Chương 17:
Leo
15/09/2024
Cảm giác mềm mại trên ngực khiến Fred phải nhướng mày, hai mắt lười nhác ngước lên, khắc họa sự quyến rũ của Thẩm Mộ Khanh lúc này vào trong đó.
Bàn tay to lớn giơ cao rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang không biết phải làm gì kia.
Thẩm Mộ Khanh rên rỉ, đôi mắt hạnh hơi hé ra nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ khó hiểu.
Đôi môi vẫn chưa dời đi chỗ khác, nhưng cơ thể đã bị Fred bế lên.
Động tác này giống y hệt mấy ngày trước, Thẩm Mộ Khanh cảm nhận được rõ ràng mình đang được Fred bế lên lầu.
Vào phòng, rồi được đặt lên giường.
Nhưng cơ thể nóng rực trong tưởng tượng không đè xuống người cô, thay vào đó là một cái ôm nóng bỏng.
Thẩm Mộ Khanh mở to mắt, một đôi bàn tay to lớn đang vòng qua hông cô, khóa chặt cô vào trong lồng ngực.
Cơ thể không thể nào nhúc nhích được dù cô muốn giãy dụa để thoát ra khỏi vòng tay này.
Hai bàn tay kia càng siết chặt hơn, Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy vai mình trở nên nặng nề, một hơi thở ấm nóng phà vào đó.
“Nếu cử động nữa thì không chỉ dừng lại ở đây đâu.”
Fred dán vào tai cô rồi cọ cọ như một con mèo lười biếng.
Trong bóng tối dày đặc, giọng Đức đặc sệt trở nên cực kỳ dễ nghe. Thẩm Mộ Khanh không giãy dụa nữa, cơ thể mềm mại nép vào ngực Fred.
“Anh còn giận à?”
Bây giờ, một người cực kỳ nhạy cảm như cô chỉ có dựa vào một mình Fred.
Bắt đầu từ lúc cô đặt mười ngàn Euro vào tay Tiểu Yên, cô đã phải chấp nhận số phận, thừa nhận mối quan hệ mờ ám giữa mình và Fred.
Người yêu? Không phải.
Người tình? Gần đúng.
Cô vừa dứt lời, không gian chợt trở nên yên tĩnh.
Sau đó, Fred mới từ từ lên tiếng: “Cô bé, sau này đừng làm những chuyện khiến tôi phải tức giận nữa.”
Nói đoạn, môi anh xích lại gần rồi hôn mạnh lên tai cô.
Một tiếng hôn lớn vang lên, khuôn mặt Thẩm Mộ Khanh đỏ bừng ngay lập tức.
Ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi nhưng cô cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy xấu hổ khi Fred làm những chuyện như vậy nữa.
Trái lại còn có một cảm giác ấm áp khó tả.
Rèm cửa không được kéo kín, ánh trăng chậm rãi chiếu xuyên qua khe hở be bé.
Cũng không biết tại sao Thẩm Mộ Khanh lại cảm thấy trăng của nước Đức vừa to vừa xinh đẹp, cực kỳ bắt mắt giữa trời đêm.
Vừa khéo, ánh trăng tối nay phủ đúng vào cơ thể cô.
Fred mở to mắt.
Cảnh tượng trong mắt anh khác hoàn toàn với những gì mà Thẩm Mộ Khanh thấy.
Đập vào mắt anh chính là một mảng sáng màu hồng đào trên làn da trắng nõn, thậm chí còn trở nên bắt mắt hơn nữa dưới ánh trăng.
Fred yêu thích vô cùng, bèn nghiêng đầu qua cắn một cái lên phần thịt mềm mại trên má cô.
“Anh làm gì đó?”
Thẩm Mộ Khanh cảm thấy gò má mình đã ướt, cô thốt lên theo phản xạ.
Mà người đàn ông phía sau hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô, trái lại hàm răng còn dùng thêm sức để day cắn.
Để lại hai hàng dấu răng trên gương mặt nõn nà của cô.
Sau khi lùi lại, anh còn ngắm nghía một hồi lâu mới buông tha cho Thẩm Mộ Khanh.
“Trừng phạt.”
Chỉ với hai chữ nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn nhận ra bây giờ Fred đang cực kỳ vui vẻ.
Tâm trạng lên xuống thất thường của anh luôn làm Thẩm Mộ Khanh phải dè chừng. Còn bây giờ, lá gan của cô đã lớn hơn nhiều.
Trong lúc anh đang vui, nếu cô được voi đòi tiên thì cũng không được coi là quá phận đâu nhỉ?
Cơ thể nhỏ xinh chậm rãi cử động, thay đổi tư thế nằm trong lồng ngực Fred.
Hai người nằm đối mặt với nhau.
Bốn mắt giao nhau, không gian mờ ám lặng lẽ bao trùm.
Thẩm Mộ Khanh vươn tay ra, vững vàng đặt lên ngực anh, vòng eo vẫn bị giam giữ bởi bàn tay to lớn của Fred.
Không khí lập tức trở nên mờ ám, thậm chí Thẩm Mộ Khanh còn nhìn thấy dục vọng dâng lên trong mắt người đối diện.
Cách một lớp vải, ngón tay véo nhẹ một cái.
Cô gái cắn chặt môi dưới, đôi mắt hạnh nhìn anh với vẻ ngây thơ, ánh mắt long lanh trong veo, tỏa sáng rực rỡ.
“Tôi vẫn có thể đến Thâm Hải Di Châu chơi dương cầm chứ?”
Fred nghe vậy, ánh mắt càng thêm sâu hun hút: “Em nghĩ sao?”
Câu hỏi ngược lại cũng đồng thời là lời từ chối thẳng thừng.
Nhưng ý chính của Thẩm Mộ Khanh không phải là đàn dương cầm mà là kiếm tiền.
Một buổi mười ngàn Euro, có ngốc mới không đi.
Nhưng bây giờ, suy nghĩ đó đã bị Fred bác bỏ.
Cũng không biết Thẩm Mộ Khanh lấy can đảm ở đâu mà dám thở mạnh, siết tay lại thành nắm đấm rồi đánh mạnh lên ngực anh.
Sau đó nhanh chóng xoay người, nửa người trên cách Fred một khoảng khá xa, không cho anh lại gần.
Rõ ràng là đang chơi trò giận dỗi rồi.
Nhưng Fred cũng chẳng hiểu tại sao Thẩm Mộ Khanh lại phải tức giận. Không một giây do dự, cơ thể nóng rực áp sát đến, mạnh mẽ trấn áp ý tưởng muốn cách xa anh của cô.
Hơi thở thơm mát tràn vào khoang mũi, Fred cũng không muốn nhiều lời với Thẩm Mộ Khanh, cứ như vậy mà nhắm hai mắt lại.
Ở cạnh cô, lúc nào anh cũng có thể ngủ ngon.
Thẩm Mộ Khanh suy nghĩ một lúc lâu vẫn chẳng hiểu tại sao Fred lại cướp đi chút tự do ít ỏi đó của mình, chẳng những thế anh còn không để ý đến cô khi cô đang giận.
Dường như tiếng hít thở đều đặn bên tai đã trở thành một loại khiêu khích.
Thẩm Mộ Khanh tức giận kéo bàn tay đang đặt trên hông mình đến gần miệng rồi cắn thật mạnh.
Nhưng chút quấy rối nhỏ nhoi đó chẳng thể đánh thức Fred.
Thẩm Mộ Khanh cạn lời, đành phải buông tha cho bàn tay to lớn kia, sau đó ngắm nhìn ánh trăng đang chiếu vào qua khe hở.
Sau một lúc lâu, giữa không gian yên ắng, cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi Thẩm Mộ Khanh thức dậy thì người bên gối đã không còn ở đó nữa.
Cô ngồi ngây ngẩn một mình trên giường, suy nghĩ hôm nay nên tìm trò vui gì trong căn biệt thự rộng lớn này.
Cùng một khung giờ với ngày hôm qua, cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Thẩm Mộ Khanh chỉnh sửa lại tóc tai rồi nói to: “Vào đi!”
Cửa được mở ra, gương mặt nghiêm túc chỉ có ở Charlotte xuất hiện trước mặt cô, bà ấy bưng một chiếc khay sứ, bên trong là trang phục và trang sức mà cô sẽ mặc ngày hôm nay.
Charlotte cúi người chào Thẩm Mộ Khanh, đặt khay sứ lên bàn rồi rời khỏi đó.
“Bây giờ ngay cả việc mặc quần áo cũng không được tự do quyết định nữa cơ à?”
Thẩm Mộ Khanh vốn đã đang phiền muộn, nhìn thấy cảnh này thì càng thêm nghẹn ngào.
Cô lắc lắc đầu, ủ rũ cầm lấy chiếc váy màu vàng nhạt trong chiếc khay sứ, quan sát một lúc, cuối cùng vẫn phải cam chịu mặc vào.
Sau khi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, cô đi thẳng ra ngoài.
Nhưng chỉ mới vừa bước ra khỏi phòng ngủ, đại sảnh dưới lầu đã vang lên tiếng động khi đồ đạc bị di chuyển.
Tiếng động phát ra khi mấy chục đôi chân dẫm lên sàn nhà bóng loáng khiến Thẩm Mộ Khanh nhận ra ngay đây là một món đồ lớn vô cùng.
Cô chậm rãi bước đến cầu thang nhìn xuống phía dưới.
Một cây đàn dương cầm pha lê đang được một nhóm những người đàn ông Đức lực lưỡng khiêng vào bên trong.
Nó được đặt trong căn phòng kế bên đại sảnh, cùng một chỗ với chiếc máy hát đĩa mà Fred thích dùng để nghe nhạc.
Thẩm Mộ Khanh trợn mắt há miệng, sau khi sững sờ một lúc, cô chạy như bay xuống lầu.
Chẳng quan tâm đến ai, vội vàng đứng trước cây đàn dương cầm kia.
Cô nhận ra cây đàn dương cầm này, cô là người yêu thích dương cầm, đương nhiên cũng có loại nhạc cụ mà mình yêu thích nhất.
Cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve logo màu bạc ở bên cạnh cây đàn.
Bàn tay to lớn giơ cao rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang không biết phải làm gì kia.
Thẩm Mộ Khanh rên rỉ, đôi mắt hạnh hơi hé ra nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ khó hiểu.
Đôi môi vẫn chưa dời đi chỗ khác, nhưng cơ thể đã bị Fred bế lên.
Động tác này giống y hệt mấy ngày trước, Thẩm Mộ Khanh cảm nhận được rõ ràng mình đang được Fred bế lên lầu.
Vào phòng, rồi được đặt lên giường.
Nhưng cơ thể nóng rực trong tưởng tượng không đè xuống người cô, thay vào đó là một cái ôm nóng bỏng.
Thẩm Mộ Khanh mở to mắt, một đôi bàn tay to lớn đang vòng qua hông cô, khóa chặt cô vào trong lồng ngực.
Cơ thể không thể nào nhúc nhích được dù cô muốn giãy dụa để thoát ra khỏi vòng tay này.
Hai bàn tay kia càng siết chặt hơn, Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy vai mình trở nên nặng nề, một hơi thở ấm nóng phà vào đó.
“Nếu cử động nữa thì không chỉ dừng lại ở đây đâu.”
Fred dán vào tai cô rồi cọ cọ như một con mèo lười biếng.
Trong bóng tối dày đặc, giọng Đức đặc sệt trở nên cực kỳ dễ nghe. Thẩm Mộ Khanh không giãy dụa nữa, cơ thể mềm mại nép vào ngực Fred.
“Anh còn giận à?”
Bây giờ, một người cực kỳ nhạy cảm như cô chỉ có dựa vào một mình Fred.
Bắt đầu từ lúc cô đặt mười ngàn Euro vào tay Tiểu Yên, cô đã phải chấp nhận số phận, thừa nhận mối quan hệ mờ ám giữa mình và Fred.
Người yêu? Không phải.
Người tình? Gần đúng.
Cô vừa dứt lời, không gian chợt trở nên yên tĩnh.
Sau đó, Fred mới từ từ lên tiếng: “Cô bé, sau này đừng làm những chuyện khiến tôi phải tức giận nữa.”
Nói đoạn, môi anh xích lại gần rồi hôn mạnh lên tai cô.
Một tiếng hôn lớn vang lên, khuôn mặt Thẩm Mộ Khanh đỏ bừng ngay lập tức.
Ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi nhưng cô cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy xấu hổ khi Fred làm những chuyện như vậy nữa.
Trái lại còn có một cảm giác ấm áp khó tả.
Rèm cửa không được kéo kín, ánh trăng chậm rãi chiếu xuyên qua khe hở be bé.
Cũng không biết tại sao Thẩm Mộ Khanh lại cảm thấy trăng của nước Đức vừa to vừa xinh đẹp, cực kỳ bắt mắt giữa trời đêm.
Vừa khéo, ánh trăng tối nay phủ đúng vào cơ thể cô.
Fred mở to mắt.
Cảnh tượng trong mắt anh khác hoàn toàn với những gì mà Thẩm Mộ Khanh thấy.
Đập vào mắt anh chính là một mảng sáng màu hồng đào trên làn da trắng nõn, thậm chí còn trở nên bắt mắt hơn nữa dưới ánh trăng.
Fred yêu thích vô cùng, bèn nghiêng đầu qua cắn một cái lên phần thịt mềm mại trên má cô.
“Anh làm gì đó?”
Thẩm Mộ Khanh cảm thấy gò má mình đã ướt, cô thốt lên theo phản xạ.
Mà người đàn ông phía sau hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô, trái lại hàm răng còn dùng thêm sức để day cắn.
Để lại hai hàng dấu răng trên gương mặt nõn nà của cô.
Sau khi lùi lại, anh còn ngắm nghía một hồi lâu mới buông tha cho Thẩm Mộ Khanh.
“Trừng phạt.”
Chỉ với hai chữ nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn nhận ra bây giờ Fred đang cực kỳ vui vẻ.
Tâm trạng lên xuống thất thường của anh luôn làm Thẩm Mộ Khanh phải dè chừng. Còn bây giờ, lá gan của cô đã lớn hơn nhiều.
Trong lúc anh đang vui, nếu cô được voi đòi tiên thì cũng không được coi là quá phận đâu nhỉ?
Cơ thể nhỏ xinh chậm rãi cử động, thay đổi tư thế nằm trong lồng ngực Fred.
Hai người nằm đối mặt với nhau.
Bốn mắt giao nhau, không gian mờ ám lặng lẽ bao trùm.
Thẩm Mộ Khanh vươn tay ra, vững vàng đặt lên ngực anh, vòng eo vẫn bị giam giữ bởi bàn tay to lớn của Fred.
Không khí lập tức trở nên mờ ám, thậm chí Thẩm Mộ Khanh còn nhìn thấy dục vọng dâng lên trong mắt người đối diện.
Cách một lớp vải, ngón tay véo nhẹ một cái.
Cô gái cắn chặt môi dưới, đôi mắt hạnh nhìn anh với vẻ ngây thơ, ánh mắt long lanh trong veo, tỏa sáng rực rỡ.
“Tôi vẫn có thể đến Thâm Hải Di Châu chơi dương cầm chứ?”
Fred nghe vậy, ánh mắt càng thêm sâu hun hút: “Em nghĩ sao?”
Câu hỏi ngược lại cũng đồng thời là lời từ chối thẳng thừng.
Nhưng ý chính của Thẩm Mộ Khanh không phải là đàn dương cầm mà là kiếm tiền.
Một buổi mười ngàn Euro, có ngốc mới không đi.
Nhưng bây giờ, suy nghĩ đó đã bị Fred bác bỏ.
Cũng không biết Thẩm Mộ Khanh lấy can đảm ở đâu mà dám thở mạnh, siết tay lại thành nắm đấm rồi đánh mạnh lên ngực anh.
Sau đó nhanh chóng xoay người, nửa người trên cách Fred một khoảng khá xa, không cho anh lại gần.
Rõ ràng là đang chơi trò giận dỗi rồi.
Nhưng Fred cũng chẳng hiểu tại sao Thẩm Mộ Khanh lại phải tức giận. Không một giây do dự, cơ thể nóng rực áp sát đến, mạnh mẽ trấn áp ý tưởng muốn cách xa anh của cô.
Hơi thở thơm mát tràn vào khoang mũi, Fred cũng không muốn nhiều lời với Thẩm Mộ Khanh, cứ như vậy mà nhắm hai mắt lại.
Ở cạnh cô, lúc nào anh cũng có thể ngủ ngon.
Thẩm Mộ Khanh suy nghĩ một lúc lâu vẫn chẳng hiểu tại sao Fred lại cướp đi chút tự do ít ỏi đó của mình, chẳng những thế anh còn không để ý đến cô khi cô đang giận.
Dường như tiếng hít thở đều đặn bên tai đã trở thành một loại khiêu khích.
Thẩm Mộ Khanh tức giận kéo bàn tay đang đặt trên hông mình đến gần miệng rồi cắn thật mạnh.
Nhưng chút quấy rối nhỏ nhoi đó chẳng thể đánh thức Fred.
Thẩm Mộ Khanh cạn lời, đành phải buông tha cho bàn tay to lớn kia, sau đó ngắm nhìn ánh trăng đang chiếu vào qua khe hở.
Sau một lúc lâu, giữa không gian yên ắng, cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi Thẩm Mộ Khanh thức dậy thì người bên gối đã không còn ở đó nữa.
Cô ngồi ngây ngẩn một mình trên giường, suy nghĩ hôm nay nên tìm trò vui gì trong căn biệt thự rộng lớn này.
Cùng một khung giờ với ngày hôm qua, cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Thẩm Mộ Khanh chỉnh sửa lại tóc tai rồi nói to: “Vào đi!”
Cửa được mở ra, gương mặt nghiêm túc chỉ có ở Charlotte xuất hiện trước mặt cô, bà ấy bưng một chiếc khay sứ, bên trong là trang phục và trang sức mà cô sẽ mặc ngày hôm nay.
Charlotte cúi người chào Thẩm Mộ Khanh, đặt khay sứ lên bàn rồi rời khỏi đó.
“Bây giờ ngay cả việc mặc quần áo cũng không được tự do quyết định nữa cơ à?”
Thẩm Mộ Khanh vốn đã đang phiền muộn, nhìn thấy cảnh này thì càng thêm nghẹn ngào.
Cô lắc lắc đầu, ủ rũ cầm lấy chiếc váy màu vàng nhạt trong chiếc khay sứ, quan sát một lúc, cuối cùng vẫn phải cam chịu mặc vào.
Sau khi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, cô đi thẳng ra ngoài.
Nhưng chỉ mới vừa bước ra khỏi phòng ngủ, đại sảnh dưới lầu đã vang lên tiếng động khi đồ đạc bị di chuyển.
Tiếng động phát ra khi mấy chục đôi chân dẫm lên sàn nhà bóng loáng khiến Thẩm Mộ Khanh nhận ra ngay đây là một món đồ lớn vô cùng.
Cô chậm rãi bước đến cầu thang nhìn xuống phía dưới.
Một cây đàn dương cầm pha lê đang được một nhóm những người đàn ông Đức lực lưỡng khiêng vào bên trong.
Nó được đặt trong căn phòng kế bên đại sảnh, cùng một chỗ với chiếc máy hát đĩa mà Fred thích dùng để nghe nhạc.
Thẩm Mộ Khanh trợn mắt há miệng, sau khi sững sờ một lúc, cô chạy như bay xuống lầu.
Chẳng quan tâm đến ai, vội vàng đứng trước cây đàn dương cầm kia.
Cô nhận ra cây đàn dương cầm này, cô là người yêu thích dương cầm, đương nhiên cũng có loại nhạc cụ mà mình yêu thích nhất.
Cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve logo màu bạc ở bên cạnh cây đàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.