Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 137

Iris Lạc

29/12/2013

Trương Vân Nguyệt đột nhiên nghe được một tiếng quát ngắn này, thân thể trong nháy mắt hành động, đầu óc của nàng đều không cần nghĩ trực tiếp ôm đứa bé vào trong ngực, cong xuống thân thể của mình, đem đứa bé thật tốt hộ tại giữa thân thể mình cùng cái ghế.

Chờ giây lát, cũng không có cái gì khác thường, Trương Vân Nguyệt lúc này mới tỉnh táo lại.

"Đi xem một chút là chuyện gì xảy ra." Trương Vân Nguyệt đứng lên đem bảo bảo kéo đến trước mặt của mình.

"Bảo bảo không sợ, mẫu thân sẽ bảo vệ con." Trương Vân Nguyệt nhỏ giọng nói, nàng cảm thấy nàng nên hành động, trước nàng cảm thấy cho dù muốn đối phó nữ nhân hậu cung cũng không cần quá mức hung dữ, xem ra là nàng nhầm rồi. Nàng còn ôm lấy từng suy nghĩ, làm người ta mệnh nặng nhất.

"Bảo bảo không sợ, mẫu thân cũng không sợ." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm so với Trương Vân Nguyệt càng thêm trấn định, lúc trước hắn gặp phải chuyện cũng không ít, so với hắn, Trương Vân Nguyệt càng thêm thích ứng cuộc sống cổ đại hơn, ở Triệu Khải Hâm cùng những thứ kia sư phụ dạy, hắn thật ra thì đối với những thứ kia tổn thương hoặc là muốn thương tổn người của hắn là một chút lòng nhân từ cũng không có.

"Chủ tử." Tầm Nguyệt đi vào, trên mặt là thần sắc tái nhợt.

"Xảy ra chuyện gì?" Trương Vân Nguyệt nhìn sắc mặt của Tầm Nguyệt, nhíu nhíu mày, không khỏi có chút lo lắng.

"Không nhìn thấy người." Tầm Nguyệt nàng rất rõ ràng mình mới vừa không có nghe lầm, nhưng tại sao không có ai đây? Một người cũng không có! Chẳng lẽ Vĩnh Ninh cung có quỷ hay sao?

"Nha." Trương Vân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, không ai vậy thì bày tỏ người bị ám vệ chỗ tối bắt được, hoặc là ám vệ đuổi người đi nha.

"Không ai ngươi sợ cái gì?" Trương Vân Nguyệt đột nhiên phản ứng kịp, bên ngoài không ai có cái gì dọa người hay sao? Nhìn nàng một bộ bị sợ thảm.

Tầm Nguyệt há miệng, có chút không biết nên nói gì.

"Thôi, ngươi đi nghe ma ma họ nói đi." Trương Vân Nguyệt thấy Tầm Nguyệt không dám cùng mình nói, cũng chưa có nữa ép nàng.

Tầm Nguyệt sau khi rời đi, bên trong gian phòng chỉ còn lại Trương Vân Nguyệt cùng Lý Ma Ma còn có bảo bảo ba người.

"Ma ma, ngươi nói mới vừa ở bên ngoài là có chuyện gì?" Trương Vân Nguyệt cau mày trong lòng rất là nghi ngờ, ám vệ là hoàng thượng phụ trách, coi như phát hiện ra cái gì cũng sẽ không cùng nàng nói, trừ phi hoàng thượng tự mình mà nói, nếu không nàng hỏi không ra, nếu hỏi không ra, vậy cũng chỉ là tưởng tượng rồi.

"Phải là có người tránh qua thị vệ đi tới, bị người thấy được." Lý Ma Ma suy nghĩ một chút chỉ có một loại khả năng như vậy.

"Cũng đúng, loại tình huống vừa mới đó xem ra không phải là khả năng thứ hai rồi." Trương Vân Nguyệt cười, cảm giác mình thực ngốc.



Mặc dù buông lỏng rất nhiều, nhưng ban đêm Trương Vân Nguyệt rốt cuộc không dám cho bảo bảo ngủ một mình, mà đem bảo bảo ở lại bên cạnh mình, mấy bà vú chăm sóc bảo bảo cũng không tiện nói gì, hiện tại bên trong Vĩnh Ninh cung cũng không có người có ý tứ không vâng lời Trương Vân Nguyệt, chỉ sợ bị đuổi ra đi, mặc dù đuổi ra ngoài có thể phân đến địa phương tốt cũng không cần lo lắng cuộc sống sau này khổ sở, nhưng khá hơn nữa cũng chỉ là Vĩnh Ninh cung, bên này làm rất tốt rồi, ban thưởng mặc dù không nhiều, nhưng là an tâm a!

"Các ngươi đều canh giữ ở bên ngoài là tốt rồi, hai đứa bé cũng để đấy đi." Trương Vân Nguyệt làm cho người ta đi xuống, tự mình chăm sóc hai đứa bé.

Mấy người Lý Ma Ma có chút lo lắng nhìn hai hoàng tử một cái, lại nhìn một chút Thuần chiêu nghi một cái, trong lòng các nàng cũng cảm thấy Thuần chiêu nghi chăm sóc không tốt hai đứa bé, nhị hoàng tử hoàn hả, lớn tuổi từ nhỏ lại khéo léo thông tuệ, chắc chắn sẽ không tạo thành phiền toán cho Thuần chiêu nghi, nhưng Tam hoàng tử cũng không nhất định rồi, hắn bây giờ còn là cái bánh pudding nhỏ đấy. Cái gì cũng không hiểu hắn, chẳng lẽ còn có thể thông cảm ở mẫu phi?

Nói không chừng lúc tối sẽ đặc biệt khóc lớn, đến lúc đó. . . . . . Chỉ là từng người một cũng không dám đem lo lắng trong lòng nói ra, dù nói thế nào Thuần chiêu nghi cũng là mẫu phi của hai hoàng tử, chắc chắn sẽ đối với hai hoàng tử không tốt, nhiều nhất đợi đến khi Tam hoàng tử buổi tối khóc họ đi vào chăm sóc là tốt rồi.

Nghĩ như vậy mấy ma ma yên tâm xuống.

Đợi đến bên trong gian phòng chỉ còn lại mẹ con ba người, khóe miệng Trương Vân Nguyệt lộ ra một nụ cười vui vẻ. Từ sau khi sanh đứa bé, nàng cũng chưa có mẹ con ba người cùng nhau ngủ qua, đây chính là cơ hội khó có được đấy.

"Mẫu phi, đệ đệ ngủ thật sớm." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm ghé đầu nhìn đệ đệ đáng yêu của mình, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, đối với cái người đệ đệ này, hắn vốn là còn rất lo lắng, chỉ sợ mẫu phi của mình nếu như theo như lời người khác nói có đệ đệ rồi sẽ không yêu thương mình nữa, nhưng sau khi đệ đệ sanh ra, hắn liền không có lo lắng như vậy nữa.

Không chỉ có mẫu thân đối với hắn luôn luôn rất tốt, còn có chính là đệ đệ thật đáng yêu.

"Ha ha, bảo bảo những người lúc còn nhỏ đúng là như vậy, cả ngày lẫn đêm cũng chỉ biết ngủ và ngủ, chỉ có khi bụng đói, cùng với khi đi vệ sinh mới có thể tỉnh lại." Trương Vân Nguyệt cười nói, mặc dù đứa bé không cần nàng tự thân động thủ chăm sóc, nàng coi như nghĩ chăm sóc những cái này các ma ma cũng sẽ không khiến nàng làm loạn.

Nhiều nhất cũng là ở một bên nhìn, sau đó chính là kiếp trước có chút trí nhớ thay đổi một chút cách chăm sóc đứa bé thôi, những thứ khác cũng không làm được cái gì. Nàng cũng không dám làm loạn, dù sao từ nhỏ liền vào cung, so với hiểu biết chăm sóc một đứa nhỏ cũng không hiểu lắm, nàng nói quá nhiều ngược lại sẽ đưa tới hoài nghi không đáng.

"Mới không có! Bảo bảo mỗi ngày đều ở nghiêm túc đi học. Học kiến thức." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm vẫn theo lời mẫu thân nhà mình, chính mình tự ăn ngủ, ngủ ăn bày tỏ khắc sâu hoài nghi, từ hắn có trí nhớ luôn luôn một mực cố gắng nghiêm túc học tập kiến thức, làm sao có thể sẽ mỗi ngày đều là ăn ăn ngủ ngủ đây?

"Ha ha, khi còn nhỏ đều như vậy, bảo bảo không cần cảm thấy mất thể diện a, phụ hoàng con cũng là như vậy nha." Trương Vân Nguyệt chăm chú nhìn đứa con nhà mình, bày tỏ, trẻ nít nhỏ là không có biện pháp khống chế thân thể của mình , trừ những thứ kia xuyên qua sống lại thời kì làm trẻ nhỏ sẽ có trí nhớ bên ngoài, những người khác chắc là sẽ không có trí nhớ .

Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nghiêm trọng hoài nghi mẫu thân lừa gạt mình, phụ hoàng Anh Minh Thần Võ như vậy làm sao có thể sẽ có cái loại thời điểm đó đâu? Xem một chút trong tã lót của đệ đệ, lại đem phụ hoàng cao lớn của mình sau khi thu nhỏ lại n lần, tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm bày tỏ, cái đầu mình nho nhỏ không có năng lực tưởng tượng rồi.

Trương Vân Nguyệt cười cười, loại chuyện như vậy người sau khi lớn lên sẽ biết, hiện tại đứa bé còn nhỏ không có cần thiết rối rắm tại mặt này.

"Bảo bảo mau ngủ, ngày mai còn phải lên đi học."

Đem hai người bạn nhỏ nghỉ xong, Trương Vân Nguyệt cũng nằm trên giường, lo lắng đem bảo bảo và Tiểu An áp đến, Trương Vân Nguyệt đem tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đặt ở trong vách tường, mà mình thì ngủ ở giữa, Tiểu An đặt ở bên ngoài, muộn như vậy Tiểu An nếu như đi tiểu đêm thì cũng sẽ không ầm ĩ đến bảo bảo.



Khi nằm xuống Trương Vân Nguyệt đột nhiên nghĩ đến cái gì, đi tới hộc tủ bên lấy ra môt cây chủy thủ, Trương Vân Nguyệt cứ như vậy đem chủy thủ đặt ở phía dưới gối đầu. Sờ sờ, xác định sẽ không đả thương đến sau lưng, Trương Vân Nguyệt mới đi ngủ.

Trương Vân Nguyệt đang ngủ đột nhiên cảm thấy rất lo lắng, giống như có nguy hiểm gì đang chậm rãi nhích lại gần mình, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hô hấp không thuận. Bỗng chốc Trương Vân Nguyệt vật lộn một hồi lâu mở mắt, kết quả lại thấy một khuôn mặt phóng đại.

"A. . . . . ." Tiếng kêu sợ hãi của Trương Vân Nguyệt chỉ vang đến một nửa, người kia liền bưng kín miệng Trương Vân Nguyệt, khiến Trương Vân Nguyệt không phát ra được một tiếng, đồng thời Trương Vân Nguyệt phát hiện đối phương hình như muốn che cái mũi của mình để cho mình hít thở không thông.

Hai đứa bé hình như có đặc biệt cảm ứng giống như nhau, bắt đầu giùng giằng tỉnh lại.

Mà người áo đen kia là đảo mắt nhìn một chút hai đứa bé, nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên một đạo sát ý. Trương Vân Nguyệt thân thể cứng đờ, nàng biết rõ đối phương nổi lên sát tâm với hai đứa bé của mình rồi, Trương Vân Nguyệt đột nhiên hối hận, nàng không nên đem hai đứa bé thả vào bên cạnh mình , sớm biết mục đích của đối phương là mình, nàng sẽ để cho người mang hai đứa bé cách bên người thật xa.

Vốn nàng cho là mẹ con ba người hợp ở chung một chỗ ngủ, Triệu Khải Hâm an bài những ám vệ kia đang bảo vệ sẽ càng them thoải mái, lại không nghĩ rằng còn làm cho người ta nhẹ nhõm đi vào phòng ngủ của mình, chẳng lẽ nói trong phòng ngủ này thậm chí có mật đạo hay sao?

Tất cả suy nghĩ ở trong đầu Trương Vân Nguyệt nhanh chóng thoáng qua, Trương Vân Nguyệt biết rõ đối phương khi đứa bé của mình tỉnh lại khóc thành tiếng trước chắc là sẽ không đối với đứa bé của mình như thế nào, nàng sẽ hai cái tay đều đặt ở trên người của mình, nàng sẽ không phóng khai mình để cho mình gọi ra tiếng.

Trương Vân Nguyệt bình tĩnh suy xét, nàng cũng không nguyện ý làm ra quá lớn động tĩnh đem người bên ngoài đưa tới, động tĩnh quá lớn sẽ đem hai đứa bé hù dọa, bảo bảo hoàn hảo lớn tuổi có thể chỉ cần ăn một chút thuốc là có thể tốt, nhưng là Tiểu An vẫn còn nhỏ, ai biết có thể hay không hù dọa rồi xảy ra sai lầm?

Trương Vân Nguyệt tuyệt đối không suy nghĩ chuyện như vậy xảy ra.

Hai tay Trương Vân Nguyệt lung tung quơ múa, trong đầu nghĩ tới chùy thủ tối hôm nay đặt ở dưới gối đầu, mắt nhìn chằm chằm thật to, nhìn chằm chằm người áo đen kia, hình như muốn nhớ tướng mạo của người này, sau đó mang tới dưới nền đất thành lệ quỷ cũng muốn trở lại tìm hắn báo thù .

"Vèo!" Trương Vân Nguyệt nghe được một âm thanh lưỡi dao sắc bén vào thịt, thở phào nhẹ nhõm, biết mình thành công.

Người áo đen kia tròng mắt trong nháy mắt trợn to, vẻ không dám tin, hình như không nghĩ tới Trương Vân Nguyệt thế nhưng lại ở trên giường cất giấu chủy thủ! Trương Vân Nguyệt cũng mặc kệ khác, trong lòng mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng là động tác cũng không có dừng lại, rút ra chủy thủ lần nữa đâm về người áo đen, chỉ là lần này người áo đen không có dễ dàng bị thương như vậy nữa, mới vừa hắn cũng chỉ nghĩ Trương Vân Nguyệt là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, cộng thêm nàng đã bị mình giữ chặt, cho nên cũng không lo lắng nàng thương tổn được mình.

Hiện nay biết tay nàng có lợi khí, hắn tự nhiên sẽ không tha lỏng cảnh giác.

Trương Vân Nguyệt cũng mặc kệ người đàn ông kia nghĩ như thế nào, người đàn ông kia đưa tay bắt được chủy thủ trong tay mình, hình như muốn đem tay nàng bẻ gảy, Trương Vân Nguyệt làm sao có thể làm cho đối phương đạt tới mục đích? Huống chi chủy thủ rơi xuống là nơi hai đứa nhỏ đang ngủ yên, cây chủy thủ này sắc bén như thế, rơi xuống cũng không biết có thương tổn được đứa bé?

Trương Vân Nguyệt thậm chí mặc kệ mình lăn lộn có thể hay không khiến chủy thủ thương tổn được mình, hung hăng hướng cầm lấy tay bản thân đâm tới, thật ngoan độc mạnh mẽ, dường như muốn đem đầu người kia chặt đứt.

Bên trong gian phòng hai người đang giằng co không có phát hiện, vốn là cửa lặng lẽ mở ra một khe hở, tiếp một bóng dáng ám sắc dùng lấy tốc độ cực nhanh vọt tới sau lưng người áo đen kia. Người áo đen đó khi bóng người đến gần một khắc kia cảm thấy nguy hiểm, đột nhiên xoay người chuẩn bị rời phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook