Độc Phi Ở Trên Tà Vương Ở Dưới
Chương 439: Ngươi thích ta hơn một chút? (2)
Mục Đan Phong
12/07/2020
Nàng lười để ý tới hắn, đi kiểm tra Phong Triệu thú. Con thú kia bị trọng thương, quỳ sát ở nơi đó không đứng dậy được, nếu không nó sớm đã bỏ chạy.
Tư thế nằm sấp của nó có chút kỳ lạ, rõ ràng đã không chống đỡ được nữa, nhưng hai móng trước vẫn cố gắng chống đẩy, giống như sợ đè ép phải cái gì đó.
Cố Tích Cửu đi về phía gần nó, nó lập tức ngẩng đầu rống lên giận dữ một tiếng, giống như cảnh cáo.
Nhưng nó bị trọng thương, lực uy hiếp đã suy giảm đi rất nhiều.
Cố Tích Cửu nói: "Ta sẽ không thương tổn ngươi, chỉ muốn chữa thương cho ngươi." Nàng móc thuốc trị thương ra, có ý đưa về phía Phong Triệu.
Phong Triệu căn bản không hề cảm kích, ngẩng đầu ra hét lên một tiếng giận dữ, âm thanh vang lên có chút lúng túng.
"Chủ nhân, nó nói ngươi là cáo đến thăm gà, không có lòng tốt." Con ngao mở vỏ từ trong ống tay áo của Cố Tích Cửu, lười biếng phiên dịch.
Cố Tích Cửu xao động trong lòng, dùng một tay xách nó ra ngoài: "Ngươi hiểu thú ngữ? Ngươi hãy làm phiên dịch đi, nói với nó ta sẽ không thu nó làm tọa kỵ, sau khi chữa thương xong ta sẽ thả nó đi."
Con ngao rơi xuống mặt đất, khôi phục lại bằng cỡ một căn phòng nhỏ, nó đóng mở vỏ, chảy nước miếng nhìn nhìn Phong Triệu: "Chủ nhân, nó bị thương rất nặng, trong lúc nhất thời không thể khôi phục được. Nếu nó không biết tốt xấu như vậy, không bằng để ta ăn nó luôn đi. Thịt của nó rất ngon......"
Cố Tích Cửu đen mặt, giơ tay gõ con ngao một cái: "Ngươi dám ăn nó thử xem! Cẩn thận không ta sẽ hầm ngươi!"
Con ngao bất mãn: "Chủ nhân, ngươi bên nặng bên nhẹ......" Nó lẩm bẩm bên cạnh, sau đó phiên dịch, nói những lời vừa rồi của Cố Tích Cửu cho Phong Triệu nghe.
Đương nhiên nó cũng nói ra những gì mình nghĩ: "Ngươi là Phong Triệu đúng không? Chẳng phải ngươi chạy rất nhanh hay sao, so với ta ngươi còn kém xa! Chủ nhân vừa mới thu nhân ta, sao có thể sẽ coi trọng ngươi? Nàng thật sự chỉ có lòng tốt chữa thương cho ngươi mà thôi. Ngươi còn ngang ngạnh không biết cảm kích! Nếu nàng thật sự có ý đồ gì với ngươi, với tình trạng hiện tại của ngươi liệu có trốn được không? Ngay cả điểm này ngươi cũng nghĩ không rõ, Phong Triệu ngươi có phải là đồ ngốc hay không?"
Những lời này này cuối đã đánh trúng điểm yếu của Phong Triệu, khiến Phong Triệu hoàn toàn dỡ xuống phòng bị, vì thế nó gật gật đầu với Cố Tích Cửu.
Cố Tích Cửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên có thú làm phiên dịch ở giữa sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Xem ra nàng thu nhận con ngao này vẫn có chỗ hữu dụng, không đơn thuần chỉ là đồ tham ăn.
Trên người Phong Triệu có rất nhiều vết thương, có một số vết thương cần phải khâu lại.
Lần này Cố Tích Cửu tiến vào rừng rậm hắc ám, trên người mang theo rất đầy đủ thuốc trị thương băng vải, thậm chí nàng còn mang theo cả ngân châm dùng để giải phẫu. Nàng ngồi ở bên cạnh Phong Triệu, nhanh chóng xử lý vết thương cho nó......
Tư Thẩm đứng ở nơi đó nhìn nàng một lát, sau đó đi tới giúp nàng, nhẹ nhàng cười nói: "A Sanh, thì ra ngươi còn là một vị cô nương có thiện tâm như thế."
Cố Tích Cửu hơi mím môi lại, không nói gì.
Mặc dù ngày thường nàng thiện ác phân minh, nhưng không thích xen vào việc người khác.
Lần này nàng sở dĩ ra tay, chỉ vì nàng cảm thấy vừa mắt Phong Triệu mà không rõ lý do......
Hơn nữa, loại thú này uy vũ không chịu khuất phục như thế, cũng khiến nàng ngưỡng mộ, có thể cứu tất nhiên sẽ cứu.
Phong Triệu cũng cảm ứng được ý tốt của nàng, cuối cùng buông lỏng tâm đề phòng với nàng, mặc kệ nàng bôi thuốc trị thương, thậm chí trát ngân châm ở trên người mình......
Tuy nhiên, nó vẫn luôn cố ý che chở chỗ nào đó ở trước ngực, không cho nàng đụng vào.
Nơi đó không bị thương, vì thế Cố Tích Cửu cũng không chú ý tới. Cho đến khi nơi đó bỗng nhiên nứt ra một cái miệng, lúc này nàng mới lắp bắp kinh hãi, không nhịn được nhìn kỹ hơn một chút.
Tư thế nằm sấp của nó có chút kỳ lạ, rõ ràng đã không chống đỡ được nữa, nhưng hai móng trước vẫn cố gắng chống đẩy, giống như sợ đè ép phải cái gì đó.
Cố Tích Cửu đi về phía gần nó, nó lập tức ngẩng đầu rống lên giận dữ một tiếng, giống như cảnh cáo.
Nhưng nó bị trọng thương, lực uy hiếp đã suy giảm đi rất nhiều.
Cố Tích Cửu nói: "Ta sẽ không thương tổn ngươi, chỉ muốn chữa thương cho ngươi." Nàng móc thuốc trị thương ra, có ý đưa về phía Phong Triệu.
Phong Triệu căn bản không hề cảm kích, ngẩng đầu ra hét lên một tiếng giận dữ, âm thanh vang lên có chút lúng túng.
"Chủ nhân, nó nói ngươi là cáo đến thăm gà, không có lòng tốt." Con ngao mở vỏ từ trong ống tay áo của Cố Tích Cửu, lười biếng phiên dịch.
Cố Tích Cửu xao động trong lòng, dùng một tay xách nó ra ngoài: "Ngươi hiểu thú ngữ? Ngươi hãy làm phiên dịch đi, nói với nó ta sẽ không thu nó làm tọa kỵ, sau khi chữa thương xong ta sẽ thả nó đi."
Con ngao rơi xuống mặt đất, khôi phục lại bằng cỡ một căn phòng nhỏ, nó đóng mở vỏ, chảy nước miếng nhìn nhìn Phong Triệu: "Chủ nhân, nó bị thương rất nặng, trong lúc nhất thời không thể khôi phục được. Nếu nó không biết tốt xấu như vậy, không bằng để ta ăn nó luôn đi. Thịt của nó rất ngon......"
Cố Tích Cửu đen mặt, giơ tay gõ con ngao một cái: "Ngươi dám ăn nó thử xem! Cẩn thận không ta sẽ hầm ngươi!"
Con ngao bất mãn: "Chủ nhân, ngươi bên nặng bên nhẹ......" Nó lẩm bẩm bên cạnh, sau đó phiên dịch, nói những lời vừa rồi của Cố Tích Cửu cho Phong Triệu nghe.
Đương nhiên nó cũng nói ra những gì mình nghĩ: "Ngươi là Phong Triệu đúng không? Chẳng phải ngươi chạy rất nhanh hay sao, so với ta ngươi còn kém xa! Chủ nhân vừa mới thu nhân ta, sao có thể sẽ coi trọng ngươi? Nàng thật sự chỉ có lòng tốt chữa thương cho ngươi mà thôi. Ngươi còn ngang ngạnh không biết cảm kích! Nếu nàng thật sự có ý đồ gì với ngươi, với tình trạng hiện tại của ngươi liệu có trốn được không? Ngay cả điểm này ngươi cũng nghĩ không rõ, Phong Triệu ngươi có phải là đồ ngốc hay không?"
Những lời này này cuối đã đánh trúng điểm yếu của Phong Triệu, khiến Phong Triệu hoàn toàn dỡ xuống phòng bị, vì thế nó gật gật đầu với Cố Tích Cửu.
Cố Tích Cửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên có thú làm phiên dịch ở giữa sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Xem ra nàng thu nhận con ngao này vẫn có chỗ hữu dụng, không đơn thuần chỉ là đồ tham ăn.
Trên người Phong Triệu có rất nhiều vết thương, có một số vết thương cần phải khâu lại.
Lần này Cố Tích Cửu tiến vào rừng rậm hắc ám, trên người mang theo rất đầy đủ thuốc trị thương băng vải, thậm chí nàng còn mang theo cả ngân châm dùng để giải phẫu. Nàng ngồi ở bên cạnh Phong Triệu, nhanh chóng xử lý vết thương cho nó......
Tư Thẩm đứng ở nơi đó nhìn nàng một lát, sau đó đi tới giúp nàng, nhẹ nhàng cười nói: "A Sanh, thì ra ngươi còn là một vị cô nương có thiện tâm như thế."
Cố Tích Cửu hơi mím môi lại, không nói gì.
Mặc dù ngày thường nàng thiện ác phân minh, nhưng không thích xen vào việc người khác.
Lần này nàng sở dĩ ra tay, chỉ vì nàng cảm thấy vừa mắt Phong Triệu mà không rõ lý do......
Hơn nữa, loại thú này uy vũ không chịu khuất phục như thế, cũng khiến nàng ngưỡng mộ, có thể cứu tất nhiên sẽ cứu.
Phong Triệu cũng cảm ứng được ý tốt của nàng, cuối cùng buông lỏng tâm đề phòng với nàng, mặc kệ nàng bôi thuốc trị thương, thậm chí trát ngân châm ở trên người mình......
Tuy nhiên, nó vẫn luôn cố ý che chở chỗ nào đó ở trước ngực, không cho nàng đụng vào.
Nơi đó không bị thương, vì thế Cố Tích Cửu cũng không chú ý tới. Cho đến khi nơi đó bỗng nhiên nứt ra một cái miệng, lúc này nàng mới lắp bắp kinh hãi, không nhịn được nhìn kỹ hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.