Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Chương 103: cứu mĩ nhân

Phong Hà Du Nguyệt

10/03/2017

Kèm theo một tiếng này thân ảnh nho nhã của nàng cũng đi đến.

Đến gần Đào Cẩn giống như giờ mới nhìn thấy người kia do bị cây liễu ngăn cản tầm nhìn, kinh ngạc che lại cánh môi phấn hồng: "Tần cô nương tại sao cũng ở đây?"

Tần Mộ Mộ làm sao có thể ngờ giữa đường lại có một Trình Giảo Kim đến phá rối, nàng với nói được một nửa với Giang Hành, nên nhất thời vừa xấu hổ lại quẫn bách. Tâm tư nàng không thuần khiết, nên bị người khác bắt tại trận trong lòng khó tránh khỏi có chút vì thẹn quá mà thành giận. Nhưng mà đối phương lại là quận chúa nàng không thể biểu hiện quá rõ rệt, liền mím môi gằn giọng nói: "Vừa rồi ta đến muộn, nên muốn đến đây đi dạo một chút, không ngờ thấy phụ thân cùng Ngụy vương cũng ở đây."

Nói xong liền liếc về phía xa, chính là chỗ Tần Trung Nhân đang đứng.

Đào Cẩn kéo dài thanh âm ồ lên một tiếng, giống như vừa hiểu ra lại vừa giống như có thâm ý khác, "Người Tần cô nương gặp đầu tiên lại là Ngụy vương cữu cữu, thật đúng là khéo đó!"

Những lời này vừa vặn ứng với câu người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Tần Mộ Mộ chột dạ, chỉ đành tương kế tựu kế xấu hổ cúi thấp đầu xem như là chấp nhận.

Giang Hành nhìn bộ dáng tiểu bất điểm giương cung bạt kiếm, đôi mắt đen nhánh thâm thúy cúng tràn đầy ý cười, "Khiếu Khiếu, ngươi vừa nói định làm gì?"

Hắn vừa rồi uống rượu hơn nhiều, nên đi hậu viện hóng gió cho tỉnh táo một chút, trùng hợp lại gặp Tần Trung Nhân cùng lúc đi ra. Tần Trung Nhân nói muốn nhìn xem phong cảnh ở đình giữa hồ, vì thế Giang Hành liền dẫn hắn đến đây, đứng được một lúc đang chuẩn bị đi trở về, lúc đi đến bờ hồ liền thấy Tần Mộ Mộ đi tới.

Tần Mộ Mộ đang muốn hỏi hắn lá trà lần trước uống ngon không, kỳ thật đó không phải là ca ca của nàng đưa tới, là nàng đích thân đưa đến. Nàng không biết Giang Hành đã sớm biết chuyện này, nên không có bao nhiêu hảo cảm đối với nàng, nhưng vì lễ tiết nên không thể không đứng nghe nàng nói cho xong chuyện, không ngờ còn chưa kịp mở miệng, tiểu bất điểm này đã giải vây cho hắn.

Đào Cẩn cuối cùng nhớ tới chính mình đã nói gì đó, nàng nói muốn hái đài sen, kỳ thật là do nhất thời hứng trí, nên thuận miệng bịa đặt chuyện để lấy cớ. Thời tiết đang nóng như vậy, nàng mới không định đi hái sen đâu.

Nhưng mà lời đã nói ra khỏi miệng nên không có cách nào thu hồi, nàng chỉ đành phải nhắm mắt nhắm mũi nói: "Ta định đi hái đài sen để lấy hạt sen ăn."

Giang Hành nghĩ nghĩ, việc này cũng không phải là không thể làm, "Vừa lúc đã qua buổi trưa, nhiệt độ cũng không nóng quá, nếu như nàng đã muốn hái liền sai nha hoàn trong phủ mang sào tới."

Đào Cẩn nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, "Ngụy vương cữu cữu không đi cùng ta sao?"

Giang Hành cười nói: "Tiền viện còn đang có một đám khách nhân chờ, bản vương không thể rời đi quá lâu."

Nghe vậy nàng lộ ra vẻ mặt thất vọng, rầu rĩ không vui : "A."

Biết rõ nàng là đang cố ý giận dỗi, Giang Hành vẫn nhịn không được mà mềm lòng, hắn đầu tiên là liếc nhìn Tần Mộ Mộ đang khó xử đứng một bên: "Việc vừa rồi Tần cô nương nói bản vương đã biết, vì danh dự của ngươi mà suy nghĩ, bản vương sẽ không đem việc này nói cho người ngoài biết, nhưng mong ngươi sau này chú ý nhiều một chút."

Ngôn Cật Tần Mộ Mộ sắc mặt trắng nhợt, tiếp lại đỏ rực vì xấu hổ, hai tay xoắn khăn lụa, "Ta..."

Giang Hành không tiếp tục nhìn nàng nữa, nói với Đào Cẩn đang muốn rời đi: "Thôi, bản vương đi cùng với ngươi."



Hắn vừa nói vừa an bài hạ nhân sau lưng, giao phó hắn đi làm mấy việc: "Ngươi đến tiền viện nói với quản sự một tiếng, bản vương một lúc lâu nữa mới trở về, để cho hắn tạm thời quản lý trật tự ở tiền viện. Nếu có sảy ra sai lầm gì, liền đến ven hồ sen ở hậu viện tìm bản vương."

Hạ nhân cung kính đáp lời liền trở về dàn xếp.

Đào Cẩn nghe được câu nói của hắn vừa rồi, nghiêng người hỏi: "Ngài là đang nói chuyện với ta sao?"

Trong mắt Giang Hành chợt lóe vẻ bất đắc dĩ, "Bằng không thì ta nói với ai?"

Trên mặt nàng lập tức tràn đầy ý cười, "Vậy ta lập tức để cho người chèo thuyền lại đây!"

Dứt lời biến mất như một làn khói chạy ra xa, chỉ lưu lại cho Giang Hành bóng lưng của nàng.

*

Các cô nương đang ở Bát Giác đình nghe thấy có thể đi hái đài sen, sắc mặt đều lộ ra vẻ vui mừng, một bộ dáng nóng lòng muốn thử. Dù sao hồ rất lớn, Đào Cẩn không có làm các nàng mất hứng, sau khi hỏi ý kiến của Giang Hành, liền đồng ý cho các nàng cứ hai người sẽ có một chiếc thuyền nhỏ, cùng một nha hoàn đi theo chống thuyền, cùng đến chỗ sâu ở hồ sen để hái đài sen.

Đào Cẩn thì lại do Giang Hành tự mình chèo thuyền, liền mang theo Bạch Nhụy, rời đi bờ hồ dần dần đi vào trong hồ sen.

Càng đi ra xa, lá sen càng thêm lớn và rậm rạp, thuyền nhỏ chậm rãi đi về phía trước lướt đi, hai bên đều là lá sen, còn có lác đác một vài nụ hoa chưa nở. Trên đầu Đào Cẩn mang đấu lạp, ở trên cổ buộc lại thành một cái kết, che khuất hơn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, mục đích là để ngăn cản ánh mặt trời gay gắt của buổi ban trưa.

Nàng nhìn đến thấy một cái đài sen rất lớn lại nhiều hại, vội vàng bảo Giang Hành dừng lại: "Ngụy vương cữu cữu khoan đã!"

Giang Hành chống gậy trúc, đứng ở đầu thuyền nhìn nàng.

Khuôn mặt tiểu bất điểm đầy hưng phấn, nghiêng người cố vươn đến bên cạnh đài sen, khổ nỗi chân tay nhỏ lại ngắn, vươn nửa ngày cũng không vươn tới nơi. Giang Hành lo lắng nàng sẽ rơi vào trong nước, nên bảo nàng đợi một chút nữa, chờ hắn chống thuyền tới gần lại hái.

Đào Cẩn đành phải tiếc nuối thu tay lại, đợi đến khi Giang Hành chống thuyền tới gần, không cần Đào Cẩn động thủ, hắn đã cúi người hái được, rất dễ dàng, hoàn toàn khác biệt so với bộ dáng lao lực vừa rồi của nàng. Hắn đưa tay đưa cho nàng, "Đây này."

...

Ai muốn hắn hái! Nàng muốn chính mình hái xuống có được không?

Đào Cẩn bị chọc tức, một điểm cảm giác thành tựu cũng không có, thật muốn đem đài sen trong tay ném lên trên người hắn: "Lần tới nếu Ngụy vương cữu cữu lại động thủ, ta sẽ không thèm để ý đến người nữa!"

Giang Hành bật cười, tiếp tục chống sào đi tiếp, "Bản vương là nhìn thấy ngươi hái quá vất vả, thế nên mới giúp ngươi một chút, ta làm sao biết ngươi lại không cảm kích như thế."

Đào Cẩn buồn bực bĩu bĩu môi, bóc đài sen ra để lộ ra hại sen trắng trắng mềm mềm bên trong, nàng cho một hại vào trong miệng, vừa dòn vừa ngọt. Nàng lại lột một hạt đưa cho Bạch Nhụy, "Cho ngươi."



Bạch Nhụy nói: "Đa tạ tiểu thư."

Ăn được 2, 3 hạt, Đào Cẩn mới nhớ tới phía trước còn có một cu ly đang đứng, nàng không thể đứng dậy, nên thò tay đưa cho hắn, "Ngụy vương cữu cữu có muốn ăn không? Hạt rất ngọt, a, là đài sen vừa rồi người hái."

Câu sau cùng kia là cố ý nói cho hắn nghe.

Không thể ngờ được tiểu cô nương này lại mang thù như thế, Giang Hành dừng lại ở trung tâm ao sen, nơi này đã cách bờ hồ rất xa, chung quanh không có những người khác, im lặng đến mức có thể nghe thấy âm thanh đập cánh của chuồn chuồn. Tay Giang Hành cầm gậy trúc nên không sạch sẽ, nên không đưa tay ra tiếp, mà cúi người liền cầm tay nàng đem hạt sen kia đưa vào miệng.

Đào Cẩn cứng đờ người, quên cả rụt tay về.

Một bên Bạch Nhụy không nhìn được cảnh này, liền quay đầu thở dài, Ngụy vương đây là đang trần trụi đùa giỡn tiểu thư nhà nàng đó.

Giang Hành nhìn nàng nói: "Quả thật là rất ngọt."

Đào Cẩn giật mình hồi thần, thẳng thắn: "Tại sao ngài không dùng tay nhận? Nếu như ngài lộn xộn, chiếc thuyền sẽ dễ lật."

Giang Hành dừng một chút, "Tay của ta bẩn."

Hóa ra là như vậy, Đào Cẩn đã hiểu, không truy cứu vấn đề này nữa, lại tiếp tục cúi đầu ăn hạt sen.

Tiểu bất điểm đích thực vẫn chưa thông suốt, chẳng lẽ hắn chỉ mới nói như vậy nàng liền dễ dàng tin tưởng? Giang Hành nhìn chằm chằm đỉnh đầu của nàng cả nửa ngày, không muốn để cho nàng ăn nữa, "Ngươi không phải là muốn hái đài sen sao? Chung quanh đây có rất nhiều, đợi trở về ăn tiếp cũng không muộn."

Đào Cẩn nhìn chung quanh một chút, quả nhiên có rất nhiều đài sen, nàng liền cùng Bạch Nhụy phân công hợp tác, một người hái bên trái một người hái bên phải, không bao lâu đã hái được hơn mười cái. Đào Cẩn sợ hái quá nhiều sẽ ăn không hết để lâu sẽ hư, đếm đếm lại sổ lượng đài sen liền bảo Bạch Nhụy dừng lại: "Được rồi được rồi, hái thêm nữa sẽ ăn không hết . Chúng ta đi về trước đi."

Bạch Nhụy dạ một tiếng, "Trở về nô tỳ sẽ nấu canh hạt sen canh cùng canh hạt sen ngân nhĩ canh cho tiểu thư."

Đào Cẩn nheo mắt cười, đỡ đấu lạp trên đỉnh đầu: "Được nha."

Giang Hành khởi động gậy trúc chuẩn bị men theo đường cũ đi vòng về, đi được một quãng, nhìn thấy cách đó không xa một cái thuyền nhỏ đang dừng, hai người Tần Mộ Mộ cùng Võ La đang ngồi ở trên đó. Các nàng cũng đã hái được không ít đài sen, Võ La nhìn thấy Đào Cẩn rất là vui vẻ: "Quận chúa, Ngụy vương, các người đang muốn trở về sao?"

Đào Cẩn gật đầu, "Đang chuẩn bị đi về đây."

Tần Mộ Mộ quay đầu nhìn về phía bọn họ, cười cười đang định chào hỏi, không ngờ thân thuyền không ổn định, thân mình lay động nghiêng ngả sắp ngã xuống nước.

Nàng kinh hô một tiếng, không đợi mấy người khác kịp phản ứng, đã bùm một tiếng rơi xuống hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook