Độc Giả Xuyên Không, Bẻ Cong Nam Chính
Quyển 1 - Chương 2: Gia môn bất hạnh 1
Vũ Hạ
24/05/2017
Lúc này độc giả thân yêu của chúng ta đang nude giữa trời trong biển xanh,
gió thổi sóng xô rì rào rì rào, nơi đây chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh, khiến lòng người trở nên thanh thản đi nhiều. Độc giả chạy từng
bước thật lớn, cố phóng mình lên cao, hai tay giơ lên trời, miệng cười
đầy sảng khoái. Ai ngờ chưa chạy nhảy được bao lâu thì cậu nhìn thấy một đám lười ươi từ rừng dừa nhảy ra, miệng luôn mồm hú hét “nhị thiếu gia, con trai, bla bla gì đó”, cánh tay đầy lông lá thô bạo nắm hai bên tay
thon gầy của cậu mà ra sức kéo, độc giả sợ đến xanh mặt, bị lắc tới lắc
lui hoa hết cả mắt, nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là một con khỉ cái hậu
đậu “lỡ” vấp chân mà phần đầu cứng như đá va vào người anh em của cậu.
“Aaaaa, ba má ơi chết con rồi!” Độc giả đầu đầy mồ hôi, ngồi bật dậy như xác sống. Đôi mắt đầy lửa giận lập tức liếc sang bên phải, một nữ nhân tầm hai mươi xinh đẹp rạng ngời, đầu đầy trâm vàng trâm bạc nhưng lại hơi lệch sang một bên, nhìn sơ qua cũng đủ biết do “va đập” nên mới gây ra hiện tượng như vậy.
Thấy nam nhân trên giường căm tức nhìn mình, nàng cúi đầu xuống thật thấp, ngón tay vò vò phần tay áo, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, “Thất nương không cố ý đâu, chỉ là mệt quá nên chợp mắt chút thôi.”
“Thất nương? Cô là ai vậy?” Độc giả nhíu mày khó hiểu, rõ ràng cậu không đeo mắt kính sao có thể nhìn rõ đến thế, mà cô gái xinh đẹp như vậy sao lại đặt tên là má bảy chớ, ông cha bà mẹ nào mà lại thiểu năng đến thế?
Cả đàn oanh oanh yến yến vây quanh giường lập tức trợn tròn mắt phượng nhìn độc giả chẳng khác nhìn người ngoài hành tinh, “Con không nhớ thất nương thật sao? Vậy con biết người kế bên là ai không?” Thất nương nghi hoặc chỉ sang một cô gái mặc váy màu xanh lục bên cạnh, cô gái này trông lớn tuổi hơn thất nương một chút, nhan sắc mặn mà sắc sảo.
“Không luôn? Nhưng mà tôi đang ở đâu chớ?” Độc giả lắc đầu, vẻ mặt thành thật nhìn mọi người xung quanh hệt như chú nai con ngơ ngác.
Diễn thật sâu nha, so deep!
Thật ra độc giả sớm đã biết được mình xuyên thư trở thành Thiên Tư từ lần đầu mở mắt ra rồi, chỉ là diễn chút để bảo vệ thân phận thật của mình thôi. Lúc này đây cậu cảm thấy quyển tiểu thuyết đam mỹ của Ngữ Tiếu Lan San thật quá có ích đi, bản thân cậu lúc này chẳng khác gì Thẩm ảnh đế cả (trong truyện Giang Hồ Biến Địa Kì Ba đấy ạ~)
“Con mất trí rồi sao? Ngay cả ngũ nương cũng chẳng nhớ?” Thất nương nhéo một bên má phúng phính của độc giả.
Ngũ nương dường như bị tổn thương nặng nề liền lăn ra giường khóc thảm thương, các cô gái khác nhìn thấy liền sụt sịt khóc theo, khung cảnh phút chốc đã trở nên thê lương, đau lòng. Độc giả nhìn thấy cũng phải đau lòng, thương cảm, bản thân cậu thật chẳng muốn làm nữ nhân khóc đâu, tất cả đều tại tên sao biến thái kia thôi.
“A, thật ra con chỉ nhớ mỗi chuyện Nam Khải đẩy con xuống giếng, tất cả con đều quên hết, a~” Độc giả phô bày bộ dáng nhu nhược yếu đuối, thậm chí khóe mắt còn hơi phiến hồng.
“Nam Khải? Sao con có thể nói đại ca đẩy con xuống giếng được!” Tứ nương đứng cạnh giường phất tay phẫn nộ.
Chà, căng quá, thì ra tác giả cô viết truyện cẩu huyết đến mức này, ngay cả huynh đệ tương tàn cũng có. Đột nhiên lòng thương cảm đối với minh tôn của độc giả tăng thêm một bậc.
“Đại ca? Nam Khải là đại ca của con?” Độc giả ngây ngô hỏi.
Tiếng khóc thúc thích xung quanh đột nhiên ngưng lại, mọi người đều nhìn chằm chằm về phía cậu. Giỏi thế? Mất trí nhớ mà biết được Nam Khải đẩy mình xuống giếng, nói tới thì không biết Nam Khải là đại ca mình, loại mất trí nhớ hư cấu gì đây? Con muốn giá họa cho đại ca để che đậy sự ngu xuẩn của mình khi ra giếng ngắm trăng mà lỡ chân rơi xuống thì nói đại đi.
“Thật đã mất trí nhớ mà…” Độc giả chu mỏ đáp, cố làm ra vẻ ta đây rất moe, mau chạy đến ôm ta vào lòng, đưa bộ ngực vĩ đại đến để ta dựa đầu lên, nói những lời an ủi ngọt ngào đi!
Các nương cúi mặt im lặng giây lát rồi nhanh như chớp nhao nhao chạy đến nắm lấy tay cậu, ngay cả cô nha hoàn bên ngoài cũng chen vào.
“Tiểu Tư, con không nhớ thì ta nhắc cho con nhớ, con lúc trước thương nhất là ngũ nương đó, con thường hay mang trâm vàng sang tặng cho ngũ nương.”
“Bậy nha, con thương nhất là nhị nương, con ngày nào cũng nấu đồ ăn ngon cho nhị nương ăn.”
“Đừng có giậu đổ bìm leo chớ, con thương nhất là tứ nương mà, con hay thêu túi thơm tặng cho tứ nương đó.”
“Nhị thiếu gia khi xưa sủng nhất là nô tì, còn hứa sau này sẽ lấy nô tì đó~”
Độc giả phút chốc ong ong cả đầu, sao lại không giống kịch bản trong truyện cậu đã từng đọc chút nào, không phải là khóc lóc đi tìm đại phu đến khắp sao? Cứ bu đến đây nhận họ nhận hàng, không ngờ minh tôn kiếp trước lại hào phóng và đảm đang đến như vậy, mắt nhìn người còn quá tầm thường nữa, ngay cả nha hoàn mà cũng hứa hôn. Tâm trạng độc giả lập tức rơi xuống vực sâu không đáy.
“Làm gì mà ồn ào như vậy?”
Cánh cửa gỗ đột ngột bật mở, một nữ nhân áo gấm khăn lụa xa hoa, cánh tay toàn là vòng ngọc, vòng vàng, nhẫn đeo đầy tay, nhan sắc phải nói là quốc sắc thiên hương, hoa ghen liễu hờn, đôi mắt phượng vừa liếc ngang qua giường, đám nữ nhân lập tức câm nín, nha hoàn dùng tốc độ ánh sáng mà xẹt ra ngoài bỏ chạy, nữ nhân chỉ nhìn một cái rồi quay đầu nói với gia nô bên ngoài, giọng nói lạnh lẽo như băng, “dám tùy tiện bảo mình có hứa hôn với nhị thiếu gia, lột sạch quần áo quăng ra phố!” Sau đó thì nghiêm trang nắm lấy tay một lão trung niên bên cạnh bước vào. Viễn cảnh này chẳng khác nào hoàn hậu cùng thám giám bước đi, lộng lẫy, nguy nga, độc giả nhìn thấy thì xuýt xoa không ngừng, cảnh tượng phim 3D này không phải muốn thấy là thấy nha. Mà khi nhìn sang lão nô bên cạnh, độc giả còn ngạc nhiên hơn nhiều. Người này nhìn kĩ không quá bốn mươi, anh tuấn bất phàm, quần áo cũng thuộc loại gấm vóc cao cấp, nữ nhân này quả thật chơi trội hơn người, cả lão nô bên cạnh cũng là hạc trong bầy gà, độc giả quả thật phục đến sát đất.
“Tình trạng của Tiểu Tử thế nào rồi?” Lão nô nhướng mày hỏi đám nữ nhân, giọng nói không chút kính nể, nhưng bản thân vẫn đang khom lưng đỡ nữ nhân kia ngồi xuống ghế.
“Thưa lão gia đã mất trí nhớ rồi.” Tam nương chấm khăn lụa lên mắt kể lại.
Độc giả lập tức mồm chữ O mắt chữ A, lão, lão gia sao???
“Haizzz.” Trong lúc độc giả đang ngạc nhiên thì lão gia tử thở dài một hơi rồi bước đến gần, nắm chặt lấy tay cậu, giọng nói ấm áp và tha thiết, “Tiểu tử à, ta là một lão nhân gia bác ái từ bi, anh tuấn phi phàm, đẹp trai phong độ, văn võ song toàn, độc nhất vô song. Trong một lần đi dạo thì nhìn thấy con gặp nạn nên đã cứu về. Con và gia đình ta không liên quan gì hết, lúc này đã khỏe mạnh rồi thì mau mau cuốn gói đi đi, nhìn quài thật rất chướng mắt.”
Độc giả: “...”
“Rầm” một tiếng, đám nữ nhân xung quanh đồng loạt ngã chỏng vó. Lão gia ông thật tài nha, lợi dụng con trai mình đang mất trí nhớ mà phủi sạch mọi quan hệ luôn.
Nữ nhân ngồi trên bàn nghe thấy lập tức cầm tách trà chọi thẳng tới, vừa vặn chạm vào đầu lão gia tử rồi vỡ tan tành. “Hồ đồ, ông dám nói những lời đó với con trai mình sao?” Bà đập bàn đứng dậy quát, những chiếc vòng ngọc theo đó mà kêu leng keng rất vui tai.
Lão nhân gia tự biết bản thân đã phạm tội, trong vòng một nốt nhạc đã đến bên chân nữ nhân ấy mà chớp đôi mắt long lanh đầy tội nghiệp, vẻ mặt ngây thơ hệt như đã biết lỗi của mình. Dù chuyện ấy chỉ xảy ra trong tích tắc nhưng độc giả đã nhìn thấy rất kĩ, lão nhân gia lúc dịch chuyển sang bên kia không hề đứng dậy mà trực tiếp “lết” sang, nhanh gọn dứt khoát, xem ra đã sớm trở thành thói quen, điêu luyện vô cùng!
“Con trai đừng nghe lão già này nói nhảm, con trai của Ngọc Hoa ta là cao thủ chốn giang hồ. Lâu nay luôn nuôi hoài bão trở thành minh chủ võ lâm, mỗi sáng thức dậy đều đứng tấn hai canh giờ, sau đó thì xuống ao nhà tập bơi với thủy quái thuồng luồng, trưa chạy đua cùng ngựa, tối chảy lông cho sư tử và hổ.” Đại phu nhân vỗ ngực đầy tự tin.
Độc giả cảm thấy cuộc đời xuyên thư sao quá lận đận, liệu cậu đập vào thành giường có giúp bản thân xuyên trở về thực tại được không. Thể loại supper man này cậu diễn không có nổi đâu~~
“Các ngươi nói có phải không?” Đại phu nhân nhướng mày hỏi các nữ nhân gần đó.
“Phải a, phải a phu nhân anh minh, sáng suốt, bọn nô tì bái phục.” Động tác của đám nữ nhân chẳng thua gì lão gia, độc giả còn chưa kịp hoàng hồn đã nhanh như cắt ôm lấy chân đại phu nhân, thậm chí còn đẩy đẩy đá đá lão gia sang một bên.
Độc giả thật không nói nên lời, thể loại gia đình gì đây? Tác giả à, sao cô có thể nghĩ ra thể loại gia đình vớ va vớ vẩn thế này, đúng là gia môn bất hạnh mà!
“Hây da, trưa rồi mau ra ngoài ăn cơm đừng làm phiền Tiểu Tư nghĩ ngơi. Mau bảo Diệp Tử đến kể lại mọi chuyện cho nó nghe.” Lão gia đứng dậy khom lưng đỡ nương tử ra ngoài, các tiểu thiếp lớn nhỏ thấy vậy liền nối bước theo sau.
Độc giả trong phòng cắn chăn hờn dỗi, dạ dày của bố đây sắp tự tiêu hóa lấy bản thân nó rồi, không đem đến một bữa cơm được hay sao? Đậu má các người, lũ vô lương tâm!!!
Độc giả tức giận lôi mười tám đời tổ tông nhà nội lẫn nhà ngoại của lão gia ra thăm hỏi, thậm chí còn chửi rũa ông, dù sao cũng đâu phải cha của cậu, thiên lôi có đánh cũng là đánh Thiên Tư thôi, không liên quan gì đến cậu hết!
“Nhị thiếu gia, Diệp Tử đến rồi đây!”
Cánh cửa lại lần nữa bật mở, một tên nhóc mười ba tuổi chạy vào, hoạt bát lanh lợi, mặt tròn đáng yêu, tóc búi thành củ tỏi lên cao, áo xanh bạc màu nhưng sạch sẽ. Diệp Tử tay chân nhanh nhẹn mang một bát cháo hành đến bên cạnh độc giả, miệng tươi cười không khép, khiến độc giả không nhịn được mà nhéo cái má phúng phích mà mềm như đậu hủ kia.
“Tại sao chỉ có cháo hành?” Độc giả nghiêng đầu hỏi. Nhìn gia cảnh khá giả thế này ít nhất cũbg phải có bào ngư vi cá gì chớ...
“Vì lão giả đã căn dặn Diệp Tử phải giả bộ nói rằng gia môn nghèo khó, đang trong thời kì sóng gió khó khăn, cần phải tiết kiệm, thắt lưng buộc bụng. Không được để nhị thiếu gia biết trong nhà có nhân sâm tổ yến, đã mất trí nhớ đến ngu ngốc rồi, tẩm bổ chỉ tổ vô ích. Tốt nhất chỉ cho ăn cháo trắng với hành.” Diệp Tử vừa thổi cháo vừa nói.
Độc giả: “...”
Cha thật tốt, cha thật hay… Độc giả bắt đầu lo ngại về quá khứ của Thiên Tư, liệu có phải lão gia nhặt nó từ cống hay bãi rác nào không?
Dù khá bất mãn với hoàn cảnh của bản thân lúc này nhưng độc giả vẫn ngoan ngoãn để Diệp Tử đúc cháo, trong đầu không ngừng tính toán xem làm thế nào để có thể buộc tội Nam Kha, trả thù cho Thiên Tư trước đây. “Diệp Tử này, Nam Khải là ai vậy?” Độc giả vừa ăn vừa hỏi.
“Hả? Sao nhị thiếu gia có thể tuyệt tình như vậy… Nam Khải chẳng phải đại công tử sao... Mặc dù chỉ là con nuôi của lão gia, nhưng mọi người đã quen gọi là đại thiếu gia, văn võ song toàn, tài mạo xuất chúng. Hồi trước nhị thiếu gia người rất thích đại thiếu gia, hai người còn có một khoảng thời gian mặn nồng bên nhau. Nhưng nhị thiếu gia an tâm, chuyện ân ân ái ái của hai người chỉ có trời biết đất biết, giếng biết cây biết, giường biết ghế biết, vách tường cũng biết. Dù con cũng biết nhưng con vẫn chưa đủ tuổi nhìn… nên người đừng lo.” Diệp Tử vừa kể thì khuôn mặt đã đỏ bừng đến tận mang tai, giọng ấp a ấp úng.
Độc giả bị những lời nó nói dọa cho suýt ngất. Quả là sét đánh bên tai. Độc giả hận không thể lôi cô tác giả ra mà chà mà đạp, cái thể loại huynh đệ luyến rồi ngược luyến tàn tâm một mất một còn như thế này mà cô cũng nghĩ ra được sao? Còn cái gì mà giường trời giếng đất, ghế gỗ vách tường, trí tưởng tượng của cô có phải quá phong phú rồi không? Có phải nếu như cô không đi du học nước ngoài thì sau khi viết xong bộ ngôn tình, cô sẽ chuyển sang viết đam mỹ về Thiên Tư và Nam Khải hay không? Thật muốn lôi cô ra mà xxx cho đến chết! Đậu xanh rau má cả dòng họ của cô và chồng cô!!! Khốn khiếp!!!!
“Aaaaa, ba má ơi chết con rồi!” Độc giả đầu đầy mồ hôi, ngồi bật dậy như xác sống. Đôi mắt đầy lửa giận lập tức liếc sang bên phải, một nữ nhân tầm hai mươi xinh đẹp rạng ngời, đầu đầy trâm vàng trâm bạc nhưng lại hơi lệch sang một bên, nhìn sơ qua cũng đủ biết do “va đập” nên mới gây ra hiện tượng như vậy.
Thấy nam nhân trên giường căm tức nhìn mình, nàng cúi đầu xuống thật thấp, ngón tay vò vò phần tay áo, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, “Thất nương không cố ý đâu, chỉ là mệt quá nên chợp mắt chút thôi.”
“Thất nương? Cô là ai vậy?” Độc giả nhíu mày khó hiểu, rõ ràng cậu không đeo mắt kính sao có thể nhìn rõ đến thế, mà cô gái xinh đẹp như vậy sao lại đặt tên là má bảy chớ, ông cha bà mẹ nào mà lại thiểu năng đến thế?
Cả đàn oanh oanh yến yến vây quanh giường lập tức trợn tròn mắt phượng nhìn độc giả chẳng khác nhìn người ngoài hành tinh, “Con không nhớ thất nương thật sao? Vậy con biết người kế bên là ai không?” Thất nương nghi hoặc chỉ sang một cô gái mặc váy màu xanh lục bên cạnh, cô gái này trông lớn tuổi hơn thất nương một chút, nhan sắc mặn mà sắc sảo.
“Không luôn? Nhưng mà tôi đang ở đâu chớ?” Độc giả lắc đầu, vẻ mặt thành thật nhìn mọi người xung quanh hệt như chú nai con ngơ ngác.
Diễn thật sâu nha, so deep!
Thật ra độc giả sớm đã biết được mình xuyên thư trở thành Thiên Tư từ lần đầu mở mắt ra rồi, chỉ là diễn chút để bảo vệ thân phận thật của mình thôi. Lúc này đây cậu cảm thấy quyển tiểu thuyết đam mỹ của Ngữ Tiếu Lan San thật quá có ích đi, bản thân cậu lúc này chẳng khác gì Thẩm ảnh đế cả (trong truyện Giang Hồ Biến Địa Kì Ba đấy ạ~)
“Con mất trí rồi sao? Ngay cả ngũ nương cũng chẳng nhớ?” Thất nương nhéo một bên má phúng phính của độc giả.
Ngũ nương dường như bị tổn thương nặng nề liền lăn ra giường khóc thảm thương, các cô gái khác nhìn thấy liền sụt sịt khóc theo, khung cảnh phút chốc đã trở nên thê lương, đau lòng. Độc giả nhìn thấy cũng phải đau lòng, thương cảm, bản thân cậu thật chẳng muốn làm nữ nhân khóc đâu, tất cả đều tại tên sao biến thái kia thôi.
“A, thật ra con chỉ nhớ mỗi chuyện Nam Khải đẩy con xuống giếng, tất cả con đều quên hết, a~” Độc giả phô bày bộ dáng nhu nhược yếu đuối, thậm chí khóe mắt còn hơi phiến hồng.
“Nam Khải? Sao con có thể nói đại ca đẩy con xuống giếng được!” Tứ nương đứng cạnh giường phất tay phẫn nộ.
Chà, căng quá, thì ra tác giả cô viết truyện cẩu huyết đến mức này, ngay cả huynh đệ tương tàn cũng có. Đột nhiên lòng thương cảm đối với minh tôn của độc giả tăng thêm một bậc.
“Đại ca? Nam Khải là đại ca của con?” Độc giả ngây ngô hỏi.
Tiếng khóc thúc thích xung quanh đột nhiên ngưng lại, mọi người đều nhìn chằm chằm về phía cậu. Giỏi thế? Mất trí nhớ mà biết được Nam Khải đẩy mình xuống giếng, nói tới thì không biết Nam Khải là đại ca mình, loại mất trí nhớ hư cấu gì đây? Con muốn giá họa cho đại ca để che đậy sự ngu xuẩn của mình khi ra giếng ngắm trăng mà lỡ chân rơi xuống thì nói đại đi.
“Thật đã mất trí nhớ mà…” Độc giả chu mỏ đáp, cố làm ra vẻ ta đây rất moe, mau chạy đến ôm ta vào lòng, đưa bộ ngực vĩ đại đến để ta dựa đầu lên, nói những lời an ủi ngọt ngào đi!
Các nương cúi mặt im lặng giây lát rồi nhanh như chớp nhao nhao chạy đến nắm lấy tay cậu, ngay cả cô nha hoàn bên ngoài cũng chen vào.
“Tiểu Tư, con không nhớ thì ta nhắc cho con nhớ, con lúc trước thương nhất là ngũ nương đó, con thường hay mang trâm vàng sang tặng cho ngũ nương.”
“Bậy nha, con thương nhất là nhị nương, con ngày nào cũng nấu đồ ăn ngon cho nhị nương ăn.”
“Đừng có giậu đổ bìm leo chớ, con thương nhất là tứ nương mà, con hay thêu túi thơm tặng cho tứ nương đó.”
“Nhị thiếu gia khi xưa sủng nhất là nô tì, còn hứa sau này sẽ lấy nô tì đó~”
Độc giả phút chốc ong ong cả đầu, sao lại không giống kịch bản trong truyện cậu đã từng đọc chút nào, không phải là khóc lóc đi tìm đại phu đến khắp sao? Cứ bu đến đây nhận họ nhận hàng, không ngờ minh tôn kiếp trước lại hào phóng và đảm đang đến như vậy, mắt nhìn người còn quá tầm thường nữa, ngay cả nha hoàn mà cũng hứa hôn. Tâm trạng độc giả lập tức rơi xuống vực sâu không đáy.
“Làm gì mà ồn ào như vậy?”
Cánh cửa gỗ đột ngột bật mở, một nữ nhân áo gấm khăn lụa xa hoa, cánh tay toàn là vòng ngọc, vòng vàng, nhẫn đeo đầy tay, nhan sắc phải nói là quốc sắc thiên hương, hoa ghen liễu hờn, đôi mắt phượng vừa liếc ngang qua giường, đám nữ nhân lập tức câm nín, nha hoàn dùng tốc độ ánh sáng mà xẹt ra ngoài bỏ chạy, nữ nhân chỉ nhìn một cái rồi quay đầu nói với gia nô bên ngoài, giọng nói lạnh lẽo như băng, “dám tùy tiện bảo mình có hứa hôn với nhị thiếu gia, lột sạch quần áo quăng ra phố!” Sau đó thì nghiêm trang nắm lấy tay một lão trung niên bên cạnh bước vào. Viễn cảnh này chẳng khác nào hoàn hậu cùng thám giám bước đi, lộng lẫy, nguy nga, độc giả nhìn thấy thì xuýt xoa không ngừng, cảnh tượng phim 3D này không phải muốn thấy là thấy nha. Mà khi nhìn sang lão nô bên cạnh, độc giả còn ngạc nhiên hơn nhiều. Người này nhìn kĩ không quá bốn mươi, anh tuấn bất phàm, quần áo cũng thuộc loại gấm vóc cao cấp, nữ nhân này quả thật chơi trội hơn người, cả lão nô bên cạnh cũng là hạc trong bầy gà, độc giả quả thật phục đến sát đất.
“Tình trạng của Tiểu Tử thế nào rồi?” Lão nô nhướng mày hỏi đám nữ nhân, giọng nói không chút kính nể, nhưng bản thân vẫn đang khom lưng đỡ nữ nhân kia ngồi xuống ghế.
“Thưa lão gia đã mất trí nhớ rồi.” Tam nương chấm khăn lụa lên mắt kể lại.
Độc giả lập tức mồm chữ O mắt chữ A, lão, lão gia sao???
“Haizzz.” Trong lúc độc giả đang ngạc nhiên thì lão gia tử thở dài một hơi rồi bước đến gần, nắm chặt lấy tay cậu, giọng nói ấm áp và tha thiết, “Tiểu tử à, ta là một lão nhân gia bác ái từ bi, anh tuấn phi phàm, đẹp trai phong độ, văn võ song toàn, độc nhất vô song. Trong một lần đi dạo thì nhìn thấy con gặp nạn nên đã cứu về. Con và gia đình ta không liên quan gì hết, lúc này đã khỏe mạnh rồi thì mau mau cuốn gói đi đi, nhìn quài thật rất chướng mắt.”
Độc giả: “...”
“Rầm” một tiếng, đám nữ nhân xung quanh đồng loạt ngã chỏng vó. Lão gia ông thật tài nha, lợi dụng con trai mình đang mất trí nhớ mà phủi sạch mọi quan hệ luôn.
Nữ nhân ngồi trên bàn nghe thấy lập tức cầm tách trà chọi thẳng tới, vừa vặn chạm vào đầu lão gia tử rồi vỡ tan tành. “Hồ đồ, ông dám nói những lời đó với con trai mình sao?” Bà đập bàn đứng dậy quát, những chiếc vòng ngọc theo đó mà kêu leng keng rất vui tai.
Lão nhân gia tự biết bản thân đã phạm tội, trong vòng một nốt nhạc đã đến bên chân nữ nhân ấy mà chớp đôi mắt long lanh đầy tội nghiệp, vẻ mặt ngây thơ hệt như đã biết lỗi của mình. Dù chuyện ấy chỉ xảy ra trong tích tắc nhưng độc giả đã nhìn thấy rất kĩ, lão nhân gia lúc dịch chuyển sang bên kia không hề đứng dậy mà trực tiếp “lết” sang, nhanh gọn dứt khoát, xem ra đã sớm trở thành thói quen, điêu luyện vô cùng!
“Con trai đừng nghe lão già này nói nhảm, con trai của Ngọc Hoa ta là cao thủ chốn giang hồ. Lâu nay luôn nuôi hoài bão trở thành minh chủ võ lâm, mỗi sáng thức dậy đều đứng tấn hai canh giờ, sau đó thì xuống ao nhà tập bơi với thủy quái thuồng luồng, trưa chạy đua cùng ngựa, tối chảy lông cho sư tử và hổ.” Đại phu nhân vỗ ngực đầy tự tin.
Độc giả cảm thấy cuộc đời xuyên thư sao quá lận đận, liệu cậu đập vào thành giường có giúp bản thân xuyên trở về thực tại được không. Thể loại supper man này cậu diễn không có nổi đâu~~
“Các ngươi nói có phải không?” Đại phu nhân nhướng mày hỏi các nữ nhân gần đó.
“Phải a, phải a phu nhân anh minh, sáng suốt, bọn nô tì bái phục.” Động tác của đám nữ nhân chẳng thua gì lão gia, độc giả còn chưa kịp hoàng hồn đã nhanh như cắt ôm lấy chân đại phu nhân, thậm chí còn đẩy đẩy đá đá lão gia sang một bên.
Độc giả thật không nói nên lời, thể loại gia đình gì đây? Tác giả à, sao cô có thể nghĩ ra thể loại gia đình vớ va vớ vẩn thế này, đúng là gia môn bất hạnh mà!
“Hây da, trưa rồi mau ra ngoài ăn cơm đừng làm phiền Tiểu Tư nghĩ ngơi. Mau bảo Diệp Tử đến kể lại mọi chuyện cho nó nghe.” Lão gia đứng dậy khom lưng đỡ nương tử ra ngoài, các tiểu thiếp lớn nhỏ thấy vậy liền nối bước theo sau.
Độc giả trong phòng cắn chăn hờn dỗi, dạ dày của bố đây sắp tự tiêu hóa lấy bản thân nó rồi, không đem đến một bữa cơm được hay sao? Đậu má các người, lũ vô lương tâm!!!
Độc giả tức giận lôi mười tám đời tổ tông nhà nội lẫn nhà ngoại của lão gia ra thăm hỏi, thậm chí còn chửi rũa ông, dù sao cũng đâu phải cha của cậu, thiên lôi có đánh cũng là đánh Thiên Tư thôi, không liên quan gì đến cậu hết!
“Nhị thiếu gia, Diệp Tử đến rồi đây!”
Cánh cửa lại lần nữa bật mở, một tên nhóc mười ba tuổi chạy vào, hoạt bát lanh lợi, mặt tròn đáng yêu, tóc búi thành củ tỏi lên cao, áo xanh bạc màu nhưng sạch sẽ. Diệp Tử tay chân nhanh nhẹn mang một bát cháo hành đến bên cạnh độc giả, miệng tươi cười không khép, khiến độc giả không nhịn được mà nhéo cái má phúng phích mà mềm như đậu hủ kia.
“Tại sao chỉ có cháo hành?” Độc giả nghiêng đầu hỏi. Nhìn gia cảnh khá giả thế này ít nhất cũbg phải có bào ngư vi cá gì chớ...
“Vì lão giả đã căn dặn Diệp Tử phải giả bộ nói rằng gia môn nghèo khó, đang trong thời kì sóng gió khó khăn, cần phải tiết kiệm, thắt lưng buộc bụng. Không được để nhị thiếu gia biết trong nhà có nhân sâm tổ yến, đã mất trí nhớ đến ngu ngốc rồi, tẩm bổ chỉ tổ vô ích. Tốt nhất chỉ cho ăn cháo trắng với hành.” Diệp Tử vừa thổi cháo vừa nói.
Độc giả: “...”
Cha thật tốt, cha thật hay… Độc giả bắt đầu lo ngại về quá khứ của Thiên Tư, liệu có phải lão gia nhặt nó từ cống hay bãi rác nào không?
Dù khá bất mãn với hoàn cảnh của bản thân lúc này nhưng độc giả vẫn ngoan ngoãn để Diệp Tử đúc cháo, trong đầu không ngừng tính toán xem làm thế nào để có thể buộc tội Nam Kha, trả thù cho Thiên Tư trước đây. “Diệp Tử này, Nam Khải là ai vậy?” Độc giả vừa ăn vừa hỏi.
“Hả? Sao nhị thiếu gia có thể tuyệt tình như vậy… Nam Khải chẳng phải đại công tử sao... Mặc dù chỉ là con nuôi của lão gia, nhưng mọi người đã quen gọi là đại thiếu gia, văn võ song toàn, tài mạo xuất chúng. Hồi trước nhị thiếu gia người rất thích đại thiếu gia, hai người còn có một khoảng thời gian mặn nồng bên nhau. Nhưng nhị thiếu gia an tâm, chuyện ân ân ái ái của hai người chỉ có trời biết đất biết, giếng biết cây biết, giường biết ghế biết, vách tường cũng biết. Dù con cũng biết nhưng con vẫn chưa đủ tuổi nhìn… nên người đừng lo.” Diệp Tử vừa kể thì khuôn mặt đã đỏ bừng đến tận mang tai, giọng ấp a ấp úng.
Độc giả bị những lời nó nói dọa cho suýt ngất. Quả là sét đánh bên tai. Độc giả hận không thể lôi cô tác giả ra mà chà mà đạp, cái thể loại huynh đệ luyến rồi ngược luyến tàn tâm một mất một còn như thế này mà cô cũng nghĩ ra được sao? Còn cái gì mà giường trời giếng đất, ghế gỗ vách tường, trí tưởng tượng của cô có phải quá phong phú rồi không? Có phải nếu như cô không đi du học nước ngoài thì sau khi viết xong bộ ngôn tình, cô sẽ chuyển sang viết đam mỹ về Thiên Tư và Nam Khải hay không? Thật muốn lôi cô ra mà xxx cho đến chết! Đậu xanh rau má cả dòng họ của cô và chồng cô!!! Khốn khiếp!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.