh của Thuần chiêu nghi quan trọng, trả lại cho Thuần chiêu nghi chuốc họa, theo lý đều là không nói được, coi như bên ngoài nhà người bình thường có tiền đều nói không nổi, càng không cần phải nói ở hoàng cung cái nơi quy củ nặng nhất này."
Hoa Lăng Duyệt nghe cung nữ kia nói xong, biết chắc là có người khi Trương Vân Nguyệt làm những chuyện này đồng bộ chỉ dẫn lời bàn hậu cung, là rất bình thường.
"Họ cũng không dám oán hận?" Hoa Lăng Duyệt hoài nghi những người đó có tâm tư, cho dù có người hướng dẫn, Hoa Lăng Duyệt cũng không tin tưởng tất cả mọi người sẽ không oán hận.
"Đây. . . . . ."
"Nói!"
"Những người kia có oán hận, nhưng lại không có oán hận Thuần chiêu nghi, Thuần chiêu nghi cũng đánh chết hai ma ma, những thứ khác chỉ là đuổi ra ngoài mà thôi, cũng không có đi ảnh hưởng phân phối tiếp theo của họ."
Cái cung nữ kia nói xong cũng không có nói cái gì nữa rồi.
Ý tứ củaTrương Vân Nguyệt rất rõ ràng, các ngươi phản bội ta, ta không giết các ngươi, đã rất nhân từ, còn muốn ta an bài cho các ngươi nơi tốt khác, đó là chuyện không thể nào, ngươi nghĩ đi nơi nào làm người hầu vậy thì đi tìm chủ tử trước thu mua ngươi đi.
Xem ra Trương Vân Nguyệt còn có chút nhân từ, trách phạt như vậy rất có thể khiến những cung nữ khác trong hậu cung cảm thấy vô luận phản bội Trương Vân Nguyệt như thế nào, cũng sẽ không bị trừng phạt lớn. Nhưng điều này Trương Vân Nguyệt rõ ràng đúng là muốn thả dây dài câu cá lớn!
Tâm tư này củaTrương Vân Nguyệt, phi tử hậu cung khẳng định cũng biết! Hiện tại liền xem các nàng là ra tay hay không rồi.
Chỉ cần họ ra tay, như vậy Trương Vân Nguyệt là có thể men theo đầu mối đem lấy nàng tìm ra, nếu như họ không ra tay, mãi mãĩ cung nữ Vĩnh Ninh cung muốn lại bị thu mua liền khó khăn.
"Nương nương, hiện tại chúng ta làm thế nào?" Ma ma nhìn Hoa Lăng Duyệt hỏi, bà ta ở một bên nghe thời gian dài như vậy cũng phản ứng kịp mục đích Trương Vân Nguyệt làm như vậy, đây chính là tuyệt chiêu một mũi tên trúng ba con chim.
Trương Vân Nguyệt này là không thể xem thường, nguyên còn tưởng rằng từ cung nữ bò lên Chiêu Nghi nương nương cũng chỉ là người không có thủ đoạn, nhưng không nghĩ người ta không thể không thủ đoạn, người ta chỉ là hiểu được nhịn thôi, có một đứa bé còn không bảo đảm, đợi đến có hai đứa bé người ta mới động thủ.
"Cái gì đều không làm." Hoa Lăng Duyệt suy nghĩ một chút thản nhiên nói, về phần vốn là Phượng Minh cung thu mua mấy cái cung nữ kia, tương lai rốt cuộc sẽ bị phân đến địa phương nào. . . . . . Nàng có biện pháp xử lý, Trương Vân Nguyệt không phải là muốn nhìn chút cung nữ phân phối tới nơi nào để xác định là người nào thu mua họ sao?
Nàng liền an bài tất cả đến địa phương tốt đi! Nàng thật muốn xem động tác của Trương Vân Nguyệt thế nào!
Việc làm của Hoa Lăng Duyệt khiến những cung nữ bị đuổi ra khỏi Vĩnh Ninh cung thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng làm cho cung nữ bên trong Vĩnh Ninh cung cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không cần lo lắng bị bắt mua sau không có qua ngày tốt lành rồi.
"Chủ tử, hoàng hậu nương nương như thế, chúng ta cũng chưa có biện pháp biết được những người đó đều là người nào thu mua được rồi, cũng không có biện pháp uy hiếp tác dụng đối với cung nữ Vĩnh Ninh cung, vậy phải làm sao bây giờ?" Lý Ma Ma nhìn hoàng hậu một chiêu liền hóa giải tuyệt chiêu của Trương Vân Nguyệt, sốt ruột nói.
Trương Vân Nguyệt cũng cười rất bình tĩnh, mặc dù nàng nghĩ tới dùng cái phương pháp này chờ đợi hành dộng của đám người hoàng hậu, nhưng hoàng hậu đã có phản ứng, nàng cũng không có tổn thất không đúng? Dù sao thu mua những người đó người ngoài hậu cung là được, những người đó coi như không có thu mua người của Vĩnh Ninh cung, cũng sẽ không dừng lại động tác đối với nàng.
Về phần uy hiếp cái gì, sau này vẫn còn có cơ hội, không thiếu cơ hội này, chỉ cần nữ nhân hậu cung có động tác, nàng còn có cơ hội lấy ra những người bị thu mua, đến lúc đó phải làm sao còn không phải là vấn đề một câu nói của nàng?
Lý Ma Ma thấy Trương Vân Nguyệt cũng không uể oải, không khỏi lại muốn nghĩ, bản thân Lý Ma Ma chính là khôn khéo, mới vừa cũng bởi vì tư duy theo quán tính quấy phá mà thôi, dù sao bà cũng trải qua hậu cung, cho tới bây giờ cũng chưa có người kia là bị tất cả mọi người trong hậu cung nghĩ diệt trừ.
Cho nên hậu cung cho tới bây giờ cũng chưa có liên hiệp lại, đều là mỗi người một trận địa, nhưng hiện tại hậu cung của Triệu Khải Hâm lại hiếm có. Triệu Khải Hâm có tổng cộng ba đứa con trai, trong đó hai đứa trẻ khỏe mạnh đều là chỗ Trương Vân Nguyệt, mà Triệu Khải Hâm rõ ràng cũng đem Trương Vân Nguyệt để ở trong lòng.
Căn bản cũng không có cái gọi là sách lược thăng bằng, đưa đến địch ý trong hậu cung vô cùng thống nhất hướng về Trương Vân Nguyệt.
Cho nên nói Trương Vân Nguyệt căn bản cũng không cần nghĩ, tất cả nữ nhân hậu cung đều là kẻ địch của nàng. Đã như vậy, chủ tử sau lưng những cung nữ đó là ai còn có cái gì quan trọng sao?
Ban đêm, Triệu Khải Hâm đi tới Vĩnh Ninh cung.
"Hoàng thượng, chuyện thích khách điều tra đến đâu rồi?" Trương Vân Nguyệt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Triệu Khải Hâm, không khỏi đau lòng hỏi.
"Còn không có, ta vốn cho là hoàng hậu cho người tiến vào, lại không nghĩ rằng căn bản cũng không phải. Hoàng hậu không có xuống bất kỳ mệnh lệnh kỳ lạ nào." Triệu Khải Hâm cau mày, trên mặt mang ra có chút lo âu. Vốn là hắn cho là bên trong hoàng cung rất an toàn, lại không nghĩ rằng, nhiều thích khách như vậy tiến vào hoàng cung, hắn làm Hoàng đế thế nhưng lại hoàn toàn không biết, điều này làm cho hắn rất khó an tâm.
"Hoàng thượng, ngài không phải quên mật đạo rồi hả ?" Trương Vân Nguyệt nghĩ tới trước kia ở trong sách thấy qua về mật đạo truyền thuyết, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi.
Nhiều người như vậy xuất hiện tại trong hoàng cung những thị vệ tuần tra kia, một chút cũng không có phát hiện đây là một việc chuyện rất kỳ quái, những thị vệ kia cũng không phải là người mù. Còn có Triệu Khải Hâm an bài ở trong bóng tối mấy ám vệ cũng không phải là người mù, không có đạo lý bọn họ tất cả đều không phát hiện được những người đó, lý do một loại khả năng mới có thể làm cho nhiều người như vậy tránh qua thị vệ cùng ám vệ, đó chính là mật đạo rồi.
"Ta có làm cho người ta tìm mật đạo trong hoàng cung, nhưng không tìm được." Triệu Khải Hâm bất đắc dĩ, mật đạo là tiền triều lưu lại, giang sơn Triệu gia là bây giờ là cướp đoạt trong tay người ta, Triệu gia trước cũng không có người ở trong triều làm quan, về chuyện mật đạo trong hoàng cung, bọn họ thậm chí ngay cả truyền thuyết cũng không có nghe qua, tất cả đều là suy đoán.
"Hoàng thượng, nếu ngài không nghĩ ra được vậy hãy nói ra suy nghĩ của người là tốt lắm." Trương Vân Nguyệt cảm thấy chuyện này thật đúng là khó mà nói.
Nàng tin tưởng trên triều đình nhiều thế gia như vậy nhất định có kia sao một hai thế gia biết về chuyện mật đạo, chỉ cần đưa bọn họ biết về chuyện mật đạo, tất cả đều tập hợp nhất định có thể tìm ra mật đạo này.
Triệu Khải Hâm suy nghĩ một chút, cảm thấy phương pháp xử lý của Trương Vân Nguyệt là biện pháp duy nhất rồi, những người đó chỉ sợ thật sự là từ mật đạo tiến vào hoàng cung rồi.
Nghĩ tới đây, Triệu Khải Hâm không khỏi nghĩ đến chuyện lúc trước, tiền triều để lại những cung nữ cùng nội thị, còn có cái tiểu công chúa kia, trong các nàng nhất định là có người biết chuyện mật đạo, như vậy cuối cùng truyền chuyện đến tất cả mọi người bị tiêu diệt. . . . . .
"Hoàng thượng, ngài không phải nghĩ đến cái gì chuyện không tốt rồi hả ?" Trương Vân Nguyệt thấy sắc mặt Triệu Khải Hâm đột nhiên khó nhìn lên, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
"Náng nói nếu như có mật đạo, là những cung nữ nội thị tiền triều một mực sống ở trong hoàng cung biết nhiều hay là những thế gia này biết nhiều?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt hỏi.
"Đây. . . . . . Đoán chừng là những cung nữ cùng nội thị biết nhiều hơn?" Trương Vân Nguyệt có chút không xác định nói, thế lực thế gia có bao nhiêu nàng suy đoán không ra được, nhưng những cung nữ cùng nội thị này biết chuyện chỉ sợ sẽ không thiếu những phi tử này rồi.
"Vậy nếu như những cung nữ cùng nội thị này cũng biết mật đạo, tại sao trước kia thị vệ vây quét họ lại không trốn? Ngược lại chết trước mắt bao người?"
Trương Vân Nguyệt nghe Triệu Khải Hâm phân tích, trợn tròn mắt, nàng thế nào cũng không nhớ đến Triệu Khải Hâm thế nhưng phân tích mọi việc đến mức này, đây thật là. . . . . .
Trương Vân Nguyệt nghẹn họng nhìn trân trối, Triệu Khải Hâm lại giật nảy mình, rùng mình một cái.
"Người đâu!"
"Hoàng thượng."
"Đi, đem Tộc trưởng thập đại gia tốc mời vào cung." Triệu Khải Hâm không muốn tha đi xuống, lập tức liền phân phó người đi mời người.
Trương Vân Nguyệt thấy Triệu Khải Hâm mới ngồi xuống chỉ là chốc lát lại đi, rất bất đắc dĩ.
"Mẫu than, phụ hoàng làm sao vậy?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đi theo sau lưng vú nuôi đi tới, vẻ mặt nghi hoặc.
"Phụ hoàng con có chuyện đi trước, bảo bảo hôm nay chuẩn bị ăn cái gì?" Trương Vân Nguyệt nhìn đứa con nhà mình, cười hỏi.
"Mẫu thân chuẩn bị cái gì bảo bảo liền ăn cái đó." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nằm ở trên đùi mẫu thân mình, cọ xát.
"Tốt, nếu như vậy, chuẩn bị cà rốt xào thịt có được hay không?" Trương Vân Nguyệt cười gian nhìn đứa con nhà mình.
Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm vừa nghe đến ba chữ cà rốt, chân mày không lý do cau lại, hắn thích ăn thịt không sai, nhưng hắn không thích ăn cà rốt, mặc dù cà rốt màu sắc rất đẹp, nhưng mùi vị đó thật lòng không hợp khẩu vị của hắn.
"Không phải nói mẫu thân chuẩn bị cái gì, bảo bảo liền ăn cái đó sao? Chẳng lẽ bảo bảo nói không giữ lời sao?" Trương Vân Nguyệt nhìn đứa con nhà mình, mặt vẻ hồ nghi.
". . . . . ." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc suy tư, thế nào khiến mẫu than mình thay đổi chủ ý.
"Người nào!" Một tiếng quát ngắn đột nhiên vang lên.
Hoàng hậu nghe được tin tức nói Trương Vân Nguyệt chợt bắt đầu chỉnh đốn nhân sự trong Vĩnh Ninh, trong lòng có chút kinh ngạc.
"Nàng làm như thế nào? Những cung nữ kia có hay không ở trong lòng oán hận nàng?" Hoa Lăng Duyệt rất rõ ràng mấy cái cung nữ hậu cung kia không phải khống chế dễ như vậy, hơn nữa mỗi một người đều đem bản thân cực kì coi trọng, cũng không dễ dàng đói khát đến lòng trung thành của các nàng.
"Đây. . . . . ."
"Thế nào, chẳng lẽ những người đó ngoan ngoãn nghe lời hay sao?"
Hoa Lăng Duyệt kinh ngạc nhìn cung nữ tới hồi báo kia, trong lòng thật sự là không thể tin được, nàng là hoàng hậu những người đó cũng không muốn nghe lời thật sự, nàng ta một cái Chiêu Nghi nho nhỏ mà những người đó lại rất nghe lời?
"Nương nương, những người đó lúc mới bắt đầu cũng có có câu oán hận , nhưng sau lại bị người khuyên một phen liền không có, nô tỳ muốn hướng dẫn những người đó căm hận đối với Thuần chiêu nghi, muốn cho họ oán Thuần chiêu nghi nhưng mà một chút biện pháp cũng không có."
"Nói như thế nào?" Hoa Lăng Duyệt nhìn cái cung nữ kia, cung nữ này mặc dù không có năng lực gì, nhưng là khích bác một cái những cung nữ khác vẫn là có thể làm được.
"Họ nói Thuần chiêu nghi nương nương lúc trước cho mọi người cơ hội, nhưng mọi người vẫn còn phạm sai lầm rồi, hiện tại cũng không có biện pháp, nàng coi như không vì mình suy nghĩ cũng muốn suy nghĩ cho hai hoàng tử. Còn có nói những người này thật sự không đem Chiêu Nghi làm chủ tử, cái này không thể trách nàng.
Còn có hai ma ma bị đánh chết, có người nói đều là lỗi của hai ma ma này, Thuần chiêu nghi đã ra lệnh rồi, nhưng cả hai cũng không nói mệnh lệnh của Thuần chiêu nghi quan trọng, trả lại cho Thuần chiêu nghi chuốc họa, theo lý đều là không nói được, coi như bên ngoài nhà người bình thường có tiền đều nói không nổi, càng không cần phải nói ở hoàng cung cái nơi quy củ nặng nhất này."
Hoa Lăng Duyệt nghe cung nữ kia nói xong, biết chắc là có người khi Trương Vân Nguyệt làm những chuyện này đồng bộ chỉ dẫn lời bàn hậu cung, là rất bình thường.
"Họ cũng không dám oán hận?" Hoa Lăng Duyệt hoài nghi những người đó có tâm tư, cho dù có người hướng dẫn, Hoa Lăng Duyệt cũng không tin tưởng tất cả mọi người sẽ không oán hận.
"Đây. . . . . ."
"Nói!"
"Những người kia có oán hận, nhưng lại không có oán hận Thuần chiêu nghi, Thuần chiêu nghi cũng đánh chết hai ma ma, những thứ khác chỉ là đuổi ra ngoài mà thôi, cũng không có đi ảnh hưởng phân phối tiếp theo của họ."
Cái cung nữ kia nói xong cũng không có nói cái gì nữa rồi.
Ý tứ củaTrương Vân Nguyệt rất rõ ràng, các ngươi phản bội ta, ta không giết các ngươi, đã rất nhân từ, còn muốn ta an bài cho các ngươi nơi tốt khác, đó là chuyện không thể nào, ngươi nghĩ đi nơi nào làm người hầu vậy thì đi tìm chủ tử trước thu mua ngươi đi.
Xem ra Trương Vân Nguyệt còn có chút nhân từ, trách phạt như vậy rất có thể khiến những cung nữ khác trong hậu cung cảm thấy vô luận phản bội Trương Vân Nguyệt như thế nào, cũng sẽ không bị trừng phạt lớn. Nhưng điều này Trương Vân Nguyệt rõ ràng đúng là muốn thả dây dài câu cá lớn!
Tâm tư này củaTrương Vân Nguyệt, phi tử hậu cung khẳng định cũng biết! Hiện tại liền xem các nàng là ra tay hay không rồi.
Chỉ cần họ ra tay, như vậy Trương Vân Nguyệt là có thể men theo đầu mối đem lấy nàng tìm ra, nếu như họ không ra tay, mãi mãĩ cung nữ Vĩnh Ninh cung muốn lại bị thu mua liền khó khăn.
"Nương nương, hiện tại chúng ta làm thế nào?" Ma ma nhìn Hoa Lăng Duyệt hỏi, bà ta ở một bên nghe thời gian dài như vậy cũng phản ứng kịp mục đích Trương Vân Nguyệt làm như vậy, đây chính là tuyệt chiêu một mũi tên trúng ba con chim.
Trương Vân Nguyệt này là không thể xem thường, nguyên còn tưởng rằng từ cung nữ bò lên Chiêu Nghi nương nương cũng chỉ là người không có thủ đoạn, nhưng không nghĩ người ta không thể không thủ đoạn, người ta chỉ là hiểu được nhịn thôi, có một đứa bé còn không bảo đảm, đợi đến có hai đứa bé người ta mới động thủ.
"Cái gì đều không làm." Hoa Lăng Duyệt suy nghĩ một chút thản nhiên nói, về phần vốn là Phượng Minh cung thu mua mấy cái cung nữ kia, tương lai rốt cuộc sẽ bị phân đến địa phương nào. . . . . . Nàng có biện pháp xử lý, Trương Vân Nguyệt không phải là muốn nhìn chút cung nữ phân phối tới nơi nào để xác định là người nào thu mua họ sao?
Nàng liền an bài tất cả đến địa phương tốt đi! Nàng thật muốn xem động tác của Trương Vân Nguyệt thế nào!
Việc làm của Hoa Lăng Duyệt khiến những cung nữ bị đuổi ra khỏi Vĩnh Ninh cung thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng làm cho cung nữ bên trong Vĩnh Ninh cung cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không cần lo lắng bị bắt mua sau không có qua ngày tốt lành rồi.
"Chủ tử, hoàng hậu nương nương như thế, chúng ta cũng chưa có biện pháp biết được những người đó đều là người nào thu mua được rồi, cũng không có biện pháp uy hiếp tác dụng đối với cung nữ Vĩnh Ninh cung, vậy phải làm sao bây giờ?" Lý Ma Ma nhìn hoàng hậu một chiêu liền hóa giải tuyệt chiêu của Trương Vân Nguyệt, sốt ruột nói.
Trương Vân Nguyệt cũng cười rất bình tĩnh, mặc dù nàng nghĩ tới dùng cái phương pháp này chờ đợi hành dộng của đám người hoàng hậu, nhưng hoàng hậu đã có phản ứng, nàng cũng không có tổn thất không đúng? Dù sao thu mua những người đó người ngoài hậu cung là được, những người đó coi như không có thu mua người của Vĩnh Ninh cung, cũng sẽ không dừng lại động tác đối với nàng.
Về phần uy hiếp cái gì, sau này vẫn còn có cơ hội, không thiếu cơ hội này, chỉ cần nữ nhân hậu cung có động tác, nàng còn có cơ hội lấy ra những người bị thu mua, đến lúc đó phải làm sao còn không phải là vấn đề một câu nói của nàng?
Lý Ma Ma thấy Trương Vân Nguyệt cũng không uể oải, không khỏi lại muốn nghĩ, bản thân Lý Ma Ma chính là khôn khéo, mới vừa cũng bởi vì tư duy theo quán tính quấy phá mà thôi, dù sao bà cũng trải qua hậu cung, cho tới bây giờ cũng chưa có người kia là bị tất cả mọi người trong hậu cung nghĩ diệt trừ.
Cho nên hậu cung cho tới bây giờ cũng chưa có liên hiệp lại, đều là mỗi người một trận địa, nhưng hiện tại hậu cung của Triệu Khải Hâm lại hiếm có. Triệu Khải Hâm có tổng cộng ba đứa con trai, trong đó hai đứa trẻ khỏe mạnh đều là chỗ Trương Vân Nguyệt, mà Triệu Khải Hâm rõ ràng cũng đem Trương Vân Nguyệt để ở trong lòng.
Căn bản cũng không có cái gọi là sách lược thăng bằng, đưa đến địch ý trong hậu cung vô cùng thống nhất hướng về Trương Vân Nguyệt.
Cho nên nói Trương Vân Nguyệt căn bản cũng không cần nghĩ, tất cả nữ nhân hậu cung đều là kẻ địch của nàng. Đã như vậy, chủ tử sau lưng những cung nữ đó là ai còn có cái gì quan trọng sao?
Ban đêm, Triệu Khải Hâm đi tới Vĩnh Ninh cung.
"Hoàng thượng, chuyện thích khách điều tra đến đâu rồi?" Trương Vân Nguyệt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Triệu Khải Hâm, không khỏi đau lòng hỏi.
"Còn không có, ta vốn cho là hoàng hậu cho người tiến vào, lại không nghĩ rằng căn bản cũng không phải. Hoàng hậu không có xuống bất kỳ mệnh lệnh kỳ lạ nào." Triệu Khải Hâm cau mày, trên mặt mang ra có chút lo âu. Vốn là hắn cho là bên trong hoàng cung rất an toàn, lại không nghĩ rằng, nhiều thích khách như vậy tiến vào hoàng cung, hắn làm Hoàng đế thế nhưng lại hoàn toàn không biết, điều này làm cho hắn rất khó an tâm.
"Hoàng thượng, ngài không phải quên mật đạo rồi hả ?" Trương Vân Nguyệt nghĩ tới trước kia ở trong sách thấy qua về mật đạo truyền thuyết, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi.
Nhiều người như vậy xuất hiện tại trong hoàng cung những thị vệ tuần tra kia, một chút cũng không có phát hiện đây là một việc chuyện rất kỳ quái, những thị vệ kia cũng không phải là người mù. Còn có Triệu Khải Hâm an bài ở trong bóng tối mấy ám vệ cũng không phải là người mù, không có đạo lý bọn họ tất cả đều không phát hiện được những người đó, lý do một loại khả năng mới có thể làm cho nhiều người như vậy tránh qua thị vệ cùng ám vệ, đó chính là mật đạo rồi.
"Ta có làm cho người ta tìm mật đạo trong hoàng cung, nhưng không tìm được." Triệu Khải Hâm bất đắc dĩ, mật đạo là tiền triều lưu lại, giang sơn Triệu gia là bây giờ là cướp đoạt trong tay người ta, Triệu gia trước cũng không có người ở trong triều làm quan, về chuyện mật đạo trong hoàng cung, bọn họ thậm chí ngay cả truyền thuyết cũng không có nghe qua, tất cả đều là suy đoán.
"Hoàng thượng, nếu ngài không nghĩ ra được vậy hãy nói ra suy nghĩ của người là tốt lắm." Trương Vân Nguyệt cảm thấy chuyện này thật đúng là khó mà nói.
Nàng tin tưởng trên triều đình nhiều thế gia như vậy nhất định có kia sao một hai thế gia biết về chuyện mật đạo, chỉ cần đưa bọn họ biết về chuyện mật đạo, tất cả đều tập hợp nhất định có thể tìm ra mật đạo này.
Triệu Khải Hâm suy nghĩ một chút, cảm thấy phương pháp xử lý của Trương Vân Nguyệt là biện pháp duy nhất rồi, những người đó chỉ sợ thật sự là từ mật đạo tiến vào hoàng cung rồi.
Nghĩ tới đây, Triệu Khải Hâm không khỏi nghĩ đến chuyện lúc trước, tiền triều để lại những cung nữ cùng nội thị, còn có cái tiểu công chúa kia, trong các nàng nhất định là có người biết chuyện mật đạo, như vậy cuối cùng truyền chuyện đến tất cả mọi người bị tiêu diệt. . . . . .
"Hoàng thượng, ngài không phải nghĩ đến cái gì chuyện không tốt rồi hả ?" Trương Vân Nguyệt thấy sắc mặt Triệu Khải Hâm đột nhiên khó nhìn lên, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
"Náng nói nếu như có mật đạo, là những cung nữ nội thị tiền triều một mực sống ở trong hoàng cung biết nhiều hay là những thế gia này biết nhiều?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt hỏi.
"Đây. . . . . . Đoán chừng là những cung nữ cùng nội thị biết nhiều hơn?" Trương Vân Nguyệt có chút không xác định nói, thế lực thế gia có bao nhiêu nàng suy đoán không ra được, nhưng những cung nữ cùng nội thị này biết chuyện chỉ sợ sẽ không thiếu những phi tử này rồi.
"Vậy nếu như những cung nữ cùng nội thị này cũng biết mật đạo, tại sao trước kia thị vệ vây quét họ lại không trốn? Ngược lại chết trước mắt bao người?"
Trương Vân Nguyệt nghe Triệu Khải Hâm phân tích, trợn tròn mắt, nàng thế nào cũng không nhớ đến Triệu Khải Hâm thế nhưng phân tích mọi việc đến mức này, đây thật là. . . . . .
Trương Vân Nguyệt nghẹn họng nhìn trân trối, Triệu Khải Hâm lại giật nảy mình, rùng mình một cái.
"Người đâu!"
"Hoàng thượng."
"Đi, đem Tộc trưởng thập đại gia tốc mời vào cung." Triệu Khải Hâm không muốn tha đi xuống, lập tức liền phân phó người đi mời người.
Trương Vân Nguyệt thấy Triệu Khải Hâm mới ngồi xuống chỉ là chốc lát lại đi, rất bất đắc dĩ.
"Mẫu than, phụ hoàng làm sao vậy?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đi theo sau lưng vú nuôi đi tới, vẻ mặt nghi hoặc.
"Phụ hoàng con có chuyện đi trước, bảo bảo hôm nay chuẩn bị ăn cái gì?" Trương Vân Nguyệt nhìn đứa con nhà mình, cười hỏi.
"Mẫu thân chuẩn bị cái gì bảo bảo liền ăn cái đó." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nằm ở trên đùi mẫu thân mình, cọ xát.
"Tốt, nếu như vậy, chuẩn bị cà rốt xào thịt có được hay không?" Trương Vân Nguyệt cười gian nhìn đứa con nhà mình.
Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm vừa nghe đến ba chữ cà rốt, chân mày không lý do cau lại, hắn thích ăn thịt không sai, nhưng hắn không thích ăn cà rốt, mặc dù cà rốt màu sắc rất đẹp, nhưng mùi vị đó thật lòng không hợp khẩu vị của hắn.
"Không phải nói mẫu thân chuẩn bị cái gì, bảo bảo liền ăn cái đó sao? Chẳng lẽ bảo bảo nói không giữ lời sao?" Trương Vân Nguyệt nhìn đứa con nhà mình, mặt vẻ hồ nghi.
". . . . . ." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc suy tư, thế nào khiến mẫu than mình thay đổi chủ ý.
"Người nào!" Một tiếng quát ngắn đột nhiên vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.