Chương 13: Thù hận.
IRYS
20/02/2016
- Chết tiệt, lại nghĩ về cái quá khứ đó, thật là khiến ta tức điên lên mà!
Diệp Tiêu Linh, nhớ tới cái quá khứ của cái thân xác này, nàng nghiến răng, nhưng nàng quên mất mình đang rơi.
- Giải quyết cái chuyện này trước mới được.
Diệp Tiêu Linh đọc thầm ma pháp trong đầu.
- Tại sao? Ma pháp không có tác dụng?
Không phải chỉ đọc một lần, Diệp Tiêu Linh đã đọc rất nhiều lần, nhưng ma pháp nâng đỡ không có tác dụng.
Nàng đã thử đọc rất nhiều thần chú khác, nhưng vẫn vô dụng, nơi này như là một nơi mà ma pháp không được phép sử, giống như một vùng đất cấm.
Đột nhiên, trước mặt Diệp Tiêu Linh là một màu đen, nàng rơi vào vô thức.
Đôi mắt mệt mỏi mở ra, Diệp Tiêu Linh thấy mình đang ở trong một không gian khác, xung quanh nàng là một màu đen.
Diệp Tiêu Linh tức giận, quát:
- Bọn người các ngươi kéo ta vào đây là có chuyện gì?
Lời nói vừa dứt, một đôi tay chụp lấy cổ của Diệp Tiêu, rồi một đôi tay khác lại ôm lấy vòng eo của nàng.
Cuối cùng, Diệp Tiêu Linh đếm được có mười hai cái tay đang giữ này lại.
Cánh tay đang bóp cổ nàng từ từ hiện ra rõ hình ảnh của một thiên thần, Diệp Tiêu Linh nhìn ra những người xung quanh mình đều là thiên thần.
Những thiên thần này, phải nói là đúng nghĩa của thiên thần, da trắng còn hơn cả bột, đôi mắt to long lanh, mái tóc của những thiên thần này là màu vàng, trên đầu còn đội một vòng nguyệt quế.
- Hóa ra, sáu thiên thần mà ta giết, tượng trưng cho bảy lời nguyền nhỉ.
Thiên thần đang bóp cổ nàng siết chặt cổ nàng hơn nữa, thiên thần này câm hận:
- Diệp Tiêu Linh, ta muốn giết ngươi, giết ngươi cho linh hồn của ngươi không được siêu thoát, giết cả linh hồn ngươi.
Những thiên thần đang giữ nàng cũng hầm hừ lên tiếng:
- Diệp Tiêu Linh, ngươi sẽ phải hối hận vì đã tìm người tiêu diệt bọn ta, ngươi sẽ hối hận.
- Giải đi những lời nguyền của bọn ta, chính là giết đi hồn phách của bọn ta, bọn ta sẽ không tha cho ngươi.
- Diệp Tiêu Linh, trước khi lời nguyền được giải, bọn ta, sẽ cho ngươi thấy địa ngục.
- Ngươi không thể chết, vậy bọn ta phải chết. Nhưng trước khi chết, bọn ta sẽ khiến ngươi, sống không bằng chết, chết không thể chết.
- Ngươi sẽ sống không yên đâu, Diệp Tiêu Linh.
Diệp Tiêu Linh nghe đám người này lải nhãi bên tai, phiền phức lên tiếng:
- Biết gì không? Ta nghĩ ác quỷ đẹp hơn cả các ngươi đấy, nhìn lại nửa cơ thể của các ngươi đang bị phân hủy kia đi, lo cho mình đi, đừng có ở đó mà lo cho ta, như những con chó đang bám lấy ta.
- Nếu như các ngươi không giết đi sư phụ của ta, thì ta đã không giết sáu người các ngươi, à phải là bảy người chứ, tính luôn cả Thần Quang Chi Vương nữa.
Những thiên thần siết chặt Diệp Tiêu Linh hơn, rồi rất nhanh đã thả ra, biến mất trong không gian, lên tiếng:
- Diệp Tiêu Linh, ngươi sẽ hối hận.
Âm thanh biến mất đi, Diệp Tiêu Linh lại một lần nữa nhắm đôi mắt lại.
Mở mắt ra.
Diệp Tiêu Linh thấy mình đang ở dưới vực, lại nhìn tay mình, nàng lại bực bội:
- Ở trong cái không gian nói chuyện với đám thiên thần đó mới có một tiếng, mà bên ngoài đây đã là một năm mất rồi.
Đứng dậy, cảm nhận lấy cơ thể của mình một chút, Diệp Tiêu Linh biết được mình rơi xuống bị gãy vào khúc xương, nhưng cái cơ thể không chết này, đã tự tái tạo lại, biến những khúc xương gãy khúc kia như chưa từng bị gì.
Nơi này không dùng được ma pháp, Diệp Tiêu Linh cũng không rãnh mà leo lên, những tảng đá ở đây quá nhọn và sắt bén đi.
Nhìn con đường nhỏ hẹp, Diệp Tiêu Linh cảm nhận được gió thổi vào, nàng đi về hướng có gió thổi vào, nơi nào có gió, nơi đó, chắc chắc có lối ra.
Đi một ngày trời, Diệp Tiêu Linh cuối cùng cũng ra khỏi vách núi, nhưng nhìn khung cảnh núi rừng trước mặt, không hiểu tại sao, có cảm giác hơi bị quen thuộc.
Nhìn thấy một con suối, Diệp Tiêu Linh đi theo con suối, nhưng đi được một lúc thì thật mệt mỏi, nàng quyết định nằm trên con suối, để dòng suối đưa nàng đi.
- A Hắc, cậu lại không đi làm nữa rồi!
Một thiếu nữ tức giận, lên tiếng.
Lâm Khương Hắc nhìn đám người kia, lên tiếng:
- Nói gì tớ, các cậu cũng có đi làm sao? Đừng nghĩ tớ không biết, các cậu mấy ngày trước một loạt đưa đơn xin từ chức mà nghỉ hết một đám rồi còn gì?
Một cậu thanh niên trong đó cười hì hì, lên tiếng:
- Ở đó nhàm chán quá.
- Nè, nếu Diệp đại ca có ở đây thì không biết sẽ thế nào nhỉ?
- Chắc sẽ rất vui cho ma xem.
- Ước gì có Diệp đại ca ở đây!
- Suỵt... Không nên, A Hắc là người nhớ Diệp đại ca nhất, nếu nhắc đến Diệp đại ca, cậu ấy chắc sẽ rất buồn bực cho mà xem.
Một cậu trong số suỵt một tiếng, nói thật nhỏ để Lâm Khương Hắc không nghe được.
- Thảo nào thấy nơi này quen quen.
Lâm Khương Hắc giật mình, đi tìm giọng nói này, không chỉ có một mình Lâm Khương Hắc, mà những người khác cũng vậy, tất cả đều đi tìm giọng nói này.
Lâm Khương Hắc đang ngồi trên tảng đá, ngó nhìn xung quanh, thì đột nhiên, từ phía sau, một bàn tay vô hình đẩy cậu xuống dòng suối.
- Tủm.
- Bùm.
Vừa bị rơi xuống nước, Lâm Khương Hắc liền nhảy lên mặt nước, đứng trên mặt nước, nhìn rõ, người xô mình là ai.
Khi nhìn thấy người xô mình xuống, Lâm Khương Hắc và tất cả những người ở đây, đều đồng loạt, lên tiếng:
- Diệp đại ca.
Diệp Tiêu Linh cười nhạt, nói:
- Lâu rồi không gặp.
Không để cho những đứa nhóc này nổi loạn, Diệp Tiêu Linh lên tiếng:
- Muốn huyết tẩy không? Muốn được sống trong sung sướng không? Muốn được trở thành kẻ nắm giữ một đất nước không?
- Nếu như các nhóc muốn, ta đang có thù muốn báo, ta sẽ dẫn các nhóc đi huyết tẩy một đất nước.
Những đứa trẻ ở nơi này đều đã lớn, chúng nghe Diệp Tiêu Linh nói những lời này có chút phân vân.
Muốn huyết tẩy một đất nước cũng không phải là dễ dàng gì, có thể sẽ phải chết trong lúc chiến đấu, bọn họ còn làng, còn nhà.
Diệp Tiêu Linh đâu phải là không nhìn ra sự phân vân này của chúng, không cần phải nghe suy nghĩ, từ đôi mắt đã nói lên tất cả.
Nàng lắc đầu, rồi quay lưng bỏ đi.
Lâm Khương Hắc đuổi theo phía sau, quát:
- Ta muốn đi cùng Diệp đại ca.
Diệp Tiêu Linh vẫn như vậy mà lắc đầu, cười nhạt:
- Không cần, nơi này mới là nhà, không cần chuyển đi đâu hết cả.
Dứt lời, cơ thể của nàng biến thành những làn khói đen bay đi.
Lâm Khương Hắc chạy đến ôm lấy nàng lại, nhưng không thể, vì khi Lâm Khương Hắc chạm vào người nàng, nàng đã hóa thành khói mà bay đi.
Diệp Tiêu Linh rời đi, đến biên giới của đất nước Si Ni A, những làn khói đen kết tụ lại, nàng lại một lần nữa hiện ra.
Diệp Tiêu Linh, nhớ tới cái quá khứ của cái thân xác này, nàng nghiến răng, nhưng nàng quên mất mình đang rơi.
- Giải quyết cái chuyện này trước mới được.
Diệp Tiêu Linh đọc thầm ma pháp trong đầu.
- Tại sao? Ma pháp không có tác dụng?
Không phải chỉ đọc một lần, Diệp Tiêu Linh đã đọc rất nhiều lần, nhưng ma pháp nâng đỡ không có tác dụng.
Nàng đã thử đọc rất nhiều thần chú khác, nhưng vẫn vô dụng, nơi này như là một nơi mà ma pháp không được phép sử, giống như một vùng đất cấm.
Đột nhiên, trước mặt Diệp Tiêu Linh là một màu đen, nàng rơi vào vô thức.
Đôi mắt mệt mỏi mở ra, Diệp Tiêu Linh thấy mình đang ở trong một không gian khác, xung quanh nàng là một màu đen.
Diệp Tiêu Linh tức giận, quát:
- Bọn người các ngươi kéo ta vào đây là có chuyện gì?
Lời nói vừa dứt, một đôi tay chụp lấy cổ của Diệp Tiêu, rồi một đôi tay khác lại ôm lấy vòng eo của nàng.
Cuối cùng, Diệp Tiêu Linh đếm được có mười hai cái tay đang giữ này lại.
Cánh tay đang bóp cổ nàng từ từ hiện ra rõ hình ảnh của một thiên thần, Diệp Tiêu Linh nhìn ra những người xung quanh mình đều là thiên thần.
Những thiên thần này, phải nói là đúng nghĩa của thiên thần, da trắng còn hơn cả bột, đôi mắt to long lanh, mái tóc của những thiên thần này là màu vàng, trên đầu còn đội một vòng nguyệt quế.
- Hóa ra, sáu thiên thần mà ta giết, tượng trưng cho bảy lời nguyền nhỉ.
Thiên thần đang bóp cổ nàng siết chặt cổ nàng hơn nữa, thiên thần này câm hận:
- Diệp Tiêu Linh, ta muốn giết ngươi, giết ngươi cho linh hồn của ngươi không được siêu thoát, giết cả linh hồn ngươi.
Những thiên thần đang giữ nàng cũng hầm hừ lên tiếng:
- Diệp Tiêu Linh, ngươi sẽ phải hối hận vì đã tìm người tiêu diệt bọn ta, ngươi sẽ hối hận.
- Giải đi những lời nguyền của bọn ta, chính là giết đi hồn phách của bọn ta, bọn ta sẽ không tha cho ngươi.
- Diệp Tiêu Linh, trước khi lời nguyền được giải, bọn ta, sẽ cho ngươi thấy địa ngục.
- Ngươi không thể chết, vậy bọn ta phải chết. Nhưng trước khi chết, bọn ta sẽ khiến ngươi, sống không bằng chết, chết không thể chết.
- Ngươi sẽ sống không yên đâu, Diệp Tiêu Linh.
Diệp Tiêu Linh nghe đám người này lải nhãi bên tai, phiền phức lên tiếng:
- Biết gì không? Ta nghĩ ác quỷ đẹp hơn cả các ngươi đấy, nhìn lại nửa cơ thể của các ngươi đang bị phân hủy kia đi, lo cho mình đi, đừng có ở đó mà lo cho ta, như những con chó đang bám lấy ta.
- Nếu như các ngươi không giết đi sư phụ của ta, thì ta đã không giết sáu người các ngươi, à phải là bảy người chứ, tính luôn cả Thần Quang Chi Vương nữa.
Những thiên thần siết chặt Diệp Tiêu Linh hơn, rồi rất nhanh đã thả ra, biến mất trong không gian, lên tiếng:
- Diệp Tiêu Linh, ngươi sẽ hối hận.
Âm thanh biến mất đi, Diệp Tiêu Linh lại một lần nữa nhắm đôi mắt lại.
Mở mắt ra.
Diệp Tiêu Linh thấy mình đang ở dưới vực, lại nhìn tay mình, nàng lại bực bội:
- Ở trong cái không gian nói chuyện với đám thiên thần đó mới có một tiếng, mà bên ngoài đây đã là một năm mất rồi.
Đứng dậy, cảm nhận lấy cơ thể của mình một chút, Diệp Tiêu Linh biết được mình rơi xuống bị gãy vào khúc xương, nhưng cái cơ thể không chết này, đã tự tái tạo lại, biến những khúc xương gãy khúc kia như chưa từng bị gì.
Nơi này không dùng được ma pháp, Diệp Tiêu Linh cũng không rãnh mà leo lên, những tảng đá ở đây quá nhọn và sắt bén đi.
Nhìn con đường nhỏ hẹp, Diệp Tiêu Linh cảm nhận được gió thổi vào, nàng đi về hướng có gió thổi vào, nơi nào có gió, nơi đó, chắc chắc có lối ra.
Đi một ngày trời, Diệp Tiêu Linh cuối cùng cũng ra khỏi vách núi, nhưng nhìn khung cảnh núi rừng trước mặt, không hiểu tại sao, có cảm giác hơi bị quen thuộc.
Nhìn thấy một con suối, Diệp Tiêu Linh đi theo con suối, nhưng đi được một lúc thì thật mệt mỏi, nàng quyết định nằm trên con suối, để dòng suối đưa nàng đi.
- A Hắc, cậu lại không đi làm nữa rồi!
Một thiếu nữ tức giận, lên tiếng.
Lâm Khương Hắc nhìn đám người kia, lên tiếng:
- Nói gì tớ, các cậu cũng có đi làm sao? Đừng nghĩ tớ không biết, các cậu mấy ngày trước một loạt đưa đơn xin từ chức mà nghỉ hết một đám rồi còn gì?
Một cậu thanh niên trong đó cười hì hì, lên tiếng:
- Ở đó nhàm chán quá.
- Nè, nếu Diệp đại ca có ở đây thì không biết sẽ thế nào nhỉ?
- Chắc sẽ rất vui cho ma xem.
- Ước gì có Diệp đại ca ở đây!
- Suỵt... Không nên, A Hắc là người nhớ Diệp đại ca nhất, nếu nhắc đến Diệp đại ca, cậu ấy chắc sẽ rất buồn bực cho mà xem.
Một cậu trong số suỵt một tiếng, nói thật nhỏ để Lâm Khương Hắc không nghe được.
- Thảo nào thấy nơi này quen quen.
Lâm Khương Hắc giật mình, đi tìm giọng nói này, không chỉ có một mình Lâm Khương Hắc, mà những người khác cũng vậy, tất cả đều đi tìm giọng nói này.
Lâm Khương Hắc đang ngồi trên tảng đá, ngó nhìn xung quanh, thì đột nhiên, từ phía sau, một bàn tay vô hình đẩy cậu xuống dòng suối.
- Tủm.
- Bùm.
Vừa bị rơi xuống nước, Lâm Khương Hắc liền nhảy lên mặt nước, đứng trên mặt nước, nhìn rõ, người xô mình là ai.
Khi nhìn thấy người xô mình xuống, Lâm Khương Hắc và tất cả những người ở đây, đều đồng loạt, lên tiếng:
- Diệp đại ca.
Diệp Tiêu Linh cười nhạt, nói:
- Lâu rồi không gặp.
Không để cho những đứa nhóc này nổi loạn, Diệp Tiêu Linh lên tiếng:
- Muốn huyết tẩy không? Muốn được sống trong sung sướng không? Muốn được trở thành kẻ nắm giữ một đất nước không?
- Nếu như các nhóc muốn, ta đang có thù muốn báo, ta sẽ dẫn các nhóc đi huyết tẩy một đất nước.
Những đứa trẻ ở nơi này đều đã lớn, chúng nghe Diệp Tiêu Linh nói những lời này có chút phân vân.
Muốn huyết tẩy một đất nước cũng không phải là dễ dàng gì, có thể sẽ phải chết trong lúc chiến đấu, bọn họ còn làng, còn nhà.
Diệp Tiêu Linh đâu phải là không nhìn ra sự phân vân này của chúng, không cần phải nghe suy nghĩ, từ đôi mắt đã nói lên tất cả.
Nàng lắc đầu, rồi quay lưng bỏ đi.
Lâm Khương Hắc đuổi theo phía sau, quát:
- Ta muốn đi cùng Diệp đại ca.
Diệp Tiêu Linh vẫn như vậy mà lắc đầu, cười nhạt:
- Không cần, nơi này mới là nhà, không cần chuyển đi đâu hết cả.
Dứt lời, cơ thể của nàng biến thành những làn khói đen bay đi.
Lâm Khương Hắc chạy đến ôm lấy nàng lại, nhưng không thể, vì khi Lâm Khương Hắc chạm vào người nàng, nàng đã hóa thành khói mà bay đi.
Diệp Tiêu Linh rời đi, đến biên giới của đất nước Si Ni A, những làn khói đen kết tụ lại, nàng lại một lần nữa hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.