Chương 14: Người chết đầu tiên.
IRYS
20/02/2016
- Những người trong hoàng tộc, ta đều không bỏ qua.
Diệp Tiêu Linh siết chặt tay, máu từ da thịt nàng chảy xuống nền đất.
Những cây cỏ dưới đất bị nhiễm phải máu của nàng liền héo úa đi.
- Máu của ta có thể giết người, nhưng cũng có thể cứu người.
Mái tóc của Diệp Tiêu Linh để nhiều năm cũng dài qua hông.
Ngẫm nghĩ, nếu để mái tóc đỏ và đôi mắt đỏ như thế này, bọn người đó nhất định sẽ nhận ra, nên cách tốt nhất là thay đổi màu tóc.
Diệp Tiêu Linh thay đổi màu tóc của mình, khi thay đổi nàng có sự phân vân trong việc chọn màu, nhớ tới Dương, nàng quyết định thay đổi mái tóc và màu mắt thành một màu xanh.
Theo như địa hình của đất nước này, những người ở đây, kể cả hoàng cung đều sử dụng nước từ nguồn của một con sông, chạy qua lãnh thổ.
Quyết định, Diệp Tiêu Linh đi đến chỗ của con sông đó, nàng đi đến thượng nguồn của con sông, trên tay cầm một lọ thuốc độc màu xanh dương lấp lánh, nàng đổ thuốc xuống sông.
Hạ độc cả con sông, đồng nghĩa với việc hại chết tất cả những người ở đất nước này.
Nhưng có hại hết những người ở đất nước này, Diệp Tiêu Linh cũng không quan tâm, cũng không hề thấy tội nghiệp cho họ, mà cảm thấy, để cho bọ chết đi cũng đáng lắm.
Dòng sông này, Diệp Tiêu Linh cũng không sợ nó chảy ra biển, cũng sợ làm ảnh hưởng đến những dòng sông khác, vì dòng sông nơi này là một dòng sông ngầm, được chảy từ trong một cái hang động có ma pháp thủy hệ, tạo ra nguồn nước.
Nơi này trong quá khứ vốn là một bãi đất hoang, một vị ma pháp sư đi qua nơi này, thấy nơi này không có lấy một mạch nước, ma pháp thi triển một a pháp cổ xưa tạo ra nguồn nước vĩnh tồn cho nơi này, kể từ đó, mà đất nước này mới có nước để mà sống.
- Ngươi là ai?
Diệp Tiêu Linh quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân tuấn mỹ, nhìn hắn đang mặc trên người một bộ giáp vàng, mái tóc tím đậm như bóng đêm yên tĩnh, đôi mắt đen sâu mà thầm lặng.
Diệp Tiêu Linh nhìn hắn, cười nhạt với hắn một cái, nàng đứng dậy, nói:
- Ta tên là Diệp Tiêu Âm.
Con người này, Diệp Tiêu Linh nhìn lướt qua là đã biết hắn là ai, có đánh chết hắn, hắn có hóa thành tro nàng cũng nhận ra được hắn, đại hoàng tử Tử Mạc Ân.
Tử Mạc Ân nhìn nàng cười nhạt, đứng cạnh dòng sông, thêm màu xanh như bầu trời, trong sáng như kim cương, hắn vừa nhìn là đã yêu nàng, hắn cười gượng:
- Ta tên Mạc Ân, Tử Mạc Ân.
Diệp Tiêu Linh cười với hắn gật đầu, xem như lời chào hỏi với hắn, rồi quay lại, mở tiếp tục một lọ thuốc độc, đổ tiếp vào dòng sông.
Có lẽ một lọ đã là đủ, nhưng vì do gặp phải Tử Mạc Ân, Diệp Tiêu Linh lại càng tức giận hơn, nàng dồn nén cơn tức này vào trong những lọ thuốc độc, trút lên dòng sông.
- Ngươi đang làm gì vậy?
Diệp Tiêu Linh nghe thấy Tử Mạc Ân hỏi, nàng cũng cười cười, lên tiếng đáp:
- Ta đang cầu phúc cho nguồn nước, ta là Thủy Thần, đi khắp nơi, ta mang lại hạnh phúc cho những nguồn nước, những dòng sông, những con suối.
Nàng quả thật là có tài trong việc nói dối, kiếp trước quả thật là nàng nói dối rất giỏi, nhưng lại thiếu biểu cảm, bây giờ có biểu cảm rồi, lời nói dối của nàng lại như hổ mọc thêm cánh.
- Vậy nàng có thể đem lại hạnh phúc cho ta không?
Tử Mạc Ân nắm lấy tay nàng lên tiếng hỏi.
Diệp Tiêu Linh không khỏi cười khinh, đáp:
- Xin lỗi, ta chưa bao giờ tiếp xúc qua con người, ta không biết phải làm thế nào để đem lại hạnh phúc cho ngươi.
Diệp Tiêu Linh giải vờ ấy nấy, ấp úng, lên tiếng.
Tử Mạc Ân, lắc đầu, bế lấy nàng lên, hành động này của hắn như muốn nói, không cho ngươi đi đâu cả.
- Chỉ cần theo ta là được!
- Thả ta xuống đi.
- Không được, chỉ khi nào ngươi mang lại hạnh phúc cho ta, ta mới thả ngươi đi thôi Âm Âm.
Nghe ngôn từ của Tử Mạc Ân, Diệp Tiêu Linh thật sự như muốn phát ói, nàng nghe mà cảm thấy rợn cả da gà.
Nghĩ lại thấy tên này cũng lớn rồi, cũng muốn phát sinh cái chuyện người lớn thèm muốn rồi.
Nhưng, hắn càng ôm nàng, càng thích nàng, càng muốn chơi với nàng, thì chẳng khác gì đang chơi đùa với hơi độc, sẽ chẳng biết mình bị hại độc và chết khi nào.
Đúng theo nhưng những gì Diệp Tiêu Linh đoán, hắn ta đưa nàng về hoàng cung.
Về hoàng cung cũng tốt, có thể dễ dàng huyết tẩy bọn họ hơn, có thể dễ dàng tra tấn bọn họ hơn nữa.
Tử Mạc Ân đi vào hoàng cung, những thị vệ và cung nữ đều rất cung kính với hắn, bọn họ nhìn thấy Diệp Tiêu Linh đang ở trên vòng tay của hắn, xì xầm to nhỏ, bàn tán chuyện thien hạ.
- Mạc Ân đại huynh, huynh đi đâu vậy? Phụ hoàng tìm huynh khắp nơi đấy. Mà cô gái này là ai?
Tử An Nhiên đi đến gần Tử Mạc Ân, hỏi nói nhiều chuyện.
Tử Mạc Ân cười cười, trả lời từng câu một:
- Vừa rồi ta đi ra ngoài sông chơi một chút, còn cô gái này chính là tẩu tử của muội đấy, cô ấy tên là Diệp Tiêu Âm. Ta đi gặp phụ hoàng, muội dẫn tẩu tử đi dạo đi.
Tử Mạc Ân thả Diệp Tiêu Linh xuống, chạy đi gặp phụ hoàng của hắn, Diệp Tiêu Linh nhìn Tử An Nhiên, lên tiếng:
- Làm phiền rồi.
Tử An Nhiên lắc đầu, đáp:
- Không có gì, tẩu tử, người muốn đi đâu, ta dẫ người đi.
Diệp Tiêu Linh nghĩ thoáng một chút, nói:
- Ta muốn đến phòng của muội.
Tử An Nhiên gật đầu, dẫn nàng đi đến phòng của mình mà chẳng có ý kiến gì.
Đến phòng của mình, Tử An Nhiên mời nàng uống trà, ăn bánh, kể chuyện phiến, một hồi nói chuyện thật lâu, Tử An Nhiên mới nghi ngờ, hỏi:
- Cô đến nơi này có ý định gì? Tại sao lại dụ dỗ đại huynh của ta?
Diệp Tiêu Linh uống một ngụm trà, mái tóc biến thành màu đỏ, nàng ngấp ngụm trà, vẻ mặt như đang thưởng thức một thứ ngon vật lạ, mếm cho thật kỹ lưỡng.
Tử An Nhiên nhìn thấy mái tóc đỏ như huyết sắc, như viên ngọc kia, hoảng sợ, lùi về sau, hỏi:
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Diệp Tiêu Linh thả ly trà trên tay xuống dưới đất, chén sứ rơi xuống, vỡ thành nhiều mảnh vỡ, nước trà hồng đỗ đầy nền đá, nàng yêu mị nhìn Tử An Nhiên, cười lạnh trả lời:
- Dĩ nhiên là huyết tẩy hoàng cung rồi, không chỉ là hoàng cung, mà còn là cả đất nước này. Ta muốn nơi này, máu đổ thành sông, nhuộm đỏ bãi biển bằng máu của các người.
Tử An Nhiên không hiểu vì sao, nàng cảm thấy nàng không thể đấu lại Diệp Tiêu Linh lièn bỏ chạy tới tấp ra ngoài của, nhưng nàng lại không thể mở cửa được, nàng đập cửa, kêu cứu, nhưng chẳng ai quan tâm, dù người hầu đang ở bên ngoài.
- Vô dụng thôi, cả căn phòng này đã bị ta cách biệt với thế giới bên ngoài rồi.
Tử An Nhiên hoảng sợ, chân run rẩy, giộng láp bấp:
- Ngươi...ngươi...ngươi không thể giết ta...giết ta...đại huynh sẽ không tha cho ngươi.
Diệp Tiêu Linh lạnh nhạt, bước tới, tay đập "rầm" vào cánh cửa, lạnh nhạt, âm thanh giọng nói của nàng như tiếng của u linh mắc oán:
- Ngay cả đại huynh ta cũng giết.
Dứt lời, từ trong không gian ma pháp, Diệp Tiêu Linh lấy ra một cây phi tiêu kỳ lạ, có dạng nửa giống phi tiêu, nửa giống một cây đinh có bốn cạnh nhọn xung quanh thân.
Diệp Tiêu Linh một tay bóp cổ Tử An Nhiên, đưa nàng lên cao, tay kia dùng ma pháp, làm cây phi bay lơ lửng, nhắm vào mi tâm của Tử An Nhiên, nhanh như chớp đâm thẳng vào mi tâm.
- AAAAAAAA!
Tử An Nhiên la hét, nàng nhắm chặt đôi mắt lại.
- Phụt. Ha ha.
Diệp Tiêu Linh nhìn nàng mà cười thành tiếng, cây đinh còn chưa đâm vào mi tâm, nàng đã la như vậy rồi, nếu đâm vào không biết sẽ thế nào?
- Chơi với ngươi một phút.
Cây đinh đang đối diện với mi tâm, chỉ cách mi tâm của nàng có vài milimet, đột nhiên chuyển hướng ra xa, tách ra thành hai cây đinh, rồi lại bốn cây, tiếp tục lại tám cây.
Tám cây đinh được duy chuyển đến tám chỗ trên nàng.
Chỗ đầu tiên là mi tâm, chỗ thứ hai chính là cổ họng, chỗ thứ ba và tư là hai cánh tay, năm và sáu là từ ngực xuống bụng, bảy và tám là hai mắt cá chân.
Tử An Nhiên kinh sợ, sắc mặt tái nhợt như tàu lá.
Diệp Tiêu Linh vơ tay qua, vơ tay lại, những cây đinh bắt đầu rạch những vết thương ở trên mặt, cổ họng, tay, ngực, bụng và chân, khắp cả người nàng đầy vết thương lớn nhỏ.
- Làm ơn...tha cho...ta...
- Ta lúc trước cũng cầu xin các người, nhưng kết quả thì thế nào?
Tử An Nhiên không còn đủ sức để hét hay la, khắp cả người nàng máu chảy thành suối, nàng cảm thấy cơ thể bắt đầu lạnh đi.
Diệp Tiêu Linh thấy nàng sống cũng chẳng được bao lâu, đưa những cây đinh ra xa, rồi lại đâm thật nhanh, thật mạnh vào từng chỗ trên người nàng ta.
- Ặc.
Máu từ miệng Tử An Nhiên ọc ra liên tục trong thật kinh tởm.
Nhìn thấy máu của Tử An Nhiên nhuộm đỏ cả của ra vào, nàng cười lạnh thoải mãng, mở cửa, Diệp Tiêu Linh bước ra ngoài, mọi chuyện như chẳng có gì, thong dong mà rời đi.
Diệp Tiêu Linh siết chặt tay, máu từ da thịt nàng chảy xuống nền đất.
Những cây cỏ dưới đất bị nhiễm phải máu của nàng liền héo úa đi.
- Máu của ta có thể giết người, nhưng cũng có thể cứu người.
Mái tóc của Diệp Tiêu Linh để nhiều năm cũng dài qua hông.
Ngẫm nghĩ, nếu để mái tóc đỏ và đôi mắt đỏ như thế này, bọn người đó nhất định sẽ nhận ra, nên cách tốt nhất là thay đổi màu tóc.
Diệp Tiêu Linh thay đổi màu tóc của mình, khi thay đổi nàng có sự phân vân trong việc chọn màu, nhớ tới Dương, nàng quyết định thay đổi mái tóc và màu mắt thành một màu xanh.
Theo như địa hình của đất nước này, những người ở đây, kể cả hoàng cung đều sử dụng nước từ nguồn của một con sông, chạy qua lãnh thổ.
Quyết định, Diệp Tiêu Linh đi đến chỗ của con sông đó, nàng đi đến thượng nguồn của con sông, trên tay cầm một lọ thuốc độc màu xanh dương lấp lánh, nàng đổ thuốc xuống sông.
Hạ độc cả con sông, đồng nghĩa với việc hại chết tất cả những người ở đất nước này.
Nhưng có hại hết những người ở đất nước này, Diệp Tiêu Linh cũng không quan tâm, cũng không hề thấy tội nghiệp cho họ, mà cảm thấy, để cho bọ chết đi cũng đáng lắm.
Dòng sông này, Diệp Tiêu Linh cũng không sợ nó chảy ra biển, cũng sợ làm ảnh hưởng đến những dòng sông khác, vì dòng sông nơi này là một dòng sông ngầm, được chảy từ trong một cái hang động có ma pháp thủy hệ, tạo ra nguồn nước.
Nơi này trong quá khứ vốn là một bãi đất hoang, một vị ma pháp sư đi qua nơi này, thấy nơi này không có lấy một mạch nước, ma pháp thi triển một a pháp cổ xưa tạo ra nguồn nước vĩnh tồn cho nơi này, kể từ đó, mà đất nước này mới có nước để mà sống.
- Ngươi là ai?
Diệp Tiêu Linh quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân tuấn mỹ, nhìn hắn đang mặc trên người một bộ giáp vàng, mái tóc tím đậm như bóng đêm yên tĩnh, đôi mắt đen sâu mà thầm lặng.
Diệp Tiêu Linh nhìn hắn, cười nhạt với hắn một cái, nàng đứng dậy, nói:
- Ta tên là Diệp Tiêu Âm.
Con người này, Diệp Tiêu Linh nhìn lướt qua là đã biết hắn là ai, có đánh chết hắn, hắn có hóa thành tro nàng cũng nhận ra được hắn, đại hoàng tử Tử Mạc Ân.
Tử Mạc Ân nhìn nàng cười nhạt, đứng cạnh dòng sông, thêm màu xanh như bầu trời, trong sáng như kim cương, hắn vừa nhìn là đã yêu nàng, hắn cười gượng:
- Ta tên Mạc Ân, Tử Mạc Ân.
Diệp Tiêu Linh cười với hắn gật đầu, xem như lời chào hỏi với hắn, rồi quay lại, mở tiếp tục một lọ thuốc độc, đổ tiếp vào dòng sông.
Có lẽ một lọ đã là đủ, nhưng vì do gặp phải Tử Mạc Ân, Diệp Tiêu Linh lại càng tức giận hơn, nàng dồn nén cơn tức này vào trong những lọ thuốc độc, trút lên dòng sông.
- Ngươi đang làm gì vậy?
Diệp Tiêu Linh nghe thấy Tử Mạc Ân hỏi, nàng cũng cười cười, lên tiếng đáp:
- Ta đang cầu phúc cho nguồn nước, ta là Thủy Thần, đi khắp nơi, ta mang lại hạnh phúc cho những nguồn nước, những dòng sông, những con suối.
Nàng quả thật là có tài trong việc nói dối, kiếp trước quả thật là nàng nói dối rất giỏi, nhưng lại thiếu biểu cảm, bây giờ có biểu cảm rồi, lời nói dối của nàng lại như hổ mọc thêm cánh.
- Vậy nàng có thể đem lại hạnh phúc cho ta không?
Tử Mạc Ân nắm lấy tay nàng lên tiếng hỏi.
Diệp Tiêu Linh không khỏi cười khinh, đáp:
- Xin lỗi, ta chưa bao giờ tiếp xúc qua con người, ta không biết phải làm thế nào để đem lại hạnh phúc cho ngươi.
Diệp Tiêu Linh giải vờ ấy nấy, ấp úng, lên tiếng.
Tử Mạc Ân, lắc đầu, bế lấy nàng lên, hành động này của hắn như muốn nói, không cho ngươi đi đâu cả.
- Chỉ cần theo ta là được!
- Thả ta xuống đi.
- Không được, chỉ khi nào ngươi mang lại hạnh phúc cho ta, ta mới thả ngươi đi thôi Âm Âm.
Nghe ngôn từ của Tử Mạc Ân, Diệp Tiêu Linh thật sự như muốn phát ói, nàng nghe mà cảm thấy rợn cả da gà.
Nghĩ lại thấy tên này cũng lớn rồi, cũng muốn phát sinh cái chuyện người lớn thèm muốn rồi.
Nhưng, hắn càng ôm nàng, càng thích nàng, càng muốn chơi với nàng, thì chẳng khác gì đang chơi đùa với hơi độc, sẽ chẳng biết mình bị hại độc và chết khi nào.
Đúng theo nhưng những gì Diệp Tiêu Linh đoán, hắn ta đưa nàng về hoàng cung.
Về hoàng cung cũng tốt, có thể dễ dàng huyết tẩy bọn họ hơn, có thể dễ dàng tra tấn bọn họ hơn nữa.
Tử Mạc Ân đi vào hoàng cung, những thị vệ và cung nữ đều rất cung kính với hắn, bọn họ nhìn thấy Diệp Tiêu Linh đang ở trên vòng tay của hắn, xì xầm to nhỏ, bàn tán chuyện thien hạ.
- Mạc Ân đại huynh, huynh đi đâu vậy? Phụ hoàng tìm huynh khắp nơi đấy. Mà cô gái này là ai?
Tử An Nhiên đi đến gần Tử Mạc Ân, hỏi nói nhiều chuyện.
Tử Mạc Ân cười cười, trả lời từng câu một:
- Vừa rồi ta đi ra ngoài sông chơi một chút, còn cô gái này chính là tẩu tử của muội đấy, cô ấy tên là Diệp Tiêu Âm. Ta đi gặp phụ hoàng, muội dẫn tẩu tử đi dạo đi.
Tử Mạc Ân thả Diệp Tiêu Linh xuống, chạy đi gặp phụ hoàng của hắn, Diệp Tiêu Linh nhìn Tử An Nhiên, lên tiếng:
- Làm phiền rồi.
Tử An Nhiên lắc đầu, đáp:
- Không có gì, tẩu tử, người muốn đi đâu, ta dẫ người đi.
Diệp Tiêu Linh nghĩ thoáng một chút, nói:
- Ta muốn đến phòng của muội.
Tử An Nhiên gật đầu, dẫn nàng đi đến phòng của mình mà chẳng có ý kiến gì.
Đến phòng của mình, Tử An Nhiên mời nàng uống trà, ăn bánh, kể chuyện phiến, một hồi nói chuyện thật lâu, Tử An Nhiên mới nghi ngờ, hỏi:
- Cô đến nơi này có ý định gì? Tại sao lại dụ dỗ đại huynh của ta?
Diệp Tiêu Linh uống một ngụm trà, mái tóc biến thành màu đỏ, nàng ngấp ngụm trà, vẻ mặt như đang thưởng thức một thứ ngon vật lạ, mếm cho thật kỹ lưỡng.
Tử An Nhiên nhìn thấy mái tóc đỏ như huyết sắc, như viên ngọc kia, hoảng sợ, lùi về sau, hỏi:
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Diệp Tiêu Linh thả ly trà trên tay xuống dưới đất, chén sứ rơi xuống, vỡ thành nhiều mảnh vỡ, nước trà hồng đỗ đầy nền đá, nàng yêu mị nhìn Tử An Nhiên, cười lạnh trả lời:
- Dĩ nhiên là huyết tẩy hoàng cung rồi, không chỉ là hoàng cung, mà còn là cả đất nước này. Ta muốn nơi này, máu đổ thành sông, nhuộm đỏ bãi biển bằng máu của các người.
Tử An Nhiên không hiểu vì sao, nàng cảm thấy nàng không thể đấu lại Diệp Tiêu Linh lièn bỏ chạy tới tấp ra ngoài của, nhưng nàng lại không thể mở cửa được, nàng đập cửa, kêu cứu, nhưng chẳng ai quan tâm, dù người hầu đang ở bên ngoài.
- Vô dụng thôi, cả căn phòng này đã bị ta cách biệt với thế giới bên ngoài rồi.
Tử An Nhiên hoảng sợ, chân run rẩy, giộng láp bấp:
- Ngươi...ngươi...ngươi không thể giết ta...giết ta...đại huynh sẽ không tha cho ngươi.
Diệp Tiêu Linh lạnh nhạt, bước tới, tay đập "rầm" vào cánh cửa, lạnh nhạt, âm thanh giọng nói của nàng như tiếng của u linh mắc oán:
- Ngay cả đại huynh ta cũng giết.
Dứt lời, từ trong không gian ma pháp, Diệp Tiêu Linh lấy ra một cây phi tiêu kỳ lạ, có dạng nửa giống phi tiêu, nửa giống một cây đinh có bốn cạnh nhọn xung quanh thân.
Diệp Tiêu Linh một tay bóp cổ Tử An Nhiên, đưa nàng lên cao, tay kia dùng ma pháp, làm cây phi bay lơ lửng, nhắm vào mi tâm của Tử An Nhiên, nhanh như chớp đâm thẳng vào mi tâm.
- AAAAAAAA!
Tử An Nhiên la hét, nàng nhắm chặt đôi mắt lại.
- Phụt. Ha ha.
Diệp Tiêu Linh nhìn nàng mà cười thành tiếng, cây đinh còn chưa đâm vào mi tâm, nàng đã la như vậy rồi, nếu đâm vào không biết sẽ thế nào?
- Chơi với ngươi một phút.
Cây đinh đang đối diện với mi tâm, chỉ cách mi tâm của nàng có vài milimet, đột nhiên chuyển hướng ra xa, tách ra thành hai cây đinh, rồi lại bốn cây, tiếp tục lại tám cây.
Tám cây đinh được duy chuyển đến tám chỗ trên nàng.
Chỗ đầu tiên là mi tâm, chỗ thứ hai chính là cổ họng, chỗ thứ ba và tư là hai cánh tay, năm và sáu là từ ngực xuống bụng, bảy và tám là hai mắt cá chân.
Tử An Nhiên kinh sợ, sắc mặt tái nhợt như tàu lá.
Diệp Tiêu Linh vơ tay qua, vơ tay lại, những cây đinh bắt đầu rạch những vết thương ở trên mặt, cổ họng, tay, ngực, bụng và chân, khắp cả người nàng đầy vết thương lớn nhỏ.
- Làm ơn...tha cho...ta...
- Ta lúc trước cũng cầu xin các người, nhưng kết quả thì thế nào?
Tử An Nhiên không còn đủ sức để hét hay la, khắp cả người nàng máu chảy thành suối, nàng cảm thấy cơ thể bắt đầu lạnh đi.
Diệp Tiêu Linh thấy nàng sống cũng chẳng được bao lâu, đưa những cây đinh ra xa, rồi lại đâm thật nhanh, thật mạnh vào từng chỗ trên người nàng ta.
- Ặc.
Máu từ miệng Tử An Nhiên ọc ra liên tục trong thật kinh tởm.
Nhìn thấy máu của Tử An Nhiên nhuộm đỏ cả của ra vào, nàng cười lạnh thoải mãng, mở cửa, Diệp Tiêu Linh bước ra ngoài, mọi chuyện như chẳng có gì, thong dong mà rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.