Chương 25:
Leo
15/09/2024
“Bach?” Thẩm Mộ Khanh cau mày, nhìn Bach từ trên xuống dưới một lần nữa, sau đó lại quay đầu nhìn Fred Keith với vẻ mặt khó hiểu: “Vết thương của Bach ở đâu ra vậy?”
Kể từ lần trước Tiểu Yên gặp tai nạn, Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn nhớ tới ân tình của Bach.
Bây giờ nhìn thấy bộ dạng của anh ấy, trong giọng điệu của cô không khỏi lộ ra chút lo lắng.
“Đừng lo lắng.” Fred cao quý dựa vào ghế sofa, anh không đeo kính nên trông anh vô cùng độc ác, anh giơ tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của Thẩm Mộ Khanh: “Chỉ là hình phạt cho tội lơ là nhiệm vụ thôi mà.”
Thẩm Mộ Khanh bắt đầu nhớ lại thời điểm Bach biến mất, tình cờ đó cũng là ngày cánh tay cô bị thương rồi về nhà muộn, ngày mà đã khiến Fred tức giận.
Mọi thứ dường như đã trở nên có đầu có đuôi.
Thẩm Mộ Khanh cắn môi dưới, khuôn mặt vốn đang hồng hào của cô bỗng dần dần trở nên trắng bệch.
Mãi đến lúc sau, cô mới ngước mắt lên, trong mắt có chút ươn ướt nhìn Bach đầy hối lỗi.
Tuy nhiên, Bach hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Thẩm Mộ Khanh mà vẫn cung kính chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Fred.
Fred nở một nụ cười nhạt trên môi, nói: "Cho bọn họ vào đi."
"Vâng, thưa ngài."
Bach đáp lại xong liền xoay người đi, đẩy cửa ra rồi dần biến mất trong tòa biệt thự này.
Trong mắt Thẩm Mộ Khanh vốn đã đầy u sầu, cô quay đầu nhìn sang bộ dạng thư thái của Fred lúc này, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy bất an.
Ánh mắt này của cô ngay lập tức bị anh nhận ra, Fred cười lớn rồi kéo Thẩm Mộ Khanh ngồi vào lòng.
Anh đặt bàn tay to lớn của mình lên vai Thẩm Mộ Khanh, vỗ nhẹ cô qua lớp vải mỏng.
"Yên tâm, là thứ em thích đó."
Anh càng nói như vậy, Thẩm Mộ Khanh càng cảm thấy căng thẳng, tim cô đập thình thịch, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà kéo mép áo ở ngực anh.
"Rốt cuộc là cái gì? Tôi muốn biết ngay bây giờ."
Không ngờ Fred lại làm hành động xuỵt ra dấu im lặng với cô.
Những ngón tay của anh khi không đeo găng tay trắng trông thật đẹp, chúng thon dài với các khớp xương rõ nét, móng tay được cắt tỉa vô cùng gọn gàng và sạch sẽ.
Nhưng lúc này, Thẩm Mộ Khanh không có tâm trạng để ngắm đôi bàn tay xinh đẹp này, cô vẫn cố chấp nhìn anh.
Fred véo phần thịt mềm mại trên má cô, còn ánh mắt thì lại hướng về phía cửa.
"Đến rồi."
Thẩm Mộ Khanh nhìn theo đôi mắt hưng phấn bắt đầu co giật của anh về phía cửa.
Bach bước vào đầu tiên, theo sau là vài người Đức mà cô không hề quen biết.
Cho đến khi tất cả mọi người đều đã bước vào căn biệt thự, khuôn mặt của họ đều hiện rõ trước mặt cô.
Lúc này, đôi mắt của Thẩm Mộ Khanh đột nhiên nhíu lại.
Bởi vì, trong đám người này, có một người đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.
Constance Lucini.
Chỉ trong một ngày mà người phụ nữ quý phái, sang chảnh đó đã trở nên tàn tạ đến vậy.
Fred siết chặt bàn tay to lớn của mình, kéo theo Thẩm Mộ Khanh ngồi dậy.
Sau khi Gladster và Lucini rời đi vào ngày hôm qua, tâm trạng của Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn không tốt.
Những chuyện đã xảy ra trên sân thượng vào ngày hôm qua đều không được biết đến.
Nhưng Fred rất tinh tế, tại sao Thẩm Mộ Khanh lại nổi nóng với anh và sao ngày hôm qua cô lại còn khóc vô cớ.
Dường như đều là vì lúc anh không ở bên cạnh cô nên mới xảy ra.
Nghĩ lại những gì Thẩm Mộ Khanh đã nói khi Lucini rời đi, Fred cười lên đầy nham hiểm.
Anh thích khung cảnh con mồi bị bao vây, không còn cách nào để trốn thoát rồi cuối cùng nằm rạp dưới chân mình.
Đây là điều mà anh cảm thấy vui nhất.
Những điều này, anh đều muốn Thẩm Mộ Khanh cũng được cảm nhận, được trải nghiệm niềm vui của anh.
Lúc này, toàn bộ tòa biệt thự chìm trong sự trầm lặng, chỉ có tiếng Lucini đang khóc nức nở vì sợ hãi.
Mãi cho đến khi người đàn ông đứng phía trước nhìn thấy Fred cau mày tỏ vẻ khó chịu, ông ta mới giơ chân lên đá Lucini ngã xuống đất.
Những người đó đều cúi đầu xuống, không nhìn cảnh tượng này.
Người phụ nữ hét lên rồi nằm rạp đầy thảm hại trước mặt Thẩm Mộ Khanh.
Đôi tay mảnh khảnh của cô ta cố gắng dùng sức để đỡ cơ thể mình dậy nhưng cuối cùng vì quá đau đớn nên lại nằm rạp xuống đất.
Cô ta còn chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông vừa đá cô ta nằm xuống đất đã nói.
"Ngài Fred, do gia tộc Constance của tôi dạy dỗ không kỹ, hôm nay tôi đưa đứa kiêu ngạo này đến xin lỗi. Mong rằng ngài có thể buông tha cho tất cả nhà máy của gia tộc Constance."
Câu trước câu sau của ông ta đều là muốn Fred trả lại sản nghiệp đã bị gia tộc anh kiểm soát.
Lợi ích lớn hơn tất cả, kể cả cô Lucini xinh đẹp, quý phái của gia tộc Constance này.
Từ "nhà máy" được Thẩm Mộ Khanh nắm bắt chuẩn xác. Cô ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Fred.
Trên mặt anh không có cảm xúc gì khác, chỉ có sự lạnh lùng.
Một nước công nghiệp hóa mạnh như ở Đức, có rất nhiều gia tộc về cơ bản đều dựa vào các nhà máy sản xuất máy móc để làm giàu.
Thế mà, Fred đã trực tiếp nắm giữ huyết mạch của gia tộc Constance, thủ đoạn này thật sự quá đáng sợ.
Là thủ đoạn đặt tất cả người của gia tộc Constance lên lò lửa để nướng.
Chẳng trách sao người đàn ông này lại dẫn Lucini và một nhóm các thành viên trong gia tộc đến trang viên để xin lỗi.
Thẩm Mộ Khanh đau khổ nhắm mắt lại, một cảm giác chua xót lập tức ập đến khiến cơ thể cô mềm nhũn, mất sức ngã vào vòng tay của Fred.
Vòng tay của anh bỗng được cô lắp đầy, Fred không vội trả lời người cầm quyền gia tộc Constance mà ghé sát vào tai Thẩm Mộ Khanh hỏi.
“Em có thích món quà này không?”
Thẩm Mộ Khanh nắm chặt tay, toàn thân run bần bật.
Bach bị thương cũng vì cô, bây giờ người đã hãm hại cả gia tộc của người khác cũng là cô.
Thẩm Mộ Khanh cắn răng, không hề mở mắt ra, cô cứ vậy mà ép buộc mình phải gật đầu.
"Rất thích, ngài Fred."
Nghe vậy, Fred mới mỉm cười hài lòng rồi nhìn về phía Bach gật đầu.
Thấy vậy, Bach lập tức khóa chặt người cầm quyền của gia tộc Constance.
Bàn tay to lớn của anh ấy nắm hai tay của ông ta rồi kéo mạnh tay ông ta đè ra sau lưng.
Chỉ với một hành động này mà người đàn ông Đức vừa trò chuyện ung dung lúc nãy đã phải quỳ hai chân xuống đất.
Người đàn ông đau đớn hét lên, ông ta đã lớn tuổi rồi, đột nhiên bị một cú như vậy khiến ông ta không thể cố chịu đựng mà nuốt hết mọi thứ vào bụng như khi còn trẻ được nữa.
Tuy đứng cách đó một khoảng nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn có thể nghe rõ tiếng xương ở đầu gối va đập mạnh với mặt sàn cứng.
Cơ thể cô càng ngày càng run lên bần bật không thể kiểm soát, đôi mắt cô dần dần đỏ ngầu, cô thẫn thờ nhìn cục diện không thể kiểm soát này.
Tất cả những chuyện này, toàn bộ đều là do cảm xúc nóng giận của cô vào ngày hôm qua.
Sự sống còn của một gia tộc đều nằm trong tay Fred.
Cánh tay của Thẩm Mộ Khanh đột nhiên cảm thấy nóng, cô vô thức cúi đầu xuống kiểm tra.
Bàn tay to lớn của Fred vẫn đặt trên cánh tay cô, nó giống như con rắn đang thè lưỡi ra, liếm láp xung quanh vậy.
Cuối cùng anh nhéo vào cổ tay mảnh khảnh và mềm mại của cô.
Chỉ cần dùng chút sức, bàn tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh đã bị anh nâng lên.
Đôi tay thon dài của anh luồn lách giữa những ngón tay trắng nõn của cô, cuối cùng anh nắm lấy ngón trỏ, chỉ về phía người nắm quyền của gia tộc Constance đang quỳ trên mặt đất.
Kể từ lần trước Tiểu Yên gặp tai nạn, Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn nhớ tới ân tình của Bach.
Bây giờ nhìn thấy bộ dạng của anh ấy, trong giọng điệu của cô không khỏi lộ ra chút lo lắng.
“Đừng lo lắng.” Fred cao quý dựa vào ghế sofa, anh không đeo kính nên trông anh vô cùng độc ác, anh giơ tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của Thẩm Mộ Khanh: “Chỉ là hình phạt cho tội lơ là nhiệm vụ thôi mà.”
Thẩm Mộ Khanh bắt đầu nhớ lại thời điểm Bach biến mất, tình cờ đó cũng là ngày cánh tay cô bị thương rồi về nhà muộn, ngày mà đã khiến Fred tức giận.
Mọi thứ dường như đã trở nên có đầu có đuôi.
Thẩm Mộ Khanh cắn môi dưới, khuôn mặt vốn đang hồng hào của cô bỗng dần dần trở nên trắng bệch.
Mãi đến lúc sau, cô mới ngước mắt lên, trong mắt có chút ươn ướt nhìn Bach đầy hối lỗi.
Tuy nhiên, Bach hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Thẩm Mộ Khanh mà vẫn cung kính chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Fred.
Fred nở một nụ cười nhạt trên môi, nói: "Cho bọn họ vào đi."
"Vâng, thưa ngài."
Bach đáp lại xong liền xoay người đi, đẩy cửa ra rồi dần biến mất trong tòa biệt thự này.
Trong mắt Thẩm Mộ Khanh vốn đã đầy u sầu, cô quay đầu nhìn sang bộ dạng thư thái của Fred lúc này, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy bất an.
Ánh mắt này của cô ngay lập tức bị anh nhận ra, Fred cười lớn rồi kéo Thẩm Mộ Khanh ngồi vào lòng.
Anh đặt bàn tay to lớn của mình lên vai Thẩm Mộ Khanh, vỗ nhẹ cô qua lớp vải mỏng.
"Yên tâm, là thứ em thích đó."
Anh càng nói như vậy, Thẩm Mộ Khanh càng cảm thấy căng thẳng, tim cô đập thình thịch, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà kéo mép áo ở ngực anh.
"Rốt cuộc là cái gì? Tôi muốn biết ngay bây giờ."
Không ngờ Fred lại làm hành động xuỵt ra dấu im lặng với cô.
Những ngón tay của anh khi không đeo găng tay trắng trông thật đẹp, chúng thon dài với các khớp xương rõ nét, móng tay được cắt tỉa vô cùng gọn gàng và sạch sẽ.
Nhưng lúc này, Thẩm Mộ Khanh không có tâm trạng để ngắm đôi bàn tay xinh đẹp này, cô vẫn cố chấp nhìn anh.
Fred véo phần thịt mềm mại trên má cô, còn ánh mắt thì lại hướng về phía cửa.
"Đến rồi."
Thẩm Mộ Khanh nhìn theo đôi mắt hưng phấn bắt đầu co giật của anh về phía cửa.
Bach bước vào đầu tiên, theo sau là vài người Đức mà cô không hề quen biết.
Cho đến khi tất cả mọi người đều đã bước vào căn biệt thự, khuôn mặt của họ đều hiện rõ trước mặt cô.
Lúc này, đôi mắt của Thẩm Mộ Khanh đột nhiên nhíu lại.
Bởi vì, trong đám người này, có một người đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.
Constance Lucini.
Chỉ trong một ngày mà người phụ nữ quý phái, sang chảnh đó đã trở nên tàn tạ đến vậy.
Fred siết chặt bàn tay to lớn của mình, kéo theo Thẩm Mộ Khanh ngồi dậy.
Sau khi Gladster và Lucini rời đi vào ngày hôm qua, tâm trạng của Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn không tốt.
Những chuyện đã xảy ra trên sân thượng vào ngày hôm qua đều không được biết đến.
Nhưng Fred rất tinh tế, tại sao Thẩm Mộ Khanh lại nổi nóng với anh và sao ngày hôm qua cô lại còn khóc vô cớ.
Dường như đều là vì lúc anh không ở bên cạnh cô nên mới xảy ra.
Nghĩ lại những gì Thẩm Mộ Khanh đã nói khi Lucini rời đi, Fred cười lên đầy nham hiểm.
Anh thích khung cảnh con mồi bị bao vây, không còn cách nào để trốn thoát rồi cuối cùng nằm rạp dưới chân mình.
Đây là điều mà anh cảm thấy vui nhất.
Những điều này, anh đều muốn Thẩm Mộ Khanh cũng được cảm nhận, được trải nghiệm niềm vui của anh.
Lúc này, toàn bộ tòa biệt thự chìm trong sự trầm lặng, chỉ có tiếng Lucini đang khóc nức nở vì sợ hãi.
Mãi cho đến khi người đàn ông đứng phía trước nhìn thấy Fred cau mày tỏ vẻ khó chịu, ông ta mới giơ chân lên đá Lucini ngã xuống đất.
Những người đó đều cúi đầu xuống, không nhìn cảnh tượng này.
Người phụ nữ hét lên rồi nằm rạp đầy thảm hại trước mặt Thẩm Mộ Khanh.
Đôi tay mảnh khảnh của cô ta cố gắng dùng sức để đỡ cơ thể mình dậy nhưng cuối cùng vì quá đau đớn nên lại nằm rạp xuống đất.
Cô ta còn chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông vừa đá cô ta nằm xuống đất đã nói.
"Ngài Fred, do gia tộc Constance của tôi dạy dỗ không kỹ, hôm nay tôi đưa đứa kiêu ngạo này đến xin lỗi. Mong rằng ngài có thể buông tha cho tất cả nhà máy của gia tộc Constance."
Câu trước câu sau của ông ta đều là muốn Fred trả lại sản nghiệp đã bị gia tộc anh kiểm soát.
Lợi ích lớn hơn tất cả, kể cả cô Lucini xinh đẹp, quý phái của gia tộc Constance này.
Từ "nhà máy" được Thẩm Mộ Khanh nắm bắt chuẩn xác. Cô ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Fred.
Trên mặt anh không có cảm xúc gì khác, chỉ có sự lạnh lùng.
Một nước công nghiệp hóa mạnh như ở Đức, có rất nhiều gia tộc về cơ bản đều dựa vào các nhà máy sản xuất máy móc để làm giàu.
Thế mà, Fred đã trực tiếp nắm giữ huyết mạch của gia tộc Constance, thủ đoạn này thật sự quá đáng sợ.
Là thủ đoạn đặt tất cả người của gia tộc Constance lên lò lửa để nướng.
Chẳng trách sao người đàn ông này lại dẫn Lucini và một nhóm các thành viên trong gia tộc đến trang viên để xin lỗi.
Thẩm Mộ Khanh đau khổ nhắm mắt lại, một cảm giác chua xót lập tức ập đến khiến cơ thể cô mềm nhũn, mất sức ngã vào vòng tay của Fred.
Vòng tay của anh bỗng được cô lắp đầy, Fred không vội trả lời người cầm quyền gia tộc Constance mà ghé sát vào tai Thẩm Mộ Khanh hỏi.
“Em có thích món quà này không?”
Thẩm Mộ Khanh nắm chặt tay, toàn thân run bần bật.
Bach bị thương cũng vì cô, bây giờ người đã hãm hại cả gia tộc của người khác cũng là cô.
Thẩm Mộ Khanh cắn răng, không hề mở mắt ra, cô cứ vậy mà ép buộc mình phải gật đầu.
"Rất thích, ngài Fred."
Nghe vậy, Fred mới mỉm cười hài lòng rồi nhìn về phía Bach gật đầu.
Thấy vậy, Bach lập tức khóa chặt người cầm quyền của gia tộc Constance.
Bàn tay to lớn của anh ấy nắm hai tay của ông ta rồi kéo mạnh tay ông ta đè ra sau lưng.
Chỉ với một hành động này mà người đàn ông Đức vừa trò chuyện ung dung lúc nãy đã phải quỳ hai chân xuống đất.
Người đàn ông đau đớn hét lên, ông ta đã lớn tuổi rồi, đột nhiên bị một cú như vậy khiến ông ta không thể cố chịu đựng mà nuốt hết mọi thứ vào bụng như khi còn trẻ được nữa.
Tuy đứng cách đó một khoảng nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn có thể nghe rõ tiếng xương ở đầu gối va đập mạnh với mặt sàn cứng.
Cơ thể cô càng ngày càng run lên bần bật không thể kiểm soát, đôi mắt cô dần dần đỏ ngầu, cô thẫn thờ nhìn cục diện không thể kiểm soát này.
Tất cả những chuyện này, toàn bộ đều là do cảm xúc nóng giận của cô vào ngày hôm qua.
Sự sống còn của một gia tộc đều nằm trong tay Fred.
Cánh tay của Thẩm Mộ Khanh đột nhiên cảm thấy nóng, cô vô thức cúi đầu xuống kiểm tra.
Bàn tay to lớn của Fred vẫn đặt trên cánh tay cô, nó giống như con rắn đang thè lưỡi ra, liếm láp xung quanh vậy.
Cuối cùng anh nhéo vào cổ tay mảnh khảnh và mềm mại của cô.
Chỉ cần dùng chút sức, bàn tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh đã bị anh nâng lên.
Đôi tay thon dài của anh luồn lách giữa những ngón tay trắng nõn của cô, cuối cùng anh nắm lấy ngón trỏ, chỉ về phía người nắm quyền của gia tộc Constance đang quỳ trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.