Độc Chiếm Tuyệt Đối

Chương 28:

Leo

22/09/2024

Thẩm Mộ Khanh giơ tay vỗ nhẹ lên cửa kính xe, nói với Bach ngồi ở ghế lái xe: “Bach, dừng ở đây đi.”

Chiếc ô tô sang trọng chậm rãi dừng lại ở góc đường, mà ở đằng xa, bà Lydia đứng ở dưới lầu cũng quan sát tình huống bên này.

Bà ta quay đầu lại, nheo mắt, liên tục đánh giá vị trí của Thẩm Mộ Khanh.

Cửa xe mở ra, đôi mắt đục ngầu của Lydia dần trợn lớn khi nhìn thấy cô gái bước xuống xe.

Cô gái Trung Quốc từng mặc cả mấy đồng Euro với cô, mới mấy ngày không gặp đã thay đổi nhiều như vậy.

Đột nhiên tầm mắt bà ta chuyển từ trên người Thẩm Mộ Khanh lên người Bach vẫn luôn đi theo phía sau cô.

Xem ra, bà Lydia đã hiểu được nguyên nhân bên trong.

Lydia nở nụ cười ẩn ý, bà ta nhướng mày nhìn Bach.

“Thật sự xin lỗi, bà Lydia.” Sắc mặt Thẩm Mộ Khanh đỏ bừng, ngại ngùng gật đầu với với Lydia.

“Tôi không định tiếp tục thuê nhà, nhưng mà tôi có thể lấy quần áo của tôi được không?”

“Đương nhiên.” Lúc này Lydia cũng không giống như lúc cãi nhau chuyện tiền thuê nhà với Thẩm Mộ Khanh, không khó nói chuyện như trước đó.

Đôi mắt Lydia lóe lên, bà ta giơ tay vỗ vỗ lên cánh tay mềm mại của cô: “Đi lên đi, tôi đang định xử lý mấy món đồ của cô, không ngờ cô quay về đúng lúc.”

bà ta mỉm cười thân thiện, Thẩm Mộ Khanh không hề chú ý đến thái độ thay đổi của Lydia, lúc này cô chỉ để ý đến bộ sườn xám do chính tay cô làm.

Thẩm Mộ Khanh cong miệng cười, lại gật đầu với Lydia, đôi bàn tay xanh nhạt vén chiếc váy của mình lên.

Cô chạy đến tòa nhà cũ kĩ trước mặt.

Tiếng vang lanh lảnh lộp cộp khắp cả hành lang.

Ở tầng dưới, trong con hẻm bẩn thỉu giờ chỉ còn lại Bach và Lydia.

Đúng lúc Bach chuẩn bị đi qua trước mặt Lydia thì bà ta đột nhiên lên tiếng.

“Bach, làm thuộc hạ của Fred Keith có tốt không?”

Bước chân đi giày da của Bach chợt dừng lại, anh ấy khẽ nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang cười vui vẻ.

“Xem ra cũng chỉ như vậy.” Lydia âm thầm gật đầu.

Bà ta nâng bước chậm rãi đi đến trước người Bach, nhìn thấy vết bầm trên khuôn mặt anh ấy thì tấm tắc hai tiếng: “Vết thương này, đau lắm nhỉ?”



Đột nhiên Bach duỗi đôi bàn tay lớn, tốc độ cực nhanh, rút một khẩu súng giấu ở một góc không nhìn thấy bên trong quần áo bên hông chỉ trong vài giây.

Sét đánh không kịp bưng tai, lúc này họng súng đen ngòm đã chỉ ở giữa trán Lydia.

“Xin hãy gọi ngài ấy là tộc trưởng, thưa bà Lydia, bây giờ ngài Fred đã không còn… Không còn là cậu chủ nhỏ trói gà không chặt như trước nữa.” Ánh sáng trong mắt Bach u ám, lạnh lùng nhìn quý bà không biết điều trước mặt.

“Ha ha ha ha.” Lydia không hề sợ khẩu súng lục trên đầu bà ta, khi nghe thấy câu nói của Bach, phản ứng đầu tiên của bà ta là cười phá lên.

“Bach, cậu rất cứng đầu, chỉ dựa vào công lao tôi đã chịu biết bao khổ cực hầu hạ hai đời gia tộc Fred, cậu dám giết tôi ư?”

Nếp nhăn trên khuôn mặt Lydia hằn lên cùng với vẻ mặt kiêu ngạo của bà ta.

Ngay cả một quản gia cũng kiêu ngạo như vậy, đây là gia tộc Fred.

Tay Bach nắm chặt cây súng trong tay, gân xanh nổi lên, nhưng từ đầu đến cuối không thể nhấn cò súng.

Người này, không thể giết được.

Không chỉ anh ấy mà ngay cả Fred Keith có ở đây cũng không có cách nào dễ dàng lấy mạng bà ta.

Đây là mệnh lệnh của tộc trưởng cũ truyền lại, người duy nhất trong gia tộc Fred ủng hộ Fred Keith kế nhiệm.

Khi cha của Fred còn sống, Lydia đã tận tâm tận tụy vì gia tộc này.

Nhưng mà, người phụ nữ này lại vô cùng chán ghét đứa con cả của gia chủ.

Fred Keith.

Ngay từ đầu có vẻ chỉ là soi mói đơn thuần, sau đó khi Fred Keith lớn lên, khi gia chủ qua đời lại càng không kiềm chế được cảm giác chán ghét anh.

Fred Keith không để ý chuyện này nên đương nhiên không quan tâm đến một người không quan trọng như vậy, nhưng anh vẫn giữ lời hứa với cha mình.

Nhưng người phụ nữ chết tiệt này lại giúp đỡ cậu hai - Fred Nick, muốn kéo Fred Keith xuống khỏi vị trí gia chủ.

Đối mặt với tình huống như vậy, Fred Keith không nói gì mà trực tiếp đuổi Fred Nick ra khỏi nhà y như chó nhà có tang.

Sau khi Fred Nick rời khỏi, người phụ nữ này cũng biến mất khỏi gia tộc Fred.

Cho đến ngày hôm nay, cuối cùng Bach cũng gặp lại người phụ nữ như rắn rết này.

Bach hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy sát ý, nhưng anh ấy chỉ chĩa súng một lúc rồi thu nó về.

Lydia hài lòng mỉm cười, bà ta giơ tay vén cọng tóc bạc rơi ở sau tai, thờ ơ nói:



“Không ngờ lâu như vậy lại dùng cách này gặp lại.”

“Vị trí gia chủ này, cho dù quyết định là ai thì quá sớm vào lúc này.” Bước chân Lydia nhẹ nhàng, ngay cả chiếc váy nặng nề kia cũng lay động theo bước chân của bà ta.

Dưới ánh mắt sắc bén của Bach, Lydia ngẩng đầu.

Y hệt một con rắn độc đang đến gần, Lydia đối diện trực tiếp ánh mắt của Bach, sau đó cong môi.

“Cậu Nick sẽ quay về, chỉ cần cậu ấy ngồi lên vị trí kia thì cả gia tộc Fred mới biết được, cuối cùng ai mới là gia chủ thật sự.”

Một người phụ nữ không có gì trong tay lại có thể nói ra những lời chống lại với một người đàn ông cao lớn hơn bà ta.

Sau này mỗi khi Thẩm Mộ Khanh nhớ lại cô chỉ lắc đầu cười yếu ớt.

“Thật sự là ghê gớm.”

Lúc này cung đã căng dây, không đợi Bach lên tiếng cảnh cáo, một giọng đàn ông lạnh lùng lên tiếng từ ngã tư bên kia đường.

“Năm năm, chó hoang bị đuổi khỏi gia tộc không ngờ vẫn còn ước mơ rải xương cốt tôi xuống dưới đất, quả nhiên vẫn thấp hèn như mẹ của cậu ta.”

Cuối cùng khuôn mặt không hề sợ hãi của Lydia cũng thay đổi.

Nụ cười trên khuôn mặt Lydia xuất hiện vết nứt, bà ta nghiêng đầu, lướt qua Bach nhìn thẳng về phía người đàn ông kiêu ngạo vừa bước xuống xe.

Từng câu từng chữ trực tiếp đánh thẳng vào lòng bà ta.

Chỉ có Fred Keith mới có thể nhìn thấu được bà ta, sau đó đâm thẳng nơi yếu ớt kia.

“Gia chủ.”

Bach mở miệng, cung kích cúi đầu với Fred Keith.

Lúc này, anh ấy không gọi anh là ngài, mà là gia chủ.

Fred Keith lạnh nhạt gật đầu, đôi chân khỏe khoắn bọc trong chiếc quần vest từng bước đi về phía này.

Khí chất bẩm sinh này không ai có thể đánh cắp được.

Lydia tự ép mình phải bình tĩnh, nhưng khi bà ta thật sự đối diện với đôi mắt màu xanh của người đàn ông cao quý này thì đôi chân vẫn bắt đầu run rẩy theo bản năng.

Mỗi lần như vậy, trong lòng bà ta lại xuất hiện suy nghĩ độc ác, chỉ trách sao mình không thể bóp chết anh từ trong nôi.

“Cậu chủ nói năng cẩn thận, xương cốt của gia chủ dưới đất còn chưa lạnh đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook