Độc Linh

Chương 6: Bùng nổ

Ramilos

26/06/2017

Đối với cái tên luôn kề cận theo sát Hellyne này, Ravel luôn có một cảm giác khá kì lạ. Hắn dường như là người duy nhất biết về con mắt Độc Linh này, nhưng thái độ của hắn vẫn chẳng có gì khác biệt mấy, vẫn cun cút đi theo hầu hạ tận tình cho chủ hệt như mấy con chó trung thành. Có vẻ mối quan hệ giữa hắn và Hellyne không chỉ đơn giản là quan hệ giữa người đầy tớ với chủ nhân mà còn hơn thế nữa.

Nghĩ tới đây Ravel bắt đầu cảm thấy khó chịu. Hắn nhớ lại khi ấy, câu nói "Ngươi tận số rồi" của hắn rõ ràng đã định là sẽ tác dụng lên hai đối tượng, một là thằng nhóc khù khờ nào đó dám ve vãn Hellyne và hai chính là gã Felur này.


Nhưng theo Ravel hắn thấy, chỉ có tên nhóc kia là bị dính phải, còn tên Felur này vẫn bình chân như vại. Cái gương mặt cứng nhắc như đẽo ra từ gỗ của gã vẫn chú tâm nhìn về một hướng, đến một chút ảnh hưởng của bùa chú cũng không bị ảnh hưởng!

Hắn tuyệt đối không chấp nhập loại chuyện này! Trên đời này làm quái gì còn kẻ nào có thể chống lại lời bùa chú của Ravel hắn chứ! Bọn như thế còn chưa sinh ra đâu!

Trong lúc đó, ở Cung điện...

Khung cảnh dường như trở nên khá hỗn loạn. Mọi người đều không ngừng thắc mắc tại sao bản thân lại đứng ở đây, mặc trên mình trang phục dạ hội lộng lẫy lúc nào chẳng hay. Kí ức tựa như bị bỏ trắng một quãng, chẳng hay nhớ gì cũng biết gì về những việc mình làm trước đó.

Cảm giác như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng thì đã đứng ở đây vậy!

Ngay cả Đức vua và Hoàng hậu ngự trên đài cao cũng chẳng khác gì. Gương mặt hai người mù mờ, ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn quanh một hồi một thôi. Rốt cuộc cũng không hiểu tại sao mọi người lại tập trung đông đủ ở đại sảnh hết thế này.

Là dịp lễ hội nào ư?

Đức vua Armefo toan định quay sang hỏi con trai Harpe thì lại không thấy nó ở đâu. Ông thoáng sững sờ rồi lập tức định thần lại, vội vàng sai người đi tìm Hoàng tử trở về. Khách khứa bên dưới vẫn tiếp tục xôn xao, nhưng vì hỏi mãi mà chẳng có ai giải đáp thắc mắc của mình bèn có một người mạnh dạn đứng ra thưa:

- Bẩm Đức vua, xin Ngài hãy cho hạ thần một lời giải thích rõ ràng ạ! Vì sao chúng thần lại đều tập trung hết ở đây vậy ạ? Lẽ nào là vì dịp gì quan trọng mà chúng thần chẳng hay sao?

Người vừa nói có vẻ là một quan chức cấp cao, trên mình vận trang phục đen tuyền lóng lánh như sao tơ. Chỉ là thân hình lại có chút phù nề khiến tổng thể bỗng trở nên thật tầm thường, chẳng còn chút phù hợp nào với phục sức đẹp đẽ sang trọng như vậy. Người này ngước ánh mắt ti hí ngập ngừng lên nhìn nhà vua, dáng điệu không hiểu tại sao lại có chút run rẩy.

Đức vua có vẻ khá bối rối với câu hỏi này. Ông vội đảo mắt sang Hoàng hậu như cầu cứu nhưng bà hình như cũng chẳng khác gì ông, cũng đáp lại bằng một gương mặt khù khờ như vậy. Bỗng một tiếng nói không biết từ đâu vang lên, vọng khắp đại sảnh:

- Ngài Gophy! Ngài có phiền không nếu tôi thay Đức vua trả lời câu hỏi này?

Giọng nói thu hút sự chú ý của mọi người, họ đồng loạt ngước nhìn lên phía trên, bỗng thấy từ trong hư không một bóng áo đen vụt biến ra. Người nọ xuất hiện một cách hoảng tráng khiến ai nấy đều trố mắt nhìn. Nhưng chẳng ai trong số họ trông thấy gương mặt của gã đằng sau lớp áo choàng đen dày cộm đó. Họ chỉ nghe thấy một giọng nói khàn đặc ù ù vang lên:



- Có thể mọi người ở đây đang cảm thấy rất rối loạn vì trí nhớ của mình bị xáo trộn. Nhưng xin quý vị đừng lo, tôi sẽ sớm muộn khôi phục lại kí ức cho các vị. Và quan trọng hơn cả là thủ phạm đã gây ra chuyện này! Các vị có biết đó là ai không?

Đức vua gật gù theo từng lời gã nói. Có vẻ ông khá an tâm khi thấy gã xuất hiện, đến vẻ mặt cũng thả lỏng đầy mong chờ lời nói tiếp theo của gã.

- Chính là gã Hoàng tử Ravel đến từ Đế quốc Hamfey. Ta không biết hắn đến đây với mục đích gì nhưng rõ ràng là chẳng phải tốt đẹp gì. Hắn đã bỏ bùa để mê hoặc trí óc các vị, khiến mọi người trở nên lú lẫn hồ đồ. Và đặc biệt hơn nữa chính là người con gái mà hắn dẫn theo. Theo lời tiên tri mà kẻ xưa truyền lại thì đó chính là vị Tiên nữ luôn ẩn mình trong cung điện này để mang lại những điều tốt đẹp nhất cho đất nước Hoafo của ta. Nhưng vị Tiên nữ này lại bị tên Ravel kia bắt đi. Ý đồ thế nào đã rõ ràng, Đế quốc Hamfey đã bắt đầu dã tâm xâm lấn Vương quốc của ta!

Gã tuôn ra một tràng những lời nói đưa đẩy dẫn dắt mà chỉ mình gã có thể làm được. Chẳng có bằng chứng gì mà cũng chẳng có lí lẽ gì cho nên hồn. Vậy mà kẻ nào kẻ nấy phía dưới đều như bị yểm bùa, răm rắp một lòng tin gã như đúng rồi. Đến cả Đức vua và Hoàng hậu cũng chẳng có chút gì nghi ngờ lời nói hớ hênh của gã, một mực khẳng định theo rằng Đế quốc nhất định đã có ý đồ xâm chiếm Vương quốc Hoafo.

Thế là Đại sảnh khi ấy dậy lên những âm thanh hùng hồn của bọn quần thần quý tộc. Người nào người nấy đều như đại diện cho thần dân của cả đất nước này, mạnh miệng đòi khai chiến với Đế quốc, cướp lại vị Tiên nữ bảo hộ của Vương quốc này. Gã áo đen cũng hòa vào cái bầu không khí điên rồ ấy, hai tay gã giơ cao lên trời hô hào cái gì mà một lòng vì Vương quốc, đánh đuổi bọn xâm lược, cho dù đó có là Đế quốc đi nữa cũng kiên quyết không được từ bỏ, đoàn kết sẽ làm nên sức mạnh của ta!

Mọi người đồng loạt hưởng ứng theo.

Cho nên không ai trong số họ thấy, khóe miệng gã áo đen đang rướn cao đến cỡ nào. Ánh mắt gã hung tàn nhìn toàn cảnh này dưới lớp áo choàng tối màu, đâu đó trong con mắt xảo quyệt đó sáng lên một tia hưng phấn khấp khởi, vừa như mừng thầm mà vừa như ngỡ ngàng.

Có lẽ gã không nghĩ mọi chuyện lại dễ dàng đến như vậy?!

Felur đứng ngoài ban công nhìn vào cảnh này thì không khỏi chấn động. Cậu như trợn trừng hai mắt nhìn Đức vua, Hoàng hậu rồi nhìn gã áo đen đang không ngừng hô hào trong kia. Cậu biết gã này, hắn là vị pháp sư nổi tiếng trong Vương quốc mà 12 năm về trước, Hoàng hậu đã cho vời vào để xem cái thai của người. Felur không hiểu vì sao loại người ăn tạp ở đợ, kiếm sống bằng cái nghề gian dối như gã lại có thể ở lại trong cung lâu đến như vậy, hóa ra là vì ngày hôm nay!

Cậu đã thấy hết, chứng kiến hết tất cả! Công chúa điện hạ, rồi cả tên Ravel bịp bợm kia nữa! Chính hắn là nguyên nhân của tất cả chuyện này! Hắn đưa công chúa Hellyne đi mà không một lời giải thích, rồi bỏ lại đại sảnh với những con người điên rồ này. Hắn đã dùng loại thần chú ghê tởm nào đó để thực hiện cái kế hoạch thối tha này! Khiến mọi người quên hết mọi chuyện, quên cả công chúa! Felur cậu nhất định sẽ không bỏ qua loại chuyện này!

Không một chút do dự, Felur lập tức chạy vụt ra khỏi đại sảnh, phi thẳng một đường tới trạm để xe ngựa rồi vụt biến mất trong màn đêm sâu hun hút. Cả quá trình chẳng tốn mất chục giây mà vẫn lọt vào tầm mắt của ai đó.

Kẻ này như theo dõi từ một chiếc màn hình khổng lồ, mọi cử động dù chỉ nhỏ nhất cũng đều lọt vào mắt hắn. Hắn huýt sáo, rung đùi rồi khẽ lẩm bẩm qua kẽ răng:

- Vương à! Ngài mau về đây để tôi kể ngài nghe câu chuyện về những tên ngốc này...

Lúc này, trời đã về nửa đêm. Ánh sao thưa thớt trên bầu trời chẳng thể điểm sáng cho thế gian mà phải nương nhờ phải vầng trăng tròn lộng lẫy kia. Nhưng để nhìn thứ ánh sáng dịu dàng đẹp đẽ ấy qua một gam màu đỏ rực quái dị thì lại là một chuyện khác...

- Này, Hoàng tử! Trả ta miếng bịt mắt đi, ta nhức mắt lắm rồi!



Hellyne nói một cách đều đều như mọi khi nhưng Ravel lại nghe như cô đang than vãn. Hắn quay lại nhìn cô. Cô đang ngẩng mặt ngước nhìn lên trời, vẻ mặt vẫn mơ hồ không một chút biểu cảm nào. Dường như loại bỏ đi nụ cười mỉm lúc nào cũng thường trực trên môi đó ra, gương mặt Hellyne lại trở về vẻ vô thần đúng như tâm hồn cô. Ngay cả lúc nói chuyện cũng chẳng thèm nhìn vào ánh mắt người ta.

- À, cái thứ đó ta lỡ tay làm rơi ở đâu rồi.

Ravel buông lời một cách thờ ờ, vờ như chẳng để tâm gì đến Hellyne. Thế là cô ngoảnh mặt lại, ngước nhìn Ravel. Ánh nhìn chằm chằm không rời đi một giây. Cuối cùng cô nói:

- Vậy làm ra cái khác đi. Một kẻ như ngươi chắc chắn là làm được chứ nhỉ?

Vẫn là cái giọng lạnh nhạt không đổi đó. Ravel nghe mà bật cười:

- Này, sao cô không tỏ vẻ gì là biết ơn ta vậy? Chính ta đã cho cô con mắt đấy, cô còn "nuôi dưỡng" nó tốt đến vậy, không lẽ bây giờ lật mặt, cảm thấy chán ghét rồi sao?

Hellyne nhìn cái cách mà Ravel cười vào mặt mình, Hắn dường như đang khoái trá lắm, nhưng cô không hiểu hắn thích thú vì điều gì. Cô đáp lại:

- Không, ta rất thích con mắt này, ta cũng biết ơn ngươi. Nhưng ngắm cảnh với nó thì không đẹp chút nào, ta không thích.

Rất rõ ràng, rất rành mạch. Ravel ngoài việc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô khi nói ra câu đó thì chẳng biết làm gì hơn. Cuối cùng, hắn đành xuống nước bảo:

- Được rồi, lại đây.

Hellyne chẳng chút do dự lại gần. Ai ngờ cô vừa lại gần thì hắn đã kéo cô lại, khẽ đặt một nụ hôn lên mắt trái của cô, nhẹ nhàng như cánh bướm lướt qua khiến Hellyne thoáng sững sờ. Mắt cô mở to hơn bình thường, ngay cả vẻ mặt cũng dần cứng đờ lại nhưng ít ra trông vẫn biểu cảm hơn mọi khi. Ravel nhìn thấy cảm xúc hiện rõ mồn một trên gương mặt của cô thì không khỏi buồn cười.

- Giờ cô có thể thoải mái ngắm cảnh rồi đấy! - Ravel nói rồi đẩy nhẹ Hellyne ra.

Cảm giác thật là... Từng tế bào trên cơ thể hắn như đồng loạt rung lên, trái tim tưởng chừng như đã ngừng đập của hắn lại lần nữa mạnh mẽ đập từng nhịp từng nhịp. Quả thực cứ như sự sống đã trở lại vậy.

Không biết đã bao lâu rồi hắn mới lại được chạm vào cô một cách tự nhiên đến vậy. Dù bây giờ đã là lần thứ hai nhưng hắn vẫn cảm thấy khó tin. Có lẽ là vì khoàng thời gian lâu quá, lâu đến nỗi khiến hắn cảm thấy kí ức như trở nên mơ hồ. Ravel chẳng còn nhớ lần cuối cùng hắn hôn cô như vậy là khi nào nữa. Có lẽ là một ngàn, mà cũng có lẽ là hai ngàn năm trước...

Hắn thực sự không nhớ rõ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Linh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook