Chương 8:
Leo
02/09/2024
Thế nhưng, Fred Keith đã mất lý trí, anh bỏ ngoài tai tiếng kêu của cô, chỉ mải miết cúi đầu hôn.
Ở trước mặt cô gái không hề có chút sức uy hiếp nào này, anh có thể thoải mái bộc lộ sự xấu xa tồi tệ nhất trong lòng mình.
Thẩm Mộ Khanh nhắm mắt lại, chỉ còn lại hàng mi dài run rẩy.
…
Sáng hôm sau, chỉ có Thẩm Mộ Khanh nằm một mình trong căn phòng lạnh lẽo.
Nhớ tới những chuyện xảy ra tối qua, cô lập tức đau đầu như búa bổ, đưa tay lên xoa trán.
Dù sao cứ nằm mãi trên giường cũng không hay. Fred đã đi rồi, cô cũng nên về nhà thôi.
Mười ngàn Euro kia còn đang để ở nhà, ngôi nhà đó không đảm bảo an toàn, Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn lo canh cánh.
Lỡ như chủ nhà tới đòi tiền thuê nhà, mở cửa phòng ra, lấy mất mười ngàn Euro đang để hết trên giường thì hỏng.
Cô cắn chặt răng, xoa bóp vòng eo đau nhức, chậm chậm rời khỏi chiếc giường lớn.
Trên cơ thể trắng ngần không có bất kỳ chỗ nào lành lặn. Người đàn ông này thật chẳng khác gì quỷ hút máu.
Nhìn thấy chiếc sườn xám nằm dưới đất vẫn còn lành lặn, Thẩm Mộ Khanh thở phào nhẹ nhõm. May mà người đàn ông này không xé rách nó.
Mặt vải bị in hằn không ít vết nhăn, Thẩm Mộ Khanh tức giận, khẽ mắng một câu:
“Tên khốn.”
Cô nói bằng tiếng Trung nên dù có ai nghe thấy cũng không hiểu được.
Cô vội vàng mặc lại chiếc sườn xám vào người, nhặt chiếc trâm đỏ lên, vấn đại búi tóc rồi mở cửa phòng, định bụng rời khỏi đây.
Ngôi nhà lớn như vậy không hề có một ai. Thẩm Mộ Khanh mừng thầm.
Lúc này, cô chẳng để ý tới gì nữa.
Đôi chân trần trắng ngần giẫm trực tiếp lên sàn nhà giá lạnh. Cô cố gắng chịu đựng cảm giác nhức mỏi dữ dội khắp toàn thân, chạy thẳng về phía cửa.
Nhưng vừa mở được cửa ra, cô lập tức trợn tròn mắt.
Ngoài cửa có mười mấy tay vệ sĩ mặc áo đen tướng tá vạm vỡ, tất cả đều là người Đức to con.
Sau khi cửa được mở ra, bọn họ đều không nhúc nhích mảy may.
Thẩm Mộ Khanh đứng đờ người ra ở cửa ra vào, đi không được, ở lại cũng không xong.
“Thưa cô, cô có cần gì không?”
Một giọng nói đột ngột vang lên khiến cô giật nảy mình. Tiếng nói ấy được cất lên từ bên trong biệt thự.
Thẩm Mộ Khanh hốt hoảng quay đầu lại. Bấy giờ cô mới nhìn thấy một người phụ nữ người Đức ăn mặc nghiêm chỉnh, đứng trước mặt cô, biểu cảm đầy nghiêm túc.
“Chào… Chào bà, xin hỏi bà là?”
Hôm qua cô không hề gặp ai ở đây, vậy mà hôm nay lại thình lình xuất hiện một người.
Nếu bảo người này không phải do Fred bố trí tới đây giám sát cô thì không đời nào cô tin.
Người phụ nữ người Đức trước mặt gật nhẹ đầu với cô:
“Tôi là Charlotte, quản gia của biệt thự này, rất hân hạnh được gặp cô.”
Không đợi Thẩm Mộ Khanh trả lời, bụng của cô đã reo lên trước.
Hôm qua cô hầu như không ăn gì, còn bị Fred giữ rịt lấy làm cả ngày.
Nếu không nhờ có ý chí cầm cự thì tối qua cô đã chết trên giường rồi.
Charlotte mỉm cười lịch sự như thể không nhìn thấy mặt cô đỏ bừng. Bà ấy giơ tay về phía phòng ăn:
“Thưa cô, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng, cô có muốn dùng bữa luôn bây giờ không?”
Thẩm Mộ Khanh quay đầu nhìn nhóm người mặc áo đen, cuối cùng nhụt chí, gật đầu:
“Làm phiền bà rồi.”
“Cô khách sáo quá.”
Nói xong, bà ấy đi trước, dẫn Thẩm Mộ Khanh băng qua sảnh lớn, đi về phía phòng ăn.
Giữa sảnh lớn và phòng ăn có một vách ngăn nên người đứng bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy trong phòng ăn có gì.
Lúc bước vào phòng ăn, trong tâm trí cô chỉ có một câu duy nhất:
Chiếc bàn ăn này lớn quá!
Nó đủ chỗ cho những hai mươi người cùng nhau dùng bữa.
Ở trước mặt cô gái không hề có chút sức uy hiếp nào này, anh có thể thoải mái bộc lộ sự xấu xa tồi tệ nhất trong lòng mình.
Thẩm Mộ Khanh nhắm mắt lại, chỉ còn lại hàng mi dài run rẩy.
…
Sáng hôm sau, chỉ có Thẩm Mộ Khanh nằm một mình trong căn phòng lạnh lẽo.
Nhớ tới những chuyện xảy ra tối qua, cô lập tức đau đầu như búa bổ, đưa tay lên xoa trán.
Dù sao cứ nằm mãi trên giường cũng không hay. Fred đã đi rồi, cô cũng nên về nhà thôi.
Mười ngàn Euro kia còn đang để ở nhà, ngôi nhà đó không đảm bảo an toàn, Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn lo canh cánh.
Lỡ như chủ nhà tới đòi tiền thuê nhà, mở cửa phòng ra, lấy mất mười ngàn Euro đang để hết trên giường thì hỏng.
Cô cắn chặt răng, xoa bóp vòng eo đau nhức, chậm chậm rời khỏi chiếc giường lớn.
Trên cơ thể trắng ngần không có bất kỳ chỗ nào lành lặn. Người đàn ông này thật chẳng khác gì quỷ hút máu.
Nhìn thấy chiếc sườn xám nằm dưới đất vẫn còn lành lặn, Thẩm Mộ Khanh thở phào nhẹ nhõm. May mà người đàn ông này không xé rách nó.
Mặt vải bị in hằn không ít vết nhăn, Thẩm Mộ Khanh tức giận, khẽ mắng một câu:
“Tên khốn.”
Cô nói bằng tiếng Trung nên dù có ai nghe thấy cũng không hiểu được.
Cô vội vàng mặc lại chiếc sườn xám vào người, nhặt chiếc trâm đỏ lên, vấn đại búi tóc rồi mở cửa phòng, định bụng rời khỏi đây.
Ngôi nhà lớn như vậy không hề có một ai. Thẩm Mộ Khanh mừng thầm.
Lúc này, cô chẳng để ý tới gì nữa.
Đôi chân trần trắng ngần giẫm trực tiếp lên sàn nhà giá lạnh. Cô cố gắng chịu đựng cảm giác nhức mỏi dữ dội khắp toàn thân, chạy thẳng về phía cửa.
Nhưng vừa mở được cửa ra, cô lập tức trợn tròn mắt.
Ngoài cửa có mười mấy tay vệ sĩ mặc áo đen tướng tá vạm vỡ, tất cả đều là người Đức to con.
Sau khi cửa được mở ra, bọn họ đều không nhúc nhích mảy may.
Thẩm Mộ Khanh đứng đờ người ra ở cửa ra vào, đi không được, ở lại cũng không xong.
“Thưa cô, cô có cần gì không?”
Một giọng nói đột ngột vang lên khiến cô giật nảy mình. Tiếng nói ấy được cất lên từ bên trong biệt thự.
Thẩm Mộ Khanh hốt hoảng quay đầu lại. Bấy giờ cô mới nhìn thấy một người phụ nữ người Đức ăn mặc nghiêm chỉnh, đứng trước mặt cô, biểu cảm đầy nghiêm túc.
“Chào… Chào bà, xin hỏi bà là?”
Hôm qua cô không hề gặp ai ở đây, vậy mà hôm nay lại thình lình xuất hiện một người.
Nếu bảo người này không phải do Fred bố trí tới đây giám sát cô thì không đời nào cô tin.
Người phụ nữ người Đức trước mặt gật nhẹ đầu với cô:
“Tôi là Charlotte, quản gia của biệt thự này, rất hân hạnh được gặp cô.”
Không đợi Thẩm Mộ Khanh trả lời, bụng của cô đã reo lên trước.
Hôm qua cô hầu như không ăn gì, còn bị Fred giữ rịt lấy làm cả ngày.
Nếu không nhờ có ý chí cầm cự thì tối qua cô đã chết trên giường rồi.
Charlotte mỉm cười lịch sự như thể không nhìn thấy mặt cô đỏ bừng. Bà ấy giơ tay về phía phòng ăn:
“Thưa cô, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng, cô có muốn dùng bữa luôn bây giờ không?”
Thẩm Mộ Khanh quay đầu nhìn nhóm người mặc áo đen, cuối cùng nhụt chí, gật đầu:
“Làm phiền bà rồi.”
“Cô khách sáo quá.”
Nói xong, bà ấy đi trước, dẫn Thẩm Mộ Khanh băng qua sảnh lớn, đi về phía phòng ăn.
Giữa sảnh lớn và phòng ăn có một vách ngăn nên người đứng bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy trong phòng ăn có gì.
Lúc bước vào phòng ăn, trong tâm trí cô chỉ có một câu duy nhất:
Chiếc bàn ăn này lớn quá!
Nó đủ chỗ cho những hai mươi người cùng nhau dùng bữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.