Độc Giả Xuyên Không, Bẻ Cong Nam Chính
Quyển 1 - Chương 3: Gia môn bất hạnh 2
Vũ Hạ
24/05/2017
"Diệp Tử nè, ta chắc hẳn phải có một thân phận rất đặc biệt đúng không?" Độc
giả sau khi ăn xong chén cháo hành thì thờ ơ hỏi chuyện, ngón tay thon
gầy cầm bút lông đen quệt lên phần giấy đã kẻ ô,nghiêm nghiêm chỉnh
chỉnh là một ván carô với Diệp Tử.
"Cũng không đặc biệt lắm, con nghe lão gia thường nói người là thứ bỏ đi, biết trước sinh ra một thứ yếu kém như người thì đã quăng xuống núi rồi." Diệp Tử trả lời đầy bình tĩnh. Đứa trẻ này vốn thông minh lanh lợi, độc giả vừa chỉ cách chơi chưa bao lâu, bây giờ đã có thể dồn cậu vào đường cùng, quả là một đối thủ đáng gờm.
Độc giả nghe thấy thì thở dài một hơi, không phải Thiên Tư sau này là minh tôn Ma Giáo à? Ít nhất cũng phải có một tuổi thơ dữ dội chớ. Ví dụ như vừa sinh đã biết nói, ba tuổi cưỡi chó, năm tuổi đánh trâu, chưa đầy đôi mươi đã thống lĩnh một vùng, gia tài bạc vạn, là trang nam tử ngàn người thích, vạn người mê gì gì đó chớ.
Thật đáng buồn mà!
"Sau khi ông già nói xong câu đó thì có chuyện gì xảy ra?" Độc giả đột nhiên ngước mặt lên hỏi.
Diệp Tử cầm bút đỏ quệt một quân O chặn hàng bốn X của độc giả lại, đôi mắt to tròn đảo một vòng lớn trông như đang cố nhớ lại gì đó, khoảng vài phút sau thì đập đùi cười hớn hở, "A, sau khi lão gia nói xong thì bị đại phu nhân đạp xuống núi. Hơn mười ngày sau mới theo chân Cái Bang quay trở về, còn dắt thêm con gái của bang chủ Cái Bang nữa, là bát phu nhân ấy! Nghe nói sau việc đó lão gia bị đuổi về sống chung với cha vợ thêm một tháng, đại phu nhân thì thu nhận bát phu nhân làm người hầu rửa chân cho mình."
Độc giả hai mắt sáng rỡ, trông đầy thích thú. Không ngờ nhà của Thiên Tư lại thú vị như vậy, mà cũng may cậu là con của đại phu nhân nếu là con của thất hay bát phu nhân chắc hẳn đã bị lão già kia vứt xuống vực từ đời kiếp nào rồi. "Kể hết tất cả người trong nhà cho ta nghe." Độc giả buông bút tỏ vẻ hào hức với chuyện nhà người ta, dù sao phần này tác giả cũng không viết tới, chỉ có mỗi cậu là vinh hạnh được biết.
"Chà kể ra là đến sáng mai mất thôi." Diệp Tử nắm lấy tay độc giả, "Hay là con dẫn nhị thiếu gia ra ngoài ngắm cảnh sẵn tiện giới thiệu mọi thứ luôn."
Độc giả thấy ý kiến này cũng không đến nổi tệ, với lại lưng cũng chẳng còn đau như hồi mới xuyên không đến nữa. Cậu gật đầu cười tít mắt rồi đứng yên cho Diệp Tử mặc y phục mới. Bên trong một lớp lụa xanh lam, bên ngoài thên một phần áo xuyên thấu xanh biếc cùng viền chỉ bạch kim. Độc giả ngồi trước gương đồng ngắm kĩ nhan sắc mình thì tâm trạng tuột như xe mất phanh. Không lẽ cậu thật sự không phải con ruột của lão gìa kia sao? Nhìn lão anh tuấn khí phái, sao khuôn mặt của Thiên Tư lại baby thế này? Mặt trái xoăn, hai má hồng hào, môi anh đào hồng hồng đáng yêu, phía trên còn có một hạt châu nho nhỏ, răng trắng lại thêm hai chiếc răng khểnh. Mắt phượng to tròn, đen láy lại long lanh, mi mục thanh tú, tóc đen dài thẳng mượt như được dưỡng ở tiệm. Nếu không phải độc giả cảm nhận được có thứ nào đó đang ngủ say nơi đáy quần thì cậu đã tưởng mình xuyên không trở thành phụ nữ rồi. Phận đời sao mà éo le quá đi, hình tượng này không cần đoán cũng biết ngay là một mĩ thụ rồi, nếu có quan hệ bất chính với tên Nam Khải thì cũng là nằm dưới. Cúc hoa đột nhiên đau nhói từng cơn, độc giả thật khóc không ra nước mắt.
Sau khi ra ngoài sân ngắm nhìn xung quanh, độc giả cảm thấy lão già kia chắc hẳn là người khẩu xà tâm phật, ngoài miệng bảo không yêu không thương như xây cho cậu một biệt viện uy nga lộng lẫy, cả khu vườn trăm hoa đua nở, nào lan nào mẫu đơn tỏa hương thơm ngát, còn có một hàng tre xanh đung đưa theo gió. Ao cá rộng lớn trong xanh, cá chép bơi lội tung tăng. Độc giả vừa đi vừa tham lam hít một ngụm khí trong lành.
"Công tử, đây là nơi lần đầu người cùng đại thiếu gia hẹn hò." Diệp Tử hăng hái đến bên vườn mẫu đơn chỉ xuống, "Đại thiếu gia còn hái một bông tặng người nữa, lãng mạn biết bao nhiêu."
Độc giả vừa nghe thì mặt đã hóa đen, mây đen phủ đầu, sau này nhất định phải kêu người phá nát vườn hoa này mới được.
"Chỗ này có phải là lão già ấy xây riêng cho ta không?" Độc giả cố tình đổi chủ đề, ngăn cho cái miệng đang dẫu lên của Diệp Tử đang nói về Nam Khải.
"Không ạ, lúc đầu biệt viện này xây cho tam phu nhân, nhưng lúc trước phu nhân sinh khó nên đứa trẻ chết non. Không bao lâu thì tứ phu nhân chyển đến, ai ngờ được nửa tháng thì mắc bệnh triền miên, lục phu nhân dọn đến thì bảo đêm nào cũng nhìn thấy một đứa trẻ chạy quanh nhà. Cửu phu nhân thì bảo nơi này đông lạnh hạ nóng, quả không phải là nơi của người ở nên đã nũng nịu bỏ đi. A Kiệt, chú chó vàng trong nhà chạy sang chơi cũng lộn cổ xuống ao mà chết tươi. Nhị thiếu gia dọn đến hơn tháng trời mà không có hiện tượng gì, vẫn ăn ngon ngủ yên mỗi ngày phá của. Lão gia lúc bấy giờ mới an tâm bảo nhị thiếu gia trở thành linh vật trấn giữ chốn xui xẻo này. Ai mà ngờ qua tháng thứ hai thì người bị té giếng đến mất trí nhớ chứ". Diệp Tử cúi thấp đầu lộ vẻ thương tiếc.
Khóe miệng độc gia bỗng nhiên bị co rút, khuôn mặt diễm lệ nhăn nhúm hệt như bị táo bón, nhưng cuối cùng vẫn gượng cười hỏi tiếp, "Có thể kể sơ lược kiến trúc quanh đây cho ta nghe không?"
Diệp Tử đỡ độc giả ngồi xuống chiếc ghế nhỏ gần vườn tre, một tay chống cằm kể lễ, "Nơi này là do đại phu nhân thiết kế, ao đó nuôi thủy quái tên A Ngư, sau nhà là vực sâu để nhị thiếu gia luyện khinh công, đi sang hướng Tây thêm mười dặm chính là rừng, nơi vườn tre này cũng là do đại phu nhân quan tâm đến người, sợ người ở đây không chút cây cối nào nên đã dùng bãi tha ma này làm thành vườn tre như bây giờ." Diệp Tử vừa kể, vừa chỉ một cái đầu sọ nho nhỏ sâu trong vườn tre.
Độc giả vừa nhìn thấy đã hít một hơi lạnh, không nói không rằng, vắt chân lên cổ chạy ào vào trong phòng. Lão già à tôi nói sai rồi, ông không phải là khẩu xà tâm phật mà chính là khẩu xà tâm thối nát. Còn người mẹ của cậu nữa, ông bà xưa có câu hổ dữ không ăn thịt con, ai đời lại bố trí cho con mình ở nơi rừng thiên nước độc cái chết cận kề như thế này chứ. Hai người quả đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà. Đậu má cả hai người!! F*CK!!!
Đến lúc chiều tối, cuối cùng phần ăn cũng thêm được một món mặn, đó chính là cháo trắng cùng dưa muối khuyến mãi thêm một quả trứng gà nổi lềnh bềnh trong tô. Độc giả thật nhớ những tháng ngày ăn cơm tấm sườn bì chả hay hủ tiếu hoành thánh của mình. Nhưng trong lúc này làm mình làm mảy không chịu ăn quả là một kẻ ngu xuẩn, độc giả quyết tâm húp trọn tô cháo, biết thức thời là trang tuấn kiệt mà, “Diệp Tử, em nói xem có cách nào để cải thiện cuộc sống lúc này không.” Độc giả một chân gác giường, tay để lên đầu gối chống cằm thở dài, tướng ngồi sầu đời chẳng khác gì mấy bà bán cá ế hàng.
Diệp Tử thấy thiếu gia của mình, ngày ngày ăn uống đạm bạc cũng đau lòng lắm chớ. Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, Diệp Tử đáng thương đã trót theo nhị thiếu gia nhiều năm liền, chủ tử không được ăn ngon thì gia nô làm sao được. Nhị thiếu gia mỗi ngày ăn cháo, còn nó đây mỗi ngày chỉ được ăn một cái bánh bao chay, đau lòng lắm biết không… “Nhị thiếu gia cứ nói y chang như những gì con dặn, đảm bảo sẽ được sống như tiên ngay.” Diệp Tử cười hì hì bước đến bên giường thủ thỉ vào tai độc giả.
Độc giả nghe nói thì gãi đầu suy nghĩ, tính toán thử xem việc này có nguy hại đến bản thân hay không. Cứ thế mà xuất thần gần nửa canh giờ, cho đến khi Diệp Tử hỏi lại lần nữa thì cậu mới gật đầu đồng ý, đứng dậy cho nó mặc quần áo mới vào, lấy hết can đảm đến thăm mẫu thân.
Đại phu nhân ngoài việc ép thúc con trai của mình trở thành bá chủ võ lâm thì cũng chẳng có gì xấu, cả một gia trang đều do bà đích thân gầy dựng, lão già kia chỉ đứng bên cạnh làm nền thôi. Suy tính kỹ lưỡng thì tình thế lúc này chạy đi bám váy đại phu nhân là hay nhất, còn chưa kể Thiên Tư là bảo bối duy nhất của bà, chỉ cần ngoan ngoãn luyện võ thì muốn hô mưa gọi gió lúc nào cũng được.
Chỗ đại phu nhân cùng Thiên Sương lão gia ở phía Đông sơn trang, đông ấm hạ mát, cây cối um tùm, chim hót líu lo, to gấp mấy lần cái Tiểu Tư viện của cậu, độc giả nhìn thấy liền đỏ mắt ghen tị, phải chi cậu được sống trong đây thì hay biết mấy, chẳng khác nào vua chúa cả. Nhưng nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước, là con cái thì không nên phá vỡ hạnh phúc của cha mẹ, cứ để họ hạnh phúc sống trong thế giới riêng của mình vẫn là tốt nhất.
Tấm bảng Uyên Ương Cát từ vàng nguyên chất óng a óng ánh khiến độc giả vô thức nhắm chặt hai mắt, thời này tài nguyên khoáng sản sao phong phú quá vậy, cái chữ to bằng nửa con người thế mà làm hoàn toàn bằng vàng ư? Độc giả thật lo ngại gia cảnh nơi đây không tầm thường chút nào. Không biết thời này có hiện tượng “quan phủ sờ gáy” không nữa. Với lại ba chữ “Uyên Ương Cát” dở hơi đó là do ai nghĩ ra thế nhỉ? Chẳng có chút khí phách nào.
“Nhị thiếu gia, sau người đến trễ thế? Bên trong đang tổ chức yến tiệc.” Một tên gia nô kính cẩn cúi đầu.
Độc giả chu mỏ nghiêng người nhìn vào trong, đôi mắt cố xuyên qua đám hoa hoa cỏ cỏ trong vườn mà nhìn vào đám người trong sân.
Shit! Cả đám thì vui vẻ ăn BBQ, cậu đây thì ở trong phòng ăn cháo trắng cải muối, cái thế giới này còn có công lí hay không? Độc giả thật muốn đập đầu vào tường chết đi cho xong.
“Nhị thiếu gia, vậy chúng ta có vào trong hay không?” Diệp Tử thấy nét mặt chủ nhân mình thoáng buồn nên có chút do dự.
Độc giả ho một tiếng, chỉnh quần áo ngay ngắn, khuôn mặt trở nên lãnh diễm nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt chẳng khác gì đại phu nhân là mấy. Những ngón tay trắng nõn, tinh tế hướng về phía DiệpTử, “Vào, đương nhiên phải vào, Diệp Tử mau đỡ ta vào trong.”
Diệp Tử nghe thấy thì vui mừng khôn xiết, cuối cùng chủ nhân cũng chịu suy nghĩ thông suốt, nó cứ tưởng cả đời này sẽ không được bước vào Uyên Ương Cát nữa chứ.
“Nhị thiếu gia đến!”
Giọng nói trong trẻo của Diệp Tử vang lên, khiến không khí xung quanh buổi tiệc trở nên lắng đọng, mọi người đều hướng mắt ra ngoài, ai ai há hốc mồm kinh ngạc, ngay cả Thiên Sương lão gia cũng vậy, chỉ duy nhất đại phu nhân là liếc nhìn một cái rồi hừ lạnh không nói gì, vẻ mặt chẳng có chút cảm xúc.
“Đã chịu đến đây, ắt là đã có câu trả lời?” Đại phu nhân ngồi trên cao, nhướng mày nhìn độc giả.
“Vâng thưa mẹ, ý hài nhi đã quyết, từ nay về sau phấn đấu trở thành minh tôn Ma Giáo, thống lĩnh võ lâm, cắt đứa mọi quan hệ cùng Nam Khải!” Độc giả vén vạt áo quần xuống, hai tay chấp lại đưa lên đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
"Cũng không đặc biệt lắm, con nghe lão gia thường nói người là thứ bỏ đi, biết trước sinh ra một thứ yếu kém như người thì đã quăng xuống núi rồi." Diệp Tử trả lời đầy bình tĩnh. Đứa trẻ này vốn thông minh lanh lợi, độc giả vừa chỉ cách chơi chưa bao lâu, bây giờ đã có thể dồn cậu vào đường cùng, quả là một đối thủ đáng gờm.
Độc giả nghe thấy thì thở dài một hơi, không phải Thiên Tư sau này là minh tôn Ma Giáo à? Ít nhất cũng phải có một tuổi thơ dữ dội chớ. Ví dụ như vừa sinh đã biết nói, ba tuổi cưỡi chó, năm tuổi đánh trâu, chưa đầy đôi mươi đã thống lĩnh một vùng, gia tài bạc vạn, là trang nam tử ngàn người thích, vạn người mê gì gì đó chớ.
Thật đáng buồn mà!
"Sau khi ông già nói xong câu đó thì có chuyện gì xảy ra?" Độc giả đột nhiên ngước mặt lên hỏi.
Diệp Tử cầm bút đỏ quệt một quân O chặn hàng bốn X của độc giả lại, đôi mắt to tròn đảo một vòng lớn trông như đang cố nhớ lại gì đó, khoảng vài phút sau thì đập đùi cười hớn hở, "A, sau khi lão gia nói xong thì bị đại phu nhân đạp xuống núi. Hơn mười ngày sau mới theo chân Cái Bang quay trở về, còn dắt thêm con gái của bang chủ Cái Bang nữa, là bát phu nhân ấy! Nghe nói sau việc đó lão gia bị đuổi về sống chung với cha vợ thêm một tháng, đại phu nhân thì thu nhận bát phu nhân làm người hầu rửa chân cho mình."
Độc giả hai mắt sáng rỡ, trông đầy thích thú. Không ngờ nhà của Thiên Tư lại thú vị như vậy, mà cũng may cậu là con của đại phu nhân nếu là con của thất hay bát phu nhân chắc hẳn đã bị lão già kia vứt xuống vực từ đời kiếp nào rồi. "Kể hết tất cả người trong nhà cho ta nghe." Độc giả buông bút tỏ vẻ hào hức với chuyện nhà người ta, dù sao phần này tác giả cũng không viết tới, chỉ có mỗi cậu là vinh hạnh được biết.
"Chà kể ra là đến sáng mai mất thôi." Diệp Tử nắm lấy tay độc giả, "Hay là con dẫn nhị thiếu gia ra ngoài ngắm cảnh sẵn tiện giới thiệu mọi thứ luôn."
Độc giả thấy ý kiến này cũng không đến nổi tệ, với lại lưng cũng chẳng còn đau như hồi mới xuyên không đến nữa. Cậu gật đầu cười tít mắt rồi đứng yên cho Diệp Tử mặc y phục mới. Bên trong một lớp lụa xanh lam, bên ngoài thên một phần áo xuyên thấu xanh biếc cùng viền chỉ bạch kim. Độc giả ngồi trước gương đồng ngắm kĩ nhan sắc mình thì tâm trạng tuột như xe mất phanh. Không lẽ cậu thật sự không phải con ruột của lão gìa kia sao? Nhìn lão anh tuấn khí phái, sao khuôn mặt của Thiên Tư lại baby thế này? Mặt trái xoăn, hai má hồng hào, môi anh đào hồng hồng đáng yêu, phía trên còn có một hạt châu nho nhỏ, răng trắng lại thêm hai chiếc răng khểnh. Mắt phượng to tròn, đen láy lại long lanh, mi mục thanh tú, tóc đen dài thẳng mượt như được dưỡng ở tiệm. Nếu không phải độc giả cảm nhận được có thứ nào đó đang ngủ say nơi đáy quần thì cậu đã tưởng mình xuyên không trở thành phụ nữ rồi. Phận đời sao mà éo le quá đi, hình tượng này không cần đoán cũng biết ngay là một mĩ thụ rồi, nếu có quan hệ bất chính với tên Nam Khải thì cũng là nằm dưới. Cúc hoa đột nhiên đau nhói từng cơn, độc giả thật khóc không ra nước mắt.
Sau khi ra ngoài sân ngắm nhìn xung quanh, độc giả cảm thấy lão già kia chắc hẳn là người khẩu xà tâm phật, ngoài miệng bảo không yêu không thương như xây cho cậu một biệt viện uy nga lộng lẫy, cả khu vườn trăm hoa đua nở, nào lan nào mẫu đơn tỏa hương thơm ngát, còn có một hàng tre xanh đung đưa theo gió. Ao cá rộng lớn trong xanh, cá chép bơi lội tung tăng. Độc giả vừa đi vừa tham lam hít một ngụm khí trong lành.
"Công tử, đây là nơi lần đầu người cùng đại thiếu gia hẹn hò." Diệp Tử hăng hái đến bên vườn mẫu đơn chỉ xuống, "Đại thiếu gia còn hái một bông tặng người nữa, lãng mạn biết bao nhiêu."
Độc giả vừa nghe thì mặt đã hóa đen, mây đen phủ đầu, sau này nhất định phải kêu người phá nát vườn hoa này mới được.
"Chỗ này có phải là lão già ấy xây riêng cho ta không?" Độc giả cố tình đổi chủ đề, ngăn cho cái miệng đang dẫu lên của Diệp Tử đang nói về Nam Khải.
"Không ạ, lúc đầu biệt viện này xây cho tam phu nhân, nhưng lúc trước phu nhân sinh khó nên đứa trẻ chết non. Không bao lâu thì tứ phu nhân chyển đến, ai ngờ được nửa tháng thì mắc bệnh triền miên, lục phu nhân dọn đến thì bảo đêm nào cũng nhìn thấy một đứa trẻ chạy quanh nhà. Cửu phu nhân thì bảo nơi này đông lạnh hạ nóng, quả không phải là nơi của người ở nên đã nũng nịu bỏ đi. A Kiệt, chú chó vàng trong nhà chạy sang chơi cũng lộn cổ xuống ao mà chết tươi. Nhị thiếu gia dọn đến hơn tháng trời mà không có hiện tượng gì, vẫn ăn ngon ngủ yên mỗi ngày phá của. Lão gia lúc bấy giờ mới an tâm bảo nhị thiếu gia trở thành linh vật trấn giữ chốn xui xẻo này. Ai mà ngờ qua tháng thứ hai thì người bị té giếng đến mất trí nhớ chứ". Diệp Tử cúi thấp đầu lộ vẻ thương tiếc.
Khóe miệng độc gia bỗng nhiên bị co rút, khuôn mặt diễm lệ nhăn nhúm hệt như bị táo bón, nhưng cuối cùng vẫn gượng cười hỏi tiếp, "Có thể kể sơ lược kiến trúc quanh đây cho ta nghe không?"
Diệp Tử đỡ độc giả ngồi xuống chiếc ghế nhỏ gần vườn tre, một tay chống cằm kể lễ, "Nơi này là do đại phu nhân thiết kế, ao đó nuôi thủy quái tên A Ngư, sau nhà là vực sâu để nhị thiếu gia luyện khinh công, đi sang hướng Tây thêm mười dặm chính là rừng, nơi vườn tre này cũng là do đại phu nhân quan tâm đến người, sợ người ở đây không chút cây cối nào nên đã dùng bãi tha ma này làm thành vườn tre như bây giờ." Diệp Tử vừa kể, vừa chỉ một cái đầu sọ nho nhỏ sâu trong vườn tre.
Độc giả vừa nhìn thấy đã hít một hơi lạnh, không nói không rằng, vắt chân lên cổ chạy ào vào trong phòng. Lão già à tôi nói sai rồi, ông không phải là khẩu xà tâm phật mà chính là khẩu xà tâm thối nát. Còn người mẹ của cậu nữa, ông bà xưa có câu hổ dữ không ăn thịt con, ai đời lại bố trí cho con mình ở nơi rừng thiên nước độc cái chết cận kề như thế này chứ. Hai người quả đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà. Đậu má cả hai người!! F*CK!!!
Đến lúc chiều tối, cuối cùng phần ăn cũng thêm được một món mặn, đó chính là cháo trắng cùng dưa muối khuyến mãi thêm một quả trứng gà nổi lềnh bềnh trong tô. Độc giả thật nhớ những tháng ngày ăn cơm tấm sườn bì chả hay hủ tiếu hoành thánh của mình. Nhưng trong lúc này làm mình làm mảy không chịu ăn quả là một kẻ ngu xuẩn, độc giả quyết tâm húp trọn tô cháo, biết thức thời là trang tuấn kiệt mà, “Diệp Tử, em nói xem có cách nào để cải thiện cuộc sống lúc này không.” Độc giả một chân gác giường, tay để lên đầu gối chống cằm thở dài, tướng ngồi sầu đời chẳng khác gì mấy bà bán cá ế hàng.
Diệp Tử thấy thiếu gia của mình, ngày ngày ăn uống đạm bạc cũng đau lòng lắm chớ. Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, Diệp Tử đáng thương đã trót theo nhị thiếu gia nhiều năm liền, chủ tử không được ăn ngon thì gia nô làm sao được. Nhị thiếu gia mỗi ngày ăn cháo, còn nó đây mỗi ngày chỉ được ăn một cái bánh bao chay, đau lòng lắm biết không… “Nhị thiếu gia cứ nói y chang như những gì con dặn, đảm bảo sẽ được sống như tiên ngay.” Diệp Tử cười hì hì bước đến bên giường thủ thỉ vào tai độc giả.
Độc giả nghe nói thì gãi đầu suy nghĩ, tính toán thử xem việc này có nguy hại đến bản thân hay không. Cứ thế mà xuất thần gần nửa canh giờ, cho đến khi Diệp Tử hỏi lại lần nữa thì cậu mới gật đầu đồng ý, đứng dậy cho nó mặc quần áo mới vào, lấy hết can đảm đến thăm mẫu thân.
Đại phu nhân ngoài việc ép thúc con trai của mình trở thành bá chủ võ lâm thì cũng chẳng có gì xấu, cả một gia trang đều do bà đích thân gầy dựng, lão già kia chỉ đứng bên cạnh làm nền thôi. Suy tính kỹ lưỡng thì tình thế lúc này chạy đi bám váy đại phu nhân là hay nhất, còn chưa kể Thiên Tư là bảo bối duy nhất của bà, chỉ cần ngoan ngoãn luyện võ thì muốn hô mưa gọi gió lúc nào cũng được.
Chỗ đại phu nhân cùng Thiên Sương lão gia ở phía Đông sơn trang, đông ấm hạ mát, cây cối um tùm, chim hót líu lo, to gấp mấy lần cái Tiểu Tư viện của cậu, độc giả nhìn thấy liền đỏ mắt ghen tị, phải chi cậu được sống trong đây thì hay biết mấy, chẳng khác nào vua chúa cả. Nhưng nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước, là con cái thì không nên phá vỡ hạnh phúc của cha mẹ, cứ để họ hạnh phúc sống trong thế giới riêng của mình vẫn là tốt nhất.
Tấm bảng Uyên Ương Cát từ vàng nguyên chất óng a óng ánh khiến độc giả vô thức nhắm chặt hai mắt, thời này tài nguyên khoáng sản sao phong phú quá vậy, cái chữ to bằng nửa con người thế mà làm hoàn toàn bằng vàng ư? Độc giả thật lo ngại gia cảnh nơi đây không tầm thường chút nào. Không biết thời này có hiện tượng “quan phủ sờ gáy” không nữa. Với lại ba chữ “Uyên Ương Cát” dở hơi đó là do ai nghĩ ra thế nhỉ? Chẳng có chút khí phách nào.
“Nhị thiếu gia, sau người đến trễ thế? Bên trong đang tổ chức yến tiệc.” Một tên gia nô kính cẩn cúi đầu.
Độc giả chu mỏ nghiêng người nhìn vào trong, đôi mắt cố xuyên qua đám hoa hoa cỏ cỏ trong vườn mà nhìn vào đám người trong sân.
Shit! Cả đám thì vui vẻ ăn BBQ, cậu đây thì ở trong phòng ăn cháo trắng cải muối, cái thế giới này còn có công lí hay không? Độc giả thật muốn đập đầu vào tường chết đi cho xong.
“Nhị thiếu gia, vậy chúng ta có vào trong hay không?” Diệp Tử thấy nét mặt chủ nhân mình thoáng buồn nên có chút do dự.
Độc giả ho một tiếng, chỉnh quần áo ngay ngắn, khuôn mặt trở nên lãnh diễm nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt chẳng khác gì đại phu nhân là mấy. Những ngón tay trắng nõn, tinh tế hướng về phía DiệpTử, “Vào, đương nhiên phải vào, Diệp Tử mau đỡ ta vào trong.”
Diệp Tử nghe thấy thì vui mừng khôn xiết, cuối cùng chủ nhân cũng chịu suy nghĩ thông suốt, nó cứ tưởng cả đời này sẽ không được bước vào Uyên Ương Cát nữa chứ.
“Nhị thiếu gia đến!”
Giọng nói trong trẻo của Diệp Tử vang lên, khiến không khí xung quanh buổi tiệc trở nên lắng đọng, mọi người đều hướng mắt ra ngoài, ai ai há hốc mồm kinh ngạc, ngay cả Thiên Sương lão gia cũng vậy, chỉ duy nhất đại phu nhân là liếc nhìn một cái rồi hừ lạnh không nói gì, vẻ mặt chẳng có chút cảm xúc.
“Đã chịu đến đây, ắt là đã có câu trả lời?” Đại phu nhân ngồi trên cao, nhướng mày nhìn độc giả.
“Vâng thưa mẹ, ý hài nhi đã quyết, từ nay về sau phấn đấu trở thành minh tôn Ma Giáo, thống lĩnh võ lâm, cắt đứa mọi quan hệ cùng Nam Khải!” Độc giả vén vạt áo quần xuống, hai tay chấp lại đưa lên đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.