Độc Chiếm Tuyệt Đối

Chương 26:

Leo

22/09/2024

"Fred Keith!"

Lúc này, Thẩm Mộ Khanh không thể chịu đựng được nữa, cô hét lên đầy giận dữ.

Giọng cô có chút khàn khàn nhưng vốn giọng điệu của cô khá dịu dàng nên khiến cho câu nói gần như không hề có tý uy lực nào.

Vừa dứt lời, Thẩm Mộ Khanh cảm thấy người đàn ông phía sau đột nhiên giật mình.

Một lúc sau, vai cô bỗng cảm thấy hơi nặng, hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông đang tiến lại gần.

Hai má của hai người chạm nhau, Thẩm Mộ Khanh chợt cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt đi vì sợ hãi, sau khi vừa hét lên như vậy, cô đã bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.

Cô nhắm mắt lại cam chịu nhưng vào khoảnh khắc cô vừa nhắm mắt lại thì cùng lúc đó Fred cũng đặt nụ hôn xuống.

Môi anh cảm nhận được sự run rẩy của cô, Fred cảm thấy vô cùng hào hứng vì cho rằng lúc này Thẩm Mộ Khanh cũng đang cảm thấy vui vẻ như anh.

Đầu tiên là phá hủy thế lực của gia tộc Constance.

Còn bây giờ thì bắt ông ta quỳ xuống rồi dùng tay của Thẩm Mộ Khanh chỉ thẳng vào ông ta.

Điều này đã phá hủy hoàn toàn phòng tuyến tinh thần của ông ta.

Cuộc đời đã trôi qua hơn một nửa, ông ta đã hưởng thụ mọi tài sản được kế thừa từ cha ông, người cầm quyền của gia tộc Constance cả đời đều suôn sẻ mà giờ đây lại như một con chó hoang quỳ rạp trước mặt người này.

Lại còn bị người phụ nữ của anh chỉ vào mặt sỉ vả.

Có thể nhìn thấy rằng khuôn mặt của người cầm quyền gia tộc Constance đỏ bừng lên vì tức giận nhưng ông ta chỉ dám tức giận mà không dám lên tiếng, chỉ im lặng cúi đầu xuống.

Không chỉ có nhà máy mà tất cả các ngành công nghiệp mà ông ta đã đầu tư vào.

Nếu Fred không buông tay, gia tộc Constance sẽ phải đối mặt với mức tiền bồi thường cao ngất ngưởng.

Con mồi đã ngừng vùng vẫy, Fred dường như có vẻ hơi chán nản, đôi mắt vui tươi đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Cuối cùng, anh lại chăm chú chơi đùa với bàn tay nhỏ bé đang nằm vào lòng bàn tay mình mà bơ đi tất cả người của gia tộc Constance.

"Ngài Fred." Cô bé trong vòng tay đột nhiên lên tiếng, Fred lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của cô.

Thẩm Mộ Khanh dùng sức rút tay mình lại, sau đó nói: “Tôi rất mệt, không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, không muốn nhìn thấy bất cứ ai nữa.”

“Bất cứ ai” ở đây đương nhiên bao gồm cả Bach và Charlotte, người đang đứng trong phòng quan sát với ánh mắt lạnh lùng.

Fred nhướng mày, tất nhiên anh biết ý cô là gì.

Anh có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của Thẩm Mộ Khanh.



Có tiếng cười nhẹ vang lên, Fred lắc đầu, không khỏi thở dài: “Em vẫn còn tốt bụng quá, cô bé.”

Sau đó, anh gọi một tiếng Bach thì cả nhóm người cuối cùng cũng bị đuổi hết ra ngoài.

"Ầm!!!"

Cánh cửa nặng nề đã được đóng lại, trong tòa biệt thự cực kỳ to lớn này giờ đây chỉ còn lại hai người ngồi trên ghế sofa.

Thẩm Mộ Khanh không nói lời nào, lúc này tim cô co thắt, có một cảm giác cực kỳ sợ hãi đối với tương lai bỗng dâng trào trong cô.

Chỉ với việc thiếu tôn trọng cô một chút thôi đã khiến Fred làm to chuyện đến vậy, dùng bạo lực hành hạ người khác để làm thú vui.

Dù thế nào đi nữa cũng khiến người kiên quyết tuân thủ chủ nghĩa nhân văn như Thẩm Mộ Khanh không thể nào chấp nhận được.

Trong đầu cô nảy ra những suy đoán rằng nếu như có một ngày nào đó cô thực sự chạm vào điểm giới hạn của Fred hay thậm chí là khiến anh không vui.

Liệu người phải quỳ dưới đất có phải là cô hay không?

Anh luôn kiềm chế sự lạnh lùng, cho đến ngày hôm nay, điều đó thậm chí đã trở thành trạng thái bình thường.

Nhưng Fred đột nhiên cảm thấy khó chịu trước sự im lặng của Thẩm Mộ Khanh.

Anh đưa bàn tay to lớn của mình ra, muốn giữ lấy cằm của Thẩm Mộ Khanh, kéo mặt cô nhìn về phía mình.

Nhưng bàn tay to lớn ấy chợt nắm hụt.

Thẩm Mộ Khanh vô thức tránh né bàn tay thon dài, đẹp đẽ đó của anh.

Cơ thể cô cũng vô thức nghiêng về phía trước, về mọi mặt cô đều tỏ ra kháng cự với người đàn ông ngồi phía sau.

Mọi chuyển động nhỏ đều bị phóng to rồi cuối cùng đều lọt vào mắt Fred.

Đôi mắt xanh lục đó lộ ra tia lạnh lùng, ánh sáng xung quanh chiếu thẳng vào trong đôi mắt này.

Như có một cảm giác u tối ẩn nấp trong ánh sáng vậy.

Bàn tay vốn định nắm lấy cằm Thẩm Mộ Khanh đột nhiên dùng sức bóp lấy mặt cô.

Anh dùng lực vặn gương mặt của cô lại, lực mạnh đến mức khiến Thẩm Mộ Khanh không thể chống cự.

Đôi mắt như quả hạnh nhân của cô trông như con nai con bị giật mình rồi cứ thế mà đối diện với đôi mắt xanh lục lạnh lùng như băng của anh.

“Ngài Fred?” Thẩm Mộ Khanh cắn môi, từ sậu trong đáy lòng cô bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi buộc cô phải lấy lòng người đàn ông trước mặt: “Ngài Fred, đã đến giờ ăn sáng rồi, chúng ta đến nhà ăn nhé? Tôi đói quá."

Sau cùng, đôi môi tái nhợt run lên bần bật vì sợ hãi của cô cong lên, cố gắng nở ra một nụ cười xấu xí.

"Em không thích mà."

Chỉ với bốn từ này đã khiến Thẩm Mộ Khanh cảm nhận được sắp có một cơn bão ập đến.



Quả nhiên, người đàn ông nghiêm túc trước mặt cô tức giận rồi.

Ngón tay anh vuốt ve má cô, ánh mắt cũng dán chặt vào đó, ánh mắt trịch thượng nhìn từ trên cao xuống của anh giống hệt như một chủ nhân đang nhìn ngắm món đồ trên tay vậy.

Đôi tay đang bóp má của cô đột nhiên bóp chặt, phần thịt mềm mại ở hai bên má xẹp xuống, hiện lên vết đỏ.

Thẩm Mộ Khanh nín thở lại, hoảng sợ nhìn anh, đôi mắt cô đẫm lệ.

Dường như có một bức tường cao ngàn trượng ngăn cách giữa hai người, mà ngay cả khi có mọc một đôi cánh cũng khó lòng bay qua được.

Cho dù là sắp bay qua được thì cũng sẽ bị nổ tung bởi áp suất ở trên cao, sau đó máu thịt rơi xuống đất, trông vô cùng thê thảm.

Đây chính là tình huống hiện tại, Thẩm Mộ Khanh, người không có gì trong tay dường như trở nên có chút nhẹ nhõm, dưới ánh mắt lạnh lẽo như vũ khí của anh, cô chậm rãi gật đầu.

Cô nói: "Đúng vậy, tôi cực kỳ không thích."

Ngoại trừ vấn đề giường chiếu ra thì đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh trực tiếp nói ra điều này.

Cô không có gì cả, chân trần thì không sợ đi giày, hành động của Fred đã lôi nhân phẩm của cô ra mà hành hạ.

Nếu cô vẫn tiếp tục cúi đầu thỏa hiệp thì cô đã hoàn toàn mất đi nhân tính rồi.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt vốn cực kỳ sợ hãi của cô lại trở nên thư thái hơn một chút.

Trông cô như đang bộc lộ hào khí trước khi hy sinh vậy, Fred tưởng cô sẽ nói điều gì khác nhưng anh không ngờ rằng cô gái lại đột nhiên bày tỏ cảm xúc của mình.

Đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Thẩm Mộ Khanh.

Một cảm xúc mới dâng trào, nét mặt sống động này đã khơi dậy sự hưng phấn khó cưỡng trong Fred.

Cảm xúc đột ngột dâng trào khiến anh cảm thấy rất mới mẻ, sự u ám đó đã bị cô quét sạch trong nháy mắt.

Lực tay của anh nhẹ đi hẳn, Fred nhìn vết đỏ trên mặt Thẩm Mộ Khanh, cảm thấy rất thương xót, cúi đầu xuống hôn lên, trìu mến nói: “Được, các món quà sau này chắc chắn sẽ khiến em thích.”

Thẩm Mộ Khanh: …

Vốn ban đầu còn tưởng Fred sẽ nổi cơn thịnh nộ nhưng lại không biết tại sao mà tâm trạng anh lại trở nên vui vẻ trở lại.

Vốn Thẩm Mộ Khanh đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chiến đấu thì lúc này như cô vừa đấm một cú vào gối bông vậy, tinh thần chiến đấu bỗng nhiên biến mất.

Trong lòng cô buồn bực, ngay khoảnh khắc anh hôn cô thì cô đã lấy hết can đảm, tức giận đấm vào tấm lưng cơ bắp, rắn rỏi của anh.

"Đừng làm vậy nữa, cô ta không làm gì tôi cả."

Sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Mộ Khanh dựa vào trong ngực anh, giơ tay chọc vào ngực anh, dịu dàng thương lượng với anh.

Một gia tộc có truyền thống hàng trăm năm bỗng chốc bị phá hủy như vậy. Điều họ phải gánh chịu không chỉ là sự tan nát của cả gia tộc mà còn là tình trạng thất nghiệp của vô số công nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook