Chương 4: Khoảng cách này
Ramilos
09/06/2017
- Cô không thấy đó là những câu hỏi rất ngớ ngẩn sao, công chúa?
- Không, đó là những câu hỏi cần thiết.
Ravel không nhịn được nữa. Hắn ngẩng đầu lên cười một cách man rợ, điệu bộ trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt trông có vẻ hiền lành kia. Đôi mắt hắn lấp dưới chiếc mũ vành phớt dường như ẩn chứa một niềm vui thích không thể tả. Rồi hắn ngừng cười, ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt của Hellyne. Khóe môi hắn khẽ nhếch:
- Vậy được, ta sẽ trả lời những câu hỏi ngu ngốc đó của cô. Đổi lại...
Ravel thình lình áp tới, ép Hellyne vào sát thành ban công. Bàn tay hắn đưa lên, vuốt nhẹ chiếc băng bịt mắt trái của cô. Hellyne chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt cô vẫn vô thần như trước. Chỉ là ở khoảng cách chỉ mấy centimet thế này, Ravel lại dường như nhìn rõ trong con mắt phải đen sẫm của cô, một tia thù hằn chán ghét rõ ràng đối với hắn.
Hắn cười thầm, âm giọng nhả ra, phả vào mặt Hellyne những hơi thở nóng bỏng như thiêu đốt từng ruột gan:
- Cô phải cho ta xem cô có gì sau chiếc băng bịt mặt này.
Thế nhưng Hellyne vẫn không tỏ vẻ gì là sợ sệt hay ngạc nhiên. Cô vẫn giữ nét cười điềm đạm như trước, chỉ là khóe môi có chút cứng đờ, âm thanh nói ra còn có phần lạnh nhạt hơn trước:
- Được thôi.
Có lẽ cuộc sống trước giờ của Hellyne quá đỗi nhàm chán và tẻ nhạt, cô chỉ quanh đi quẩn lại trong gian phòng nhỏ hẹp của mình, nói vài ba câu với Felur với một vài người hầu khác. Còn lại hầu như Hellyne chẳng làm gì nữa. Quãng thời gian đó dường như là một chuỗi trống rỗng đối với cô. Hellyne chẳng có nhận thức gì về sự tồn tại của bản thân. Cô chỉ như một cái máy được hoạt động theo lập trình, ngày qua ngày là một chuỗi không gian và thời gian lặp lại đến vô tận.
Cuộc sống khi ấy không hề có một điểm nhấn nào cả.
Cho tới buổi trưa hôm ấy, khi cô đang chìm vào giấc ngủ như mọi khi, một giấc mộng kì lạ kéo đến.
Ở nơi mà mọi thứ đều trắng xóa không một tì vết, một người bỗng bước ra từ hư vô. Cả cơ thể người đó chìm trong ngọn lửa đen cuồn cuộn, nổi bật trong cái không gian trắng đến mù lòa này. Khuôn mặt người đó như được vẽ nên từ sương khói, mong manh mờ ảo đến lạ. Chỉ có đôi mắt sáng rực ánh vàng kim giữa khuôn mặt ấy thu hút sự chú ý của Hellyne. Cô như bị hút vào hai con ngươi lấp lánh như hai vì sao ấy. Bên tai bỗng dưng vang lên những âm thanh mờ đục chẳng rõ, vậy mà Hellyne lại nghe không sót một từ nào:
- Ngươi hãy nhớ cho kĩ khuôn mặt vị cứu tinh của ngươi...
Cả không gian trong khoảnh khắc ấy bỗng vỡ vụn như bị ai đó dùng búa đập vào. Hellyne chỉ thấy đầu cô đau như muốn nức toạc ra. Cô giật mình tình dậy. Phản vào mắt vẫn là gian phòng quen thuộc như mọi khi, chỉ là khi cô nhìn ra khung cửa sổ, Hellyne lại dường như không tin được vào mắt mình.
Mọi không gian đều chìm trong một lớp màu đỏ mờ ảo, chỗ đậm chỗ nhạt. Thậm chí Hellyne còn không thể nhìn rõ mọi thứ như trước được nữa.
Tất cả những gì cô thấy ngoài gian phòng của mình là một màu đỏ như muốn lấp đầy cả thế giới này. Mọi sự dối trá, ác độc, ghê tởm cùng những thứ cảm xúc tiêu cực khác như hóa thành màu sắc hiện rõ trước mặt cô.
Tấm màn đỏ ghê rợn ấy như phơi bày ra trước mặt Hellyne một sự thật tàn nhẫn rằng, thế giới này không còn nơi nào yên bình được nữa.
Phải, đó chính là Độc Linh. Con mắt cho ta nhìn thấy mặt trái của thế giới này. Con mắt che lấp đi sự xinh đẹp thanh tịnh của vạn vật.
Hellyne giờ đây chỉ có thể thấy được sự giả dối và tàn ác của mọi người.
Đây là món quà của vị cứu tinh trong giấc mộng kia đã ban cho Hellyne ư? Và khuôn mặt của hắn, khuôn mặt mông lung chẳng rõ ràng ngoài đôi mắt lấp lánh ấy, tại sao giờ phút này lại hiện rõ mồn một ra trước mặt cô như vậy? Nó hòa làm một với khuôn mặt của kẻ trước mặt cô và trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Như thể đây là sự trêu ngươi đầy bi hài mà ông trời đã dành cho cô!
Trông kìa, đôi mắt dài sáng quắc bởi thứ màu vàng kim kì lạ kia lại lần nữa hiện lên, chân thật hơn bao giờ hết trước mặt cô. Khuôn mặt chẳng còn mờ ảo như trước mà nét nào nét nấy đều sắc xảo như tượng thạch. Đôi môi hờ hững vẽ nên một đường cong dụ hoặc mà càng nhìn lại càng khiến người khác tim đập chân run.
Hắn, Ravel Fer Leinoser, chính là kẻ trong giấc mộng đó. Một kẻ trong tầm thức của Hellyne, đã vượt xa khái niệm của con người. Từ vẻ ngoài cho đến tính cách ngông cuồng của hắn tạo cho Hellyne một cảm giác rằng, chẳng có kẻ nào trên đời này có thể giả mạo được nữa.
Và bỗng dưng, Hellyne cảm thấy một nỗi kinh sợ đang âm thầm len lỏi trong từng tế bào của cơ thể mình. Cô tự động nhích người ra khỏi tầm mắt của hắn. Vậy mà hắn lại lập tức cúi sát vào người cô. Âm giọng hờ hững lướt qua tai Hellyne.
- Còn vì sao tay ta lại lạnh ư?
Hellyne chợt thoáng thấy một tia lạnh buốt lướt qua mình. Bàn tay của hắn đang khẽ vuốt ve từng lọn tóc của cô. Hellyne lập tức cảm thấy một cảm giác gai gai nổi lên ở toàn thân mà cô chưa từng trải qua trước đó. Cái khoảng cách quá mức gần gũi này, cái cách cư xử thân mật không bình thường ấy khiến cô chỉ muốn nhanh chóng đẩy hắn ra khỏi người mình.
Ravel dường như cảm nhận được sự chán ghét này của Hellyne. Nhưng hắn không hề có ý định thả cô ra. Trái lại hắn còn cúi xuống gần cô hơn, đôi môi như có như không lướt qua vành tai cô, bàn tay hắn đưa lên, hờ hững chạm vào chiếc cổ trắng ngần kia. Tư thế mờ ám chẳng khác gì những cặp đôi đang yêu nhau khiến Hellyne bất giác phải nhíu mày. Cô toan đưa tay đẩy hắn ra thì âm giọng mờ đục như trong giấc mộng khi ấy bỗng vang lên:
- Có lẽ vì ta không phải là con người đấy, Hellyne ạ! Cô vẫn không quên chứ? Món quà mà vị cứu tinh này ban tặng cho cô?
Khoảnh khắc ấy tựa như vỡ ra trong tiềm thức của Hellyne khiến cô nhận thức được một sự thật rằng, mọi chuyện từ đầu đến giờ hầu như đều là sự sắp xếp của hắn.
Và dĩ nhiên là cả cuộc hôn ước khó tin này nữa. Làm sao mà phụ hoàng mẫu hậu lại có thể quan tâm đến cô như vậy được, hóa ra là nguyên căn ở hắn cả!
- Đã vậy ngươi còn tò mò gì ở con mắt này của ta nữa? Chính ngươi đã ban nó cho ta mà phải không.
- Không, ngược lại chứ. Vì ta là kẻ đã đưa nó cho cô, vậy thì ta cũng nên xem thử cô đã "nuôi dưỡng" nó tốt đến đâu rồi, đúng không?
- Không, đó là những câu hỏi cần thiết.
Ravel không nhịn được nữa. Hắn ngẩng đầu lên cười một cách man rợ, điệu bộ trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt trông có vẻ hiền lành kia. Đôi mắt hắn lấp dưới chiếc mũ vành phớt dường như ẩn chứa một niềm vui thích không thể tả. Rồi hắn ngừng cười, ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt của Hellyne. Khóe môi hắn khẽ nhếch:
- Vậy được, ta sẽ trả lời những câu hỏi ngu ngốc đó của cô. Đổi lại...
Ravel thình lình áp tới, ép Hellyne vào sát thành ban công. Bàn tay hắn đưa lên, vuốt nhẹ chiếc băng bịt mắt trái của cô. Hellyne chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt cô vẫn vô thần như trước. Chỉ là ở khoảng cách chỉ mấy centimet thế này, Ravel lại dường như nhìn rõ trong con mắt phải đen sẫm của cô, một tia thù hằn chán ghét rõ ràng đối với hắn.
Hắn cười thầm, âm giọng nhả ra, phả vào mặt Hellyne những hơi thở nóng bỏng như thiêu đốt từng ruột gan:
- Cô phải cho ta xem cô có gì sau chiếc băng bịt mặt này.
Thế nhưng Hellyne vẫn không tỏ vẻ gì là sợ sệt hay ngạc nhiên. Cô vẫn giữ nét cười điềm đạm như trước, chỉ là khóe môi có chút cứng đờ, âm thanh nói ra còn có phần lạnh nhạt hơn trước:
- Được thôi.
Có lẽ cuộc sống trước giờ của Hellyne quá đỗi nhàm chán và tẻ nhạt, cô chỉ quanh đi quẩn lại trong gian phòng nhỏ hẹp của mình, nói vài ba câu với Felur với một vài người hầu khác. Còn lại hầu như Hellyne chẳng làm gì nữa. Quãng thời gian đó dường như là một chuỗi trống rỗng đối với cô. Hellyne chẳng có nhận thức gì về sự tồn tại của bản thân. Cô chỉ như một cái máy được hoạt động theo lập trình, ngày qua ngày là một chuỗi không gian và thời gian lặp lại đến vô tận.
Cuộc sống khi ấy không hề có một điểm nhấn nào cả.
Cho tới buổi trưa hôm ấy, khi cô đang chìm vào giấc ngủ như mọi khi, một giấc mộng kì lạ kéo đến.
Ở nơi mà mọi thứ đều trắng xóa không một tì vết, một người bỗng bước ra từ hư vô. Cả cơ thể người đó chìm trong ngọn lửa đen cuồn cuộn, nổi bật trong cái không gian trắng đến mù lòa này. Khuôn mặt người đó như được vẽ nên từ sương khói, mong manh mờ ảo đến lạ. Chỉ có đôi mắt sáng rực ánh vàng kim giữa khuôn mặt ấy thu hút sự chú ý của Hellyne. Cô như bị hút vào hai con ngươi lấp lánh như hai vì sao ấy. Bên tai bỗng dưng vang lên những âm thanh mờ đục chẳng rõ, vậy mà Hellyne lại nghe không sót một từ nào:
- Ngươi hãy nhớ cho kĩ khuôn mặt vị cứu tinh của ngươi...
Cả không gian trong khoảnh khắc ấy bỗng vỡ vụn như bị ai đó dùng búa đập vào. Hellyne chỉ thấy đầu cô đau như muốn nức toạc ra. Cô giật mình tình dậy. Phản vào mắt vẫn là gian phòng quen thuộc như mọi khi, chỉ là khi cô nhìn ra khung cửa sổ, Hellyne lại dường như không tin được vào mắt mình.
Mọi không gian đều chìm trong một lớp màu đỏ mờ ảo, chỗ đậm chỗ nhạt. Thậm chí Hellyne còn không thể nhìn rõ mọi thứ như trước được nữa.
Tất cả những gì cô thấy ngoài gian phòng của mình là một màu đỏ như muốn lấp đầy cả thế giới này. Mọi sự dối trá, ác độc, ghê tởm cùng những thứ cảm xúc tiêu cực khác như hóa thành màu sắc hiện rõ trước mặt cô.
Tấm màn đỏ ghê rợn ấy như phơi bày ra trước mặt Hellyne một sự thật tàn nhẫn rằng, thế giới này không còn nơi nào yên bình được nữa.
Phải, đó chính là Độc Linh. Con mắt cho ta nhìn thấy mặt trái của thế giới này. Con mắt che lấp đi sự xinh đẹp thanh tịnh của vạn vật.
Hellyne giờ đây chỉ có thể thấy được sự giả dối và tàn ác của mọi người.
Đây là món quà của vị cứu tinh trong giấc mộng kia đã ban cho Hellyne ư? Và khuôn mặt của hắn, khuôn mặt mông lung chẳng rõ ràng ngoài đôi mắt lấp lánh ấy, tại sao giờ phút này lại hiện rõ mồn một ra trước mặt cô như vậy? Nó hòa làm một với khuôn mặt của kẻ trước mặt cô và trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Như thể đây là sự trêu ngươi đầy bi hài mà ông trời đã dành cho cô!
Trông kìa, đôi mắt dài sáng quắc bởi thứ màu vàng kim kì lạ kia lại lần nữa hiện lên, chân thật hơn bao giờ hết trước mặt cô. Khuôn mặt chẳng còn mờ ảo như trước mà nét nào nét nấy đều sắc xảo như tượng thạch. Đôi môi hờ hững vẽ nên một đường cong dụ hoặc mà càng nhìn lại càng khiến người khác tim đập chân run.
Hắn, Ravel Fer Leinoser, chính là kẻ trong giấc mộng đó. Một kẻ trong tầm thức của Hellyne, đã vượt xa khái niệm của con người. Từ vẻ ngoài cho đến tính cách ngông cuồng của hắn tạo cho Hellyne một cảm giác rằng, chẳng có kẻ nào trên đời này có thể giả mạo được nữa.
Và bỗng dưng, Hellyne cảm thấy một nỗi kinh sợ đang âm thầm len lỏi trong từng tế bào của cơ thể mình. Cô tự động nhích người ra khỏi tầm mắt của hắn. Vậy mà hắn lại lập tức cúi sát vào người cô. Âm giọng hờ hững lướt qua tai Hellyne.
- Còn vì sao tay ta lại lạnh ư?
Hellyne chợt thoáng thấy một tia lạnh buốt lướt qua mình. Bàn tay của hắn đang khẽ vuốt ve từng lọn tóc của cô. Hellyne lập tức cảm thấy một cảm giác gai gai nổi lên ở toàn thân mà cô chưa từng trải qua trước đó. Cái khoảng cách quá mức gần gũi này, cái cách cư xử thân mật không bình thường ấy khiến cô chỉ muốn nhanh chóng đẩy hắn ra khỏi người mình.
Ravel dường như cảm nhận được sự chán ghét này của Hellyne. Nhưng hắn không hề có ý định thả cô ra. Trái lại hắn còn cúi xuống gần cô hơn, đôi môi như có như không lướt qua vành tai cô, bàn tay hắn đưa lên, hờ hững chạm vào chiếc cổ trắng ngần kia. Tư thế mờ ám chẳng khác gì những cặp đôi đang yêu nhau khiến Hellyne bất giác phải nhíu mày. Cô toan đưa tay đẩy hắn ra thì âm giọng mờ đục như trong giấc mộng khi ấy bỗng vang lên:
- Có lẽ vì ta không phải là con người đấy, Hellyne ạ! Cô vẫn không quên chứ? Món quà mà vị cứu tinh này ban tặng cho cô?
Khoảnh khắc ấy tựa như vỡ ra trong tiềm thức của Hellyne khiến cô nhận thức được một sự thật rằng, mọi chuyện từ đầu đến giờ hầu như đều là sự sắp xếp của hắn.
Và dĩ nhiên là cả cuộc hôn ước khó tin này nữa. Làm sao mà phụ hoàng mẫu hậu lại có thể quan tâm đến cô như vậy được, hóa ra là nguyên căn ở hắn cả!
- Đã vậy ngươi còn tò mò gì ở con mắt này của ta nữa? Chính ngươi đã ban nó cho ta mà phải không.
- Không, ngược lại chứ. Vì ta là kẻ đã đưa nó cho cô, vậy thì ta cũng nên xem thử cô đã "nuôi dưỡng" nó tốt đến đâu rồi, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.