Độc Linh

Chương 5: Sự chuyển biến kì lạ​

Ramilos

12/06/2017

Lời hắn nói nhẹ nhàng tựa như thủ thỉ, vậy mà khi nhìn vào đôi con ngươi sáng quắc kia của hắn, Hellyne chỉ thấy mờ mịt những làn khói đen nổi lên từng đợt, cuồn cuộn tựa sóng trào. Mọi tế bào trên cơ thể cô đồng loạt run lên một cách kì lạ. Hellyne còn có thể cảm nhận rõ ngay lúc này đây, con mắt trái của cô đang đau nhức đến khôn cùng. Nhưng cô không cách nào che nó làm gì được nó nữa.

Cả cơ thể Hellyne giờ đây bỗng cứng đờ như pho tượng, ngay cả một ngón tay cũng không cử động được.

Còn chiếc băng bịt mắt không biết đã rơi xuống tự lúc nào, Hellyne chỉ thoáng thấy bàn tay hắn đưa ra sau gáy mình, lướt nhẹ như có như không và…

Giây tiếp theo, cả thế giới lập tức chìm trong sắc đỏ.

Ánh trăng bạc vốn dĩ lung linh mờ ảo là vậy, giờ lại biến thành một quả cầu đỏ hừng hực như máu. Ánh trăng đỏ quỷ dị treo lơ lửng trên nền trời đen thẫm bịt bùng, chỉ dùng hai từ ghê rợn để tả nào có đủ?

Lại nhìn vào trong, cả đại sảnh khi nãy còn chìm trong ánh đèn vàng xa hoa quý phái, nay đã phút chốc ngập trong lớp nền đỏ loang lổ đến hãi hùng. Sắc đỏ thê lương ấy dường như đang nhấn chìm vạn vật vào bể máu. Mà những con người trong kia vẫn đi đi lại lại, không ngừng nói xôn xao.

Chỉ là, khuôn mặt của kẻ nào kẻ nấy đều chẳng phải của người.

Hellyne dán chặt ánh nhìn vào những sinh vật mang hình hài của con người nhưng khuôn mặt lại của thú vật ấy.

Cô không biết phải diễn tả tâm trạng bây giờ của mình thế nào. Chỉ là trong một khoảnh khắc mà cả thế giới lại biến đổi một cách chóng mặt đến vậy, quả thực Hellyne cả đời chưa từng thấy qua.

Có lẽ là kinh ngạc, mà cũng dường như là thích thú hiếu kì. Không biết có phải sợ hãi hay không nhưng những cảm xúc lẫn lộn này khiến Hellyne không biết phải cảm nhận ra sao về khung cảnh bấy giờ.

Đây có thật là những gì mà con mắt trái này của cô đang thấy không? So với khi trước sao lại khác xa đến vậy? Lẽ nào là vì có tên này ở đây?

Hellyne bất chợt dừng ánh nhìn trên người Ravel.

Hắn không còn ép vào cô nữa, hay nói cách khác là hắn đã thả cho cô một khoảng trống đáng kể để cô có thể quan sát mọi thứ. Điệu bộ hắn vẫn ung dung như vậy, chỉ là đôi mắt hắn khi nhìn Hellyne không còn vẻ háo hức săn mồi như trước nữa.

Đôi mắt đó đượm vẻ tĩnh lặng, sắc vàng kim vốn dĩ lấp lánh và rực rỡ khôn nguôi, giờ đây trong bức màn máu đỏ rực này lại có phần dịu đi đôi chút. Hellyne không còn thấy những làn khói đen cuồn cuổn nổi lên ở mắt hắn như vài giây trước nữa.

Giờ đây, hắn, Ravel Fer Leinoser, trông thật bình thường và tĩnh lặng, cảm giác mang lại hệt như khuôn mặt vô hại mà Hellyne vẫn luôn ấn tượng kia.



Ha, buồn cười làm sao, một kẻ vốn dĩ không giống con người như hắn mà lúc này đây lại trở nên “con người” hơn bao giờ hết, ít ra là so với những kẻ đang loanh quanh trong kia.

Đó là cách mà Độc Linh nhìn sao?

- Sao? Cô đã thấy rõ hết chưa, công chúa?

Vẫn là cái giọng điệu nửa trêu ghẹo nửa hờ hững đó. Hellyne chẳng còn bị kích thích nữa, cô chỉ nói một cách đều đều:

- Thấy rồi. Giờ ngươi thả ta ra được không? Ta không cử động được.

Phải, cô chỉ nói thứ mà cô quan tâm nhất lúc này. Việc đứng bất động như cục đá thế này khiến Hellyne thực sự hơi chán ghét.

- Chịu khó một chút đi, ta chỉ phòng lúc cô sợ quá chạy mất thì hỏng việc. Ai ngờ cô lại bình tĩnh như thế này, thật ngoài dự đoán của ta đấy, công chúa!

Không biết hắn yểm bùa bằng cách nào mà sau câu nói đó, Hellyne bỗng thấy cơ thể mình nhẹ bẫng tựa lông hồng. Cả thân thể như thoát khỏi lực hút của Trái Đất mà dần bay lên. Hellyne có chút hoảng loạn, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì Ravel đã ở bên cạnh ngay từ lúc nào.

Hắn chặn họng cô:

- Cấm có vẫy vùng. Cô cứ giữ cái vẻ bình tĩnh đấy đi, rồi sớm thôi cũng tới nơi.

Thực ra Hellyne không định cựa quậy hay hốt hoảng như hắn nghĩ. Cô chỉ định hỏi một số thứ. Đầu tiên là:

- Tới đâu?

Phải biết đích đến của mình là ở đâu mới được chứ.

- Đế quốc Hamfey.

Sao hắn phải vội đến vậy? Chẳng phải bữa tiệc đính ước kết thúc là cô sẽ theo hắn về Đế quốc hay sao?



- Nếu cô định hỏi lí do thì không cần đâu. Ta chỉ không muốn phí thời gian với mấy cái nghi lễ phiền phức đó thôi. Trước sau gì cô chả theo ta về.

Ravel thản nhiên nói. Ánh mắt hắn lướt qua Hellyne rồi dừng lại ở khuôn mặt cô. Trông Hellyne lúc này thật quái dị. Gương mặt vốn dĩ mềm mại và thanh thoát như tiên nữ, vậy mà đôi mắt đậm nét lại mang hai màu một đỏ một đen đẩy vẻ đối nghịch. Cứ như cái tốt và cái xấu cùng hiện hữu trên một khuôn mặt, càng nhìn càng khiến người ta hoảng loạn và bối rối.

Không hiểu vì lí do gì mà Ravel lại khẽ cười. Đôi mắt hắn dịu đi một chút, khóe môi nhẹ cong lên như có như không, lẩm bẩm thứ gì đó Hellyne nghe chẳng rõ. Chỉ chốc sau, một quả cầu trong suốt như làm từ nước hiện ra, bao lấy hai người họ.

Hellyne có vẻ thích thú với phép màu này. Ánh mắt vốn vô thần của cô lóe lên một tia sáng hào hứng mà có lẽ chính Hellyne cũng chẳng nhận ra. Cô thích thú theo dõi sự di chuyển của bóng nước. Trông nó mỏng manh vậy mà lại chứa đựng được cả hai người họ, lửng lơ trôi nổi giữa không trung.

Mặc cho cả thế giới trong mắt cô giờ đây đều ngập trong một màu đỏ thì Hellyne vẫn thấy được cảnh sắc phía dưới.

Băng qua từng khu nhà cao thấp nhấp nhô là đến những dãy đồi trập trùng. Có hai dòng suối chảy song song nhau, băng qua hết vùng này đến vùng khác, từng dòng chảy đến tận một con sông rộng ở vùng ngoại ô thì giao nhau, hai hợp thành một.

Trong khoảnh khắc, một dòng suy nghĩ nào đó thoáng qua đầu Hellyne. Cô bỗng lên tiếng:

- Felur đâu? Ngươi không định để Felur theo ta sao? Đó là người hầu duy nhất của ta.

Nét mặt Ravel có phần sẫm tối. Nhưng hắn không thể hiện ra mà vẫn duy trì nụ cười thản nhiên như trêu ngẹo kia của mình:

- Cô thân thiết với hắn đến vậy à? Nếu thế thì khi tới nơi, ta sẽ sai người dẫn hắn tới đây.

Hellyne không biết đó có phải là lời nói dối hay không vì cô chẳng thấy gì biến đổi ở hắn cả. Nhưng Hellyne vẫn giữ quan điểm của mình về con người này. Hắn không phải dạng người có thể nói hết những gì hắn nghĩ trong đầu. Cho nên cô chỉ nói một cách trung lập:

- Ta tạm thời tin ngươi.

Ravel không nói gì nữa. Giữa hai người lại chìm vào im lặng. Quả cầu nước vẫn lặng lẽ trôi đi giữa không trung, chẳng nhanh mà cũng chẳng chậm. Ravel đã làm phép nên người phía dưới dù có ngước lên cũng không thấy gì.

Và tất nhiên là đối với những kẻ trong hoàng cung nữa. Bọn chúng sẽ tự động quên mất bản thân đến dự cái yến tiệc vớ vẩn đó vì lí do gì. Còn hai kẻ đứng đầu là Quốc vương và Hoàng hậu thì coi như không có đứa con gái nào đi. Ít ra bọn chúng cũng được cái công sinh ra Hellyne nên Ravel hắn bỏ qua, coi như không cho cái dòng họ đó diệt vong đã là một ân đức rồi.

Mà chưa nói đến cái tên Felur này nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Linh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook