Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 14: Nhị đương gia

Trạch trạch nhân sinh

20/02/2017

Thoáng một cái, thời gian đã trôi qua ba ngày.

Từ sau ngày kí kết hiệp nghị, Bạch Tiểu Mễ cùng Lý Mặc Nhiên chung sống khá hài hòa.

Mà trải qua ba ngày dưỡng thương, Lý Mặc Nhiên đã tốt hơn rất nhiều, tuy rằng chưa thể hoàn toàn tự lo liệu, nhưng đã có thể tự ăn cơm được.

Bạch Tiểu Mễ từ ngày đó, ngẫu nhiên có thể đi lại bên ngoài, tuy rằng thỉnh thoảng bị Lão Tam, Lão Tứ gây khó khăn, nhưng đối phó với thiếu niên mười mấy tuổi, Bạch Tiểu Mễ đương nhiên không sợ, huống chi hiện tại nàng còn có núi dựa.

Bạch Tiểu Mễ thích ý đi lại bên trong Hắc Phong trại, hôm nay tính toán đi phía tây Hắc Phong trại, nhưng đang đi, liền phát hiện một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, Bạch Tiểu Mễ quay lại tìm đến khi thấy rõ người kia đang nhìn mình, sắc mặt nàng hơi hơi thay đổi một chút, nhưng rất nhanh khôi phục, nàng xoay người rời đi, đối với người này Bạch Tiểu Mễ không có cảm tình gì tốt cả.

“Thế nào, chột dạ sao?” Thanh âm đạm mạc xa cách hướng Bạch Tiểu Mễ nhàn nhạt vang lên, không phát hiện ra hỉ giận từ chủ nhân của thanh âm này.

Không nghe thấy, không nghe thấy! Bạch Tiểu Mễ bước thật nhanh tính rời khỏi nơi này, nhưng thực hiển nhiên người nào đó không có ý tứ buông tha cho nàng, chỉ trong chớp mắt một thân ảnh màu trắng xuất hiện trước mắt, chắn trước mặt nàng.

“Xem ra ta đã quá coi nhẹ ngươi, ngươi thế nhưng lại có thể khiến cho Đại ca cho phép ngươi tự do đi lại trong Hắc Phong trại!” Thanh âm người tới vẫn lạnh lùng xa cách như cũ, nhưng Bạch Tiểu Mễ cũng có thể nghe ra ý tứ hàm xúc trào phúng trong đó.

Trong lòng tuy rằng không được thoải mái, nhưng Bạch Tiểu Mễ vẫn không lên tiếng, nàng đã nhận ra Nhị đương gia này rất không hài lòng với nàng, mặc kệ nàng nói cái gì, nàng cũng không có cách nào thay đổi ý nghĩ của hắn, như vậy nàng cũng không thể dùng cuồng nhiệt mong muốn thay đổi của mình để áp vào cái mông lạnh kia.

“Thế nào? Không phản đối, hừ! Nữ nhân đúng là không phải người tốt gì, chỉ cậy mình có vài phần tư sắc đã muốn làm gì thì làm!” Tiếp tục giễu cợt, ánh mắt chán ghét nhìn Bạch Tiểu Mễ.

Hình như người này từng bị nữ nhân làm tổn thương hay sao? Thoạt nhìn lại có vẻ phản cảm với nữ nhân vậy? Xem ra về sau phải cách xa hắn ta mới được.

Bạch Tiểu Mễ không nghĩ để ý đến người này nữa, vòng qua hắn rời đi.

Lần này thanh niên kia cũng không có ngăn nàng, nhìn bóng lưng nàng rời đi, trên mặt thoáng qua một tia âm trầm.



Kỳ thật hắn không hiểu được, Đại ca nhà mình sao lại có thể thích nữ tử này, nàng ta đẹp, trước kia Đại ca không phải chưa từng thấy qua người so với nàng ta đẹp hơn, thậm chí còn không thiếu, nhưng chưa từng thấy Đại ca biểu hiện như thế này.

“Nhị ca, huynh đã trở lại!” Lão Tam hắn phụng mệnh Lão Đại đi tìm Đại tẩu, không nghĩ tới Đại tẩu không tìm được, lại phát hiện Nhị ca.

“Ừ! Ba ngày này trong sơn trại không có việc gì đi!” Nhị đương gia nhìn về phía huynh đệ nhà mình, biểu cảm vốn đạm mạc xa cách nay đã trở nên hòa nhã.

“Vâng! Đương nhiên tốt, có ta cùng Tứ đệ ở đây, trong sơn trại còn có thể xảy ra chuyện gì! Huống chi hiện tại Đại ca cũng tốt hơn rồi!” Lão Tam hào hứng đi đến bên người Nhị ca, cao hứng khoe thành tích.

“Được! Tốt lắm! Đệ đến đây làm gì?” Nhị ca xoay người nhìn hướng Bạch Tiểu Mễ vừa mới rời đi, đương nhiên không cần hiểu lầm là hắn đi tìm Bạch Tiểu Mễ, hắn đây là muốn đi xem Đại ca nhà mình.

“Đại tẩu vừa ra ngoài, Đại ca bảo ta đi tìm nàng!” Thời điểm Lão Tam nhắc tới Bạch Tiểu Mễ, thái độ tuy rằng không thân mật, nhưng nhìn qua so với ba ngày trước đã tốt hơn rất nhiều.

Nhị đương gia đương nhiên hiểu biết huynh đệ nhà mình, tuy rằng ngữ khí kia vẫn không tốt lắm, nhưng coi như đã tiếp nhận thiếu nữ kia rồi, cảm nhận được sự biến hóa này, mày Nhị đương gia hơi hơi nhíu một chút.

Hắn thế nào cũng không nghĩ đến, mới đi ra ngoài hai ba ngày, nữ nhân kia lại khiến Lão Tam vốn khó chơi này thay đổi thái độ, nếu quả thật nàng không phải là bị cướp về, hắn sẽ nghi ngờ thân của phận nàng.

Dù sao sự tình cướp người này là do lòng tham tạm thời, chẳng lẽ lão hòa thượng kia cũng có vấn đề, xem ra phải tìm người đi thăm dò lão hòa thượng kia một chút, hắn không thể để nhân tố bất an trong sơn trại được.

Bọn họ thật vất vả mới có cuộc sống yên ổn, hắn không nghĩ vì sơ xuất trong kế hoạch của bản thân mà bị phá hỏng.

“Nhị ca, sơn trại có một đoạn thời gian chưa xuống núi, huynh xem?” Lão Tam cười nhìn Nhị ca nhà mình, thật lâu không có xuống núi đánh cướp, hắn cảm thấy ngứa ngáy chân tay rồi .

“Qua hai ngày nữa đi! Theo tin tức thông báo nếu không sai, đến lúc đó Nhị ca cùng đệ đi!” Nhị đương gia nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Kỳ thật lấy điều kiện hiện tại của Hắc Phong trại, hoàn toàn không cần đánh cướp vẫn sống được, nhưng không đánh cướp thì sao gọi là thổ phỉ được? Nhị đương gia thản nhiên nhìn toàn Hắc Phong trại, nơi này là gia đình của bọn họ!

“Được! Ha ha!” Lão Tam thật cao hứng, sau khi cướp Đại tẩu về đã sáu ngày không được xuống núi, hắn thật sự rất muốn xuống núi.



Thời điểm hai người một đường đi đến phòng Đại đương gia, Bạch Tiểu Mễ đã ở trong phòng.

Cửa phòng mở ra, đập vào mắt là cảnh một thiếu nữ đem nam tử nằm ở trên giường nâng dậy tựa vào bên giường, nam tử tràn đầy ôn nhu nhìn thiếu nữ, mà thiếu nữ không có thái độ bất đắc dĩ nào, ý cười thản nhiên trên mặt.

Một màn ấm áp này khiến Nhị đương gia hơi sửng sốt một chút, Tam đương gia bởi không phải lần đầu tiên nhìn thấy, không có phản ứng gì, ngược lại cảm thấy đây là chuyện bình thường phải làm, dù sao ở trong lòng Tam đương gia, Đại ca nhà mình chính là tốt nhất, không có người nữ tử nào lại không thích, tân Đại tẩu thích cũng là chuyện bình thường .

“Nương tử, nàng vừa mới đi nơi nào? Vi phu nằm một mình rất buồn?” Mỗ nam ủy khuất nhìn thiếu nữ nói.

“Ta có thể đi nơi nào, ta vừa đi ra ngoài một lát liền quay về rồi không phải sao? Nếu ngươi buồn, buổi chiều ta đưa ngươi đi ra ngoài xem xung quanh một chút!” Buổi chiều hôm nay, cái xe lăn mà nàng chỉ cách đóng người ta mới làm xong, như vậy muốn đi ra ngoài không phải không được.

Ở chung vài ngày, Bạch Tiểu Mễ cảm giác người kia nói chuyện rất tốt, thời điểm ngủ vô cùng đàng hoàng, một chút cũng không có hành vi vượt quá, điều này làm cho cảm tình của Bạch Tiểu Mễ đối với hắn tăng lên vài phần, đương nhiên tình cảm này không hề có tình yêu nam nữ bên trong.

“Đi ra ngoài, nhưng mà......” Tuy rằng tay hắn có thể động, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu, nếu vận động mạnh thì sợ miệng vết thương lại vỡ ra, như vậy vết thương của hắn càng chậm lành.

“Không có việc gì, Tiểu Mễ sẽ có biện pháp để đưa ngươi đi ra ngoài, không làm ảnh hưởng đến miệng vết thương của ngươi!” Bạch Tiểu Mễ cười thần bí nói.

“Được!” Nhìn bộ dáng nương tử thần bí như vậy, người luôn không có hứng thú với sự tình xung quanh như Lý Mặc Nhiên cũng nổi lên sự hứng thú.

“Đại ca, Đại tẩu, đồ đã làm xong rồi!” Người chưa tới, âm thanh đã tới trước.

Lý Mặc Nhiên nhìn về hướng cửa phòng.

“Nhị ca, huynh đã trở lại!” câu nói kia vừa mới hạ xuống, âm thanh vui mừng khác lại vang lên.

“Đây là cái gì?” Xem thấy đồ vật hình thù kỳ quái, Nhị đương gia hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook