Chương 86: Tái Diễn
Mây
07/11/2021
Hạ Thường Hi là người đưa Hạ Thiên Hoa đến bệnh viện, không ngoài dự đoán, cô ta đã hoàn toàn vô sinh.
Làm xong thủ tục nhập viện cho cô ta thì đã đến giờ đi làm. Hôm nay cô đặc cách để cho Phong lái xe đưa cô đến công ty.
"Trời hôm nay khá đẹp."
Trong xe im ắng, nên Hạ Thường Hi bâng quơ nói một câu.
Phong trầm ổn nắm vô lăng, ánh mắt không chứa hàn khí, nhưng cũng không tràn đầy sức sống như người bình thường.
Lúc cô tưởng bản thân lại bị anh bơ lần nữa thì anh lại bất ngờ lên tiếng: "Kể từ sau khi cô chia tay Trịnh Minh Thành, tôi cảm thấy cô trẻ ra hẳn."
Hạ Thường Hi nhướng mày quay đầu nhìn anh.
"Tôi trẻ hơn anh tới 9 tuổi lận đó." Cô khẽ cười.
"Ý tôi là cách cô tận hưởng cuộc sống kìa." Anh lẳng lặng nói. "Lúc trước nhìn cô chán đời lắm, bây giờ thì giống người sống hơn rồi."
"Anh tưởng nhìn anh không chán đời sao? Thành nói anh độc miệng quả không sai mà." Cô bĩu môi. "Không nhìn ra người như vậy mà lại thích hoa."
Phong nghe đến đây liền thâm sâu liếc cô một cái.
"Sau này anh có định sẽ trở về Thượng Hải quản lí tiệm hoa đó sao?"
"Không. Tôi định sẽ đóng cửa vĩnh viễn."
Hạ Thường Hi tưởng mình nghe lầm, liền nhìn anh đầy ngạc nhiên: "Tại sao?"
Ngược lại với cô, Phong vô cùng bình tĩnh nói ra lí do: "Tiền lương cô trả cao hơn thu nhập của tiệm hoa. Hơn nữa ở đây tôi cũng không cần phải trả tiền thuê nhà."
Cô bật cười. Phong cũng nhếch môi nở nụ cười hiếm thấy.
"Nhưng mà... Đóng cửa thật sao?"
"Thật." Anh trả lời, đánh tay lái rẽ phải. "Tôi đã hứa với Lập Thành sẽ bảo vệ cô." Nói đoạn, anh thuận tiện nhìn sang phía cô. "Nếu tôi tách khỏi cô, cô mà có chuyện gì tên đó sẽ lại làm loạn, tôi ghét phiền phức lắm, nên hi sinh làm bùa hộ mệnh cho cô cũng được."
Hạ Thường Hi bất giác mỉm cười: "Phong, có một người bạn như anh nhất định là niềm vinh hạnh lớn nhất cuộc đời."
"Nghe buồn nôn quá đi." Anh nhíu mày chê bai.
"Tôi nói thật đó." Cô vui vẻ nhìn anh. "Mà này, anh còn ghét tôi không?"
Phong từng nói là không ghét cũng không thích cô, nhưng thái độ lúc đó của anh cứ khiến cô cảm thấy anh rất ghét mình.
Nghe thấy câu hỏi này, Phong suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: "Không."
"Vậy có nghĩa là anh đã từng ghét tôi còn gì?" Cô nâng giọng.
"Ừm." Anh không hề phủ nhận. "Lúc cô nhận lời cầu hôn của Lập Thanh rkkif sau đó lại tiếp tục ở với Trịnh Minh Thành, tôi cảm thấy rất ghét cô."
"Phong, anh cứ làm tôi nghĩ là anh có hứng thú với Trịnh Minh Thành đó." Hiếm có dịp Phong nói nhiều, cô liền nhân cơ hội trêu chọc anh.
Nhưng Phong không buồn phản ứng, chỉ đơn điệu nhếch môi.
Trong xe im lặng một lúc, sau đó vang lên giọng nói có phần ấm áp bất thường của anh:
"Sau này nhớ phải sống vui vẻ như vậy, cô còn trẻ lắm, đừng lo nghĩ nhiều chuyện quá."
Đây có thể coi là lời nói tình cảm nhất của Phong dành cho Hạ Thường Hi, là sự quan tâm chân thật nhất xuất phát từ tận đáy lòng anh.
Cô cảm thấy xúc động, chân thành nở nụ cười.
Nhưng rồi vẫn cố chấp chọc anh: "Nghe cứ như ba tiễn con gái đi vào trường đời vậy."
Một lần nữa đôi mắt của Phong biến thành hình viên đạn chĩa thẳng vào cô.
"Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta đừng bao giờ nói chuyện phiếm nữa, tôi không theo kịp đám nhóc các cô bây giờ." Mi tâm anh cau lại, giọng nói vừa bất lực vừa giận dỗi.
"Thôi nào, tôi không có ý chê anh già đâu." Cô cười cười vỗ vai anh.
Bầu không khí vui vẻ này duy trì cho đến khi xe dừng lại trước sảnh lớn công ty.
Hạ Thường Hi mở cửa vào phòng làm việc trước. Cửa vừa mới mở, một lực đạo to lớn kéo cả người cô vào bên trong.
Thẩm Thụy nắm lấy cả người cô, sau đó kề lưỡi dao sắc nhọn ngay cần cổ mỏng manh.
Mọi việc diễn ra chỉ trong tích tắc, Phong vốn đang định vào vị trí liền xông ra, thuộc hạ của anh cũng lập tức chạy đến vây xung quanh. Nhưng từ trong phòng nghỉ lại tràn ra thêm vệ sĩ của Thẩm Thụy chế ngự lại bọn họ, hoàn toàn lí giải được làm sao những người lại vào được đây, chắc chắn là từ cửa sổ của phòng nghỉ.
"Tên nào dám bước đến tao liền cắt lìa cổ con nhỏ này!" Thẩm Thụy hung ác dí mũi dao vào cổ cô.
Sắc mặt của Phong vô cùng khó coi, anh thoáng lia mắt nhìn thấy camera, bàn tay đang đưa vào trong áo định rút súng chậm rãi buông ra, anh gằn giọng: "Thẩm Thụy, bỏ dao xuống."
"Không được!" Ông ta cười lên ghê rợn. "Bây giờ, các người mau nghe theo lời tao, đem hết tài liệu mật của tao ra đây!"
Khuôn mặt Hạ Thường Hi tái ngắt, mũi dao nhọn hoắc cạ vào da thịt khiến cô bất giác đổ môi hôi lạnh.
"Thẩm Thụy, ông giỏi thì đâm tôi chết đi. Sau đó người của tôi sẽ tố cáo ông, ông cũng phải cùng tôi chết thôi." Cô ép mình nở một nụ cười lạnh.
"Đừng có nhiều lời." Ông ấn mũi dao lên cổ cô, chảy ra một chút máu đỏ. "Nói cho cô biết, Thẩm Thụy này chưa từng phải chịu cảnh bị uy hiếp, lần này cũng vậy, đừng nghĩ chỉ bằng con nhóc như cô mà hạ được tôi." Sau đó ông lại thét về phía Phong. "Còn không mau hành động?"
"Phong!" Hạ Thường Hi nhìn thấy anh định đi đến bàn làm việc của cô liền hô lớn ngăn anh lại. "Anh mặc kệ tôi! Tuyệt đối không được đưa tài liệu cho hắn!"
Phong đưa một tay ra phía sau tạo thành kí hiệu điện thoại, ra hiệu cho vệ sĩ đang đứng khuất ngoài tầm nhìn của Thẩm Thụy, sau đó từng bước tiến về phía chỗ của hai người.
Vệ sĩ nhìn thấy ám hiệu của anh, lập tức lách người lén lút chạy đi.
Thẩm Thụy theo bước chân của anh lôi Hạ Thường Hi lùi về phía sau, tay vẫn cố chấp dí mũi dao vào cổ cô.
"Mày dám động đến tao thì con nhỏ này sẽ chết ngay lập tức." Ông ta trừng mắt. "Lấy tài liệu ra!"
Đối diện với tình thế cấp bách nguy hiểm này, Phong vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, chỉ là môi mím chặt, mi tâm nhăn lại căng thẳng.
Đôi môi Hạ Thường Hi không nhịn được run rẩy, nhưng vẫn cố hết sức bình tĩnh nói với anh: "Không được."
Phong dùng ánh mắt trấn an cô, sau đó chậm rãi quay sang bàn làm việc khom người mở két sắt. Anh lấy ra tập tài liệu, đi đến trước mặt Thẩm Thụy chìa ra.
Thẩm Thụy dường như khao khát tài liệu này đến phát điên, không hề nghi ngờ nữa vứt Hạ Thường Hi xuống đất ôm lấy tập tài liệu.
Cả người cô vừa chạm xuống mặt sàn, Phong lập tức động thủ, thoăn thoắt một giây đã chế trụ được Thẩm Thụy. Anh đè ông ta xuống bàn, khóa chặt hai cánh tay ở phía sau lưng.
Vệ sĩ của ông ta liền chia ra bắt lấy cô và vồ lấy anh.
"Buông tao ra!" Thẩm Thụy vẫn nắm chặt con dao trong tay.
Sức lực của ông ta dù không lớn nhưng dù sao vẫn là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, Phong một bên vừa lo cho an nguy của cô vừa áp chế ông ta vô cùng khó khăn. Nhân lúc anh lơ là, Thẩm Thụy liền điên cuồng xô anh ra, xông đến chỗ cô đang nằm sõng soài.
"Tao giết mày trước đã Hạ Thường Hi!"
Ông ta vung tay, cô vừa mới định thần liền nhìn thấy bóng dáng to lớn lao tới dọa cô phát khiếp, ngay cả ngồi dậy cũng không ngồi được, phen này cô nhất định không thể nào thoát khỏi lưỡi dao của lão.
Nhưng đúng vào lúc này, một thân ảnh cao to đè lên người cô, cô nghe thấy tiếng đâm "phập" lên thịt, cùng với một tiếng gầm trong cổ họng của người đàn ông phát ra.
Thẩm Thụy bàng hoàng nhìn Phong lao ra đỡ lấy nhát dao, nhưng sau đó khóe mắt lại trở nên hung ác, không thèm rút dao ra mà đẩy người anh sang một bên. Ông ta đè lên người cô mạnh tay bóp lấy cần cổ.
"Chết đi! Mày chết đi!"
"Cảnh sát đây!" Tiếng nói đanh thép vang lên.
Thuộc hạ chạy đi lúc nãy cũng lực lượng cảnh sát ập vào, dễ dàng khống chế được tình hình.
Thẩm Thụy và đám vệ sĩ bị cưỡng ép giải đi, trước khi đi vẫn không quên chửi rủa một cách thậm tệ.
"Phong! Phong!" Hạ Thường Hi hốt hoảng nhào đến ôm Phong, khóe mắt trào ra hai dòng lệ, khẩn thiết gọi anh. "Phong! Anh mau tỉnh lại đi!"
"Hạ tổng, cô tránh ra, chúng tôi đưa anh Phong đến bệnh viện."
Hai thuộc hạ chạy đến đỡ anh đứng dậy, gấp rút dìu anh đi ra thang máy.
Hạ Thường Hi nước mắt chảy đầm đìa trên mặt, bàn tay vẫn còn dính máu của Phong, hớt hải cầm điện thoại đuổi theo bọn họ.
"Thành!" Điện thoại vừa được kết nối, cô liền hoảng sợ kêu tên anh.
Sở Lập Thành nghe thấy tiếng khóc của cô liền dâng lên dự cảm xấu, nhưng trước tiên vẫn phải trấn an cô: "Có chuyện gì? Em bình tĩnh nói anh nghe. Ngoan, bình tĩnh lại."
"Thành..." Cô nức nở. "Phong... Anh ấy... Anh ấy..."
"Phong như thế nào?"
"Anh ấy bị đâm..." Cô đứng trong thang máy nhìn thấy con số di chuyển chậm chạp, lại nhìn sang bộ dạng sống dở chết dở của Phong, trong lòng càng sợ hãi cùng gấp rút. "Thành... Em sợ lắm... Phong chảy máu nhiều lắm..."
"Thường Hi, bình tĩnh đến bệnh viện đi, anh lên máy bay về ngay."
Sở Lập Thành nhanh chóng nói xong liền ngắt điện thoại.
Xe phi nhanh đến bệnh viện, hai thuộc hạ ngồi ở phía trước, còn Hạ Thường Hi ôm lấy Phong ở băng ghế sau.
Ý thức của Phong càng lúc càng yếu đi, khuôn mặt lạnh lùng giờ đây tái ngắt, không chút sức lực mơ hồ nhìn khuôn mặt ướt đẫm của Hạ Thường Hi.
Cô trông thấy ánh mắt anh nhìn mình dần dại đi, hoảng sợ ôm anh chặt hơn, không ngừng gọi tên anh: "Phong! Anh không được nhắm mắt! Mở mắt ra nhìn tôi đi! Phong!"
"Thường Hi..." Môi anh mấp máy.
"Tôi đây! Sắp đến bệnh viện rồi! Phong! Anh ráng một chút! Có nghe tôi nói không!"
"Phong!"
"Tiểu Hi! Chạy đi!"
"Ba! Ba mau tỉnh lại! Chúng ta chạy thôi!"
"Ba! Chúng ta sẽ cùng nhau ra khỏi đây!"
"Ba cố gắng đứng dậy, Tiểu Hi đưa ba ra ngoài!"
Tình cảnh 13 năm trước như được tái diễn lần nữa.
Hạ Thường Hi nắm chặt bàn tay Phong đang dần lạnh, để tay anh lên cổ, lên mặt cô, bằng mọi giá cố hết sức truyền cho anh hơi ấm.
"Phong! Anh mở mắt ra đi! Anh không được ngủ! Qua một ngã tư nữa là đến bệnh viện rồi! Anh nhất định phải sống!"
"Thường Hi..." Khóe môi Phong tang thương cong lên, dùng chút hơi sức còn lại yếu ớt nói: "Nhớ lời tôi... Sống thật tốt..."
"Tôi biết rồi mà!" Cô khóc to. "Tôi sẽ nhớ lời anh! Nên anh phải sống! Phải sống để nhìn tôi hạnh phúc như thế nào! Phong! Anh không được nhắm mắt! Tôi ra lệnh cho anh đó!"
"Chào Lập Thành... giúp tôi..."
"Anh phải tự mình gặp anh ấy! Phong! Có nghe không!"
Bàn tay Phong dần buông lỏng, sau đó vô lực rơi xuống.
Phong được đưa vào bệnh viện, gấp rút chuyển đến khoa cấp cứu.
"Bệnh nhân vẫn còn thở."
"Mất máu quá nhiều. Nhịp tim đang giảm."
"Không thể truyền máu. Xử lí vết thương trước đã."
"Huyết áp giảm. Nhịp tim giảm."
Một âm thanh đinh tai vang lên trong phòng cấp cứu.
Ở bên ngoài, Hạ Thường Hi dùng bàn tay đầy máu ôm lấy khuôn mặt nhếch nhác. Ánh mắt cô tóe lên tia hận thù.
Vẻ mặt lúc hấp hối của Phong khi nãy cùng với vẻ mặt 13 năm trước của Hạ Quân Phàm cùng đan vào một chỗ, chiếm lĩnh lấy tâm trí Hạ Thường Hi.
Tất cả mọi chuyện đều do Thẩm Thụy mà ra.
Cô hung ác cắn môi, gọi cho Trương Vân Nhã.
"Nộp đơn tố cáo Thẩm Thụy, trích xuất dữ liệu camera phòng làm việc của tôi làm bằng chứng."
"Vâng thưa Hạ tổng."
Lần này cô nhất định sẽ đem Thẩm Thụy chôn xuống mồ. Dù cho pháp luật không trừng phạt được ông ta, cô cũng sẽ tự tay mình đoạt lấy mạng ông ta.
Nhưng trên thực tế, Hạ Thường Hi không cần phải làm vậy, vì chỉ ngay sau khi Trương Vân Nhã hành động, giới thương trường lập tức nổ ra tin tức chấn động.
Xâu chuỗi với những hành vi gian lận của Hạ Quân Kiệt, cảnh sát đã lập được danh sách phạm tội của Thẩm Thụy bao gồm: giết người, mua bán tàng trữ trái phép chất cấm, rửa tiền, hối lộ,... Cấp trên liền ban hành lệnh bắt giữ tạm giam ông ta cùng với thư kí thân cận Trương Dực. Khi tin tức này được đưa ra, tập đoàn Shen lập tức sụp đổ.
Những nợ nần do rửa tiền và mua bán ma túy không thể trả hết, dồn ứ thành đống, kết cục chính là phá sản.
Chỉ trong vòng hơn một tuần, hai tượng đài của giới kinh doanh tư bản đã đổ xuống làm chấn động không ít đến kinh tế và những tay lão làng của thương trường.
Đầu tiên là Innal của Hạ Hầu Quân, sau đó là Shen của Thẩm Thụy. Cả hai tập đoàn danh tiếng lẫy lừng này đều lần lượt tan biến dưới bàn tay của Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành.
Trong khi ở ngoài kia dân chúng không ngừng bất ngờ trước những diễn biến mới của những người làm kinh doanh, thì ở nghĩa trang lại có hai con người tách biệt khỏi những thị phi ồn ào kia.
Ngày chôn cất Phong, trời đổ mưa.
Hạ Thường Hi quỳ gục xuống trước mộ của anh, đau đớn khóc to không nói nên lời. Nước mưa hòa cùng nước mắt của cô không thể phân biệt được, chỉ có đôi mắt đỏ hoe bi thương của cô là minh chứng duy nhất cho cõi lòng tan nát của cô.
13 năm trước cô cũng như vậy.
Khi đó cô là một đứa trẻ ngây thơ không biết gì, gục ngã trước mộ của Hạ Quân Phàm.
Còn bây giờ cô đã trưởng thành, lại gục ngã trước mộ của Phong.
Một người là ba cô, một người là vệ sĩ riêng, hay có thể gọi anh là bạn của cô. Cả hai người đều ở trước mặt cô mà ngừng thở.
Phong đã từng nói sẽ bảo vệ cô, bởi vì anh là vệ sĩ riêng của cô, và cũng vì anh sợ Sở Lập Thành sẽ buồn.
Cô đã sớm không còn coi anh là vệ sĩ riêng. Anh giống như một người anh trai, âm thầm ở trong bóng tối che chở cho cô, xuất hiện đúng vào những lúc cô cô đơn nhất.
Lời anh nói không dễ nghe, nhưng chính là xuất phát từ tận đáy lòng.
Hạ Thường Hi muốn được nghe anh lạnh lùng châm biếm cô một lần nữa. Nhưng ước muốn của cô vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành sự thật.
Sở Lập Thành đứng ở phía sau cô, cả người cũng ướt sũng như cô, nhưng anh không khóc.
Anh bây giờ thậm chí còn muốn được yếu đuối như cô, khóc thật to. Ít nhất thì khi khóc, cũng sẽ không đau lòng như bây giờ, tim gan quặn thắt mà lại không thể làm gì được...
Người bạn duy nhất anh có trên đời đã đi rồi...
Anh cúi đầu, trầm mặc.
Trời tiếp tục mưa, cho đến một lúc sau, thuộc hạ cầm ô chạy đến bên cạnh anh, dùng âm lượng vừa đủ nghe nói: "Sở tổng, Trương Dực bỏ trốn rồi."
Sắc mặt anh trở nên khó coi, nhíu mày: "Bỏ trốn?"
"Vâng." Thuộc hạ gật đầu. "Hắn ta nhân cơ hội chuồn đi khỏi sở cảnh sát, bây giờ đã phát lệnh truy nã rồi."
"Tôi biết rồi."
Anh nói ngắn gọn, sau đó ánh mắt lại hiện lên nét phức tạp nhìn về phía Hạ Thường Hi.
Trương Dực - một kẻ không quá nổi bật trong kế hoạch, nhưng ở một khía cạnh nào đó hắn lại là người trực tiếp thiêu rụi Hoa Sơn.
Sở Lập Thành ngẫm nghĩ, quyết định đợi cho chuyện của Phong vơi đi mới nói cho Hạ Thường Hi biết.
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, như khóc thay cả phần của anh và cô.
***
Cái chết của Phong để lại cho Hạ Thường Hi rất nhiều day dứt, nhưng đúng là thời gian sẽ biến đau thương thành kỉ niệm. Trôi qua 3 tháng, công việc kéo đến dồn dập làm cô đã không còn mỗi ngày trăn trở về ánh mắt của anh trước khi chết, thay vào đó thỉnh thoảng lại cảm thấy trống trải vì sự vắng bóng vô thời hạn của anh.
Trong 3 tháng, có kha khá chuyện đã xảy ra. Điển hình như việc Hạ Quân Kiệt được giảm án, có thể ở lại bệnh viện như vẫn phải chịu giám sát của cảnh sát. Hạ Thiên Hoa vốn dĩ cũng không thoát được án tù, nhưng cô ta lại phát điên, nên được đưa tới bệnh viện tâm thần. Hạ gia chỉ còn lại Hạ Thiên Vũ và Lệ Phương, nhưng bọn họ lặn tăm mất tích, không hề xuất hiện trên báo chí.
Nhịp sống dường như đã trở lại bình thường, chỉ là vẫn chưa tìm được Trương Dực.
Cũng sau 3 tháng này, Hạ Thường Hi gặp lại Trịnh Minh Thành.
Một buổi chiều tháng 5, Hạ Thường Hi tan làm sớm, đến sân bay đón Sở Lập Thành từ Thượng Hải trở về.
Cô đứng ở giữa dòng người chen chúc qua lại, an tĩnh ở một chỗ chờ anh, ánh mắt không khi nào rời khỏi cổng sân bay. Trong một phút giây ngắn ngủi, bóng dáng cao lớn của hắn lọt vào mắt cô.
Cũng cùng lúc đó, hắn nhìn thấy dáng người nhỏ bé của cô đứng giữa rừng người.
Hai cơ thể thoáng đông cứng, nhưng sau đó như có một lực hút kì lạ, bọn họ cùng chậm rãi bước về phía nhau.
Trịnh Minh Thành xua tay để trợ lí kéo hành lí đến bãi đỗ xe, một mình đứng trước mặt cô, đưa tay tháo kính râm xuống.
3 tháng trôi qua, cũng không phải 3 năm, nên hắn vẫn giống như lần cuối cô nhìn thấy.
"Đã lâu không gặp, Trịnh thiếu." Hạ Thường Hi nhẹ nhàng mở lời.
"Đã lâu không gặp, Hạ tiểu thư." Hắn khẽ cong môi. "Em khỏe chứ?"
Một câu nói quen thuộc dành cho những người sau khi chia tay gặp lại nhau.
"Tôi ổn." Cô mỉm cười.
Trịnh Minh Thành gật đầu một cái, từ tốn nói: "Có thời gian không? Cùng tôi uống một ly café?"
"Tôi đang đợi Lập Thành."
"Bên trong đang đông lắm, làm thủ tục rất lâu. Em đi uống café một chút cậu ta sẽ không trách đâu."
Hạ Thường Hi nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn 30 phút nữa là chuyến bay của Sở Lập Thành hạ cánh, làm thủ tục thêm một lúc cũng mất tổng cộng gần cả tiếng, cô ngước nhìn hắn, gật đầu dịu dàng: "Được rồi."
Hai người gọi café, sau đó Hạ Thường Hi đi tìm chỗ ngồi yên tĩnh, Trịnh Minh Thành đi lấy thức uống.
Tình cảnh này làm cô vô tình nhớ đến lần đầu hai người họ hẹn hò ở rạp chiếu phim. Lúc đó cô cũng đi tìm chỗ, còn hắn đi lấy bắp nước và vé xem phim. Khóe môi cô vô thức cong lên nhàn nhạt.
"Cười gì vậy?" Trịnh Minh Thành ngồi xuống, đẩy ly café về phía cô.
"Không có gì." Hạ Thường Hi cầm lấy ly nhấp một ngụm café.
Cô không uống đắng giỏi, cũng không thích ngọt, nên lượng đường cho vào ở mức vừa phải. Còn hắn thì khác, bởi vì là đàn ông, lại còn có gánh nặng công việc, nên café hắn uống hoàn toàn không có đường.
"Sự việc của Shen là do em làm sao?" Hắn mở đầu câu chuyện.
"Ừm." Cô bình thản trả lời. "Có bất ngờ không?"
"Khá ấn tượng." Hắn khẽ cười. "Chỉ mong sau này em giơ cao đánh khẽ, đừng chèn ép Trịnh Thác chúng tôi."
"Tôi nào dám chứ."
So với Innal và Shen, Trịnh Thác hoàn toàn ở một tầm cao khác. Vừa hùng mạnh vừa có lịch sử tồn tại lâu đời, đến đời Trịnh Minh Thành đã là đời thứ 7, cô tuyệt đối không thể nào đụng đến.
"Anh mới đi công tác về sao?" Cô khẽ liếm môi hỏi thăm hắn. "Công việc có bận rộn lắm không?"
"Đến Pháp kí hợp đồng với đối tác rồi ở lại vài ngày giải quyết công việc ở bên đó, kí xong rồi cũng không còn quá bận nữa." Hắn vẫn dùng giọng điệu trầm tĩnh trả lời cô.
Dáng vẻ của hắn ngày hôm nay hoàn toàn khác với một Trịnh Minh Thành phong lưu hào hoa mà cô từng gặp.
"Anh đến Pháp vậy chắc là có ghé thăm bác gái, đúng không?"
"Ừm. Mẹ tôi nói rất thích em."
Hạ Thường Hi thoáng ngây người, sau đó vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
"Anh có nói chuyện của chúng ta cho bác gái biết không?"
"Có." Hắn đột nhiên bật cười. "Tôi nói chuyện chúng ta chia tay, nhưng bà ấy vẫn nói rất thích em. Đừng căng thẳng, không có gì to tát cả."
Cô lúc này mới thoải mái hơn chút ít, lại cầm lấy ly café uống thêm ngụm nữa.
"Tiểu Liên vẫn chăm sóc cho anh tốt chứ?"
Trịnh Minh Thành ngạc nhiên nhìn cô, sau đó hiểu ra, nhướng mày cười: "Tôi quên vẫn chưa nói với em, tôi đã cho Mộc Tiểu Liên nghỉ việc từ hôm lễ Tình nhân đó rồi."
"Nghỉ việc?" Cô há hốc mồm. "Vậy còn... nhu cầu của anh..."
Hắn nhìn phản ứng của cô, không nhịn được bật cười thành tiếng: "Hạ tiểu thư, em nghĩ nhiều quá rồi đó."
Hạ Thường Hi bất giác ngượng ngịu.
"Thì... tôi chỉ cảm thấy nhu cầu sinh lí của anh rất khó chiều. Lúc tôi còn là bạn gái của anh..." Cô nói đến đây chợt nhận ra bản thân lỡ lời, liền ngậm miệng không nói nữa.
Nụ cười của Trịnh Minh Thành có hơi sượng đi, nhưng rồi rất nhanh lại cười khẽ: "Hạ tiểu thư, Trịnh thiếu tôi không thiếu phụ nữ, em không cần lo lắng tôi không có nơi giải tỏa."
Cô nghe thấy câu trả lời của hắn, trong lòng kì lạ lại nhẹ nhõm hẳn.
"Nói chuyện như thế này mới giống anh. Anh nghiêm nghị quá, tôi lại cảm thấy không quen."
"Dù gì cũng là người yêu cũ, tôi không thể buông lời trêu ghẹo em như những người khác được." Hắn nở nụ cười thân sĩ.
Hạ Thường Hi không có tham vọng bản thân có thể thay đổi được một người nào đó, cô cũng không mong người ta vì mình mà thay đổi, nhất là đối với Trịnh Minh Thành. Vậy nên nhìn thấy hắn bây giờ cô cũng giảm bớt phần nào áy náy trong lòng.
"Vậy còn Trịnh gia thì sao? Ba mẹ anh có nói gì không?" Cô cẩn thận dò hỏi.
"Bọn họ không nhắc đến em, chỉ trách tôi giữ không nổi một người phụ nữ." Trịnh Minh Thành nói. "Thế nên bọn họ thay tôi hẹn vài người."
"Anh đi xem mắt?" Cô trố mắt ngạc nhiên.
"Ừm." Hắn bất đắc dĩ gật đầu. "Tròn 30 rồi, bọn họ lo tôi không cưới được vợ."
Lần này đến lượt Hạ Thường Hi không nhịn được phì cười. Cô thật sự không dám nghĩ đến cảnh Trịnh Minh Thành đi xem mắt sẽ trông như thế nào. Một người thích trêu hoa ghẹo nguyệt như hắn không thể nào nghiêm chỉnh đi gặp con gái nhà người ta được.
"Xem ra em rất thích thú chuyện tôi bị hối cưới nhỉ?" Hắn dịu dàng nhìn bộ dạng của cô. "Phải rồi, em sắp kết hôn rồi, nên chê tôi ế vợ cũng đúng."
"Đừng cay cú như vậy, Trịnh thiếu." Cô mỉm cười. "Khi nào cưới, tôi sẽ gửi thiệp cho anh."
"Dám mời người yêu cũ đến đám cưới luôn sao?" Hắn nhướng mày. "Không sợ tôi cướp dâu à?"
Hạ Thường Hi ôn nhu nhìn hắn, giọng nói êm tai nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ không ác như vậy, đã nói muốn nhìn thấy tôi hạnh phúc mà."
Trịnh Minh Thành bị dáng vẻ thanh nhã của cô thu hút, ánh mắt nhìn cô trở nên si mê. Tầm nhìn hắn chạm đến bàn tay cô để hờ trên bàn, đột nhiên nảy sinh cảm giác muốn nắm lấy tay cô rất mãnh liệt.
Nhưng hắn kiềm lại, bởi vì hắn biết, nắm tay cô một lần sẽ muốn nắm thêm lần thứ hai, nắm được hai lần rồi sẽ muốn ôm cô, rồi lại muốn hôn cô, sau đó thì... Hắn không dám nghĩ đến bản thân sẽ mất kiểm soát như thế nào đâu.
"Ừm, tôi muốn được thấy em hạnh phúc."
Ánh hoàng hôn đỏ rực chậm rãi buông xuống, xuyên qua dòng người hắt lên bóng dáng cô và hắn.
Bọn họ từ hai người xa lạ biến thành người yêu, sau đó lại từ người yêu biến thành đối tác. Nhưng đến cùng trong lòng mỗi người bọn họ, người kia lại trở thành một kỉ niệm đẹp.
Làm xong thủ tục nhập viện cho cô ta thì đã đến giờ đi làm. Hôm nay cô đặc cách để cho Phong lái xe đưa cô đến công ty.
"Trời hôm nay khá đẹp."
Trong xe im ắng, nên Hạ Thường Hi bâng quơ nói một câu.
Phong trầm ổn nắm vô lăng, ánh mắt không chứa hàn khí, nhưng cũng không tràn đầy sức sống như người bình thường.
Lúc cô tưởng bản thân lại bị anh bơ lần nữa thì anh lại bất ngờ lên tiếng: "Kể từ sau khi cô chia tay Trịnh Minh Thành, tôi cảm thấy cô trẻ ra hẳn."
Hạ Thường Hi nhướng mày quay đầu nhìn anh.
"Tôi trẻ hơn anh tới 9 tuổi lận đó." Cô khẽ cười.
"Ý tôi là cách cô tận hưởng cuộc sống kìa." Anh lẳng lặng nói. "Lúc trước nhìn cô chán đời lắm, bây giờ thì giống người sống hơn rồi."
"Anh tưởng nhìn anh không chán đời sao? Thành nói anh độc miệng quả không sai mà." Cô bĩu môi. "Không nhìn ra người như vậy mà lại thích hoa."
Phong nghe đến đây liền thâm sâu liếc cô một cái.
"Sau này anh có định sẽ trở về Thượng Hải quản lí tiệm hoa đó sao?"
"Không. Tôi định sẽ đóng cửa vĩnh viễn."
Hạ Thường Hi tưởng mình nghe lầm, liền nhìn anh đầy ngạc nhiên: "Tại sao?"
Ngược lại với cô, Phong vô cùng bình tĩnh nói ra lí do: "Tiền lương cô trả cao hơn thu nhập của tiệm hoa. Hơn nữa ở đây tôi cũng không cần phải trả tiền thuê nhà."
Cô bật cười. Phong cũng nhếch môi nở nụ cười hiếm thấy.
"Nhưng mà... Đóng cửa thật sao?"
"Thật." Anh trả lời, đánh tay lái rẽ phải. "Tôi đã hứa với Lập Thành sẽ bảo vệ cô." Nói đoạn, anh thuận tiện nhìn sang phía cô. "Nếu tôi tách khỏi cô, cô mà có chuyện gì tên đó sẽ lại làm loạn, tôi ghét phiền phức lắm, nên hi sinh làm bùa hộ mệnh cho cô cũng được."
Hạ Thường Hi bất giác mỉm cười: "Phong, có một người bạn như anh nhất định là niềm vinh hạnh lớn nhất cuộc đời."
"Nghe buồn nôn quá đi." Anh nhíu mày chê bai.
"Tôi nói thật đó." Cô vui vẻ nhìn anh. "Mà này, anh còn ghét tôi không?"
Phong từng nói là không ghét cũng không thích cô, nhưng thái độ lúc đó của anh cứ khiến cô cảm thấy anh rất ghét mình.
Nghe thấy câu hỏi này, Phong suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: "Không."
"Vậy có nghĩa là anh đã từng ghét tôi còn gì?" Cô nâng giọng.
"Ừm." Anh không hề phủ nhận. "Lúc cô nhận lời cầu hôn của Lập Thanh rkkif sau đó lại tiếp tục ở với Trịnh Minh Thành, tôi cảm thấy rất ghét cô."
"Phong, anh cứ làm tôi nghĩ là anh có hứng thú với Trịnh Minh Thành đó." Hiếm có dịp Phong nói nhiều, cô liền nhân cơ hội trêu chọc anh.
Nhưng Phong không buồn phản ứng, chỉ đơn điệu nhếch môi.
Trong xe im lặng một lúc, sau đó vang lên giọng nói có phần ấm áp bất thường của anh:
"Sau này nhớ phải sống vui vẻ như vậy, cô còn trẻ lắm, đừng lo nghĩ nhiều chuyện quá."
Đây có thể coi là lời nói tình cảm nhất của Phong dành cho Hạ Thường Hi, là sự quan tâm chân thật nhất xuất phát từ tận đáy lòng anh.
Cô cảm thấy xúc động, chân thành nở nụ cười.
Nhưng rồi vẫn cố chấp chọc anh: "Nghe cứ như ba tiễn con gái đi vào trường đời vậy."
Một lần nữa đôi mắt của Phong biến thành hình viên đạn chĩa thẳng vào cô.
"Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta đừng bao giờ nói chuyện phiếm nữa, tôi không theo kịp đám nhóc các cô bây giờ." Mi tâm anh cau lại, giọng nói vừa bất lực vừa giận dỗi.
"Thôi nào, tôi không có ý chê anh già đâu." Cô cười cười vỗ vai anh.
Bầu không khí vui vẻ này duy trì cho đến khi xe dừng lại trước sảnh lớn công ty.
Hạ Thường Hi mở cửa vào phòng làm việc trước. Cửa vừa mới mở, một lực đạo to lớn kéo cả người cô vào bên trong.
Thẩm Thụy nắm lấy cả người cô, sau đó kề lưỡi dao sắc nhọn ngay cần cổ mỏng manh.
Mọi việc diễn ra chỉ trong tích tắc, Phong vốn đang định vào vị trí liền xông ra, thuộc hạ của anh cũng lập tức chạy đến vây xung quanh. Nhưng từ trong phòng nghỉ lại tràn ra thêm vệ sĩ của Thẩm Thụy chế ngự lại bọn họ, hoàn toàn lí giải được làm sao những người lại vào được đây, chắc chắn là từ cửa sổ của phòng nghỉ.
"Tên nào dám bước đến tao liền cắt lìa cổ con nhỏ này!" Thẩm Thụy hung ác dí mũi dao vào cổ cô.
Sắc mặt của Phong vô cùng khó coi, anh thoáng lia mắt nhìn thấy camera, bàn tay đang đưa vào trong áo định rút súng chậm rãi buông ra, anh gằn giọng: "Thẩm Thụy, bỏ dao xuống."
"Không được!" Ông ta cười lên ghê rợn. "Bây giờ, các người mau nghe theo lời tao, đem hết tài liệu mật của tao ra đây!"
Khuôn mặt Hạ Thường Hi tái ngắt, mũi dao nhọn hoắc cạ vào da thịt khiến cô bất giác đổ môi hôi lạnh.
"Thẩm Thụy, ông giỏi thì đâm tôi chết đi. Sau đó người của tôi sẽ tố cáo ông, ông cũng phải cùng tôi chết thôi." Cô ép mình nở một nụ cười lạnh.
"Đừng có nhiều lời." Ông ấn mũi dao lên cổ cô, chảy ra một chút máu đỏ. "Nói cho cô biết, Thẩm Thụy này chưa từng phải chịu cảnh bị uy hiếp, lần này cũng vậy, đừng nghĩ chỉ bằng con nhóc như cô mà hạ được tôi." Sau đó ông lại thét về phía Phong. "Còn không mau hành động?"
"Phong!" Hạ Thường Hi nhìn thấy anh định đi đến bàn làm việc của cô liền hô lớn ngăn anh lại. "Anh mặc kệ tôi! Tuyệt đối không được đưa tài liệu cho hắn!"
Phong đưa một tay ra phía sau tạo thành kí hiệu điện thoại, ra hiệu cho vệ sĩ đang đứng khuất ngoài tầm nhìn của Thẩm Thụy, sau đó từng bước tiến về phía chỗ của hai người.
Vệ sĩ nhìn thấy ám hiệu của anh, lập tức lách người lén lút chạy đi.
Thẩm Thụy theo bước chân của anh lôi Hạ Thường Hi lùi về phía sau, tay vẫn cố chấp dí mũi dao vào cổ cô.
"Mày dám động đến tao thì con nhỏ này sẽ chết ngay lập tức." Ông ta trừng mắt. "Lấy tài liệu ra!"
Đối diện với tình thế cấp bách nguy hiểm này, Phong vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, chỉ là môi mím chặt, mi tâm nhăn lại căng thẳng.
Đôi môi Hạ Thường Hi không nhịn được run rẩy, nhưng vẫn cố hết sức bình tĩnh nói với anh: "Không được."
Phong dùng ánh mắt trấn an cô, sau đó chậm rãi quay sang bàn làm việc khom người mở két sắt. Anh lấy ra tập tài liệu, đi đến trước mặt Thẩm Thụy chìa ra.
Thẩm Thụy dường như khao khát tài liệu này đến phát điên, không hề nghi ngờ nữa vứt Hạ Thường Hi xuống đất ôm lấy tập tài liệu.
Cả người cô vừa chạm xuống mặt sàn, Phong lập tức động thủ, thoăn thoắt một giây đã chế trụ được Thẩm Thụy. Anh đè ông ta xuống bàn, khóa chặt hai cánh tay ở phía sau lưng.
Vệ sĩ của ông ta liền chia ra bắt lấy cô và vồ lấy anh.
"Buông tao ra!" Thẩm Thụy vẫn nắm chặt con dao trong tay.
Sức lực của ông ta dù không lớn nhưng dù sao vẫn là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, Phong một bên vừa lo cho an nguy của cô vừa áp chế ông ta vô cùng khó khăn. Nhân lúc anh lơ là, Thẩm Thụy liền điên cuồng xô anh ra, xông đến chỗ cô đang nằm sõng soài.
"Tao giết mày trước đã Hạ Thường Hi!"
Ông ta vung tay, cô vừa mới định thần liền nhìn thấy bóng dáng to lớn lao tới dọa cô phát khiếp, ngay cả ngồi dậy cũng không ngồi được, phen này cô nhất định không thể nào thoát khỏi lưỡi dao của lão.
Nhưng đúng vào lúc này, một thân ảnh cao to đè lên người cô, cô nghe thấy tiếng đâm "phập" lên thịt, cùng với một tiếng gầm trong cổ họng của người đàn ông phát ra.
Thẩm Thụy bàng hoàng nhìn Phong lao ra đỡ lấy nhát dao, nhưng sau đó khóe mắt lại trở nên hung ác, không thèm rút dao ra mà đẩy người anh sang một bên. Ông ta đè lên người cô mạnh tay bóp lấy cần cổ.
"Chết đi! Mày chết đi!"
"Cảnh sát đây!" Tiếng nói đanh thép vang lên.
Thuộc hạ chạy đi lúc nãy cũng lực lượng cảnh sát ập vào, dễ dàng khống chế được tình hình.
Thẩm Thụy và đám vệ sĩ bị cưỡng ép giải đi, trước khi đi vẫn không quên chửi rủa một cách thậm tệ.
"Phong! Phong!" Hạ Thường Hi hốt hoảng nhào đến ôm Phong, khóe mắt trào ra hai dòng lệ, khẩn thiết gọi anh. "Phong! Anh mau tỉnh lại đi!"
"Hạ tổng, cô tránh ra, chúng tôi đưa anh Phong đến bệnh viện."
Hai thuộc hạ chạy đến đỡ anh đứng dậy, gấp rút dìu anh đi ra thang máy.
Hạ Thường Hi nước mắt chảy đầm đìa trên mặt, bàn tay vẫn còn dính máu của Phong, hớt hải cầm điện thoại đuổi theo bọn họ.
"Thành!" Điện thoại vừa được kết nối, cô liền hoảng sợ kêu tên anh.
Sở Lập Thành nghe thấy tiếng khóc của cô liền dâng lên dự cảm xấu, nhưng trước tiên vẫn phải trấn an cô: "Có chuyện gì? Em bình tĩnh nói anh nghe. Ngoan, bình tĩnh lại."
"Thành..." Cô nức nở. "Phong... Anh ấy... Anh ấy..."
"Phong như thế nào?"
"Anh ấy bị đâm..." Cô đứng trong thang máy nhìn thấy con số di chuyển chậm chạp, lại nhìn sang bộ dạng sống dở chết dở của Phong, trong lòng càng sợ hãi cùng gấp rút. "Thành... Em sợ lắm... Phong chảy máu nhiều lắm..."
"Thường Hi, bình tĩnh đến bệnh viện đi, anh lên máy bay về ngay."
Sở Lập Thành nhanh chóng nói xong liền ngắt điện thoại.
Xe phi nhanh đến bệnh viện, hai thuộc hạ ngồi ở phía trước, còn Hạ Thường Hi ôm lấy Phong ở băng ghế sau.
Ý thức của Phong càng lúc càng yếu đi, khuôn mặt lạnh lùng giờ đây tái ngắt, không chút sức lực mơ hồ nhìn khuôn mặt ướt đẫm của Hạ Thường Hi.
Cô trông thấy ánh mắt anh nhìn mình dần dại đi, hoảng sợ ôm anh chặt hơn, không ngừng gọi tên anh: "Phong! Anh không được nhắm mắt! Mở mắt ra nhìn tôi đi! Phong!"
"Thường Hi..." Môi anh mấp máy.
"Tôi đây! Sắp đến bệnh viện rồi! Phong! Anh ráng một chút! Có nghe tôi nói không!"
"Phong!"
"Tiểu Hi! Chạy đi!"
"Ba! Ba mau tỉnh lại! Chúng ta chạy thôi!"
"Ba! Chúng ta sẽ cùng nhau ra khỏi đây!"
"Ba cố gắng đứng dậy, Tiểu Hi đưa ba ra ngoài!"
Tình cảnh 13 năm trước như được tái diễn lần nữa.
Hạ Thường Hi nắm chặt bàn tay Phong đang dần lạnh, để tay anh lên cổ, lên mặt cô, bằng mọi giá cố hết sức truyền cho anh hơi ấm.
"Phong! Anh mở mắt ra đi! Anh không được ngủ! Qua một ngã tư nữa là đến bệnh viện rồi! Anh nhất định phải sống!"
"Thường Hi..." Khóe môi Phong tang thương cong lên, dùng chút hơi sức còn lại yếu ớt nói: "Nhớ lời tôi... Sống thật tốt..."
"Tôi biết rồi mà!" Cô khóc to. "Tôi sẽ nhớ lời anh! Nên anh phải sống! Phải sống để nhìn tôi hạnh phúc như thế nào! Phong! Anh không được nhắm mắt! Tôi ra lệnh cho anh đó!"
"Chào Lập Thành... giúp tôi..."
"Anh phải tự mình gặp anh ấy! Phong! Có nghe không!"
Bàn tay Phong dần buông lỏng, sau đó vô lực rơi xuống.
Phong được đưa vào bệnh viện, gấp rút chuyển đến khoa cấp cứu.
"Bệnh nhân vẫn còn thở."
"Mất máu quá nhiều. Nhịp tim đang giảm."
"Không thể truyền máu. Xử lí vết thương trước đã."
"Huyết áp giảm. Nhịp tim giảm."
Một âm thanh đinh tai vang lên trong phòng cấp cứu.
Ở bên ngoài, Hạ Thường Hi dùng bàn tay đầy máu ôm lấy khuôn mặt nhếch nhác. Ánh mắt cô tóe lên tia hận thù.
Vẻ mặt lúc hấp hối của Phong khi nãy cùng với vẻ mặt 13 năm trước của Hạ Quân Phàm cùng đan vào một chỗ, chiếm lĩnh lấy tâm trí Hạ Thường Hi.
Tất cả mọi chuyện đều do Thẩm Thụy mà ra.
Cô hung ác cắn môi, gọi cho Trương Vân Nhã.
"Nộp đơn tố cáo Thẩm Thụy, trích xuất dữ liệu camera phòng làm việc của tôi làm bằng chứng."
"Vâng thưa Hạ tổng."
Lần này cô nhất định sẽ đem Thẩm Thụy chôn xuống mồ. Dù cho pháp luật không trừng phạt được ông ta, cô cũng sẽ tự tay mình đoạt lấy mạng ông ta.
Nhưng trên thực tế, Hạ Thường Hi không cần phải làm vậy, vì chỉ ngay sau khi Trương Vân Nhã hành động, giới thương trường lập tức nổ ra tin tức chấn động.
Xâu chuỗi với những hành vi gian lận của Hạ Quân Kiệt, cảnh sát đã lập được danh sách phạm tội của Thẩm Thụy bao gồm: giết người, mua bán tàng trữ trái phép chất cấm, rửa tiền, hối lộ,... Cấp trên liền ban hành lệnh bắt giữ tạm giam ông ta cùng với thư kí thân cận Trương Dực. Khi tin tức này được đưa ra, tập đoàn Shen lập tức sụp đổ.
Những nợ nần do rửa tiền và mua bán ma túy không thể trả hết, dồn ứ thành đống, kết cục chính là phá sản.
Chỉ trong vòng hơn một tuần, hai tượng đài của giới kinh doanh tư bản đã đổ xuống làm chấn động không ít đến kinh tế và những tay lão làng của thương trường.
Đầu tiên là Innal của Hạ Hầu Quân, sau đó là Shen của Thẩm Thụy. Cả hai tập đoàn danh tiếng lẫy lừng này đều lần lượt tan biến dưới bàn tay của Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành.
Trong khi ở ngoài kia dân chúng không ngừng bất ngờ trước những diễn biến mới của những người làm kinh doanh, thì ở nghĩa trang lại có hai con người tách biệt khỏi những thị phi ồn ào kia.
Ngày chôn cất Phong, trời đổ mưa.
Hạ Thường Hi quỳ gục xuống trước mộ của anh, đau đớn khóc to không nói nên lời. Nước mưa hòa cùng nước mắt của cô không thể phân biệt được, chỉ có đôi mắt đỏ hoe bi thương của cô là minh chứng duy nhất cho cõi lòng tan nát của cô.
13 năm trước cô cũng như vậy.
Khi đó cô là một đứa trẻ ngây thơ không biết gì, gục ngã trước mộ của Hạ Quân Phàm.
Còn bây giờ cô đã trưởng thành, lại gục ngã trước mộ của Phong.
Một người là ba cô, một người là vệ sĩ riêng, hay có thể gọi anh là bạn của cô. Cả hai người đều ở trước mặt cô mà ngừng thở.
Phong đã từng nói sẽ bảo vệ cô, bởi vì anh là vệ sĩ riêng của cô, và cũng vì anh sợ Sở Lập Thành sẽ buồn.
Cô đã sớm không còn coi anh là vệ sĩ riêng. Anh giống như một người anh trai, âm thầm ở trong bóng tối che chở cho cô, xuất hiện đúng vào những lúc cô cô đơn nhất.
Lời anh nói không dễ nghe, nhưng chính là xuất phát từ tận đáy lòng.
Hạ Thường Hi muốn được nghe anh lạnh lùng châm biếm cô một lần nữa. Nhưng ước muốn của cô vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành sự thật.
Sở Lập Thành đứng ở phía sau cô, cả người cũng ướt sũng như cô, nhưng anh không khóc.
Anh bây giờ thậm chí còn muốn được yếu đuối như cô, khóc thật to. Ít nhất thì khi khóc, cũng sẽ không đau lòng như bây giờ, tim gan quặn thắt mà lại không thể làm gì được...
Người bạn duy nhất anh có trên đời đã đi rồi...
Anh cúi đầu, trầm mặc.
Trời tiếp tục mưa, cho đến một lúc sau, thuộc hạ cầm ô chạy đến bên cạnh anh, dùng âm lượng vừa đủ nghe nói: "Sở tổng, Trương Dực bỏ trốn rồi."
Sắc mặt anh trở nên khó coi, nhíu mày: "Bỏ trốn?"
"Vâng." Thuộc hạ gật đầu. "Hắn ta nhân cơ hội chuồn đi khỏi sở cảnh sát, bây giờ đã phát lệnh truy nã rồi."
"Tôi biết rồi."
Anh nói ngắn gọn, sau đó ánh mắt lại hiện lên nét phức tạp nhìn về phía Hạ Thường Hi.
Trương Dực - một kẻ không quá nổi bật trong kế hoạch, nhưng ở một khía cạnh nào đó hắn lại là người trực tiếp thiêu rụi Hoa Sơn.
Sở Lập Thành ngẫm nghĩ, quyết định đợi cho chuyện của Phong vơi đi mới nói cho Hạ Thường Hi biết.
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, như khóc thay cả phần của anh và cô.
***
Cái chết của Phong để lại cho Hạ Thường Hi rất nhiều day dứt, nhưng đúng là thời gian sẽ biến đau thương thành kỉ niệm. Trôi qua 3 tháng, công việc kéo đến dồn dập làm cô đã không còn mỗi ngày trăn trở về ánh mắt của anh trước khi chết, thay vào đó thỉnh thoảng lại cảm thấy trống trải vì sự vắng bóng vô thời hạn của anh.
Trong 3 tháng, có kha khá chuyện đã xảy ra. Điển hình như việc Hạ Quân Kiệt được giảm án, có thể ở lại bệnh viện như vẫn phải chịu giám sát của cảnh sát. Hạ Thiên Hoa vốn dĩ cũng không thoát được án tù, nhưng cô ta lại phát điên, nên được đưa tới bệnh viện tâm thần. Hạ gia chỉ còn lại Hạ Thiên Vũ và Lệ Phương, nhưng bọn họ lặn tăm mất tích, không hề xuất hiện trên báo chí.
Nhịp sống dường như đã trở lại bình thường, chỉ là vẫn chưa tìm được Trương Dực.
Cũng sau 3 tháng này, Hạ Thường Hi gặp lại Trịnh Minh Thành.
Một buổi chiều tháng 5, Hạ Thường Hi tan làm sớm, đến sân bay đón Sở Lập Thành từ Thượng Hải trở về.
Cô đứng ở giữa dòng người chen chúc qua lại, an tĩnh ở một chỗ chờ anh, ánh mắt không khi nào rời khỏi cổng sân bay. Trong một phút giây ngắn ngủi, bóng dáng cao lớn của hắn lọt vào mắt cô.
Cũng cùng lúc đó, hắn nhìn thấy dáng người nhỏ bé của cô đứng giữa rừng người.
Hai cơ thể thoáng đông cứng, nhưng sau đó như có một lực hút kì lạ, bọn họ cùng chậm rãi bước về phía nhau.
Trịnh Minh Thành xua tay để trợ lí kéo hành lí đến bãi đỗ xe, một mình đứng trước mặt cô, đưa tay tháo kính râm xuống.
3 tháng trôi qua, cũng không phải 3 năm, nên hắn vẫn giống như lần cuối cô nhìn thấy.
"Đã lâu không gặp, Trịnh thiếu." Hạ Thường Hi nhẹ nhàng mở lời.
"Đã lâu không gặp, Hạ tiểu thư." Hắn khẽ cong môi. "Em khỏe chứ?"
Một câu nói quen thuộc dành cho những người sau khi chia tay gặp lại nhau.
"Tôi ổn." Cô mỉm cười.
Trịnh Minh Thành gật đầu một cái, từ tốn nói: "Có thời gian không? Cùng tôi uống một ly café?"
"Tôi đang đợi Lập Thành."
"Bên trong đang đông lắm, làm thủ tục rất lâu. Em đi uống café một chút cậu ta sẽ không trách đâu."
Hạ Thường Hi nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn 30 phút nữa là chuyến bay của Sở Lập Thành hạ cánh, làm thủ tục thêm một lúc cũng mất tổng cộng gần cả tiếng, cô ngước nhìn hắn, gật đầu dịu dàng: "Được rồi."
Hai người gọi café, sau đó Hạ Thường Hi đi tìm chỗ ngồi yên tĩnh, Trịnh Minh Thành đi lấy thức uống.
Tình cảnh này làm cô vô tình nhớ đến lần đầu hai người họ hẹn hò ở rạp chiếu phim. Lúc đó cô cũng đi tìm chỗ, còn hắn đi lấy bắp nước và vé xem phim. Khóe môi cô vô thức cong lên nhàn nhạt.
"Cười gì vậy?" Trịnh Minh Thành ngồi xuống, đẩy ly café về phía cô.
"Không có gì." Hạ Thường Hi cầm lấy ly nhấp một ngụm café.
Cô không uống đắng giỏi, cũng không thích ngọt, nên lượng đường cho vào ở mức vừa phải. Còn hắn thì khác, bởi vì là đàn ông, lại còn có gánh nặng công việc, nên café hắn uống hoàn toàn không có đường.
"Sự việc của Shen là do em làm sao?" Hắn mở đầu câu chuyện.
"Ừm." Cô bình thản trả lời. "Có bất ngờ không?"
"Khá ấn tượng." Hắn khẽ cười. "Chỉ mong sau này em giơ cao đánh khẽ, đừng chèn ép Trịnh Thác chúng tôi."
"Tôi nào dám chứ."
So với Innal và Shen, Trịnh Thác hoàn toàn ở một tầm cao khác. Vừa hùng mạnh vừa có lịch sử tồn tại lâu đời, đến đời Trịnh Minh Thành đã là đời thứ 7, cô tuyệt đối không thể nào đụng đến.
"Anh mới đi công tác về sao?" Cô khẽ liếm môi hỏi thăm hắn. "Công việc có bận rộn lắm không?"
"Đến Pháp kí hợp đồng với đối tác rồi ở lại vài ngày giải quyết công việc ở bên đó, kí xong rồi cũng không còn quá bận nữa." Hắn vẫn dùng giọng điệu trầm tĩnh trả lời cô.
Dáng vẻ của hắn ngày hôm nay hoàn toàn khác với một Trịnh Minh Thành phong lưu hào hoa mà cô từng gặp.
"Anh đến Pháp vậy chắc là có ghé thăm bác gái, đúng không?"
"Ừm. Mẹ tôi nói rất thích em."
Hạ Thường Hi thoáng ngây người, sau đó vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
"Anh có nói chuyện của chúng ta cho bác gái biết không?"
"Có." Hắn đột nhiên bật cười. "Tôi nói chuyện chúng ta chia tay, nhưng bà ấy vẫn nói rất thích em. Đừng căng thẳng, không có gì to tát cả."
Cô lúc này mới thoải mái hơn chút ít, lại cầm lấy ly café uống thêm ngụm nữa.
"Tiểu Liên vẫn chăm sóc cho anh tốt chứ?"
Trịnh Minh Thành ngạc nhiên nhìn cô, sau đó hiểu ra, nhướng mày cười: "Tôi quên vẫn chưa nói với em, tôi đã cho Mộc Tiểu Liên nghỉ việc từ hôm lễ Tình nhân đó rồi."
"Nghỉ việc?" Cô há hốc mồm. "Vậy còn... nhu cầu của anh..."
Hắn nhìn phản ứng của cô, không nhịn được bật cười thành tiếng: "Hạ tiểu thư, em nghĩ nhiều quá rồi đó."
Hạ Thường Hi bất giác ngượng ngịu.
"Thì... tôi chỉ cảm thấy nhu cầu sinh lí của anh rất khó chiều. Lúc tôi còn là bạn gái của anh..." Cô nói đến đây chợt nhận ra bản thân lỡ lời, liền ngậm miệng không nói nữa.
Nụ cười của Trịnh Minh Thành có hơi sượng đi, nhưng rồi rất nhanh lại cười khẽ: "Hạ tiểu thư, Trịnh thiếu tôi không thiếu phụ nữ, em không cần lo lắng tôi không có nơi giải tỏa."
Cô nghe thấy câu trả lời của hắn, trong lòng kì lạ lại nhẹ nhõm hẳn.
"Nói chuyện như thế này mới giống anh. Anh nghiêm nghị quá, tôi lại cảm thấy không quen."
"Dù gì cũng là người yêu cũ, tôi không thể buông lời trêu ghẹo em như những người khác được." Hắn nở nụ cười thân sĩ.
Hạ Thường Hi không có tham vọng bản thân có thể thay đổi được một người nào đó, cô cũng không mong người ta vì mình mà thay đổi, nhất là đối với Trịnh Minh Thành. Vậy nên nhìn thấy hắn bây giờ cô cũng giảm bớt phần nào áy náy trong lòng.
"Vậy còn Trịnh gia thì sao? Ba mẹ anh có nói gì không?" Cô cẩn thận dò hỏi.
"Bọn họ không nhắc đến em, chỉ trách tôi giữ không nổi một người phụ nữ." Trịnh Minh Thành nói. "Thế nên bọn họ thay tôi hẹn vài người."
"Anh đi xem mắt?" Cô trố mắt ngạc nhiên.
"Ừm." Hắn bất đắc dĩ gật đầu. "Tròn 30 rồi, bọn họ lo tôi không cưới được vợ."
Lần này đến lượt Hạ Thường Hi không nhịn được phì cười. Cô thật sự không dám nghĩ đến cảnh Trịnh Minh Thành đi xem mắt sẽ trông như thế nào. Một người thích trêu hoa ghẹo nguyệt như hắn không thể nào nghiêm chỉnh đi gặp con gái nhà người ta được.
"Xem ra em rất thích thú chuyện tôi bị hối cưới nhỉ?" Hắn dịu dàng nhìn bộ dạng của cô. "Phải rồi, em sắp kết hôn rồi, nên chê tôi ế vợ cũng đúng."
"Đừng cay cú như vậy, Trịnh thiếu." Cô mỉm cười. "Khi nào cưới, tôi sẽ gửi thiệp cho anh."
"Dám mời người yêu cũ đến đám cưới luôn sao?" Hắn nhướng mày. "Không sợ tôi cướp dâu à?"
Hạ Thường Hi ôn nhu nhìn hắn, giọng nói êm tai nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ không ác như vậy, đã nói muốn nhìn thấy tôi hạnh phúc mà."
Trịnh Minh Thành bị dáng vẻ thanh nhã của cô thu hút, ánh mắt nhìn cô trở nên si mê. Tầm nhìn hắn chạm đến bàn tay cô để hờ trên bàn, đột nhiên nảy sinh cảm giác muốn nắm lấy tay cô rất mãnh liệt.
Nhưng hắn kiềm lại, bởi vì hắn biết, nắm tay cô một lần sẽ muốn nắm thêm lần thứ hai, nắm được hai lần rồi sẽ muốn ôm cô, rồi lại muốn hôn cô, sau đó thì... Hắn không dám nghĩ đến bản thân sẽ mất kiểm soát như thế nào đâu.
"Ừm, tôi muốn được thấy em hạnh phúc."
Ánh hoàng hôn đỏ rực chậm rãi buông xuống, xuyên qua dòng người hắt lên bóng dáng cô và hắn.
Bọn họ từ hai người xa lạ biến thành người yêu, sau đó lại từ người yêu biến thành đối tác. Nhưng đến cùng trong lòng mỗi người bọn họ, người kia lại trở thành một kỉ niệm đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.