Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Chương 104: Chương 68.2

Phong Hà Du Nguyệt

10/03/2017

Võ La chưa kịp giữ nàng lại, bị tình huống đột ngột như vậy dọa sợ : "Mộ Mộ tỷ, Mộ Mộ tỷ!"

Một bên nói một bên vươn tay muốn cứu nàng, tiếc rằng Tần Mộ Mộ cách nàng có chút xa, mà nàng lại không dám đứng dậy, trong lúc nhất thời hoảng sợ không biết nên làm như thế nào cho đúng.

Tần Mộ Mộ uống vài hớp nước, ở trong nước không ngừng giãy dụa: "Cứu mạng, cứu ta..."

Võ La cùng nha hoàn chống thuyền đều không biết bơi, nha hoàn kia vội đem gậy tre thò đến trước mặt nàng, sốt ruột nói: "Tần cô nương nhanh túm lấy gậy trúc!"

Nhưng là Tần Mộ Mộ ở trong nước ngụp lặn hai lần, dần dần không còn khí lực, sắp chìm xuống đáy hồ.

Một bên khác Đào Cẩn nhìn đến ngây ngốc, không biết đây là đang xảy ra chuyện gì, đang tốt đẹp tại sao lại rơi xuống nước?

Giang Hành thu hồi gậy trúc, cởi ngoại bào đưa cho Đào Cẩn: "Ta đi cứu nàng."

Đào Cẩn còn chưa lên tiếng, hắn đã nhảy vào trong nước.

Trong số mọi người ở đây chỉ có hắn biết bơi, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, cũng không thể trơ mắt đứng nhìn nàng chết chìm. Giang Hành lặn xuống dưới nước, tìm tới vị trí của Tần Mộ Mộ, một tay đỡ nàng một tay vẩy nước mang theo nàng trồi lên mặt nước, Tần Mộ Mộ dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, chặt chẽ bám vào người Giang Hành.

Cũng may chỗ nàng ra rơi xuống nước cũng cách bờ không xa, Giang Hành trực tiếp đem nàng ra ôm lên bờ hồ, đặt nằm xuống trên mặt đất.

Tần Mộ Mộ uống không ít nước nên sắc mặt tái nhợt, suy yếu mở mắt ra nói: "Đa tạ Ngụy vương..."

Võ La để thuyền dừng sát ở bờ, nàng thật nhanh chạy tới: "Mộ Mộ tỷ, tỷ không sao chứ?"Các cô nương khác nghe được động tĩnh phía bên này cũng đều vây quanh lại, nhìn thấy Ngụy vương cùng Tần Mộ Mộ cả người ướt nhẹp ngồi ở trên bờ, đại để cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Nha hoàn của Tần Mộ Mộ cởi quần áo khoác lên trên người nàng, nhún người hành lễ cảm tạ Giang Hành: "Đa tạ Ngụy vương đã cứu mạng tiểu thư của nô tỳ."

Giang Hành vặn vặn nước quần áo, đầu cũng không quay lại nói: "Tiện tay chi lao, không cần để ở trong lòng."

Tuy là nói thế, nhưng Tần Mộ Mộ há có thể không cảm tạ hắn. Đang muốn mở miệng nhưng lại liên tục ho khan vài tiếng, để tránh cho nàng vì rơi xuống nước mà bị bệnh, Giang Hành sai người dẫn nàng đi vào phòng đổi xiêm y, thuận đường thỉnh đại phu trong phủ chẩn đoán cho nàng một phen, nhìn xem có bị để lại di chứng gì hay không.

Sau khi đám người rời đi, Đào Cẩn mới từ trên chiếc thuyền bên kia đi xuống, đem quần áo của hắn đưa trả lại cho hắn, cười nói: "Chúc mừng Ngụy vương cữu cữu đã anh hùng cứu mĩ nhân."

Mày Giang Hành hơi nhíu, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Đào Cẩn không để ý đến hắn, khoanh tay khoan khoái đi vòng qua bên cạnh hắn, "Ta đi nhìn xem Tần cô nương thế nào, ta thấy nàng rơi xuống nước thật là đúng lúc, nếu không phải Ngụy vương cữu cữu ở đó, chỉ sợ sớm đã khó giữ được tính mạng."

Giang Hành quay người, hé miệng muốn gọi tên của nàng, nhưng thủy chung vẫn không lên tiếng.

Hắn định giải thích cùng nàng gì đó, nhưng lại cảm thấy không ổn.

Nàng gọi hắn một tiếng Ngụy vương cữu cữu, như vậy đã đem hắn trở thành cữu cữu, hắn cùng nàng giải thích này đó, chẳng lẽ không phải giấu đầu hở đuôi sao?

*

Tần Trung Nhân sau khi biết được tin tức nữ nhi rơi xuống nước, vội vàng đi từ tiệc rượu ở tiền viện đến, hoảng hốt khẩn khẩn trương trương đuổi tới hậu viện.

Hiện nay Tần Mộ Mộ đang nằm tại khách phòng ở Thảo Huyên viện, đại phu cũng đã đến xem rồi, cũng không có gì trở ngại, chỉ là bị kinh hách, hơn nữa có chút bị nhiễm gió lạnh một chút, chỉ cần điều dưỡng hai ngày liền không có gì đáng ngại.

Khi đứng ở ngoài viện Tần Trung Nhân biết được tiểu nữ là được Giang Hành cứu, liền nói cảm tạ không ngừng: "Hôm nay nếu như không có Ngụy vương ở đây, hậu quả thật là không thể tưởng tượng nổi... ân tình của Ngụy vương, hạ quan cùng tiểu nữ sẽ khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không dám quên."



Giang Hành có chút không yên lòng, "Tần tri phủ không cần phải khách khí."

Vừa rồi Đào Cẩn có đến một chuyến, thấy Tần Mộ Mộ không có vấn đề gì, liền cùng Bạch Nhụy trở về đình Bát Giác ở Phù Dung viên, nơi đó còn có mấy vị cô nương khác, trước hết nàng phải tiễn các nàng.

Tần Trung Nhân một mặt nói cảm tạ một mặt than thở, "Đều là do bình thường hạ quan quản giáo không nghiêm, làm cho nàng làm việc liều lĩnh như vậy... Ngài nói xem lúc này là thời điểm nào mà nó muốn đi hái đài sen gì đó kia."

Giang Hành nhìn hắn một cái, "Quảng Linh quận chúa muốn đi, các nàng chỉ là muốn tham gia náo nhiệt."

Trong giọng nói không hề dấu diếm ý che chở.

Tần Trung Nhân nhất thời nghẹn họng, không còn lời nào để nói. Cũng may nha hoàn ở trong phòng đi ra truyền lời, "Lúc này tiểu thư đã khá hơn rất nhiều, lão gia có thể vào thăm."

Tần Trung Nhân lộ ra vẻ mặt vui vẻ, đi về phía trước hai bước, quay đầu gọi Giang Hành lại: "Ngụy vương là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ, không bằng đi chung cùng hạ quan vào đi? Để cho tiểu nữ có cơ hội chính miệng nói cảm tạ với ngài."

Giang Hành cự tuyệt, "Không cần, tiền viện còn có việc, bản vương đi trước một bước. Tần cô nương nếu có chỗ nào không thoải mái, có thể để cho nàng ở lại quý phủ một lúc, đến chạng vạng hãy rời đi."

Nói xong không để ý Tần Trung Nhân có ý giữ lại, quay người đi ra Thảo Huyên viện.

*

Tân khách ở tiền viện không biết tình huống ở hậu viện, nhìn thấy Giang Hành trở về, không biết trong khoảng thời gian này hắn đã đi đâu, nên ào ào nâng chén muốn kính hắn.

Giang Hành chỉ đáp lại vài, còn đâu vẫn lấy trà thay rượu.

Thấy sắc trời không còn sớm, mọi người cũng hết hứng thú uống rượu liềnđặt chén rượu xuống, mọi người lần lượt chào từ biệt Giang Hành để hồi phủ. Giang Hành để cho hạ nhân đưa bọn họ lần lượt rời khỏi phủ, tiễn mọi người đi xong, mới nhớ tới Tần Trung Nhân, liền tìm hạ nhân hỏi: "Tần tri phủ rời đi chưa?"

Hạ nhân nói: "Dạ vẫn chưa rời đi hiện vẫn ở lại trong viện Thảo Huyên."

Giang Hành không thể không đi qua nhìn một cái, Tần Trung Nhân kia vẫn đang canh giữ ở đầu giường của Tần Mộ Mộ, nói với nàng gì đó. Tần Mộ Mộ cúi mắt, trong tay nâng cốc trà lại không uống.

Nàng dư quang thoáng nhìn thấy Giang Hành tiến vào, vừa kinh ngạc lại khó tránh khỏi cảm thấy kinh hỉ: "Ngụy, Ngụy vương."

Giang Hành gật đầu, "Tần cô nương cảm giác thế nào?"

Hai gò má Tần Mộ Mộ đỏ hồng, khẽ giọng trả lời: "Đã khỏe hơn nhiều, đa tạ Ngụy vương quan tâm."

Tần Trung Nhân nghe thấy giọng nói hắn, vội vàng xoay người lại kêu một tiếng Ngụy vương, thái độ cung kính.

Trên mặt hắn không có biểu tình gì, trực tiếp nói với Tần Trung Nhân: "Bản vương đã cho người chuẩn bị xong xe ngựa, nếu lệnh ái vô sự, thì có thể trực tiếp ngồi xe ngựa hồi phủ."

Tần Trung Nhân luôn miệng nói: "Ngụy vương đã suy tính chu đáo như thế, làm lệnh quan vô cùng cảm kích. Nhưng... Có một việc hạ quan không biết có nên nói không."

Giang Hành nhướn mắt.

Hắn lo sợ liếc mắt nhìn Giang Hành, thấp giọng nói: "Nguyên bản là Ngụy vương cứu tiểu nữ, hạ quan nên đầy lòng cảm kích mới đúng. Nhưng mà hôm nay sự việc bị nhiều người như vậy nhìn thấy, tiểu nữ bị ngài ôm lên bên bờ... Nếu là truyền ra ngoài, chỉ sợ danh dự của đời này của tiểu nữ cũng hoàn toàn bị hủy hoại. Hạ quan nói như vậy, khẩn cầu Ngụy vương không nên cảm thấy hạ quan được một tấc lại muốn tiến một thước..."

Giang Hành nhíu nhíu mày, nhìn về phía Tần Mộ Mộ trên giường, khuôn mặt nàng đang đỏ bừng, cúi thấp đầu không dám nhìn hắn.

*

Sau khi tiễn một đám nữ quyến xong, Đào Cẩn có thể tính là buông lỏng được một hơi, chuẩn bị hồi Đỗ Hoành Uyển nghỉ ngơi.



Nàng nói với Bạch Nhụy nói: "Ta muốn uống canh hạt sen, nước canh phải được nấu trong veo, ta còn muốn để thêm một khối băng."

Bạch Nhụy cười xác nhận, "Nô tỳ liền trở về nấu ngay."

Vừa trở lại Đỗ Hoành Uyển, Hàn Quang liền hấp tấp đi tới nàng trước mặt, "Tiểu thư, tiểu thư, quả thực đã bị ngài đoán trúng !"

Đào Cẩn dừng bước lại, lúc này liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Nàng không yên lòng Tần Mộ Mộ, luôn cảm thấy nàng còn có âm mưu gì đó, thấy nàng được sắp xếp nghỉ ngơi tại Thảo Huyên viện thì Đào Cẩn liền sai Hàn Quang ở lại nơi đó hầu hạ. Thuận đường nghe ngóng một chút động tĩnh của nàng, để tùy thời có thể hồi báo cho nàng.

Hàn Quang đem đối thoại của Tần Trung Nhân cùng Giang Hành từ đầu tới cuối nói lại một lần, tức giận nói: "Cái người nữ nhân này thật không biết phân biệt nặng nhẹ, Ngụy vương cứu nàng coi như xong, thế nhưng còn muốn tiến vào của Ngụy vương phủ!"

Đào Cẩn nghe xong không lên tiếng, nàng nghĩ kiếp trước có phải Tần Mộ Mộ có phải là cũng dùng loại thủ đoạn này để cho Giang Hành cưới nàng? Nếu như là như vậy thì Giang Hành cũng thật quá ngu ngốc, thế nhưng lại thoải mái đáp ứng bọn họ như vậy.

Đáng tiếc không thể hiểu hết.

Đào Cẩn thuận miệng hỏi: "Ngụy vương đâu?"

Hàn Quang nói: "Ngài đang ở tại Chính Đường."

Phỏng chừng là đang tự hỏi lại cuộc đời đi, Đào Cẩn không phải không có ý chế nhạo, cứu người còn cứu ra một cái phiền toái lớn, không biết hắn có nghĩ tới cái hậu quả này không.

*

Cho đến thời gian dùng cơm chiều, Giang Hành cũng giống như mọi khi gọi nàng đến Chính Đường dùng bữa.

Đào Cẩn ngồi xuống đối diện hắn, cũng không vội hạ đũa, chống cằm quan sát hắn trong chốc lát, bên môi vẫn mang nụ cười mỉm.

Giang Hành buông đũa, "Không ăn cơm còn nhìn cái gì?"

Nàng cố ý hỏi: "Ngụy vương cữu cữu hôm nay cứu được mĩ nhân, nên có cảm tưởng gì?"

Giang Hành liếc nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.

Nàng thở dài một hơi, giơ đũa lên gắp một miếng rau xanh, "Ta còn tưởng rằng ngài cứu Tần cô nương, sẽ có phụ trách đối nàng, chung quy ngài cũng đã sờ qua lại ôm qua người ta rồi."

Những lời này không thể nghi ngờ đã chọc trúng chỗ đau cùa Giang Hành, động tác hắn chậm lại, mặt không chút thay đổi nói: "Tần tri phủ quả thật là có ý này."

Nghe vậy Đào Cẩn kéo dài giọng nga một tiếng, "Vậy ngài thật sự muốn cưới nàng ta?"

Giang Hành dứt khoát không ăn cơm nữa, nghiêm túc trả lời vấn đề tiểu bất điểm hỏi.

Nhớ tới cảnh tượng lúc buổi chiều Tần Trung Nhân nói với hắn, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút hả hê, bỗng nhiên có ý hỏi nàng một vấn đề, "Nếu là ta thật sự muốn cưới nàng thì sao?"

Đào Cẩn ngô một tiếng, cau mày suy tư: "Dù sao việc này cùng ta cũng không có quan hệ gì, ta chỉ là không thích nàng mà thôi. Nếu như Ngụy vương cữu cữu nhất định muốn cưới, ta cũng không tư cách ngăn trở." Vừa dứt lời một cái liền chống cằm nhớ tới một chuyện khác, "Nhưng ta còn phải nói trước một tiếng với Hoàng Hậu nương nương, để cho người không cần tiếp tục bận tâm đến hôn sự của cữu cữu nữa."

Nói xong một hồi lâu, Giang Hành cũng không có phản ứng gì.

Nàng nâng mắt, Giang Hành vẫn không nhúc nhích, đôi mắt tối đen vẫn chăm chăm nhìn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook