Độc Chiếm Tuyệt Đối

Chương 29:

Leo

22/09/2024

Fred cười nhạo một tiếng, cũng không muốn nói thêm câu nào với người phụ nữ này nữa mà nhẹ nhàng giơ tay lên.

Từ trong chiếc xe quân sự khủng đi theo chiếc xe sang trọng lập tức có mấy người đàn ông cao to bước xuống.

Đôi bốt quân đội giẫm xuống đất, những người đàn ông này trông như một nhóm binh lính được huấn luyện bài bản.

Nhưng khi Lydia nhìn thấy vẻ mặt tức giận của những người này cùng sự im lặng xung quanh, trong lòng bà ta đã có suy đoán.

Lính đánh thuê - đây chính là một nhóm người sống ngoài vòng pháp luật và bán mạng vì tiền, những kẻ liều chết chiến đấu cho cuộc sống của mình trên chiến trường chỉ vì tiền.

“Vừa mới đến mà trưởng quan Rắn Đuôi Chuông đã làm phiền bà già tốt bụng này rồi.”

Fred nói xong, một bóng người nhỏ hơn một chút so với đám lính đánh thuê bước ra.

Đó là một cô gái với mái tóc ngắn gọn gàng, đôi môi đỏ mọng, trông cọc cằn.

Giờ phút này cô ấy đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, sau khi nghe lời anh nói thì đưa tay lên lấy điếu thuốc kia ra ném xuống đất.

Cô ấy giẫm giày lên, nghiền mạnh qua điếu thuốc chưa tắt, đứng nghiêm chào kiểu quân đội với Fred.

“Đương nhiên rồi thưa ngài, đây là chức trách của chúng tôi.”

Bàn tay đặt ngay trên thái dương, chiếc áo vest bó sát làm nổi bật vóc dáng vốn đã đầy đặn càng gợi cảm hơn.

Nhưng nhóm lính phía sau cô ấy lại huýt sáo vì vẻ đẹp quyến rũ này.

Bởi vì người phụ nữ này là Rắn Đuôi Chuông nổi tiếng khắp thế giới, là đóa hoa trong giới lính đánh thuê chói mắt nhất.

Lydia chỉ đứng yên nhìn đám người điên cuồng phá hủy khu phố đổ nát này.

“Rầm!”

...

Tiếng gạch đá rơi liên tiếp vang lên và cả tiếng la hét hoảng sợ của những người thuê nhà sống trong tòa nhà.

Một đám trộm cướp đang tàn phá lãnh thổ của Lydia.

Cả người bà ta run rẩy, nhưng lại không thể hét lên được.

Bà ta là đại diện cho cậu Nick, cho dù bà ta mang một khuôn mặt già nua cũng không thể cúi đầu trước mặt Fred Keith.

“Cậu chủ, cách làm của ngài vẫn trực tiếp như mọi khi.” Lydia ép mình phải nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh lục như loài sói kia, giọng nói run rẩy khó mà phát hiện ra.

Nhưng Fred không thèm để ý đến bà ta.

Anh chậm rãi đưa tay lên tháo găng tay trắng ra, đặt vào lòng bàn tay đang mở của Bach.



Anh đi thẳng qua Lydia, hướng tới tòa nhà đổ nát.

Nhớ đến lúc này cô gái nhỏ trong phòng còn đang hoảng hốt không biết chuyện gì xảy ra, một nụ cười hiện lên trên môi Fred.

Anh thầm nghĩ chỉ muốn đưa cô và đống đồ cũ kĩ của cô ra khỏi cái nơi như dơ dáy này.

Nhưng Thẩm Mộ Khanh lại đang cẩn thận thu dọn sườn xám trong phòng mà không hề hay biết gì về mọi chuyện xảy ra dưới lầu.

Cô đang khẽ ngâm nga một bài hát, thưởng thức lại bộ sườn xám mà mình đã làm.

Nhưng đang thu dọn nửa chừng thì tòa nhà đổ nát bắt đầu rung chuyển như bị cái gì đập trúng, trở nên lung lay sắp đổ.

Sự rung chuyển khiến cô thật sự nghĩ rằng có động đất xảy ra, sau khi hốt hoảng hô lên một tiếng, cô lập tức ôm theo sườn xám chạy vào phòng tắm và ngồi xổm xuống một góc.

Bàn tay nhỏ bé ôm chặt bảo vệ đầu, cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.

Nhưng cơn chấn động chỉ kéo một lúc rồi không còn động tĩnh gì nữa, trước khi Thẩm Mộ Khanh kịp ngẩng đầu lên kiểm tra tình hình thì đã có một tiếng cười nhẹ vang lên bên tai.

Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nhưng nhìn thấy bóng dáng trang nghiêm đứng ở cửa phòng tắm.

Thân hình anh cao lớn, khung cửa phòng tắm lại thấp, không đủ để anh bước vào trong.

Bởi vậy Fred Keith chỉ đứng ở ngưỡng cửa nhìn Thẩm Mộ Khanh đang ngồi xổm trong góc như chú chim nhỏ.

Tình hình hôm nay rất lạ, lông mày thanh tú của cô nhíu lại, đôi mắt hạnh có vài phần tức giận.

“Sao lại cười tôi? Tôi chỉ đang thực hiện kế hoạch thoát thân tốt nhất cho trận động đất thôi!”

Cô đứng bật dậy nhưng vẫn không quên chu đáo bảo vệ đống sườn xám trong lòng.

Nhìn nụ cười vẫn còn trên khóe môi Fred, Thẩm Mộ Khanh tức giận lườm anh, trực tiếp chạy về phía cửa.

Cô đặt sườn xám xuống và trải nó lên giường, bàn tay nhỏ xinh nhẹ nhàng vuốt phẳng các nếp nhăn.

Còn Fred thì cất bước ngồi xuống cái ghế duy nhất trong căn nhà nhỏ này.

Anh dựa lưng vào ghế, không hề che giấu mà nhìn căn hộ nhỏ đầy ấm áp của cô gái.

Mặc dù đã nhiều ngày Thẩm Mộ Khanh không trở về nhưng trong phòng vẫn tràn ngập mùi hương nữ tính.

Sạch sẽ, hoàn toàn trái ngược với nơi hỗn loạn bên ngoài.

Tự nhiên Fred nảy sinh cảm giác thương hại Thẩm Mộ Khanh, đôi mắt xanh lóe lên, anh nhớ đến lần đầu tiên thấy cô, cô ngồi bệt dưới đất với đôi mắt đẫm lệ.

Lúc đó anh không biết mình bị làm sao, nhìn thấy con cừu nhỏ mặc sườn xám trắng bên chân đám đàn ông say rượu.

Dưới ánh trăng và đèn đường chiếu rọi, thậm chí cô còn trắng hơn cả bộ sườn xám cô đang mặc.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Fred đúng lúc này bảo Bach dừng lại, xuống xe đánh một đám người say rượu, cuối cùng cũng nhìn thấy chủ nhân của bộ sườn xám.



Một cô gái Trung Quốc xinh đẹp lại đáng thương.

Fred nhắm mắt lại, cảm thấy may mắn chưa từng có.

Niềm hạnh phúc này còn trào dâng hơn cả khi anh vượt qua thử thách của cha mình và giết hết những con sói hoang trên núi.

Nhìn những đồ vật trước mặt, Thẩm Mộ Khanh tất nhiên là không thể mang nổi chúng, cô đưa tay sờ sau gáy.

Thẩm Mộ Khanh quay đầu lại nhìn Fred đang nhắm mắt nghỉ ngơi rồi chạy đến anh.

Sau khi Fred mở mắt ra, cô mỉm cười với anh.

Làm nũng nắm lấy một góc áo vest của anh, khẽ lắc.

“Tôi không bê chúng được, anh giúp tôi được không?”

Lúc này Thẩm Mộ Khanh đã tìm ra ba điều không khiến Fred tức giận.

Thứ nhất là ở trên giường.

Thứ hai là khi cô nghiêm túc thể hiện cảm xúc của mình.

Điều thứ ba thử lần nào cũng đúng, chính là khi làm nũng với anh.

Ngay từ đầu, cô nghĩ rằng một người đàn ông hoang dã như Fred, sắc đẹp gì cũng không thể nào lay chuyển được sự tàn nhẫn của anh.

Nhưng rồi thì tất cả đàn ông cũng đều không thoát khỏi chiêu làm nũng này.

Nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm góc áo của mình, Fred hơi nâng mắt lên, chạm phải đôi mắt hạnh đầy mong chờ của Thẩm Mộ Khanh qua cặp kính gọng vàng.

“Không được.”

“Cái gì?”

Thẩm Mộ Khanh há hốc miệng, hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói như vậy.

Sau khi nghe thấy vậy, cả chính cô cũng sửng sốt vài giây.

Cuối cùng khuôn mặt nhỏ bé của cô đỏ bừng, khịt mũi một cái, buông vạt áo ra xoay người đi về phía đống quần áo.

Mới có mấy ngày mà chính cô cũng không ngờ mình lại yếu ớt như vậy.

Ngay khi cô vừa đưa tay chạm vào sườn xám thì một tay lớn hơn đã lướt qua dưới bàn tay cô, chính xác ôm trọn vòng eo mảnh mai của cô.

Bờ vai chúc xuống, hơi thở của người đàn ông phả đến.

“Giận đấy à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook