Chương 19:
Leo
15/09/2024
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, khung cảnh lạnh lẽo của những tòa kiến trúc kiểu Đức ngoài cửa sổ thay đổi không ngừng. Suy nghĩ của cô gái trong xe cũng dần bay đi xa.
Đôi mắt đẹp xinh đẹp long lanh nhìn xa xăm, cơ thể được thả lỏng bên trong chiếc siêu xe vừa xa hoa nhưng cũng vừa khiêm tốn của Fred.
Fred quay đầu lại và nhìn thấy cảnh tượng này.
Thẩm Mộ Khanh hơi chau mày lại, đuôi hàng mi cong như lá liễu chất chứa nỗi buồn man mác.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt nghiêm chỉnh trên đùi, chiếc váy dài màu trắng khiến cô trông giống một cô gái trong bức tranh.
Tóc cũng dài như tóc cô, mềm mại rủ trên vai, mùi hương mà chỉ cô mới có tràn vào khoang mũi anh.
Vì chuyện kinh doanh của gia tộc nên Fred đã nhiều lần đến Trung Quốc, cũng đã dần quen với khá nhiều nền văn hoá ở đó.
Đối với anh mà nói, thơ từ là thứ mà anh nghiên cứu nhiều nhất.
Bây giờ nhìn thấy cảnh này, trong đầu chợt nảy ra một câu thơ.
Quỳnh song xuân đoạn song nga trứu, hồi thủ biên đầu.*
*Trích trong bài thơ Thu oán của tác giả Lý Dục.
Cảm giác thật thật giả giả như sắp khỏi tầm kiểm soát của mình làm Fred bỗng thấy tức giận vô cớ.
Sắc mặt anh lạnh như băng, chiếc kính đeo trên sống mũi phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Bàn tay to lớn duỗi ra, sau đó kéo cô gái “song nga trứu”* vào lòng ngực.
*Song nga trứu: miêu tả hai hàng lông mày đang chau lại của cô gái được nhắc tới trong bài thơ.
Một tiếng kêu phá vỡ không khí yên tĩnh bên trong xe, Thẩm Mộ Khanh còn chưa kịp hiểu đang có chuyện gì thì cơ thể đã rơi vào cái ôm nóng bỏng rộng lớn của người đàn ông.
Bàn tay đang đeo bao tay màu trắng còn ngang ngược hơn nữa, mạnh mẽ ấn chặt gáy của thiếu nữ vào hõm cổ mình.
Vòng tay đã được lấp đầy, lúc này ngọn lửa giận sắp sôi trào của anh mới dịu lại.
Một bàn tay khác ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô gái không ngừng vuốt ve.
Dù cách hai lớp vải nhưng vẫn làm Thẩm Mộ Khanh run rẩy.
Động tác quá bất ngờ, Thẩm Mộ Khanh không thể tránh né. Sức lực của nam nữ chênh nhau quá lớn, cho dù cô có dùng tay đẩy liên tục thì cũng chẳng thấm vào đâu.
Sau khi nhận ra người đàn ông không làm gì quá trớn, Thẩm Mộ Khanh bắt đầu từ bỏ.
Hai bàn tay nhỏ đặt lên hai vai anh, đôi môi phấn hồng hơi mở ra, sau đó mới thốt ra một câu trong nghẹn ngào.
“Anh… Có chuyện gì vậy?”
Fred ngạc nhiên vô cùng, đây chỉ là suy nghĩ tức thời, nhưng với tính cách của anh, làm gì có chuyện sẽ nói cho Thẩm Mộ Khanh biết sự thật.
Người đàn ông xấu xa từ từ nghiêng đầu qua, bỗng nhiên hôn lên vành tai mềm mại của thiếu nữ.
“Cô bé, em thật sự muốn trêu chọc tôi ngay lúc này à?”
Khác với động tác mạnh bạo của mình, giọng nói của Fred cực kỳ nhẹ nhàng, trong lời nói còn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
Cơ thể hai người dán sát nhau, nhiệt độ liên tục truyền đến cơ thể Thẩm Mộ Khanh. Không chỉ đơn giản là nhiệt độ cơ thể, mà còn cả sự thay đổi trên người Fred.
Khuôn mặt nhỏ xinh chợt đỏ bừng lên, cô yếu ớt liếc nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại, yên tĩnh dựa vào lòng anh.
Hai người đều hiểu rõ nhưng không nói ra thành lời.
Mãi đến khi chiếc tiến vào khu vực trung tâm, lúc này không khí xung quanh mới bắt đầu sống động hơn.
Vào ban ngày, Thâm Hải Di Châu cũng náo nhiệt vô cùng. Dù chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong cũng cảm nhận được sự đông vui đó.
Thẩm Mộ Khanh áp má vào ngực Fred, đôi mắt xinh đẹp trông ra ngoài cửa sổ.
Cô bỗng nhớ tới góc đường hẻo lánh kia, còn có tiếng cót két cót két của cầu thang cùng với tiếng chửi rủa của bà Sudia lầu trên, dường như tất cả đều đã thay đổi.
Nơi sinh sống khác hoàn toàn, những con người khác hoàn toàn.
Tất cả những thứ này đều là nhờ người đàn ông đang ôm lấy cô.
Thẩm Mộ Khanh nghẹn ngào, không thể nói cảm xúc mà mình dành cho Fred là như thế nào.
Cô chỉ biết, một người ngoại quốc thân cô thế cô như cô chỉ có thể ôm chặt lấy khúc gỗ nổi này.
Bây giờ chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó mà thôi.
Nhưng có một quy tắc bất di bất dịch, đó chính là không được chọc giận người đàn ông như sói như hổ này.
Hai mắt Thẩm Mộ Khanh hơi cay cay, hàng mi xinh đẹp run lên sau đó từ từ khép chặt lại.
Ngoan ngoãn như một chú mèo được cưng chiều.
“Thưa ngài, đã tới rồi ạ.”
Chiếc xe từ từ dừng lại, người ngồi trên ghế lái nhìn hai người đang ôm chặt nhau ở hàng ghế sau, bối rối một lúc, cuối cùng vẫn cung kính lên tiếng.
Theo phản xạ có điều kiện, Thẩm Mộ Khanh chống hai tay lên trên ngực anh, muốn ngồi thẳng người dậy.
Nhưng oái oăm là bàn tay to lớn đặt sau đầu cô vẫn không hề thả lỏng.
Thẩm Mộ Khanh ngẩng đầu, đôi mắt dịu dàng xinh đẹp lọt vào đôi mắt sâu như vực thẳm của Fred.
Cô chẳng tài nào hiểu được cơn lốc đang ẩn mình bên trong đôi mắt đó.
Thật lâu sau đó, ngay khi Thẩm Mộ Khanh cảm thấy cổ mình đau nhức nên định cúi xuống thì cô chợt nhận ra đôi môi mỏng của Fred cong lên, tiếng cười khe khẽ tràn ra ngoài khóe môi.
Bàn tay to lớn chậm rãi di chuyển đến gò má cô, vuốt ve thân mật.
“Cô bé, hôm nay ngoan quá.”
Nhịp tim Thẩm Mộ Khanh tăng nhanh, móng tay hồng hào cọ vào đầu ngón tay.
Cô cắn môi, cọ mặt vào bàn tay to đặt trên má mình giống như một chú mèo con.
Ngoan ngoãn đến mức làm Fred phải ngừng thở, cơn thô bạo trong máu bắt đầu trào dâng.
Vì sự hưng phấn của vật chủ đã trỗi dậy.
Lúc này, Thẩm Mộ Khanh lại đang bối rối nên cũng không biết suy nghĩ trong đầu Fred.
Chỉ có thể suy đoán, có vẻ động tác này đã làm anh hài lòng.
Chiếc bao tay màu trắng chạm vào làn da trắng nõn của thiếu nữ, trông đẹp mắt và kỳ diệu vô cùng.
Chỉ có động tác vuốt ve của những ngón tay thon dài đó mới ẩn chứa dục vọng.
Cuối cùng, bàn tay to của Fred rời khỏi gương mặt cô.
Anh chỉnh lại mắt kính của mình, lúc này mới có thể áp chế phần thú tính đang chực chờ nổi dậy trong cơ thể.
Người ngồi trên ghế lái không phải chần chừ thêm nữa mà nhanh chóng xuống xe rồi mở cánh cửa bên cạnh Thẩm Mộ Khanh ra.
Không khí khô nóng lập tức ập vào phần bên cánh tay trên không có gì che đậy của cô.
Cơ thể vốn đã nóng bừng bừng càng thêm nóng hơn.
Nhìn những người phục vụ đang cung kính xếp thành hai hàng bên ngoài xe, Thẩm Mộ Khanh đỏ bừng mặt, rời khỏi vòng tay của Fred rồi bước nhanh xuống xe.
Chiếc xe của ngài Fred là chiếc xe độc nhất vô nhị trên toàn bộ nước Đức.
Khi chỉ mới tiến vào khu phố này, người của Thâm Hải Di Châu đã nhanh chóng bước ra chào đón.
Chào đón người đứng đầu gia tộc Fred quyền lực nhất nước Đức, Fred Keith.
Thẩm Mộ Khanh đứng yên một chỗ, người đàn ông phía sau cũng đã bước ra, sau đó ôm lấy vòng eo thon của cô.
Không một cái nhìn dư thừa, chỉ nhấc bước dẫn Thẩm Mộ Khanh đi thẳng vào trong.
Lần thứ hai bước vào Thâm Hải Di Châu, thân phận của Thẩm Mộ Khanh đã thay đổi.
Trong lần đầu tiên đến đây, vì quá gấp gáp nên cô vẫn chưa quan sát kỹ bố cục của Thâm Hải Di Châu.
Lúc này, cô không nén được tò mò, bắt đầu ngắm nghía khung cảnh xung quanh thật cẩn thận.
Lộng lẫy tráng lệ giống như một cung điện pha lê.
Ánh đèn giống như những món đồ trang sức sáng chói làm Thẩm Mộ Khanh lóa cả mắt.
Trong lúc quan sát, cửa thang máy ở ngoài cùng bên phải bỗng mở ra, người đi ra từ trong đó làm cô ngạc nhiên vô cùng.
Người nọ vừa ngước mắt lên đã nhận ra hai người đang đứng ở cửa.
Đôi mắt đẹp xinh đẹp long lanh nhìn xa xăm, cơ thể được thả lỏng bên trong chiếc siêu xe vừa xa hoa nhưng cũng vừa khiêm tốn của Fred.
Fred quay đầu lại và nhìn thấy cảnh tượng này.
Thẩm Mộ Khanh hơi chau mày lại, đuôi hàng mi cong như lá liễu chất chứa nỗi buồn man mác.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt nghiêm chỉnh trên đùi, chiếc váy dài màu trắng khiến cô trông giống một cô gái trong bức tranh.
Tóc cũng dài như tóc cô, mềm mại rủ trên vai, mùi hương mà chỉ cô mới có tràn vào khoang mũi anh.
Vì chuyện kinh doanh của gia tộc nên Fred đã nhiều lần đến Trung Quốc, cũng đã dần quen với khá nhiều nền văn hoá ở đó.
Đối với anh mà nói, thơ từ là thứ mà anh nghiên cứu nhiều nhất.
Bây giờ nhìn thấy cảnh này, trong đầu chợt nảy ra một câu thơ.
Quỳnh song xuân đoạn song nga trứu, hồi thủ biên đầu.*
*Trích trong bài thơ Thu oán của tác giả Lý Dục.
Cảm giác thật thật giả giả như sắp khỏi tầm kiểm soát của mình làm Fred bỗng thấy tức giận vô cớ.
Sắc mặt anh lạnh như băng, chiếc kính đeo trên sống mũi phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Bàn tay to lớn duỗi ra, sau đó kéo cô gái “song nga trứu”* vào lòng ngực.
*Song nga trứu: miêu tả hai hàng lông mày đang chau lại của cô gái được nhắc tới trong bài thơ.
Một tiếng kêu phá vỡ không khí yên tĩnh bên trong xe, Thẩm Mộ Khanh còn chưa kịp hiểu đang có chuyện gì thì cơ thể đã rơi vào cái ôm nóng bỏng rộng lớn của người đàn ông.
Bàn tay đang đeo bao tay màu trắng còn ngang ngược hơn nữa, mạnh mẽ ấn chặt gáy của thiếu nữ vào hõm cổ mình.
Vòng tay đã được lấp đầy, lúc này ngọn lửa giận sắp sôi trào của anh mới dịu lại.
Một bàn tay khác ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô gái không ngừng vuốt ve.
Dù cách hai lớp vải nhưng vẫn làm Thẩm Mộ Khanh run rẩy.
Động tác quá bất ngờ, Thẩm Mộ Khanh không thể tránh né. Sức lực của nam nữ chênh nhau quá lớn, cho dù cô có dùng tay đẩy liên tục thì cũng chẳng thấm vào đâu.
Sau khi nhận ra người đàn ông không làm gì quá trớn, Thẩm Mộ Khanh bắt đầu từ bỏ.
Hai bàn tay nhỏ đặt lên hai vai anh, đôi môi phấn hồng hơi mở ra, sau đó mới thốt ra một câu trong nghẹn ngào.
“Anh… Có chuyện gì vậy?”
Fred ngạc nhiên vô cùng, đây chỉ là suy nghĩ tức thời, nhưng với tính cách của anh, làm gì có chuyện sẽ nói cho Thẩm Mộ Khanh biết sự thật.
Người đàn ông xấu xa từ từ nghiêng đầu qua, bỗng nhiên hôn lên vành tai mềm mại của thiếu nữ.
“Cô bé, em thật sự muốn trêu chọc tôi ngay lúc này à?”
Khác với động tác mạnh bạo của mình, giọng nói của Fred cực kỳ nhẹ nhàng, trong lời nói còn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
Cơ thể hai người dán sát nhau, nhiệt độ liên tục truyền đến cơ thể Thẩm Mộ Khanh. Không chỉ đơn giản là nhiệt độ cơ thể, mà còn cả sự thay đổi trên người Fred.
Khuôn mặt nhỏ xinh chợt đỏ bừng lên, cô yếu ớt liếc nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại, yên tĩnh dựa vào lòng anh.
Hai người đều hiểu rõ nhưng không nói ra thành lời.
Mãi đến khi chiếc tiến vào khu vực trung tâm, lúc này không khí xung quanh mới bắt đầu sống động hơn.
Vào ban ngày, Thâm Hải Di Châu cũng náo nhiệt vô cùng. Dù chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong cũng cảm nhận được sự đông vui đó.
Thẩm Mộ Khanh áp má vào ngực Fred, đôi mắt xinh đẹp trông ra ngoài cửa sổ.
Cô bỗng nhớ tới góc đường hẻo lánh kia, còn có tiếng cót két cót két của cầu thang cùng với tiếng chửi rủa của bà Sudia lầu trên, dường như tất cả đều đã thay đổi.
Nơi sinh sống khác hoàn toàn, những con người khác hoàn toàn.
Tất cả những thứ này đều là nhờ người đàn ông đang ôm lấy cô.
Thẩm Mộ Khanh nghẹn ngào, không thể nói cảm xúc mà mình dành cho Fred là như thế nào.
Cô chỉ biết, một người ngoại quốc thân cô thế cô như cô chỉ có thể ôm chặt lấy khúc gỗ nổi này.
Bây giờ chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó mà thôi.
Nhưng có một quy tắc bất di bất dịch, đó chính là không được chọc giận người đàn ông như sói như hổ này.
Hai mắt Thẩm Mộ Khanh hơi cay cay, hàng mi xinh đẹp run lên sau đó từ từ khép chặt lại.
Ngoan ngoãn như một chú mèo được cưng chiều.
“Thưa ngài, đã tới rồi ạ.”
Chiếc xe từ từ dừng lại, người ngồi trên ghế lái nhìn hai người đang ôm chặt nhau ở hàng ghế sau, bối rối một lúc, cuối cùng vẫn cung kính lên tiếng.
Theo phản xạ có điều kiện, Thẩm Mộ Khanh chống hai tay lên trên ngực anh, muốn ngồi thẳng người dậy.
Nhưng oái oăm là bàn tay to lớn đặt sau đầu cô vẫn không hề thả lỏng.
Thẩm Mộ Khanh ngẩng đầu, đôi mắt dịu dàng xinh đẹp lọt vào đôi mắt sâu như vực thẳm của Fred.
Cô chẳng tài nào hiểu được cơn lốc đang ẩn mình bên trong đôi mắt đó.
Thật lâu sau đó, ngay khi Thẩm Mộ Khanh cảm thấy cổ mình đau nhức nên định cúi xuống thì cô chợt nhận ra đôi môi mỏng của Fred cong lên, tiếng cười khe khẽ tràn ra ngoài khóe môi.
Bàn tay to lớn chậm rãi di chuyển đến gò má cô, vuốt ve thân mật.
“Cô bé, hôm nay ngoan quá.”
Nhịp tim Thẩm Mộ Khanh tăng nhanh, móng tay hồng hào cọ vào đầu ngón tay.
Cô cắn môi, cọ mặt vào bàn tay to đặt trên má mình giống như một chú mèo con.
Ngoan ngoãn đến mức làm Fred phải ngừng thở, cơn thô bạo trong máu bắt đầu trào dâng.
Vì sự hưng phấn của vật chủ đã trỗi dậy.
Lúc này, Thẩm Mộ Khanh lại đang bối rối nên cũng không biết suy nghĩ trong đầu Fred.
Chỉ có thể suy đoán, có vẻ động tác này đã làm anh hài lòng.
Chiếc bao tay màu trắng chạm vào làn da trắng nõn của thiếu nữ, trông đẹp mắt và kỳ diệu vô cùng.
Chỉ có động tác vuốt ve của những ngón tay thon dài đó mới ẩn chứa dục vọng.
Cuối cùng, bàn tay to của Fred rời khỏi gương mặt cô.
Anh chỉnh lại mắt kính của mình, lúc này mới có thể áp chế phần thú tính đang chực chờ nổi dậy trong cơ thể.
Người ngồi trên ghế lái không phải chần chừ thêm nữa mà nhanh chóng xuống xe rồi mở cánh cửa bên cạnh Thẩm Mộ Khanh ra.
Không khí khô nóng lập tức ập vào phần bên cánh tay trên không có gì che đậy của cô.
Cơ thể vốn đã nóng bừng bừng càng thêm nóng hơn.
Nhìn những người phục vụ đang cung kính xếp thành hai hàng bên ngoài xe, Thẩm Mộ Khanh đỏ bừng mặt, rời khỏi vòng tay của Fred rồi bước nhanh xuống xe.
Chiếc xe của ngài Fred là chiếc xe độc nhất vô nhị trên toàn bộ nước Đức.
Khi chỉ mới tiến vào khu phố này, người của Thâm Hải Di Châu đã nhanh chóng bước ra chào đón.
Chào đón người đứng đầu gia tộc Fred quyền lực nhất nước Đức, Fred Keith.
Thẩm Mộ Khanh đứng yên một chỗ, người đàn ông phía sau cũng đã bước ra, sau đó ôm lấy vòng eo thon của cô.
Không một cái nhìn dư thừa, chỉ nhấc bước dẫn Thẩm Mộ Khanh đi thẳng vào trong.
Lần thứ hai bước vào Thâm Hải Di Châu, thân phận của Thẩm Mộ Khanh đã thay đổi.
Trong lần đầu tiên đến đây, vì quá gấp gáp nên cô vẫn chưa quan sát kỹ bố cục của Thâm Hải Di Châu.
Lúc này, cô không nén được tò mò, bắt đầu ngắm nghía khung cảnh xung quanh thật cẩn thận.
Lộng lẫy tráng lệ giống như một cung điện pha lê.
Ánh đèn giống như những món đồ trang sức sáng chói làm Thẩm Mộ Khanh lóa cả mắt.
Trong lúc quan sát, cửa thang máy ở ngoài cùng bên phải bỗng mở ra, người đi ra từ trong đó làm cô ngạc nhiên vô cùng.
Người nọ vừa ngước mắt lên đã nhận ra hai người đang đứng ở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.