Chương 30:
Leo
22/09/2024
Fred đang đeo kính nên có vẻ lúc này rất dễ nói chuyện và sẵn sàng dỗ dành cô.
Thẩm Mộ Khanh không lên tiếng, chỉ cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm hoa văn tinh xảo trên sườn xám.
Chim dang rộng đôi cánh như muốn bay đi.
Cũng giống như tâm trạng hiện tại của cô, sau khi bị một người đàn ông trêu chọc xong thì toàn thân đều khó chịu.
Giờ phút này chỉ có thể để anh ôm vào lòng mà không thể trốn thoát.
Fred có thể đoán ra từ vành tai nhỏ ửng đỏ của cô rằng cả khuôn mặt cô đang bốc cháy.
Anh nhìn chằm chằm vào vẻ e ấp, xinh đẹp của cô rồi đưa tay ra nhặt đống đồ kia lên.
Vậy mà anh có thể cầm hết chúng bằng một tay, tay kia thì nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh, chẳng biết cố ý hay vô tình mà nhéo vào bàn tay mềm mại như không xương của cô.
Nhưng khi sức mạnh càng lúc càng lớn, Fred không còn cách nào khác đành phải ngừng trêu đùa dưới ánh mắt lên án của Thẩm Mộ Khanh, anh dẫn cô đi về phía cửa.
Thẩm Mộ Khanh liếc mắt nhìn căn nhà cô sống sau bao tháng ngày ở Đức, lòng đầy chua xót.
Cô rút tay khỏi bàn tay to lớn của Fred và đóng cánh cửa nhỏ lại, tiếng “lách cách” của chìa khóa xoay trong ổ khóa vang lên.
Thẩm Mộ Khanh có thể coi như là nói lời tạm biệt với bản thân trong quá khứ rồi.
Quay lại nhìn Fred, người luôn trang nghiêm đang bê một đống đồ lớn, cô không khỏi bật cười giữa hành lang nhỏ hẹp.
Nhưng trong lòng lại nảy sinh chút xiêu lòng không rõ lý do.
Một người như vậy lại thực sự đi cùng cô đến đây.
Trước khi Fred kịp lên tiếng, cô gái đã mỉm cười nhẹ nhàng bước gần về phía anh.
Cuối cùng cô nắm lấy bàn tay to không đeo găng tay trắng của anh bằng chính đôi tay nhỏ bé của mình.
Sắc hồng trên mặt vẫn chưa phai, cả người cô đỏ như tôm luộc.
Thẩm Mộ Khanh ngước mắt lên, khẽ nói: “Chúng ta trở về nhé?”
Lần này, lời của Fred vang lên ở hành lang mà chỉ có hai người nghe thấy.
“Được.”
Nói xong, người đàn ông cao lớn để cô gái nắm tay mình đi xuống cầu thang.
Nhìn vào những sợi tóc con sau gáy của cô, một cảm xúc thỏa mãn khó hiểu dâng lên từ đáy lòng anh.
“Trưởng quan, cô nghĩ sao về tình huống này?”
Một người đàn ông nước ngoài đẹp trai với thanh kiếm trong tay đi về phía Rắn Đuôi Chuông.
Khuyên tai trên tai tỏa sáng dưới ánh mặt trời, lúc này anh ta đang cười dữ tợn.
Mật danh của tên này là Hồn Ma, một người đàn ông này nhanh nhẹn và đầy bí ẩn.
Ban đầu, anh ta không thuộc đội Rắn Đuôi Chuông, song hôm nay anh ta đã yêu cầu chỉ huy cho mình tình nguyện tham gia các hoạt động của đội Rắn Đuôi Chuông mà không rõ lý do tại sao.
Tuy thế mọi người đều biết mục đích của Hồn Ma nổi tiếng này không đơn giản như vậy.
Chắc hẳn vì đóa hoa chết chóc nào đó đây mà.
Nhớ lại cảnh tượng quyến rũ xảy ra tối qua, Hồn Ma nghĩ rằng mình đã chạm tay vào Rắn Đuôi Chuông ‘chết người’ này rồi.
Nhưng anh ta không muốn người phụ nữ trước mặt này chỉ trừng mắt nhìn mình, vì vậy anh ta giơ tay ra hiệu cho mọi người lên xe.
Sau đó, Hồn Ma đi ngang qua, anh ta mỉm cười với Bach và nói:
“Anh Bach, việc này nên làm theo yêu cầu của ngài Fred.”
Nhìn tòa nhà đổ nát, Bach hài lòng chấp nhận, sau đó cũng gật đầu với Rắn Đuôi Chuông.
“Làm phiền trưởng quan Rắn Đuôi Chuông rồi.”
Rắn Đuôi Chuông mỉm cười lịch sự đáp lại, quay đầu rồi leo lên xe, nhưng ngay khi cô ấy đi ngang qua Hồn Ma, đột nhiên bị người đàn ông giữ cổ tay lại.
Chỉ lật tay một cái, cả người cô ấy thoát khỏi kiềm chế, ngay sau đó bẻ cánh tay của Hồn Ma ra sau lưng.
Người đàn ông với cơ bắp cường tráng, mạnh mẽ này cứ khiêu khích cô ấy.
“Trưởng quan Hồn Ma, nếu anh không nghe lệnh nữa, tôi sẽ lập tức gửi yêu cầu đến chỉ huy, điều anh về trụ sở HX.”
Rắn Đuôi Chuông cau mày trước nụ cười của Hồn Ma, cuối cùng cô ấy vẫn buông lỏng tay ra.
“Trưởng quan Rắn Đuôi Chuông, hãy nhìn phản ứng của cô tối qua đi, tôi nghĩ kỹ thuật của tôi là tốt nhất trong số những lính đánh thuê đã ngủ với cô trong toàn bộ HX đấy.” Hồn Ma mỉm cười bước đến trước mặt và giơ tay vỗ vai cô ấy.
“Làm bạn tình cố định với tôi nhé?”
Trong toàn bộ liên minh lính đánh thuê, cuộc sống riêng tư của mọi người đều vô cùng hỗn loạn, đương nhiên hai người này cũng không thể là đóa hoa trong trắng về cả thể xác lẫn tinh thần rồi.
Rắn Đuôi Chuông duyên dáng hất tay anh ta ra, cười nhạt với anh ta.
“Trưởng quan Hồn Ma, anh tự tin quá rồi.”
Dứt lời, cô ấy toan rời đi thì đột nhiên đằng sau lại vang lên tiếng động.
Vài người ở lối vào con hẻm đồng loạt quay đầu lại, tất cả ngoại trừ Bach đồng thời mở to mắt.
Cảnh tượng này còn đáng sợ hơn cả Hồn Ma thành công ngủ với Rắn Đuôi Chuông.
Một cô gái phương đông xinh đẹp đang dắt tay ngài Fred - cũng chính là vị đối tác luôn thận trọng, lịch sự của họ đang cùng tiến về hướng này.
“Chết tiệt.”
Hồn Ma là người đầu tiên bật thốt, từ trước đến nay anh ta luôn hiểu rất rõ về Fred Keith.
Biết rằng đây là người chưa bao giờ gần gũi với phụ nữ, trong mắt anh chỉ có việc mở rộng lãnh thổ kinh doanh và tham vọng điều hành cả gia tộc.
Vậy mà lúc này lại bị một cô gái trẻ thậm chí còn không thể gọi là phụ nữ chinh phục.
Nếu chuyện này được truyền đến trụ sở HX thì cả chỉ huy của bọn họ cũng sững sờ.
Đám chỉ huy luôn thân thiết với Fred Keith cũng sẽ cười nhạo anh.
Thẩm Mộ Khanh đang nắm tay Fred đi xuống lầu thì nhìn thấy ba người đang đứng tại chỗ.
Ba con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô và Fred.
Một cảm giác ngượng ngùng ập đến, bàn tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh nhanh chóng nới lỏng, còn cách xa Fred vài bước.
Ngay khi cô buông tay, lông mày Fred đột nhiên nhíu lại, anh đứng sau lưng Thẩm Mộ Khanh nhìn chằm chằm ba người kia với vẻ khó chịu.
Con ngươi màu xanh biếc như sói, ngay cả Rắn Đuôi Chuông thường xuyên chiến đấu trên chiến trường cũng không khỏi rùng mình.
Cuối cùng, cô ấy phát hiện ra sự ngượng ngùng của cô gái dịu dàng kia bèn mỉm cười đi về phía đó.
Cô ấy nói một câu tiếng Trung không lưu loát lắm.
“Xin chào cô.”
Tiếng Trung Quốc đột ngột mà người nước ngoài phát âm khiến Thẩm Mộ Khanh giật mình, ngẩng đầu nhìn Rắn Đuôi Chuông.
“Chào cô, cô nói tiếng Trung khá được đó.”
Đó là một lời khen chân thành, đối mặt với sự phấn khích trong mắt Thẩm Mộ Khanh, Rắn Đuôi Chuông chỉ khẽ cười.
“Vợ của sếp tôi cũng tình cờ là người Trung Quốc, chúng tôi rất vinh dự được học tiếng Trung.”
Rắn Đuôi Chuông không nói sai chút nào, chỉ huy HX của họ cũng đã yêu một cô gái Trung Quốc.
Fred không khác gì chỉ huy của họ.
Bach nhận lấy đống đồ từ tay Fred, xoay người đặt nó lên xe.
Ngay lúc Thẩm Mộ Khanh đang vui mừng phấn khích chuẩn bị nói gì đó với Rắn Đuôi Chuông thì Fred bỗng duỗi một tay ra, khóa bàn tay nhỏ bé của cô trong tay anh.
Sau đó anh quay sang bảo với Rắn Đuôi Chuông.
“Làm tốt lắm, trưởng quan Rắn Đuôi Chuông, tôi khen ngợi cô trước mặt chỉ huy của cô.”
Xong xuôi anh trực tiếp rời đi cùng Thẩm Mộ Khanh.
“Hóa ra những người ở vị trí cao đều như thế này.” Hồn Ma bình phẩm một câu.
Thấy nụ cười như có như không của Rắn Đuôi Chuông, anh ta vẫn cợt nhả bảo cô ấy.
“Tôi thì khác, tôi chỉ thích kiểu như cô thôi.”
Thẩm Mộ Khanh không lên tiếng, chỉ cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm hoa văn tinh xảo trên sườn xám.
Chim dang rộng đôi cánh như muốn bay đi.
Cũng giống như tâm trạng hiện tại của cô, sau khi bị một người đàn ông trêu chọc xong thì toàn thân đều khó chịu.
Giờ phút này chỉ có thể để anh ôm vào lòng mà không thể trốn thoát.
Fred có thể đoán ra từ vành tai nhỏ ửng đỏ của cô rằng cả khuôn mặt cô đang bốc cháy.
Anh nhìn chằm chằm vào vẻ e ấp, xinh đẹp của cô rồi đưa tay ra nhặt đống đồ kia lên.
Vậy mà anh có thể cầm hết chúng bằng một tay, tay kia thì nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh, chẳng biết cố ý hay vô tình mà nhéo vào bàn tay mềm mại như không xương của cô.
Nhưng khi sức mạnh càng lúc càng lớn, Fred không còn cách nào khác đành phải ngừng trêu đùa dưới ánh mắt lên án của Thẩm Mộ Khanh, anh dẫn cô đi về phía cửa.
Thẩm Mộ Khanh liếc mắt nhìn căn nhà cô sống sau bao tháng ngày ở Đức, lòng đầy chua xót.
Cô rút tay khỏi bàn tay to lớn của Fred và đóng cánh cửa nhỏ lại, tiếng “lách cách” của chìa khóa xoay trong ổ khóa vang lên.
Thẩm Mộ Khanh có thể coi như là nói lời tạm biệt với bản thân trong quá khứ rồi.
Quay lại nhìn Fred, người luôn trang nghiêm đang bê một đống đồ lớn, cô không khỏi bật cười giữa hành lang nhỏ hẹp.
Nhưng trong lòng lại nảy sinh chút xiêu lòng không rõ lý do.
Một người như vậy lại thực sự đi cùng cô đến đây.
Trước khi Fred kịp lên tiếng, cô gái đã mỉm cười nhẹ nhàng bước gần về phía anh.
Cuối cùng cô nắm lấy bàn tay to không đeo găng tay trắng của anh bằng chính đôi tay nhỏ bé của mình.
Sắc hồng trên mặt vẫn chưa phai, cả người cô đỏ như tôm luộc.
Thẩm Mộ Khanh ngước mắt lên, khẽ nói: “Chúng ta trở về nhé?”
Lần này, lời của Fred vang lên ở hành lang mà chỉ có hai người nghe thấy.
“Được.”
Nói xong, người đàn ông cao lớn để cô gái nắm tay mình đi xuống cầu thang.
Nhìn vào những sợi tóc con sau gáy của cô, một cảm xúc thỏa mãn khó hiểu dâng lên từ đáy lòng anh.
“Trưởng quan, cô nghĩ sao về tình huống này?”
Một người đàn ông nước ngoài đẹp trai với thanh kiếm trong tay đi về phía Rắn Đuôi Chuông.
Khuyên tai trên tai tỏa sáng dưới ánh mặt trời, lúc này anh ta đang cười dữ tợn.
Mật danh của tên này là Hồn Ma, một người đàn ông này nhanh nhẹn và đầy bí ẩn.
Ban đầu, anh ta không thuộc đội Rắn Đuôi Chuông, song hôm nay anh ta đã yêu cầu chỉ huy cho mình tình nguyện tham gia các hoạt động của đội Rắn Đuôi Chuông mà không rõ lý do tại sao.
Tuy thế mọi người đều biết mục đích của Hồn Ma nổi tiếng này không đơn giản như vậy.
Chắc hẳn vì đóa hoa chết chóc nào đó đây mà.
Nhớ lại cảnh tượng quyến rũ xảy ra tối qua, Hồn Ma nghĩ rằng mình đã chạm tay vào Rắn Đuôi Chuông ‘chết người’ này rồi.
Nhưng anh ta không muốn người phụ nữ trước mặt này chỉ trừng mắt nhìn mình, vì vậy anh ta giơ tay ra hiệu cho mọi người lên xe.
Sau đó, Hồn Ma đi ngang qua, anh ta mỉm cười với Bach và nói:
“Anh Bach, việc này nên làm theo yêu cầu của ngài Fred.”
Nhìn tòa nhà đổ nát, Bach hài lòng chấp nhận, sau đó cũng gật đầu với Rắn Đuôi Chuông.
“Làm phiền trưởng quan Rắn Đuôi Chuông rồi.”
Rắn Đuôi Chuông mỉm cười lịch sự đáp lại, quay đầu rồi leo lên xe, nhưng ngay khi cô ấy đi ngang qua Hồn Ma, đột nhiên bị người đàn ông giữ cổ tay lại.
Chỉ lật tay một cái, cả người cô ấy thoát khỏi kiềm chế, ngay sau đó bẻ cánh tay của Hồn Ma ra sau lưng.
Người đàn ông với cơ bắp cường tráng, mạnh mẽ này cứ khiêu khích cô ấy.
“Trưởng quan Hồn Ma, nếu anh không nghe lệnh nữa, tôi sẽ lập tức gửi yêu cầu đến chỉ huy, điều anh về trụ sở HX.”
Rắn Đuôi Chuông cau mày trước nụ cười của Hồn Ma, cuối cùng cô ấy vẫn buông lỏng tay ra.
“Trưởng quan Rắn Đuôi Chuông, hãy nhìn phản ứng của cô tối qua đi, tôi nghĩ kỹ thuật của tôi là tốt nhất trong số những lính đánh thuê đã ngủ với cô trong toàn bộ HX đấy.” Hồn Ma mỉm cười bước đến trước mặt và giơ tay vỗ vai cô ấy.
“Làm bạn tình cố định với tôi nhé?”
Trong toàn bộ liên minh lính đánh thuê, cuộc sống riêng tư của mọi người đều vô cùng hỗn loạn, đương nhiên hai người này cũng không thể là đóa hoa trong trắng về cả thể xác lẫn tinh thần rồi.
Rắn Đuôi Chuông duyên dáng hất tay anh ta ra, cười nhạt với anh ta.
“Trưởng quan Hồn Ma, anh tự tin quá rồi.”
Dứt lời, cô ấy toan rời đi thì đột nhiên đằng sau lại vang lên tiếng động.
Vài người ở lối vào con hẻm đồng loạt quay đầu lại, tất cả ngoại trừ Bach đồng thời mở to mắt.
Cảnh tượng này còn đáng sợ hơn cả Hồn Ma thành công ngủ với Rắn Đuôi Chuông.
Một cô gái phương đông xinh đẹp đang dắt tay ngài Fred - cũng chính là vị đối tác luôn thận trọng, lịch sự của họ đang cùng tiến về hướng này.
“Chết tiệt.”
Hồn Ma là người đầu tiên bật thốt, từ trước đến nay anh ta luôn hiểu rất rõ về Fred Keith.
Biết rằng đây là người chưa bao giờ gần gũi với phụ nữ, trong mắt anh chỉ có việc mở rộng lãnh thổ kinh doanh và tham vọng điều hành cả gia tộc.
Vậy mà lúc này lại bị một cô gái trẻ thậm chí còn không thể gọi là phụ nữ chinh phục.
Nếu chuyện này được truyền đến trụ sở HX thì cả chỉ huy của bọn họ cũng sững sờ.
Đám chỉ huy luôn thân thiết với Fred Keith cũng sẽ cười nhạo anh.
Thẩm Mộ Khanh đang nắm tay Fred đi xuống lầu thì nhìn thấy ba người đang đứng tại chỗ.
Ba con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô và Fred.
Một cảm giác ngượng ngùng ập đến, bàn tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh nhanh chóng nới lỏng, còn cách xa Fred vài bước.
Ngay khi cô buông tay, lông mày Fred đột nhiên nhíu lại, anh đứng sau lưng Thẩm Mộ Khanh nhìn chằm chằm ba người kia với vẻ khó chịu.
Con ngươi màu xanh biếc như sói, ngay cả Rắn Đuôi Chuông thường xuyên chiến đấu trên chiến trường cũng không khỏi rùng mình.
Cuối cùng, cô ấy phát hiện ra sự ngượng ngùng của cô gái dịu dàng kia bèn mỉm cười đi về phía đó.
Cô ấy nói một câu tiếng Trung không lưu loát lắm.
“Xin chào cô.”
Tiếng Trung Quốc đột ngột mà người nước ngoài phát âm khiến Thẩm Mộ Khanh giật mình, ngẩng đầu nhìn Rắn Đuôi Chuông.
“Chào cô, cô nói tiếng Trung khá được đó.”
Đó là một lời khen chân thành, đối mặt với sự phấn khích trong mắt Thẩm Mộ Khanh, Rắn Đuôi Chuông chỉ khẽ cười.
“Vợ của sếp tôi cũng tình cờ là người Trung Quốc, chúng tôi rất vinh dự được học tiếng Trung.”
Rắn Đuôi Chuông không nói sai chút nào, chỉ huy HX của họ cũng đã yêu một cô gái Trung Quốc.
Fred không khác gì chỉ huy của họ.
Bach nhận lấy đống đồ từ tay Fred, xoay người đặt nó lên xe.
Ngay lúc Thẩm Mộ Khanh đang vui mừng phấn khích chuẩn bị nói gì đó với Rắn Đuôi Chuông thì Fred bỗng duỗi một tay ra, khóa bàn tay nhỏ bé của cô trong tay anh.
Sau đó anh quay sang bảo với Rắn Đuôi Chuông.
“Làm tốt lắm, trưởng quan Rắn Đuôi Chuông, tôi khen ngợi cô trước mặt chỉ huy của cô.”
Xong xuôi anh trực tiếp rời đi cùng Thẩm Mộ Khanh.
“Hóa ra những người ở vị trí cao đều như thế này.” Hồn Ma bình phẩm một câu.
Thấy nụ cười như có như không của Rắn Đuôi Chuông, anh ta vẫn cợt nhả bảo cô ấy.
“Tôi thì khác, tôi chỉ thích kiểu như cô thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.