Độc Chiếm Tiểu Thư

Chương 85: Khoảnh Khắc Báo Thù

Mây

07/11/2021

Đám tang của Hạ Hầu Quân được tổ chức kín đáo, do một tay Lệ Phương chuẩn bị. Hạ Quân Kiệt đã qua được cơn nguy kịch, nhưng ông phải sống cùng với xe lăn đến cuối cuộc đời và nửa người trái liệt vĩnh viễn.

Hiển nhiên, trong đám tang của Hạ Hầu Quân không có sự xuất hiện của Hạ Quân Kiệt, Hạ Thiên Hoa và Hạ Thường Hi. Lệ Phương giống như cái xác không hồn gặp mặt những người đến viếng, nếu không có Hạ Thiên Vũ, e là bà cũng không thể trụ nổi đến cuối ngày.

Tập đoàn Innal mất đi Hạ Hầu Quân như rắn mất đầu, sau đó lại vướng thêm chuyện Hạ Quân Kiệt không thể quay trở lại làm việc ngay, lần lượt từng cổ đông lớn nhỏ đều bỏ của chạy lấy người, rao bán sạch sẽ số cổ phần của bọn họ. Innal một thời lừng lẫy bây giờ đang dần sụp đổ, tập đoàn không vỡ nợ, nhưng tai tiếng tin đồn khắp nơi khiến quần chúng không còn tin tưởng được nữa.

Di chúc của Hạ Hầu Quân được công bố, ngoại trừ bất động sản để lại cho Hạ Quân Kiệt và Lệ Phương, thì số cổ phần của ông để lại sẽ được chia đều cho ba đứa cháu Hạ Thiên Vũ, Hạ Thiên Hoa và Hạ Thường Hi. Hiển nhiên Hạ Thiên Vũ lại nhượng lại hết cổ phần cho Hạ Thường Hi.

Đến thứ Tư, Hạ Thường Hi đã thâu tóm được toàn bộ tập đoàn Innal, đồng thời rút lại đơn kiện Hạ Thiên Hoa. Không cần nói nhiều cũng biết được tin tức này chấn động như thế nào.

Đứa cháu gái út của con trai đã mất đột nhiên xuất hiện, sau đó bị tung ra video nhạy cảm, cuối cùng lại lộ ra là do chị họ hại, từng bước nhanh chóng thu mua cổ phần, và bây giờ đã trở thành người đứng đầu của cả Innal.

Ở trên các trang truyền thông tung hô Hạ Thường Hi rất dữ dội, nào là tuổi trẻ tài cao, tiểu cô nương một tay giành lấy vương miện,… Nhưng sự thật thì lại không hoành tráng đến mức như vậy.

Cô dù sao cũng chỉ mới 19 tuổi, dù cô có thể quản lí chuyện ở Wonderland nhưng chuyên môn chính của cô là thiết kế, làm gì cũng cần có sự hỗ trợ của Sở Lập Thành, Ngụy Mặc và Trương Vân Nhã. Thế nên chuyện sắp xếp nội bộ và tình hình của Innal sau khi chuyển sang tên cô đều do Sở Lập Thành làm gần hết.

Nói đơn giản một chút thì ai cũng nghĩ cô là đại gia, nhưng thật ra cô chỉ là người đứng tên tài sản của anh…

Nhưng mà anh cũng đâu có ý kiến gì, nên cô vẫn ngang nhiên trở thành hình mẫu lý tưởng mới của nhiều cô gái hướng theo.

Tin tức về sự thay đổi nội bộ của Innal vang xa đến tận nước Anh. Thời điểm Lâm Dục gọi điện thoại cho cô là khoảng 10 giờ tối, nếu ở Anh thì cũng phải khoảng 3 giờ chiều, vừa vặn là giờ uống trà.

Lúc đó hiển nhiên Hạ Thường Hi đang bị Sở Lập Thành đè dưới thân, nhưng áo còn chưa kịp cởi, tiếng chuông điện thoại trên tủ đã vang lên.

Anh cau mày nhìn lướt qua điện thoại, vươn tay cầm lấy điện thoại nhưng không đưa cho cô, chẳng thèm nhìn xem ai gọi đã bá đạo bấm từ chối, sau đó cố chấp cúi đầu muốn tiếp tục hôn cô.

Nhưng môi hai người còn chưa chạm vào nhau, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Hạ Thường Hi nằm ở dưới thân anh mím môi thích thú mỉm cười trêu chọc.

Lần này anh thật sự phát cáu, vươn tay trực tiếp nhận cuộc gọi xem là ai dám phá đám chuyện tốt của anh.

“Là ai? Có biết mấy giờ rồi không mà còn gọi?” Anh gắt gỏng nói vào điện thoại.

“Sở Lập Thành?”

Ánh mắt giận dữ của Sở Lập Thành liền thay đổi, anh sượng người, nhìn vào màn hình thấy hiện lên hai chữ “Lâm Dục”, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra.

Hạ Thường Hi thấy anh trở nên kì lạ, khẽ hỏi: “Ai vậy anh?”

“Alo.” Lâm Dục gọi một tiếng trong điện thoại, Sở Lập Thành để ở gần tai nên nghe được nhưng cô nằm bên dưới vẫn chưa biết người gọi là ai.

Anh sốt sắng nuốt khan một cái, sau đó điều chỉnh lại giọng nói, trả lời: “Vâng, là con.”

“Tại sao cậu lại cầm điện thoại của Tiểu Hi?” Giọng của Lâm Dục nghe ra được tâm trạng bất bình của ông. “Tiểu Hi có ở đó không?”

“Dạ có.” So với lần đầu gặp, hôm nay anh đột nhiên lễ phép lạ thường.

“Hai người sống chung?” Giọng nói của ông trở nên cao hơn. “Cậu với Tiểu Hi ở cùng một nhà? Vào giờ này?”

“Vâng.”

Ở bên kia, Lâm Dục nhẩm tính bây giờ ở Trung Quốc cũng phải 10-11 giờ, mà Sở Lập Thành và Hạ Thường Hi vẫn còn thức, hơn nữa còn đang ở cạnh nhau...

Lâm Dục sống ở Anh, cũng không lạ gì chuyện nam nữ sống chung. Nghe thấy những đứa nhóc trong nhà kể chuyện bạn bè có người yêu đi chơi qua đêm ông cũng cảm thấy không hề gì, thậm chí Lâm Dã Thiên từng đi cả tuần với nhóm bạn ông cũng thấy rất đỗi bình thường. Nhưng mà lần này đối với Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành ông đột nhiên cảm thấy không yên tâm…

“Đưa máy cho Tiểu Hi.” Ông có chút nghiêm nghị.

Sở Lập Thành lại “vâng” thêm một tiếng nữa, sau đó đưa điện thoại cho cô.

Hạ Thường Hi cầm lấy điện thoại, nhìn đến tên người gọi hai mắt liền mở to, lập tức đẩy người anh qua một bên ngồi ngay ngắn.

“Con nghe.”

Từ sau hôm nhận được đoạn ghi âm, Hạ Thường Hi và Lâm Dục đã thu hẹp được khoảng cách, cứ cách vài hôm ông sẽ gọi điện thoại hỏi thăm cô, nhưng không nghĩ đến hôm nay ông lại gọi vào giờ này.

“Tiểu Hi, ba đây. Con và Sở Lập Thành hai đứa đang sống chung thật sao?” Giọng nói của ông đầy vẻ quan tâm lo lắng. “Hai đứa con dù sắp kết hôn cũng không nên vội vàng ở cùng một chỗ như vậy chứ?”

“Không phải như ba nghĩ đâu, nhà của anh ấy cho bạn mượn, nên anh ấy mới ở cùng với con.” Cô vội vàng giải thích, sau đó mau chóng xoay chuyển chủ đề. “Ba gọi cho con có chuyện gì không?”

Lâm Dục ở đầu dây bên kia thở dài một tiếng, sau đó từ tốn nói: “Gần đây ba hơi bận nên không chú ý tin tức ở trong nước, hôm nay ba vừa lên xem thì nhìn thấy sự việc của con và Hạ gia.” Ông dừng một lát, lại nói tiếp: “Chuyện video đó có thật là con bị người khác hại không?”

Hạ Thường Hi suy nghĩ, quyết định trả lời qua loa: “Chuyện đó ba không cần để ý nhiều, dù gì cũng đã qua rồi, con không muốn nhắc đến nữa.”

“Tiểu Hi, con là con gái nên cần phải cẩn trọng rất nhiều thứ, ba biết đó là kí ức không mấy vui vẻ, nhưng người làm cha như ba không thể ở yên để con bị người khác coi thường như vậy. Sao con lại rút đơn kiện?”

“Chuyện qua lâu lắm rồi, bây giờ mọi chuyện cũng đã sáng tỏ, ba không cần lo cho con đâu.”

“Tiểu Hi à…” “Ba, con không sao mà.” Cô bất đắc dĩ cắt lời ông.

Lâm Dục bản tính là một người rất kiên quyết cùng nghiêm nghị, có thể đối với người nhà ông sẽ mềm mỏng  một chút, nhưng làm gì có chuyện ông dễ dàng cho qua như vậy.

“Tiểu Hi.” Giọng nói của ông đột nhiên nghiêm khắc. “Ba cảm thấy con ở Trung Quốc không an toàn chút nào, con mau thu xếp về đây đi.”

“Ba, ba cũng đọc báo rồi mà, ở đây vẫn còn nhiều chuyện con phải giải quyết.”

“Con ôm lấy tập đoàn đó thì có ích gì? Ba còn chưa nói đến chuyện con giấu ba việc ba mẹ con bị người khác hãm hại, bây giờ con về đây đi, rồi ba sẽ tìm cách trả lại công bằng cho hai người họ thật thích đáng.”

“Ba à…” “Tiểu Hi, con là con gái của ba, ba không muốn con tự ép mình như vậy, con còn quá nhỏ, muốn học hỏi làm ăn đợi lớn một chút nữa ba sẽ cho con tự do lựa chọn, bây giờ con chỉ cần kinh doanh thời trang nhỏ nhỏ như lúc đầu là được.”

Dù nói là nhỏ nhỏ, nhưng Wonderland thật ra cũng sắp vươn ra được thị trường quốc tế luôn rồi…

“Ở Trung Quốc bây giờ ba không nắm rõ tình hình, nên ba càng không yên tâm, nghe lời ba về Anh sống đi.”

Hạ Thường Hi vô cùng khó nói, liếm môi lựa lời: “Ở đây con sống rất tốt, còn có Lập Thành ở cạnh con mà.”

“Sở Lập Thành?” Ông lên giọng. “Con ở với nó nên ba càng lo, hai đứa sống chung nếu nó làm gì con làm sao con thoát thân được.”

“Ba đừng nói như thể anh ấy là tội phạm như vậy chứ.”

“Con còn nhỏ lắm, nó sẽ dạy hư con.”

Cuộc đối thoại của cô và Lâm Dục từ đầu đến cuối đều bị Sở Lập Thành ngồi sát bên cạnh nghe thấy hết. Lúc ông nói lời này, vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Thường Hi không nhịn được mà quay sang châm chọc anh, anh cũng chỉ có thể im lặng chờ có thể sẽ lại trúng thêm một phát đạn nữa.

“Anh ấy đã lớn rồi, sẽ biết phân biệt nặng nhẹ mà.” Cô cam tâm dối lòng.

“Nói đi nói lại con vẫn không chịu đi Anh?” Lâm Dục thở dài.

“Con hứa với ba nếu có chuyện gì đó bất ổn xảy đến lần nữa con sẽ đặt vé đi ngay, ba yên tâm rồi chứ?”

Lâm Dục im lặng một lúc, Hạ Thường Hi thừa biết ông đang rất lo lắng cho mình.

Điện thoại lại vang lên tiếng thở dài của ông: “Được rồi.” Sau đó giọng nói khàn khàn lại trở nên nghiêm túc. “Đưa điện thoại cho Sở Lập Thành để ba nói chuyện.”

Hạ Thường Hi “vâng” một tiếng, sau đó giao điện thoại sang cho Sở Lập Thành.

“Con đây… thưa ba.” Anh nói được hai chữ đầu, sau đó đột nhiên hắng giọng bổ sung.

Ánh mắt người con gái bên cạnh liền ngạc nhiên nhìn anh, cô nhướng mày, môi tủm tỉm cười.

Điện thoại mất hết một phút không có âm thanh phản hồi.

Sở Lập Thành còn tưởng Lâm Dục đã ngắt máy, anh vừa định buông điện thoại xuống thì ở bên kia lại vang lên giọng nói của ông: “Cậu gọi tôi là gì?”

“Con…” Lần đầu tiên trong lời anh ngượng vì một người đàn ông. “Con gọi là ba…”

Đầu bên kia lại im thêm một vài giây nữa, sau đó có tiếng cảnh cáo: “Đừng có xưng hô bừa bãi.”

“Vâng…”

Hạ Thường Hi được dịp bụm miệng cười thích thú.

“Sở Lập Thành, cậu bảo vệ con gái tôi cẩn thận một chút, trước đây không ai quản lí cậu, nhưng bây giờ con bé đã có tôi là ba của nó rồi, tôi không muốn con gái tôi phải gặp chuyện nữa, đã rõ chưa?”

“Dạ rõ… thưa ba.”



“Tôi đã dặn không xưng hô bừa bãi mà.”

“Dạ… thưa ba.”

Lâm Dục ở phía bên kia có vẻ như đã hết cách với anh, giọng nói có phần bực dọc: “Dù Tiểu Hi chấp nhận cậu, nhưng không có nghĩa là cậu được tự tung tự tác với con bé. Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Dạ 29.”

“29?” Ông sửng sốt nói trong điện thoại.

Sở Lập Thành biết ông nhất định sẽ có phản ứng này, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.

“Sở Lập Thành, cậu tốt nhất đừng có dạy hư Tiểu Hi. Cậu đang ở độ tuổi sung sức, nhưng cũng không phải thanh niên mới lớn, có nhu cầu hay vấn đề gì cũng phải biết tự tiết chế, đã rõ chưa?”

“Dạ rõ… thưa ba.”

“Biết rồi thì tôi ngắt máy xong phải đi ngủ ngay, ở đó đã mấy giờ rồi mà hai người còn ở cạnh nhau. Tiểu Hi bận nhiều thứ, đừng có khiến con bé mệt mỏi thêm.”

“Dạ… thưa ba.” Anh cứng nhắc lặp đi lặp lại một câu, sau đó mới hồi hộp nói thêm: “Ba giữ sức khỏe, khi nào định được ngày cưới con sẽ báo cho ba ngay.”

“Được rồi, hai đứa đi ngủ đi.” Ông bất đắc dĩ thở dài.

“Dạ, chào ba.”

Đợi cho Lâm Dục ngắt máy xong Sở Lập Thành lại để điện thoại trở về vị trí cũ. Sau đó anh ngồi như người mất hồn, giống như mới trải qua một kiếp nạn sinh tử.

Nhìn thấy bộ dạng của anh, Hạ Thường Hi đẩy vai anh một cái.

“Anh sao thế? Nói chuyện gì mà chỉ biết nói có một câu.”

“Anh không biết phải nói gì nữa.” Anh thở dài. “Lúc đầu gặp ba em anh cảm thấy rất bình thường, nhưng đột nhiên hôm nay anh cảm thấy có chút áp lực, không hiểu nổi.”

“Áp lực sao?” Cô dựa vào ngực anh. “Có phải là vì ba đụng chạm đến tuổi tác của anh không?”

“Có lẽ là vậy.” Anh lại đau lòng thở dài thêm một tiếng nữa, ôm lấy cả người cô, ánh mắt nổi lên hứng thú cùng cô nằm xuống giường. “Nên em phải giúp anh giải tỏa căng thẳng này mới được.”

“Khoan đã, ba dặn anh phải tiết chế mà.”

“Tiết chế khi anh nổi thú tính thôi, bây giờ anh đang căng thẳng mà.”

“Căng thẳng đâu nhất thiết phải dùng cách này giải tỏa… Thành… Anh dám chạm vào chỗ đó sao…”

“Vợ à, còn chỗ nào của em mà chưa chạm, hửm?”

“Anh đứng đắn một chút đi… A…”

“Em thích mà đúng không, vợ ơi?”

“Không… Ưm… Thành…”

Mặc cho lời dặn dò của Lâm Dục, đêm đó vẫn có hai con người quấn lấy nhau mãi không buông.

Vì tính chất công việc của Sở Tử Văn, nên bữa ăn ra mắt được xếp vào chiều thứ Năm, ngay giữa tuần vào ngày làm việc.

Sở Mạc Tự là người xuất hiện sau cùng.

Lúc ông bước vào phòng riêng, Sở Tử Văn và Hạ Thường Hi đang cười đùa chuyện gì đó, Sở Lập Thành ngồi ở một bên chăm chú lắng nghe, nhìn thấy ông cả ba người cùng đứng dậy.

“Ngồi đi ngồi đi, rườm rà quá.” Ông phất tay mỉm cười.

“Con đã gọi món hết rồi, toàn là món ba thích không đó.” Sở Tử Văn kéo ghế cho ông ngồi xuống bên cạnh mình.

“Sao không gọi món mà Tiểu Hi thích?” Ông nhăn mặt trách cô.

“Không sao đâu ba, Tiểu Hi hỏi con ba thích gì rồi gọi đó, bữa này cũng là em ấy mời chúng ta.”

Hạ Thường Hi duy trì nụ cười nhẹ nhàng trên môi, đợi Sở Tử Văn nói xong liền tiếp lời cô: “Thật ra bữa ăn này là Lập Thành trả đấy bác.”

Sở Mạc Tự theo quán tính nhìn sang Sở Lập Thành. Anh cũng biết ông đang nhìn, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh không chút lay động.

“Em trai, mau nói đi chứ.” Sở Tử Văn hất cằm.

Cả ba người cùng hướng mắt về Sở Lập Thành.

Không khí trong phòng có chút kì lạ, không căng thẳng nhưng lại im lặng. Cái loại im lặng này tạo cảm giác gì đó không tên, khiến người ta vô thức nín thở, pha chút mong chờ khó nói.

Sở Lập Thành dùng ánh mắt điềm tĩnh ngước nhìn Sở Mạc Tự, chậm rãi nói: “Con và Thường Hi đang yêu nhau, bọn con sắp kết hôn.”

Ánh mắt Sở Mặc Tự bất giác lay động, nhưng rất nhanh lại thu hồi tia kì lạ đó.

“Ba không đồng ý.” Ông cũng điềm đạm đối diện với anh.

Một câu trả lời không ai đoán trước được.

Hạ Thường Hi nhất thời ngạc nhiên.

“Kìa ba…” Sở Tử Văn huých vai ông. “Sao ba lại không đồng ý?”

“Con ngồi yên xem nào, đã mấy tuổi rồi mà còn…” Ông cau mày nhìn cô.

Sở Lập Thành là người thể hiện thái độ rõ nhất, anh khó chịu nhíu mi tâm lại, giọng nói thể hiện đầy bất mãn: “Tại sao ba không đồng ý?”

“Con là người phục vụ cho Tiểu Hi, làm sao một quản gia lại có thể cưới tiểu thư của mình chứ?”

“Ba…” Anh nâng giọng, bất mãn càng lộ rõ trên mặt.

“Thành…” Hạ Thường Hi nắm lấy bàn tay siết chặt dưới bàn của anh, giọng của cô nhỏ nhẹ trấn áp lại cơn giận đang ngầm trỗi dậy.

Sau đó cô quay sang nhìn Sở Mạc Tự.

“Bác Sở, lí do bác phản đối việc kết hôn của con có chút không thỏa đáng, con đã sớm không còn xem anh ấy là quản gia nữa rồi.”

“Tiểu Hi, bác tin là ba con sẽ muốn con lấy người có gia thế hơn là gia đình bác.”

“Con nghĩ là bác nói sai rồi, ba con sẽ muốn con lấy người mà con yêu nhất.” Cô bình tĩnh trả lời ông.

Sở Mạc Tự khẽ nhướng mày: “Không lẽ con đã yêu Lập Thành?”

“Cô ấy yêu con.” Sở Lập Thành có hơi gằn giọng. “Thường Hi yêu con, con cũng yêu cô ấy. Thường Hi chưa lấy chồng, con cũng chưa lấy vợ. Bọn con hoàn toàn đủ điều kiện để kết hôn.”

“Bác Sở, bọn con là thật lòng với nhau.”

Hết Sở Lập Thành rồi lại đến Hạ Thường Hi lên tiếng, đều cật lực muốn thuyết phục Sở Mạc Tự.

Nhưng thật ra trong lòng Sở Lập Thành và Sở Tử Văn đều đã sáng tỏ, Sở Mạc Tự đã sớm rung động rồi.

Ông có hai người con, đứa lớn đã 32 tuổi rồi, còn đứa “nhỏ” thì đã 29 sang năm sẽ 30 và cả hai đều lẻ bóng. Sở Tử Văn là bác sĩ vốn đã khó có người yêu, lại mang tư tưởng độc thân rất nặng. Còn Sở Lập Thành lại có quan hệ không tốt với ông, có chuyện gì cũng im lặng không chịu nói. Nhìn bạn bè ẵm cháu bế chắt khoe khoang trong thâm tâm ông vô cùng khó chịu, chỉ muốn mau chóng kêu hai đứa con nhanh nhanh kết hôn rồi sinh con.

Thế nên lúc Sở Lập Thành nói anh và Hạ Thường Hi sẽ cưới nhau, vẻ mặt Sở Mạc Tự rõ ràng có chuyển biến vui vẻ, nhưng vẫn tức tốc từ chối, có lẽ là vì ông thật sự quan tâm chuyện gia thế, hoặc do ông không muốn mất giá chăng?

“Ba, ba nói gì đi kìa.” Sở Tử Văn lại huých tay ông.

“Thanh niên bây giờ yêu vội cưới vội, Tiểu Hi còn nhỏ như vậy thì cưới xin cái gì.” Ông nghiêng đầu đáp trả lại con gái.

Sở Lập Thành không phản ứng mấy, chỉ từ tốn rót rượu vào ly của Sở Mạc Tự: “Qua tuần con và Thường Hi sẽ đi viếng mộ hai bác, sau đó đi đăng ký kết hôn.”

Đây là một lời thông báo, không hề mang tính chất hỏi han ý kiến.

Sở Mạc Tự quan sát động tác của anh, đợi anh rót rượu xong mới cầm lên, nhấm nháp một chút hương vị chua đắng, khẽ thở dài: “Có thời gian thì đưa Tiểu Hi đến thăm mẹ con, bà ấy cũng muốn được nhìn thấy con dâu.”

Đáy mắt Sở Lập Thành hiện lên một thoáng bất ngờ, nhưng rất nhanh lại giấu đi. “Con biết rồi.”

“Con dâu?” Sở Tử Văn cười tít mắt. “Vậy là ba chấp nhận rồi đúng không?”



“Ba không cho thì cái thằng này sẽ không lấy sao?” Ông liếc liếc anh.

Cuối cùng thì không khí trên bàn ăn cũng trở nên thoải mái. Sở Tử Văn cười thành tiếng, nháy mắt nhìn Hạ Thường Hi:

“Chị đã nói mà, ba chị dễ dụ lắm.” Nụ cười của cô càng tươi hơn. “Còn đợi gì nữa? Mau kính ba chồng của em một ly đi?”

“Vâng.” Hạ Thường Hi khẽ cười, cầm lấy ly rượu hướng về phía Sở Mạc Tự. “Con kính người một ly… ba chồng…”

Sở Mạc Tự nghe cô gọi vậy cảm thấy vô cùng vui lòng, ấm áp nhìn cô mỉm cười cùng cô cạn ly.

Một bữa tối vốn tưởng sẽ rất khó khăn nhưng không ngờ lại trôi qua thật vui vẻ như vậy.

Suốt bữa ăn Sở Tử Văn có lẽ là người cao hứng nhất, cô nói không ngừng, nhưng lại phải kiềm chế không uống rượu vì còn có lịch khám, Hạ Thường Hi cũng không còn quá căng thẳng, lâu lâu hưởng ứng với cô.

Chỉ có hai người Sở Mạc Tự và Sở Lập Thành ngồi đối diện nhau có chút trật tự, nhưng ít nhất không có đấu mắt. Hạ Thường Hi không rõ có chuyện gì, nhưng Sở Tử Văn thì thừa biết bọn họ đã làm hòa, nếu không đã không yên bình ngồi ăn cùng nhau như vậy.

Khoảnh khắc yên bình không tồn tại được bao lâu thì lại kết thúc, Sở Lập Thành phải bay sang Thượng Hải, những người khác cũng phải làm việc, bữa ăn vội vã dừng lại.

***

Nhà kho ẩm mốc, bốc lên mùi hôi thối của rác rưởi. Đây chính là nơi mọi thứ bắt đầu.

Hạ Thiên Hoa bị giam lại ở đây đã gần 3 ngày.

Trong 3 ngày này cứ đến đúng giờ sẽ có người mang đồ ăn đến cho cô ta, nhưng cô ta một hạt cơm cũng không đụng đến, cho đến lần cuối cùng, Phong phảitrực tiếp đi đến nhét từng muỗng đồ ăn vào miệng con người ương bướng đó. Anh vừa đút cô ta ăn vừa lạnh lùng nói: “Không phải tôi thương cô đâu, nhưng sắp tới cô phải tốn sức nhiều lắm, tôi không muốn cô ngất giữa chừng, như vậy sẽ mất vui.”

Hạ Thiên Hoa bị dồn một đống thức ăn trong miệng, bị tay của Phong giữ chặt muốn nhả cũng không thể nhả, chỉ có thể trơ mắt đỏ ngầu căm hận nhìn anh.

Phong rời đi rồi, để lại hai ba người canh gác, Hạ Thiên Hoa không còn chút phòng bị nào mà thiếp đi.

Lần này, cơn lạnh thấu xương ép cô ta tỉnh lại, mặt mũi bị tạt nước lạnh khiến da cô ta trở nên tái ngắt.

Mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Hạ Thường Hi và Phong.

“Cô tỉnh rồi?” Hạ Thường Hi chậm rãi bước từng bước đi đến.

“Hạ Thường Hi…” Hạ Thiên Hoa muốn thét lên nhưng phát hiện cổ họng mình khản đặc, cựa quậy mới nhìn ra bản thân đang bị trói chặt trên sàn.

Cô ta gắng gượng lắm mới có thể ngồi dậy.

“Happy birthday. Chúc mừng sinh nhật cô.” Hạ Thường Hi dịu dàng mỉm cười. “Chúc cô tuổi mới sẽ ngày càng xinh đẹp, ngày càng nổi tiếng.”

Hôm nay đã là sinh nhật của cô ta rồi sao? Vậy là đã trôi quá mấy gần một tuần rồi?

“Nhảm nhí.” Cô ta khinh thường đối diện với cô.

Không nghĩ đến người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cô ta lại là người cô ta ghét nhất.

“Tôi muốn đáp lễ món quà mà cô tặng tôi năm 18 tuổi, nên mới cố ý đưa cô đến đây.” Hạ Thường Hi không hề vội vàng, vô cùng bình tĩnh nói chuyện. “Ngay cả tư thế mà tôi bị trói đêm đó tôi cũng đã trói cô lại sao cho giống nhất có thể, có thấy tôi yêu thương cô như thế nào không, chị họ?”

“Cô thôi nhiều lời đi, mau thả tôi ra.”

Hạ Thường Hi quan sát vẻ mặt cao ngạo của Hạ Thiên Hoa, khẽ cười, sau đó thoáng liếc sang Phong.

Phong gật đầu, lên tiếng: “Vào đây.”

Cửa nhà kho bật mở, một đám đàn ông tiến vào. Không nói đến có bao nhiêu người đàn ông, nhưng bọn họ đều có điểm chung là mang theo thương tích trên người, mất một cánh tay hoặc một cái chân. Cũng có vài người lành lặn, nhưng bù lại bọn họ không ốm tong teo như những người kia mà lực lưỡng như vận động viên cử tạ.

Hạ Thiên Hoa mới lướt sơ qua đám người vừa bước vào, hai mắt liền trợn to.

Hơn một nửa trong đám người này là những người cô ta đã trả tiền để bắt cóc và cưỡng đoạt Hạ Thường Hi. Còn có hai người cô ta vô cùng quen thuộc: Đinh Trử Ngạn và Vương Hoằng Vỹ. Bọn họ nhìn cô ta, ánh mắt nổi lên phức tạp khó che được.

“Có quen không? Những người này đáng lẽ đã bị người của Lập Thành làm cho tàn phế, nhưng may mà anh ấy vẫn còn có lòng thương người, nên chỉ bị gãy tay gãy chân, nếu không thì tôi đã không tặng bọn họ cho cô được rồi. À, tôi còn đưa hai người bạn của cô đến đây nữa, hy vọng cô sẽ thích.” Hạ Thường Hi vô cùng thân thiện nhìn cô ta. “Bởi vì không có Mục Cảnh, nên tôi đã tìm thêm vài người khác để bù đắp.”

“Hạ Thường Hi, cô điên rồi! Cô không được phép làm vậy với tôi!” Hạ Thiên Hoa thừa biết chuyện cô muốn làm, điên cuồng gào lên.

“Vậy cô được phép làm vậy với tôi sao?” Cô nhướng mày, khụy một gối ngồi trước mặt Hạ Thiên Hoa, ngón tay nâng cằm cô ta lên đối diện với cô. “Cô có tưởng tượng được không? Trong bóng tối chỉ có mùi hôi thối, mùi rượu kinh tởm, bị một đám đàn ông chuyền tay nhau chơi đùa, khản giọng kêu cứu mà cũng không có ai giúp đỡ, cảm giác đó giống như người ta thường hay nói, chính là sống không được, mà chết cũng chẳng xong.” Khóe môi cô hung ác cong lên. “Tôi đã hứng trọn mọi thứ từ cô ngay trong ngày sinh nhật của mình, để cảm ơn cô, tôi nhất định cũng phải để cô tận hưởng nó trong ngày sinh nhật của cô mới được.”

Hạ Thiên Hoa rụt đầu cắn chặt ngón tay Hạ Thường Hi.

Cô không hề phòng bị kêu lên đau đớn, Phong ở phía sau lập tức chạy đến đẩy đầu cô ta ra.

Ngón tay bị Hạ Thiên Hoa cắn đến chảy máu, Hạ Thường Hi hết nhìn vết thương rồi lại nhìn cô ta.

“Thế nào? Có đau không?” Hạ Thiên Hoa cười rộ lên một cách kinh dị, nhìn một lượt đám đàn ông đang trở nên phát khiếp vì cô ta. “Mấy người mà dám đụng vào tôi, của quý của mấy ngươi cũng sẽ bị tôi cắn như cái ngón tay thối tha của cô ta! Sao hả? Dám chạm vào tôi không?”

Hạ Thường Hi bật cười, đưa ngón tay đang chảy máu lên mút một cái, sau đó lại thong dong nói: “Tôi đoán cô sẽ phản ứng như vậy, nên tôi đã chuẩn bị rồi.” Cô lấy từ trong túi áo ra một vỉ thuốc. “Tôi không rõ cô đã cho tôi uống loại nào lúc ở Shangri-La, nên tôi chỉ đành lấy loại thông dụng nhất.”

Hạ Thiên Hoa nhìn thấy vỉ thuốc trong tay cô liền bàng hoàng thay đổi ánh mắt.

“Yên tâm, tôi sẽ không để cô uống hết đống thuốc này, cùng lắm chỉ một hai viên là cùng. Tôi phải để cô chìm trong nhục cảm loạn lạc, sau đó liền chết tâm khi trở về với thực tại, như vậy mới đủ để trả lại toàn bộ những gì cô đã làm với tôi.”

“Hạ Thường Hi! Mày đúng là con khốn! Mày không phải người! Đồ súc sinh!” Hạ Thiên Hoa điên cuồng gào thét.

“Suỵt.” Cô đưa ngón tay vẫn còn rỉ máu đặt lên môi cô ta. “Tôi đáng lẽ phải bịt mắt cô lại để giống chính xác những gì cô đã làm, nhưng tôi muốn cô phải tự mình chứng kiến bản thân cô dâm dục như thế nào, dơ bẩn như thế nào.” Nói đoạn, cô dùng máu trên ngón tay lướt nhẹ lên đôi môi khô khốc của cô ta như thoa son. “Hạ Thiên Hoa, đêm nay là tiệc sinh nhật của cô mà, phải xinh đẹp một chút, như vậy mới đúng là đại tiểu thư nhà họ Hạ, đúng không?”

“Hạ Thường Hi, cô không sợ bản thân cô sẽ gặp báo ứng sao?” Hạ Thiên Hoa trừng mắt nhìn cô, khóe mắt ngấn nước vì sợ hãi điên cuồng. “Tôi hại cô, thì bây giờ tôi đã mất hết danh tiếng sự nghiệp, gia đình tôi đã gặp chuyện. Bây giờ cô đối xử với tôi như vậy, không sợ sau này bản thân sẽ gặp họa sao?”

Đáy mắt Hạ Thường Hi càng lúc càng lạnh lẽo, như con dao làm từ băng đá ghim chặt lên khuôn mặt Hạ Thiên Hoa. Cô ghé sát khuôn mặt cô ta, đôi tay nhẹ nhàng mơn trớn làn da mịn màng, khiến người ta nhìn vào, đặc biệt là cô ta, phải cảm thấy quỷ dị vì biểu hiện của cô.

“Cô đã từng nói tôi chẳng có gì ngoài hai ngôi mộ xanh cỏ, còn nhớ không? Khi đó tôi đã có ý nghĩ sẽ khiến cô cũng phải như tôi, mất hết tất cả người thân. Nhưng tôi cảm thấy tội ác của họ chỉ phải trả bằng mạng sống thì quá dễ dàng, thay vì vậy, tôi sẽ dồn hết tội lỗi của họ lên người cô.” Ánh mắt Hạ Thường Hi rét buốt dán lên con ngươi run rẩy của Hạ Thiên Hoa. “Còn báo ứng? Cô không cần lo cho tôi, bởi vì kể từ giây phút cô để cho những người này chà đạp tôi, cánh cửa Địa ngục dành riêng cho tôi đã mở rồi. Con đường tôi đi đã định sẵn đích đến là Địa ngục, thế nên đừng bàn đến chuyện báo ứng với tôi.”

“Hạ Thường Hi…” Cánh môi Hạ Thiên Hoa run lên bần bật, nước mắt lăn dài xuống mặt cô ta. “Tôi… Tôi xin lỗi… Cô thả tôi ra đi… Được không…”

Cuối cùng thì cái mặt nạ kiêu ngạo của cô ta cũng bị tháo xuống, lộ ra dáng vẻ yếu đuối động lòng mà Hạ Thường Hi chưa bao giờ nhìn thấy.

“Hạ Thiên Hoa, đây là lần đầu tiên tôi nghe cô nói xin lỗi với tôi.” Cô cười khẩy. “Mẹ con cô thật giống nhau, không bao giờ tự nhận ra tội lỗi của mình, phải đợi người khác kề dao lên cổ mới chịu cúi đầu xin tha, không biết là nên khen hai người mặt dày hay kiên cường bất khuất nữa.”

“Thường… Thường Hi à… Cô tha cho tôi đi… Tôi còn ba mẹ tôi nữa… Tôi phải trở về bảo vệ họ…” Tiếng nức nở của Hạ Thiên Hoa càng lúc càng lớn, vang dội khắp nhà kho.

Bàn tay đang vuốt ve cô ta chậm rãi hạ xuống.

Hạ Thường Hi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống như một ác ma. Lần cuối cùng cô mang dáng vẻ này là khi nổ súng bắn chết Chu An Na.

“Còn nhớ ngày cô đăng tải video của tôi lên mạng không? Tôi đã hỏi cô liệu nữ thần may mắn sẽ đứng về phía ai trong chúng ta, bây giờ câu trả lời đã sáng tỏ rồi. Hạ Thiên Hoa, tôi thắng rồi.”

Cô vô cảm nói xong câu này liền xoay người. Bước chân cô vừa đi được hai bước, ở phía sau lại rộ lên tiếng cười ghê rợn.

Hạ Thiên Hoa trừng mắt cười lớn, nói thật to bằng giọng điệu khiêu khích: “Hạ Thường Hi, cô tưởng cô thắng rồi sao? Đừng có hống hách như vậy, cô có thể thắng tôi ở bất cứ đâu, trong bất cứ chuyện gì. Nhưng Hạ Thường Hi à, cô vĩnh viễn sẽ thua tôi tình yêu của Minh Viễn. Haha, cô sẽ không bao giờ có được anh ấy đâu!”

Sắc mặt Hạ Thường Hi không hề biến chuyển, nhìn sang Phong dùng ánh mắt ra hiệu.

Phong gật đầu, quay người nói với thuộc hạ: “Cho bọn họ uống rượu đi.”

Vệ sĩ lập tức khiêng rượu bia vào, dùng vũ lực ép đám đàn ông uống hết vào bụng.

“Hạ Thiên Hoa.” Cô không hề xoay người nhìn cô ta, chỉ điềm đạm nói: “Tôi từng rất thích Lục Minh Viễn, vì anh ấy là người khiến tôi nhận ra Mặt trời vẫn ở đó dù là ngày hay đêm tối. Ngày hai người đính hôn, tôi đã thật lòng chúc phúc hai người từ tận đáy lòng, nên nói về chuyện này, tôi và cô không thể nói ai thắng ai thua được.”

Cô ngưng lại một chút, mỉm cười nói tiếp: “Cô có rất nhiều thứ khiến tôi phải ghen tị: cô có ba mẹ, có anh trai, có ông nội, có gia đình luôn yêu thương và chờ cô trở về. Cô thậm chí còn có một người yêu cô thật lòng và cô cũng yêu người đó. Nhưng bây giờ tôi đã không còn cảm thấy ghen tị với cô nữa. Dù không còn gia đình, nhưng tôi đã yêu một người yêu tôi.”

Hạ Thiên Hoa bị phản ứng của Hạ Thường Hi làm cho thất kinh, cô ta á khẩu trợn trò mắt nhìn bóng lưng của cô.

“Bọn họ bắt đầu say rồi.” Phong đi đến bên cạnh cô báo cáo.

Hạ Thường Hi chậm rãi hít thở, nói: “Bắt đầu đi.”

Phong gật đầu, trực tiếp đích thân đi đến xé toạc quần áo của Hạ Thiên Hoa.

“Không! Hạ Thường Hi! Cô không thể làm vậy!” Tiếng thét của cô ta thất thanh vang lên.

Nhưng còn chưa kêu được mấy giấy thì miệng đã bị chặn lại, Phong nhét một viên thuốc xuống cổ họng cô ta, bóp chặt miệng đổ nước vào.

Hạ Thường Hi và Phong bước ra khỏi nhà kho, cánh cửa đóng chặt lại khóa hết mọi tội lỗi.

Dưới bầu trời đêm, tại một nơi hẻo lánh, âm thanh dâm dục từ những cơn hoan ái vô độ hóa thành những tiếng thét van xin, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai bên ngoài để ý đến. Cho đến khi trời sáng, màn hoang dâm này vẫn chưa dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook