Chương 3: Kẻ đính ước
Ramilos
09/06/2017
Lại nhìn sang Harpe, Hellyne không biết nó có nghe rõ những gì tên kia nói
không nhưng thằng bé rõ ràng là đang cảm thấy hoang mang.
Ừ thì phải, nó đã làm gì nên tội đâu mà bị một kẻ lạ mặt phán một câu như thế. Tâm lí của một đứa nhóc 15 tuổi thì thường dở dở ương ương, chưa lớn hẳn mà cũng chẳng còn bé bỏng gì mấy. Suy nghĩ vẫn còn rối ren lắm.
Nhưng nó là Harpe, là đứa con cưng được sống trong châu báu lụa là, làm sao nó có thể chấp nhận bản thân bị kẻ khác đe dọa như vậy?
Chỉ là Hellyne không ngờ, Harpe còn chưa bước tới chỗ kẻ kia thì hắn đã tự động đi về phía này. Bước chân thoải mái tự nhiên như chẳng sợ gì. Đến khi lướt qua Harpe, hắn khẽ cười:
- Ta không chấp nhận kẻ nào động lòng trước vị hôn thê của ta đâu.
Lời nói thoảng qua nghe như đùa cợt, vậy mà Harpe lại không sao cười nổi trước hắn. Khóe miệng cậu bỗng chốc cứng đơ, ngay cả lời muốn thốt ra cũng bị chặn ở ngay cổ họng. Tựa như có một câu thần chú nào đó đã ếm lên Harpe, khiến cậu muốn nói cũng chẳng nói được.
Hellyne bất giác cảm thấy ghê sợ con người này. Cô không biết hắn, nhưng con mắt này của cô nói lên rằng hắn là một kẻ vô cùng đáng sợ. Ngay từ khi trông thấy hắn từ trên lầu gác, Hellyne đã cảm thấy tò mò đối với con người này.
Đức vua nhận thấy nhân vật chính đã xuất hiện, bèn đứng lên hùng hồn thông báo với mọi người mục đích chính của buổi tiệc. Lời nào lời nấy của Đức vua đều rành mạch rõ ràng, khách khứa phía dưới cũng đều tỏ vẻ chăm chú lắng nghe. Chỉ là họ thật sự có đang chúc mừng trong lòng không?
Vì ai mà chẳng biết, khi hai Vương quốc kết thông gia là họ đang thầm liên minh với nhau. Những cuộc hôn nhân chính trị này bao giờ cũng là cái vỏ hoàn hảo cho bản hợp đồng trao đổi dài hạn giữa hai đất nước, cùng hợp tác bắt tay và thực hiện cái nguyên tắc ngươi cho ta nhận kia.
Nhưng điều khiến mọi người chẳng ngờ được đó chính là…
- Ravel Fer Leinoser, vị Hoàng tử đến từ Đế quốc Hamfey sẽ là người kết hôn với con gái của ta.
Ravel cái gì cơ? Bọn họ chưa bao giờ nghe đến cái tên này cả. Đế quốc Hamfey chỉ có duy nhất một người con trai là Rames Fer Leinoser, còn lại là ba cô con gái. Vậy vị Hoàng tử Ravel này ở đâu ra đây?
Đức vua Armefo dường như chẳng bận tâm đến vẻ mặt ngờ nghệch của khách quan bên dưới, ông vẫn tiếp tục bài thuyết trình dông dài của mình một cách hùng hồn cho đến khi kết thúc. Hai nhân vật chính là Ravel và Hellyne vẫn lặng lẽ đứng hai ở hai bên của ngai vàng. Họ chẳng nói tiếng nào mà cũng chẳng biểu hiện cảm xúc gì, cứ như buổi tiệc này không liên quan gì đến họ.
Nali lấm lét ngước lên nhìn, không khỏi cảm thán vì cái bầu không khí quá đỗi kì dị này.
Nhưng chỉ có Hellyne biết, tên Ravel kia đang âm thầm quan sát cô. Hắn lợi dụng chiếc mũ phớt sẫm màu của mình để che đi đôi mắt cáo đang láo liên săn mồi.
Hellyne không nhịn được cảm giác bị hắn nhìn như vậy liền khẽ lướt qua hắn.
Dù chỉ là một thoáng nhưng cô vẫn thấy rõ, ánh mắt của hắn sáng lên trong khoảnh khắc hai mắt chạm nhau. Hắn cứ nhìn đăm đăm vào cái bịt mắt của cô, trong khi Hellyne thì vẫn cười điềm đạm chào hắn.
Hai người cứ như ở hai thế giới khác nhau đang cùng nhìn vào đối phương. Chỉ là Ravel không thấy gì khác ngoài vẻ thanh lịch nhã nhặn của Hellyne. Còn Hellyne thì thấy rõ một làn khói đen đang tỏa ra từ con người hắn.
Cô chưa từng thấy ai mà sự độc ác lại hiện diện mạnh mẽ như thế. Điều này không khỏi kích thích sự hiếu kì của cô. Dường như lần đầu tiên trong đời, Hellyne đã tìm thấy niềm vui hào hứng đến nỗi khiến cô bất giác rùng mình.
Lạ thật, sự hứng thú đi cùng với nỗi ghê sợ lại khiến con người Hellyne phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Cô rời mắt đi, lại tiếp tục nhìn đăm đăm vào khoảng không phía trước.
Không gian ngập trong màu sắc rực rỡ xa hoa của bữa tiệc.
Ai nấy đều không ngừng bàn tán về con người tên Ravel kia. Dường như sự hiếu kì là không có điểm dừng. Mọi người bắt đầu xuyên tạc, vẽ nên những câu chuyện li kì để thỏa mãn trí tưởng tượng cũng như sự hiếu kì của mình.
Người thì bảo biết đâu Đức vua Armefo này già rồi, lẩm cẩm rồi nên mới đọc nhầm Rames thành Ravel.
Người thì bảo lỡ đâu tên Ravel kia cũng là con nuôi giống như Harpe thì sao.
Kẻ thì không ngừng dáo dác nhìn về phía Ravel, thì thầm to nhỏ bảo sao hắn không cởi mũ xuống, ít ra cũng phải biết phép lịch sự chứ!
Người bên cạnh liền hùa theo ôi dào, hắn là đứa con mà Đế quốc không muốn tuyên cáo mà, làm gì biết phải phép là gì.! Kẻ như vậy kết hôn với cô công chúa bí ẩn của Vương quốc, phải chăng là quá hợp rồi ư?
Mọi người lại cười ùa lên. Felur nhìn thấy mà khẽ nhíu mày.
Đây là những kẻ được gọi là quý tộc sao? Từ cách ăn nói đến cách mà chúng liếc mắt nhìn đều chẳng có chút gì là quý tộc cả!
Bọn chúng chỉ được cái mã ngoài hào quang lấp lánh, còn bên trong không biết đã rỗng tuếch đến mức độ nào rồi. Felur càng nhìn mà càng cảm thấy gai mắt.
Hellyne thì chẳng mấy để tâm đến những lời ong tiếng ve này. Cô thờ ơ đứng đấy, đôi mắt nhìn về hướng xa xăm nào không rõ. Bỗng nhiên có một bàn tay chìa ra trước mặt cô khiến Hellyne phải đưa mắt sang nhìn.
Gì đây, con cáo cuối cùng cũng bắt đầu săn mồi rồi sao?
Ravel đang chìa tay về phía cô, điệu bộ lịch sự hào hoa chẳng kém gì các vị công tử khác. Khóe môi hắn khẽ động:
- Liệu vị hôn thê này sẽ dành cho ta chút thời gian chứ?
Lời mời nhẹ nhàng như gió thoảng vào tai Hellyne. Cô không nói lời nào mà chỉ mỉm cười đáp lại, đôi tay chậm rãi đưa lên đặt vào tay hắn. Thình lình một cảm giác lạnh buốt truyền thẳng tới tim cô.
- Đi nào!
Hắn mỉm cười hài lòng rồi dẫn cô đi về phía ban công đối diện. Felur biết ý chẳng đi theo nhưng ánh mắt vẫn dán chặt theo bóng lưng hai người.
Cậu thật sự muốn biết liệu công chúa có cảm thấy gì khác hay không? Hay là, cô vẫn thờ ơ với mọi chuyện như trước?
Hellyne lặng lẽ đi sau Ravel. Hắn vẫn chưa buông tay cô ra nên cảm giác lạnh lẽo vẫn còn đấy. Thật lòng Hellyne có hơi ngạc nhiên vì điều này.
Liệu tay con người có lạnh đến vậy không?
- Ta tự hỏi không biết cô đang nghĩ gì trong đầu đấy, Hellyne Deumi Nor?
Hắn đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn cô. Họ đang đứng ngay trước ban công, nơi ánh trăng lạnh lẽo hòa cùng ánh sáng vọng ra từ bữa tiệc.
Đôi mắt sắc lẻm của hắn như được ánh trăng soi rọi chiếu thẳng về phía cô. Hellyne ngước lên, chỉ thấy một khuôn mặt với đường nét thanh tú khác hẳn vẻ sắc lạnh từ đôi mắt kia đang nhìn cô. Hellyne bình thản đáp:
- Không có gì, chỉ là Ravel Fer Leinoser, tay ngài làm bằng băng hay sao mà lạnh đến vậy?
Giọng điệu cô nhẹ nhàng thanh thoát như chẳng liên quan gì đến câu hỏi. Ravel hơi cong khóe miệng, định lên tiếng trả lời thì lại nghe cô hỏi tiếp.
- Còn nữa, ngài không định bỏ mũ xuống ư, hoàng tử?
Ừ thì phải, nó đã làm gì nên tội đâu mà bị một kẻ lạ mặt phán một câu như thế. Tâm lí của một đứa nhóc 15 tuổi thì thường dở dở ương ương, chưa lớn hẳn mà cũng chẳng còn bé bỏng gì mấy. Suy nghĩ vẫn còn rối ren lắm.
Nhưng nó là Harpe, là đứa con cưng được sống trong châu báu lụa là, làm sao nó có thể chấp nhận bản thân bị kẻ khác đe dọa như vậy?
Chỉ là Hellyne không ngờ, Harpe còn chưa bước tới chỗ kẻ kia thì hắn đã tự động đi về phía này. Bước chân thoải mái tự nhiên như chẳng sợ gì. Đến khi lướt qua Harpe, hắn khẽ cười:
- Ta không chấp nhận kẻ nào động lòng trước vị hôn thê của ta đâu.
Lời nói thoảng qua nghe như đùa cợt, vậy mà Harpe lại không sao cười nổi trước hắn. Khóe miệng cậu bỗng chốc cứng đơ, ngay cả lời muốn thốt ra cũng bị chặn ở ngay cổ họng. Tựa như có một câu thần chú nào đó đã ếm lên Harpe, khiến cậu muốn nói cũng chẳng nói được.
Hellyne bất giác cảm thấy ghê sợ con người này. Cô không biết hắn, nhưng con mắt này của cô nói lên rằng hắn là một kẻ vô cùng đáng sợ. Ngay từ khi trông thấy hắn từ trên lầu gác, Hellyne đã cảm thấy tò mò đối với con người này.
Đức vua nhận thấy nhân vật chính đã xuất hiện, bèn đứng lên hùng hồn thông báo với mọi người mục đích chính của buổi tiệc. Lời nào lời nấy của Đức vua đều rành mạch rõ ràng, khách khứa phía dưới cũng đều tỏ vẻ chăm chú lắng nghe. Chỉ là họ thật sự có đang chúc mừng trong lòng không?
Vì ai mà chẳng biết, khi hai Vương quốc kết thông gia là họ đang thầm liên minh với nhau. Những cuộc hôn nhân chính trị này bao giờ cũng là cái vỏ hoàn hảo cho bản hợp đồng trao đổi dài hạn giữa hai đất nước, cùng hợp tác bắt tay và thực hiện cái nguyên tắc ngươi cho ta nhận kia.
Nhưng điều khiến mọi người chẳng ngờ được đó chính là…
- Ravel Fer Leinoser, vị Hoàng tử đến từ Đế quốc Hamfey sẽ là người kết hôn với con gái của ta.
Ravel cái gì cơ? Bọn họ chưa bao giờ nghe đến cái tên này cả. Đế quốc Hamfey chỉ có duy nhất một người con trai là Rames Fer Leinoser, còn lại là ba cô con gái. Vậy vị Hoàng tử Ravel này ở đâu ra đây?
Đức vua Armefo dường như chẳng bận tâm đến vẻ mặt ngờ nghệch của khách quan bên dưới, ông vẫn tiếp tục bài thuyết trình dông dài của mình một cách hùng hồn cho đến khi kết thúc. Hai nhân vật chính là Ravel và Hellyne vẫn lặng lẽ đứng hai ở hai bên của ngai vàng. Họ chẳng nói tiếng nào mà cũng chẳng biểu hiện cảm xúc gì, cứ như buổi tiệc này không liên quan gì đến họ.
Nali lấm lét ngước lên nhìn, không khỏi cảm thán vì cái bầu không khí quá đỗi kì dị này.
Nhưng chỉ có Hellyne biết, tên Ravel kia đang âm thầm quan sát cô. Hắn lợi dụng chiếc mũ phớt sẫm màu của mình để che đi đôi mắt cáo đang láo liên săn mồi.
Hellyne không nhịn được cảm giác bị hắn nhìn như vậy liền khẽ lướt qua hắn.
Dù chỉ là một thoáng nhưng cô vẫn thấy rõ, ánh mắt của hắn sáng lên trong khoảnh khắc hai mắt chạm nhau. Hắn cứ nhìn đăm đăm vào cái bịt mắt của cô, trong khi Hellyne thì vẫn cười điềm đạm chào hắn.
Hai người cứ như ở hai thế giới khác nhau đang cùng nhìn vào đối phương. Chỉ là Ravel không thấy gì khác ngoài vẻ thanh lịch nhã nhặn của Hellyne. Còn Hellyne thì thấy rõ một làn khói đen đang tỏa ra từ con người hắn.
Cô chưa từng thấy ai mà sự độc ác lại hiện diện mạnh mẽ như thế. Điều này không khỏi kích thích sự hiếu kì của cô. Dường như lần đầu tiên trong đời, Hellyne đã tìm thấy niềm vui hào hứng đến nỗi khiến cô bất giác rùng mình.
Lạ thật, sự hứng thú đi cùng với nỗi ghê sợ lại khiến con người Hellyne phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Cô rời mắt đi, lại tiếp tục nhìn đăm đăm vào khoảng không phía trước.
Không gian ngập trong màu sắc rực rỡ xa hoa của bữa tiệc.
Ai nấy đều không ngừng bàn tán về con người tên Ravel kia. Dường như sự hiếu kì là không có điểm dừng. Mọi người bắt đầu xuyên tạc, vẽ nên những câu chuyện li kì để thỏa mãn trí tưởng tượng cũng như sự hiếu kì của mình.
Người thì bảo biết đâu Đức vua Armefo này già rồi, lẩm cẩm rồi nên mới đọc nhầm Rames thành Ravel.
Người thì bảo lỡ đâu tên Ravel kia cũng là con nuôi giống như Harpe thì sao.
Kẻ thì không ngừng dáo dác nhìn về phía Ravel, thì thầm to nhỏ bảo sao hắn không cởi mũ xuống, ít ra cũng phải biết phép lịch sự chứ!
Người bên cạnh liền hùa theo ôi dào, hắn là đứa con mà Đế quốc không muốn tuyên cáo mà, làm gì biết phải phép là gì.! Kẻ như vậy kết hôn với cô công chúa bí ẩn của Vương quốc, phải chăng là quá hợp rồi ư?
Mọi người lại cười ùa lên. Felur nhìn thấy mà khẽ nhíu mày.
Đây là những kẻ được gọi là quý tộc sao? Từ cách ăn nói đến cách mà chúng liếc mắt nhìn đều chẳng có chút gì là quý tộc cả!
Bọn chúng chỉ được cái mã ngoài hào quang lấp lánh, còn bên trong không biết đã rỗng tuếch đến mức độ nào rồi. Felur càng nhìn mà càng cảm thấy gai mắt.
Hellyne thì chẳng mấy để tâm đến những lời ong tiếng ve này. Cô thờ ơ đứng đấy, đôi mắt nhìn về hướng xa xăm nào không rõ. Bỗng nhiên có một bàn tay chìa ra trước mặt cô khiến Hellyne phải đưa mắt sang nhìn.
Gì đây, con cáo cuối cùng cũng bắt đầu săn mồi rồi sao?
Ravel đang chìa tay về phía cô, điệu bộ lịch sự hào hoa chẳng kém gì các vị công tử khác. Khóe môi hắn khẽ động:
- Liệu vị hôn thê này sẽ dành cho ta chút thời gian chứ?
Lời mời nhẹ nhàng như gió thoảng vào tai Hellyne. Cô không nói lời nào mà chỉ mỉm cười đáp lại, đôi tay chậm rãi đưa lên đặt vào tay hắn. Thình lình một cảm giác lạnh buốt truyền thẳng tới tim cô.
- Đi nào!
Hắn mỉm cười hài lòng rồi dẫn cô đi về phía ban công đối diện. Felur biết ý chẳng đi theo nhưng ánh mắt vẫn dán chặt theo bóng lưng hai người.
Cậu thật sự muốn biết liệu công chúa có cảm thấy gì khác hay không? Hay là, cô vẫn thờ ơ với mọi chuyện như trước?
Hellyne lặng lẽ đi sau Ravel. Hắn vẫn chưa buông tay cô ra nên cảm giác lạnh lẽo vẫn còn đấy. Thật lòng Hellyne có hơi ngạc nhiên vì điều này.
Liệu tay con người có lạnh đến vậy không?
- Ta tự hỏi không biết cô đang nghĩ gì trong đầu đấy, Hellyne Deumi Nor?
Hắn đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn cô. Họ đang đứng ngay trước ban công, nơi ánh trăng lạnh lẽo hòa cùng ánh sáng vọng ra từ bữa tiệc.
Đôi mắt sắc lẻm của hắn như được ánh trăng soi rọi chiếu thẳng về phía cô. Hellyne ngước lên, chỉ thấy một khuôn mặt với đường nét thanh tú khác hẳn vẻ sắc lạnh từ đôi mắt kia đang nhìn cô. Hellyne bình thản đáp:
- Không có gì, chỉ là Ravel Fer Leinoser, tay ngài làm bằng băng hay sao mà lạnh đến vậy?
Giọng điệu cô nhẹ nhàng thanh thoát như chẳng liên quan gì đến câu hỏi. Ravel hơi cong khóe miệng, định lên tiếng trả lời thì lại nghe cô hỏi tiếp.
- Còn nữa, ngài không định bỏ mũ xuống ư, hoàng tử?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.