Chương 20:
Leo
15/09/2024
Con ngươi của Colin co lại.
Lúc này, người con gái Trung Quốc xinh đẹp kiên cường giống như một thú cưng ngoan ngoãn đang nép mình vào lòng chủ nhân.
Vừa dịu dàng vừa thờ ơ.
Mắt Thẩm Mộ Khanh sáng lên, âm thầm nhìn sang chỗ khác. Nhưng cơ thể nhỏ xinh đã vô thức nhích lại gần Fred hơn.
Đương nhiên, ánh mắt nóng rực kia đã thu hút sự chú ý của Fred.
Đôi lông mày đang thả lỏng chợt nhăn lại, ánh mắt lạnh thấu xương như sói như hổ hướng về Colin đang cung kính khom lưng.
“Thưa ngài Fred, vẫn sắp xếp phòng trên tầng cao nhất như mọi lần phải không?”
Colin hơi siết tay lại, việc hỏi thăm chăm sóc khách hàng là trách nhiệm của Colin, cũng là quản lý của Thâm Hải Di Châu.
Fred không nói gì, chỉ nghiêng đầu giơ tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu mềm mại của Thẩm Mộ Khanh. Ánh mắt sáng bừng khiến tim Thẩm Mộ Khanh run lên, anh khẽ cười, nói:
“Hôm nay không đưa em đi đánh đàn đâu.”
Dứt lời, anh còn nhéo gò má mềm mại trắng nõn đó rồi vòng tay qua eo cô.
Khi cảm nhận được cô gái đã hoàn toàn dựa vào người mình, lúc này Fred mới hài lòng nhấc bước chân, đi về phía thang máy.
Từ nãy đến giờ, Colin vẫn đang cúi người, lúc này cơ thể chợt ớn lạnh, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng vẫn phải kiên nhẫn chờ vị Phật này rời đi.
Nhưng mới đi được nửa đường, một giọng nam trầm thấp đã vang lên đỉnh đầu anh ta.
“Trong phòng số một sẽ có tiệc đãi khách, nhờ anh Colin dẫn anh Gladster đến đó.”
Vừa dứt lời, tiếng gót giày giẫm lên sàn nhà cẩm thạch bóng loáng vang lên.
Lúc này, Colin vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, trong đầu anh ta vẫn là vẻ mặt vô cảm của Thẩm Mộ Khanh.
“Ting.”
Đến khi tiếng chuông của thang máy cất lên mới có thể kéo anh ta về thực tại.
Lúc ngẩng đầu, đôi mắt xanh tràn ngập tiếc nuối, lông mi khẽ chớp.
Colin quay đầu, đứng đối diện với cánh cửa thang máy rồi thở dài một tiếng: “Xin lỗi, Khanh.”
Không có ai đáp lại, Colin bực bội vò tóc mình, sau đó lại tiếp tục nở nụ cười chuyên nghiệp.
Nụ cười đó không có chỗ nào để bắt bẻ, anh ta xoay người đi vào đại sảnh của Thâm Hải Di Châu, tiếp tục phục vụ khách hàng.
Thang máy chậm rãi đi lên trên, trông Thẩm Mộ Khanh cũng uể oải giống hệt Colin, hàm răng trắng bóc đang cắn môi dưới.
Cửa thang máy được vệ sinh sạch bóng, lúc này, những biểu cảm của cô gái đều lọt vào mắt người đàn ông.
Đôi mắt xanh đằng sau tròng kính hơi nhíu lại, bàn tay thả lỏng, một tay nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của Thẩm Mộ Khanh, đôi môi mỏng hơi cong lên.
“Cô bé.” Dường như Fred vẫn thấy chưa đủ, anh nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Bây giờ em đang nghĩ gì vậy?”
Giọng điệu vô cùng nguy hiểm, Thẩm Mộ Khanh có cảm giác mình đã bị khống chế hoàn toàn bởi người đàn ông trước mắt, hàm răng đành phải tách ra, đôi môi hồng hào đã được giải thoát.
Một hàng dấu răng hằn lên môi dưới, Thẩm Mộ Khanh khẽ chớp mắt.
Cô nhẹ nhàng kéo bàn tay của Fred ra, dùng đầu ngón tay gãi vào lòng bàn tay anh.
“Không nghĩ gì cả.”
Có đánh chết Thẩm Mộ Khanh thì cô cũng không dám nói ra cái tên Colin, dục vọng chiếm hữu của Fred đã rõ như ban ngày.
Tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm không phải là cách tốt nhất để thăm dò giới hạn của Fred.
Thế thì cứ giả ngu thôi, Thẩm Mộ Khanh không để ý gì nữa, đôi mắt long lanh trong veo không chút do dự đối diện với đôi mắt xanh của Fred.
Thang máy đã lên tới nơi, cửa thang máy mở ra, nhận ra Thẩm Mộ Khanh đang xấu hổ, Fred chợt bật cười thành tiếng, sắc mặt thay đổi cực nhanh.
Thẩm Mộ Khanh chưa bao giờ gặp được người nào có thể vui giận thất thường như thế.
Chỉ một giây trước đó thôi, đôi mắt lạnh nhạt kia có thể nhìn xuyên thấu người đối diện, nhưng một giây sau đó đã có thể ôm người đó vào lòng, mỉm cười khoái trá.
Bước ra khỏi không gian nhỏ hẹp để tiến vào một không gian rộng hơn, cuối cùng cảm giác áp lực đè nặng lên người Thẩm Mộ Khanh cũng đã biến mất.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nom thấy đôi mắt đậm ý cười của Fred, không biết cô lấy can đảm từ đâu mà dám trút cơn giận vốn giấu trong lòng ra bên ngoài.
Chú cừu con nhấc chân lên áp sát vào cơ thể của sói xám, hai bàn tay nhỏ vươn ra, lướt qua cặp mắt kính rồi che kín đôi ngươi đang mỉm cười kia.
“Không được cười!”
Giọng nói không mang theo chút uy hiếp nào, chỉ có tiếng kêu nho nhỏ trong cơn tức giận của một cô gái.
Fred nhấc một tay đỡ lấy cặp mắt kính đang có nguy cơ bị Thẩm Mộ Khanh làm rơi.
Ý cười bên môi càng rõ ràng hơn, ở nơi mà Thẩm Mộ Khanh không thể nhìn thấy, ánh mắt của anh hiện rõ sự hài lòng.
Đúng vậy, dù là khi dịu dàng ngoan ngoãn, hay khi giận hờn oán trách thì cô vẫn có thể khơi dậy niềm yêu thích từ tận đáy lòng anh.
Fred còn chưa kịp bắt lấy hai bàn tay nhỏ kia để mà ngắm nghía.
Thì bên ngoài cửa thang máy đã xuất hiện hai người, có lẽ là do Colin sắp xếp, họ giữ cửa thang máy, đề phòng thang máy khép cửa lại.
Tuy rằng hai người họ đều đang cung kính cúi người nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn cảm thấy mất tự nhiên, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, bàn tay nhỏ nhắn rụt lại.
Cô không chờ Fred mà đi lướt qua người họ, bước thẳng ra ngoài thang máy.
Tầng này chỉ có bốn phòng, trên mỗi cánh cửa đều có một khối pha lê được đánh số.
Khi còn ở tầng trệt, cô cũng đã nghe thấy những lời mà Colin nói với Fred, đương nhiên cũng biết phòng của họ là phòng nào.
Tiệc đãi khách ở phòng một, sau khi xem số phòng, Thẩm Mộ Khanh cất bước làm tà váy lay động theo từng cái nhấc chân, cẳng chân trắng nõn thon dài cũng lọt vào mắt của người đàn ông phía sau.
Fred giơ tay chỉnh lại cặp kính vừa bị Thẩm Mộ Khanh làm lệch một lần nữa, sau đó thì chứng kiến cảnh tượng đó.
Nếu hôm nay không phải bàn bạc một vụ làm ăn thì anh thật sự không ngại làm với Thẩm Mộ Khanh ở một không gian mới lạ như thế này đâu.
Cánh cửa được chạm nổi được nhân viên phục vụ mở ra, một căn phòng tiếp khách rộng lớn được lát đá cẩm thạch màu trắng xuất hiện.
Đèn chùm cầu kỳ và sang trọng được treo trên trần nhà, đập vào mắt là hai chiếc ghế sô pha làm từ vải nhung màu trắng, một chiếc bàn dài bằng pha lê được đặt ở giữa.
Còn có cả một tủ rượu vang được đặt kín hết một trong bốn bức tường, tuy không thấy rõ hàng chữ ở trên nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn nhận ra những chai rượu vang này cực kỳ xa xỉ.
Có lẽ là để bảo đảm chất lượng của rượu vang đỏ, nhiệt độ trong căn phòng tiếp khách này được duy trì ở một mức nhất định.
Thẩm Mộ Khanh vừa mới bước vào, lòng bàn chân đã cảm nhận được sự mềm mại.
Cô cúi đầu thì nhận ra mình đang giẫm lên một tấm thảm màu trắng trải dài đến tận cửa.
Cô thề, chỉ cần một tấm thảm này thôi cũng đã có giá trị bằng cửa hàng sườn xám ế ẩm và căn phòng thuê cũ nát kia của cô rồi.
“Sao em lại ngẩn người?”
Đằng sau lưng bỗng xuất hiện một bàn tay to lớn dịu dàng, Fred tiến gần lại, nhẹ nhàng dẫn Thẩm Mộ Khanh đi vào bên trong.
Sau khi thấy Thẩm Mộ Khanh đã ngồi lên ghế sô pha, anh mới đi tới trước mặt tường chưng rượu vang đỏ kia.
“Lạch cạch.”
Đó là tiếng khi cánh cửa của chiếc tủ pha lê được mở ra, sắc mặt Fred vẫn chẳng hề thay đổi.
Anh thành thục lấy ra một chai rượu vang đỏ, rồi lại cầm thêm hai cái ly, sau đó trở về bên cạnh Thẩm Mộ Khanh.
Nhìn chất lỏng màu đỏ đang dần dâng lên trong chiếc ly trong suốt, Thẩm Mộ Khanh ngước mắt lên, nghiêm túc hỏi Fred: “Ngài Fred, đây là…”
Lúc này, người con gái Trung Quốc xinh đẹp kiên cường giống như một thú cưng ngoan ngoãn đang nép mình vào lòng chủ nhân.
Vừa dịu dàng vừa thờ ơ.
Mắt Thẩm Mộ Khanh sáng lên, âm thầm nhìn sang chỗ khác. Nhưng cơ thể nhỏ xinh đã vô thức nhích lại gần Fred hơn.
Đương nhiên, ánh mắt nóng rực kia đã thu hút sự chú ý của Fred.
Đôi lông mày đang thả lỏng chợt nhăn lại, ánh mắt lạnh thấu xương như sói như hổ hướng về Colin đang cung kính khom lưng.
“Thưa ngài Fred, vẫn sắp xếp phòng trên tầng cao nhất như mọi lần phải không?”
Colin hơi siết tay lại, việc hỏi thăm chăm sóc khách hàng là trách nhiệm của Colin, cũng là quản lý của Thâm Hải Di Châu.
Fred không nói gì, chỉ nghiêng đầu giơ tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu mềm mại của Thẩm Mộ Khanh. Ánh mắt sáng bừng khiến tim Thẩm Mộ Khanh run lên, anh khẽ cười, nói:
“Hôm nay không đưa em đi đánh đàn đâu.”
Dứt lời, anh còn nhéo gò má mềm mại trắng nõn đó rồi vòng tay qua eo cô.
Khi cảm nhận được cô gái đã hoàn toàn dựa vào người mình, lúc này Fred mới hài lòng nhấc bước chân, đi về phía thang máy.
Từ nãy đến giờ, Colin vẫn đang cúi người, lúc này cơ thể chợt ớn lạnh, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng vẫn phải kiên nhẫn chờ vị Phật này rời đi.
Nhưng mới đi được nửa đường, một giọng nam trầm thấp đã vang lên đỉnh đầu anh ta.
“Trong phòng số một sẽ có tiệc đãi khách, nhờ anh Colin dẫn anh Gladster đến đó.”
Vừa dứt lời, tiếng gót giày giẫm lên sàn nhà cẩm thạch bóng loáng vang lên.
Lúc này, Colin vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, trong đầu anh ta vẫn là vẻ mặt vô cảm của Thẩm Mộ Khanh.
“Ting.”
Đến khi tiếng chuông của thang máy cất lên mới có thể kéo anh ta về thực tại.
Lúc ngẩng đầu, đôi mắt xanh tràn ngập tiếc nuối, lông mi khẽ chớp.
Colin quay đầu, đứng đối diện với cánh cửa thang máy rồi thở dài một tiếng: “Xin lỗi, Khanh.”
Không có ai đáp lại, Colin bực bội vò tóc mình, sau đó lại tiếp tục nở nụ cười chuyên nghiệp.
Nụ cười đó không có chỗ nào để bắt bẻ, anh ta xoay người đi vào đại sảnh của Thâm Hải Di Châu, tiếp tục phục vụ khách hàng.
Thang máy chậm rãi đi lên trên, trông Thẩm Mộ Khanh cũng uể oải giống hệt Colin, hàm răng trắng bóc đang cắn môi dưới.
Cửa thang máy được vệ sinh sạch bóng, lúc này, những biểu cảm của cô gái đều lọt vào mắt người đàn ông.
Đôi mắt xanh đằng sau tròng kính hơi nhíu lại, bàn tay thả lỏng, một tay nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của Thẩm Mộ Khanh, đôi môi mỏng hơi cong lên.
“Cô bé.” Dường như Fred vẫn thấy chưa đủ, anh nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Bây giờ em đang nghĩ gì vậy?”
Giọng điệu vô cùng nguy hiểm, Thẩm Mộ Khanh có cảm giác mình đã bị khống chế hoàn toàn bởi người đàn ông trước mắt, hàm răng đành phải tách ra, đôi môi hồng hào đã được giải thoát.
Một hàng dấu răng hằn lên môi dưới, Thẩm Mộ Khanh khẽ chớp mắt.
Cô nhẹ nhàng kéo bàn tay của Fred ra, dùng đầu ngón tay gãi vào lòng bàn tay anh.
“Không nghĩ gì cả.”
Có đánh chết Thẩm Mộ Khanh thì cô cũng không dám nói ra cái tên Colin, dục vọng chiếm hữu của Fred đã rõ như ban ngày.
Tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm không phải là cách tốt nhất để thăm dò giới hạn của Fred.
Thế thì cứ giả ngu thôi, Thẩm Mộ Khanh không để ý gì nữa, đôi mắt long lanh trong veo không chút do dự đối diện với đôi mắt xanh của Fred.
Thang máy đã lên tới nơi, cửa thang máy mở ra, nhận ra Thẩm Mộ Khanh đang xấu hổ, Fred chợt bật cười thành tiếng, sắc mặt thay đổi cực nhanh.
Thẩm Mộ Khanh chưa bao giờ gặp được người nào có thể vui giận thất thường như thế.
Chỉ một giây trước đó thôi, đôi mắt lạnh nhạt kia có thể nhìn xuyên thấu người đối diện, nhưng một giây sau đó đã có thể ôm người đó vào lòng, mỉm cười khoái trá.
Bước ra khỏi không gian nhỏ hẹp để tiến vào một không gian rộng hơn, cuối cùng cảm giác áp lực đè nặng lên người Thẩm Mộ Khanh cũng đã biến mất.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nom thấy đôi mắt đậm ý cười của Fred, không biết cô lấy can đảm từ đâu mà dám trút cơn giận vốn giấu trong lòng ra bên ngoài.
Chú cừu con nhấc chân lên áp sát vào cơ thể của sói xám, hai bàn tay nhỏ vươn ra, lướt qua cặp mắt kính rồi che kín đôi ngươi đang mỉm cười kia.
“Không được cười!”
Giọng nói không mang theo chút uy hiếp nào, chỉ có tiếng kêu nho nhỏ trong cơn tức giận của một cô gái.
Fred nhấc một tay đỡ lấy cặp mắt kính đang có nguy cơ bị Thẩm Mộ Khanh làm rơi.
Ý cười bên môi càng rõ ràng hơn, ở nơi mà Thẩm Mộ Khanh không thể nhìn thấy, ánh mắt của anh hiện rõ sự hài lòng.
Đúng vậy, dù là khi dịu dàng ngoan ngoãn, hay khi giận hờn oán trách thì cô vẫn có thể khơi dậy niềm yêu thích từ tận đáy lòng anh.
Fred còn chưa kịp bắt lấy hai bàn tay nhỏ kia để mà ngắm nghía.
Thì bên ngoài cửa thang máy đã xuất hiện hai người, có lẽ là do Colin sắp xếp, họ giữ cửa thang máy, đề phòng thang máy khép cửa lại.
Tuy rằng hai người họ đều đang cung kính cúi người nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn cảm thấy mất tự nhiên, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, bàn tay nhỏ nhắn rụt lại.
Cô không chờ Fred mà đi lướt qua người họ, bước thẳng ra ngoài thang máy.
Tầng này chỉ có bốn phòng, trên mỗi cánh cửa đều có một khối pha lê được đánh số.
Khi còn ở tầng trệt, cô cũng đã nghe thấy những lời mà Colin nói với Fred, đương nhiên cũng biết phòng của họ là phòng nào.
Tiệc đãi khách ở phòng một, sau khi xem số phòng, Thẩm Mộ Khanh cất bước làm tà váy lay động theo từng cái nhấc chân, cẳng chân trắng nõn thon dài cũng lọt vào mắt của người đàn ông phía sau.
Fred giơ tay chỉnh lại cặp kính vừa bị Thẩm Mộ Khanh làm lệch một lần nữa, sau đó thì chứng kiến cảnh tượng đó.
Nếu hôm nay không phải bàn bạc một vụ làm ăn thì anh thật sự không ngại làm với Thẩm Mộ Khanh ở một không gian mới lạ như thế này đâu.
Cánh cửa được chạm nổi được nhân viên phục vụ mở ra, một căn phòng tiếp khách rộng lớn được lát đá cẩm thạch màu trắng xuất hiện.
Đèn chùm cầu kỳ và sang trọng được treo trên trần nhà, đập vào mắt là hai chiếc ghế sô pha làm từ vải nhung màu trắng, một chiếc bàn dài bằng pha lê được đặt ở giữa.
Còn có cả một tủ rượu vang được đặt kín hết một trong bốn bức tường, tuy không thấy rõ hàng chữ ở trên nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn nhận ra những chai rượu vang này cực kỳ xa xỉ.
Có lẽ là để bảo đảm chất lượng của rượu vang đỏ, nhiệt độ trong căn phòng tiếp khách này được duy trì ở một mức nhất định.
Thẩm Mộ Khanh vừa mới bước vào, lòng bàn chân đã cảm nhận được sự mềm mại.
Cô cúi đầu thì nhận ra mình đang giẫm lên một tấm thảm màu trắng trải dài đến tận cửa.
Cô thề, chỉ cần một tấm thảm này thôi cũng đã có giá trị bằng cửa hàng sườn xám ế ẩm và căn phòng thuê cũ nát kia của cô rồi.
“Sao em lại ngẩn người?”
Đằng sau lưng bỗng xuất hiện một bàn tay to lớn dịu dàng, Fred tiến gần lại, nhẹ nhàng dẫn Thẩm Mộ Khanh đi vào bên trong.
Sau khi thấy Thẩm Mộ Khanh đã ngồi lên ghế sô pha, anh mới đi tới trước mặt tường chưng rượu vang đỏ kia.
“Lạch cạch.”
Đó là tiếng khi cánh cửa của chiếc tủ pha lê được mở ra, sắc mặt Fred vẫn chẳng hề thay đổi.
Anh thành thục lấy ra một chai rượu vang đỏ, rồi lại cầm thêm hai cái ly, sau đó trở về bên cạnh Thẩm Mộ Khanh.
Nhìn chất lỏng màu đỏ đang dần dâng lên trong chiếc ly trong suốt, Thẩm Mộ Khanh ngước mắt lên, nghiêm túc hỏi Fred: “Ngài Fred, đây là…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.