Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 15: Xe lăn hiện thế

Trạch trạch nhân sinh

20/02/2017

“Cái này! Đây là xe lăn, Đại ca ngồi trên xe này là có thể đi ra ngoài rồi!” Tứ đương gia vui vẻ vỗ vỗ đồ dưới tay mình, cái này do hắn cùng với thợ mộc có tay nghề làm ra, sau khi làm xong chính hắn còn ngồi trên đó đi thử, thực chắc chắn, đại ca ngồi lên trên nhất định không có vấn đề, vật này có tác dụng lớn thật.

“Xe lăn?” Nhị đương gia cùng Tam đương gia có chút nghi hoặc hỏi.

Chẳng lẽ người này, hai ngày nay không thấy bóng dáng là vì đi làm cái này sao? Lúc này Tam đương gia mới nhớ tới mấy ngày nay trên sân huấn luyện không thấy thân ảnh của Tứ đệ, nguyên lai là vì cái này, nhưng vật để làm gì? Trông hình dáng thật kỳ quặc, Tam đương gia có chút nghi hoặc nghĩ.

“Ừ! Đại tẩu phát minh đó, rất hữu ích, chờ một chút nữa các huynh sẽ biết!” Tứ đương gia đẩy xe lăn tiến vào trong phòng.

Bạch Tiểu Mễ nhìn ba người đi vào, ánh mắt đảo qua ba người, cuối cùng dừng ở trên người Nhị đương gia, chỉ là nhìn thoáng qua rồi đưa mắt nhàn nhạt rời đi.

“Đại tẩu, xe lăn đã làm xong rồi!” Lão Tứ dù sao tuổi còn nhỏ, tuy rằng lúc trước nói chuyện với Tiểu Mễ có phần chán ghét, nhưng trải qua hai ngày nay, hắn phát hiện Bạch Tiểu Mễ đối với Đại ca nhà mình thật sự không tệ, huống chi lại nói lúc trước Bạch Tiểu Mễ thật đúng là cứu mệnh Đại ca, tuy rằng phương thức cứu người làm cho người ta sôi máu, nhưng cũng không thể phủ nhận chuyện này là thực.

Cho nên sau khi Đại ca thừa nhận nàng, hắn rối rắm hai ngày, thời điểm Đại tẩu tìm hắn để nói làm cái này, lại biết đây là vì Đại ca, hắn xem như miễn cưỡng nhận nàng .

“Nhanh như vậy!” Vốn tưởng đến xế chiều mới có, không nghĩ mới buổi sáng đã làm xong. Do nàng ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhị đương gia. Tam đương gia cùng đi vào nên không chú ý, giờ nghe Tứ đương gia nói như vậy, Bạch Tiểu Mễ cúi đầu nhìn về phía Tứ đương gia, đúng là mẫu xe lăn mà nàng muốn.

“Ôi, đệ làm thật tốt!” Bạch Tiểu Mễ vừa thấy, lập tức chạy vội qua, sau đó chính mình còn ngồi trên đi thử, cảm giác thấy cũng không tệ, so với tưởng tượng của mình thì còn tốt hơn nhiều.

Bạch Tiểu Mễ kích động nhìn về phía Tứ đương gia, không nghĩ tới người này lại có tài như vậy.

“Chỉ là chút lòng thành, ha ha a!” Tứ đương gia cười có chút ngượng ngùng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ trước mắt có phần ngại ngùng cúi đầu.

Mỗ nam thấy Tứ đệ nhìn nương tử nhà mình bộ dáng thẹn thùng, tâm có chút hoảng hốt.

“Tứ đệ, đây là cái gì?” Mỗ nam lạnh nhạt nói sang chuyện khác, nếu hiện tại không phải đang ngồi ở trên giường, hắn rất muốn đứng trước mặt nương tử tuyên cáo chủ quyền của mình.

“Đại ca, có cái này, bây giờ huynh có thể tự mình đi ra bên ngoài!” Nghe được câu hỏi của Đại ca, Tứ đương gia bị dời đi lực chú ý lập tức trả lời.

“Đây là xe lăn, ta thấy chàng mỗi ngày nằm trên giường, như vậy đối với thân thể không tốt, cho nên ta nhờ Tứ đệ làm chiếc xe này, về sau ta là có thể cùng chàng đi ra bên ngoài phơi nắng.” Bạch Tiểu Mễ đẩy xe lăn đến bên cạnh giường, sau đó ý bảo Tứ đương gia cùng mình đỡ người lên xe lăn.

Mỗ nam một bộ dáng suy yếu, cơ hồ đem toàn bộ sức nặng thân thể đè lên dáng người nhỏ xinh của Bạch Tiểu Mễ, Bạch Tiểu Mễ thiếu chút nữa bị ép xuống, người này tuyệt đối đang cố ý.

Bạch Tiểu Mễ vừa định đẩy người ra, nhưng mỗ nam nói một câu khiến tay Bạch Tiểu Mễ vừa định nâng lên liền hạ xuống dưới.

“Hiệp nghị!” Mỗ nam dường như đoán trước được động tác tiếp theo của Bạch Tiểu Mễ, tới gần bên Bạch Tiểu Mễ, nhẹ giọng nói bên tai nàng.

Hơi thở ấm áp trực tiếp phun trên lỗ tai trắng nõn của Bạch Tiểu Mễ, làm cho Bạch Tiểu Mễ cảm giác lỗ tai mình ngứa ngứa, một chút tê tê, vô cùng kỳ quái.

Bạch Tiểu Mễ có chút mất hứng, trừng mắt với mỗ nam lưu manh chiếm tiện nghi của nàng.

Xe lăn ngay bên cạnh, cho nên rất nhanh Lý Mặc Nhiên đã được giúp ngồi trên xe lăn, tuy rằng cá nhân hắn rất muốn tiếp tục dựa vào người nương tử nhà mình, thân thể ôn nhu kia, thơm thơm, cảm giác mềm mại dựa vào thật vô cùng thoải mái.

Tuy rằng vạn phần không muốn, nhưng mỗ nam thông mình không dám thừa một tấc tiến một tấc, nếu chọc giận nương tử, như thế sẽ không được hưởng quyền lợi tốt, suy nghĩ vì lợi ích đáng kể sau này của chính mình, mỗ nam đành đàng hoàng ngồi trên xe lăn.

“Nương tử, chúng ta đi ra ngoài đi!” Mỗ nam chớp mắt nhìn Bạch Tiểu Mễ.

Lỗ tai Bạch Tiểu Mễ có chút ửng đỏ, trợn mắt nhìn lại, lấy vẻ ngoài này của lão Đại nhà ngươi, thật không thích hợp để làm ra vẻ mặt đáng yêu như vậy?

Tuy rằng trong lòng Bạch Tiểu Mễ vạn phần không muốn, nhưng trước mặt ba người đang nhìn nàng chằm chằm kia, cũng không tiện nói gì, nghe lời đi đến sau xe lăn đem người đẩy ra ngoài.

“Nhị đệ, đệ đã trở lại!” Đại đương gia vĩ đại của chúng ta tựa hồ bây giờ mới phát hiện ra người nào đó đã biến mất ba ngày vừa trở lại, nhìn Nhị đương gia nói.

“Dạ!” Nhị đương gia thản nhiên lên tiếng.



“Sự tình có thuận lợi không?” Đại đương gia thản nhiên hỏi.

“Vâng! Tốt lắm!” Nhị đương gia gật đầu, kỳ thật hắn có một số việc muốn nói cùng Đại ca, Nhị đương gia liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Mễ một cái, suy tính chưa nói nên nói ở đây.

“Đã trở lại là tốt rồi, Đệ nghỉ ngơi mấy ngày đi!” Đại đương gia gật đầu.

Giờ phút này người hắn đã được đẩy ra bên ngoài, ánh mặt trời mùa xuân thực tươi đẹp, ban ngày cũng chầm chậm biến hóa, sáng sớm cùng lúc vào đêm đã có chút lạnh, nhưng mặt trời mùa này, đặc biệt ấm áp.

Mùa của vạn vật phục hồi, mùi không khí trong lành, Lý Mặc Nhiên chưa từng cảm thấy tâm của mình bỗng nhiên lại bình an như thế.

“Đại ca, thế nào, ngồi cái này có chỗ nào khó chịu không?” Tứ đương gia thấy Bạch Tiểu Mễ đang đứng ở trong viện, liền tiến lên hỏi.

“Tốt lắm, Lão Tứ làm rất tốt!” Nói là nói như vậy, nhưng ánh mắt mỗ nam lại nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ, giờ phút này Bạch Tiểu Mễ đã ngồi trên ghế trong viện.

Mấy người khác cũng đều đã ngồi xuống.

“Vẫn là Đại tẩu thông minh, nếu không, cũng không nghĩ ra được vật này!” Lão Tứ lại nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ, cảm giác Đại tẩu nhà mình thật tài giỏi.

“Đâu có, đâu có, chính là cảm thấy chàng suốt ngày nằm ở trên giường sẽ rất buồn cho nên tìm cách đưa chàng ra ngoài mà thôi!” Bạch Tiểu Mễ cười có chút chột dạ, dù sao cái này cũng không phải do nàng phát minh, nàng chỉ sao chép thôi mà.

“Nương tử, nàng đối với vi phu thật tốt!” Mỗ nam dùng ánh mắt sáng ngời nhìn thiếu nữ.

“Ha ha a! Đương nhiên, chàng là phu quân của Tiểu Mễ ta! Ta không tốt với phu quân thì tốt với ai?” Bạch Tiểu Mễ cười gượng hai tiếng, trong lòng mặc niệm cái hiệp nghị chết tiệt kia, lần sau phải nhất định phải sửa lại mới được.

Những người khác kinh sợ với màn đối thoại vừa rồi của hai người, hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia, có chút không tin được đây là Đại ca nhà mình, Đại ca thế mà cũng nói những lời này, quả thực là quá mức kinh khủng.

​ Last edited: 30/9/14 Skye, 9/9/14 #56 vanlactamviem, Cỏ Ú, Trâu và 13 others thích bài này.

Skye Well-Known Member Editor Bài viết:747 Được thích:4,885



Edit: Van san

Beta: Lyan


Nhìn đĩa điểm tâm trước mặt mình, lại nhìn về phía ngón tay thon dài đang cầm điểm tâm, tuy rằng không được trắng trẻo, nhưng cũng không đen lắm, coi như dáng dấp tay không tệ, theo tay hướng lên trên về phía chủ nhân của nó-Lý Mặc Nhiên. Nhất thời mọi người đều bị kinh sợ vì hành động thân mật kia của hắn, không chỉ có Bạch Tiểu Mễ kinh ngạc, đương nhiên còn có cả ba người khác đang ngồi ở đây.

Đang lúc nàng ngẩn ra, thời khắc chuẩn bị ngồi xuống, Lý Mặc Nhiên vội vàng nhân cơ hội cầm tay nhỏ bé mềm mại của Bạch Tiểu Mễ, giúp nàng cùng ngồi xuống.

“Nương tử, đây là điểm tâm nàng thích ăn, nhanh ăn đi!” Lý Mặc Nhiên tựa hồ không nhìn đến sự ngạc nhiên của mọi người, lạnh nhạt mở miệng nói chuyện, tay vẫn không buông ra, còn nhéo nhéo lòng bàn tay mềm yếu một cái, tay nương tử thật mềm thật trơn!

Không phản ứng kịp, Bạch Tiểu Mễ rất muốn trực tiếp vung cái tay không an phận của Lý Mặc Nhiên ra, nhưng khi nhìn tới ba người ngồi chung quanh, chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua ý tưởng này, nhưng để nàng ăn đồ hắn đưa tới, Bạch Tiểu Mễ thật sự cảm thấy muôn phần kỳ quái.

“Chàng đang bị thương, để ta tự mình ăn là được rồi!” Hiện tại Bạch Tiểu Mễ có chút hối hận cho hắn ngồi xe lăn, càng hối hận khi đưa hắn ra bên ngoài, nhìn xem hiện giờ không phải bản thân đang tự tìm phiền toái sao?

Lý Mặc Nhiên có chút thất vọng đưa tay thu trở về.

Nhìn thấy Đại ca chịu ủy khuất, ánh mắt khó chịu của ba người còn lại liếc về phía Bạch Tiểu Mễ.

Vốn đang có chút hứng thú đối với điểm tâm, nhưng hiện tại nàng nhíu nhíu mày, không muốn ăn, kế tiếp lại có nha hoàn đưa tới thêm một ít điểm tâm nữa nhìn mấy loại điểm tâm tinh xảo này, hương vị ngọt ngào kia, Bạch Tiểu Mễ vô cùng thích thú, tuy rằng không rõ nơi này là trại thổ phỉ, làm sao lại có đầu bếp tốt như vậy, trong lòng có ý muốn nếm thử, nhưng mà…

Bạch Tiểu Mễ tay phải kéo kéo, phát hiện đối phương căn bản là không có ý tứ muốn buông tay mình ra.

Lý Mặc Nhiên lại cầm tay nàng chặt hơn, bình tĩnh tán gẫu cùng huynh đệ, dường như căn bản không để ý tới Bạch Tiểu Mễ đang giãy giụa muốn rút tay về.



Đùa à? Hiện tại trước mặt người ngoài, đây là thời khắc quang minh chính đại được thân mật cùng nương tử, Lý Mặc Nhiên hắn sao có thể ngu ngốc buông tha một cơ hội tốt như vậy.

Bạch Tiểu Mễ không có biện pháp, chỉ có thể dùng tay trái cầm điểm tâm lên ăn.

Không thể tưởng, điểm tâm này thật sự ăn rất ngon, ở trại thổ phỉ này không ngờ cũng có nhiều chỗ tốt như vậy!

Lý Mặc Nhiên thấy Bạch Tiểu Mễ không giãy dụa, hơn nữa cũng bắt đầu ăn, cảm thấy vui mừng, vốn tay đang cầm chặt đã chậm rãi buông lỏng, râu ria tràn đầy mặt không một gợn sóng, vẻ mặt tuyệt đối không lộ ra nửa điểm biểu cảm hạnh phúc và vui sướng, cầm lấy khối điểm tâm vuông vắn tinh xảo lên ăn, nếu không phải vì bị thương không được uống rượu, hắn rất muốn uống, còn muốn thêm vài chén rượu, tâm tình tốt! Bộ dáng mộc mạc giản dị cùng huynh đệ nhà mình tán gẫu, tựa hồ không chú ý tới Bạch Tiểu Mễ.

Bạch Tiểu Mễ trừ bỏ ăn điểm tâm, ở bên người hắn không thể làm gì khác.

“Chàng mau nhìn xem, trên trời có một con chim thật to!” Bạch Tiểu Mễ đột nhiên kinh hãi kêu một tiếng, chỉ tay lên trời, ánh mắt Lý Mặc Nhiên theo ngón tay nàng nhìn lên, một con đại ưng bay xoay quanh ở trên bầu trời, đôi mày hơi hơi nhíu một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục.

Ba người khác cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt, ưng này do bọn hắn huấn luyện trong sơn trại dùng để đưa tin, có cái gì lạ mắt, đúng là không có kiến thức! Ba người còn không quên đưa nhìn đầy khinh bỉ về phía Bạch Tiểu Mễ.

Bạch Tiểu Mễ thấy đã đạt được mục đích, nhân cơ hội lấy tốc độ cực nhanh đem tay mình từ trong tay Lý Mặc Nhiên rút ra.

“Nương tử nàng làm gì vậy?” Lý Mặc Nhiên rất nhanh thu hồi ánh mắt mình, hiện tại một lòng một dạ tập trung trên người nàng, nào có tâm tình nhìn chim ưng vốn đã xem qua biết bao lần, cảm giác được sự mềm mại trong tay mình đã biến mất, Lý Mặc Nhiên có chút lạc lõng, nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ đang đứng lên hỏi.

Bạch Tiểu Mễ bình tĩnh tiếp tục nhìn chim ưng trên bầu trời, chính là không muốn nhìn vẻ mặt ủy khuất kia của Lý Mặc Nhiên, Bạch Tiểu Mễ giờ đã biết, người kia chính là chúa linh tinh, mặt ngoài cỡ nào trung hậu thành thật, nhưng thời điểm cầm tay nàng tuyệt không mơ hồ.

“Không có gì, tại ta ngồi lâu không thoải mái!” Bạch Tiểu Mễ bình tĩnh nói dối.

“Đại ca, đệ có chuyện cần xử lý, ta đi trước!” Nhìn thấy chim ưng kia đã bay xuống, Nhị đương gia đứng lên rời đi.

“Đại ca, đệ đi giúp Nhị ca!” Có lẽ chim ưng kia đưa tới tin tức của đối tượng đánh cướp lần này? Tam đương gia có chút vội vã đi theo.

Ba người đã đi mất hai, lưu lại Lão Tứ, Lão Tứ thấy Đại ca đang nhìn Đại tẩu, bỗng cảm giác mình là người thừa, suy nghĩ cũng muốn đứng lên.

“Lão Tứ hẳn là còn chưa ăn cơm trưa! Vậy hãy ở lại cùng ăn đi!” Thấy Lão Tứ rục rịch muốn đi, Lý Mặc Nhiên đã kịp thời mở miệng nói.

Nếu Lão Tứ đi rồi, hắn cùng nương tử càng không có khả năng thân cận, cho nên Lý Mặc Nhiên quyết đem Lão Tứ lưu lại.

Tuy rằng hắn rất muốn cùng nương tử hưởng thế giới riêng của hai người, nhưng hiện tại nương tử căn bản đâu có thừa nhận hắn? Cho nên hắn chỉ có thể dùng biện pháp ti tiện này để thân cận nương tử.

“Cái đó…, được rồi!” Vừa mới định cự tuyệt, nhưng dưới ánh mắt nguy hiểm của Đại ca, Lão Tứ chỉ có thể gật đầu, trong lòng không hiểu Đại ca định làm gì, chẳng lẽ Đại ca không thích Đại tẩu, nếu không sao có thể không muốn ở một mình với đại tẩu kia chứ?

Nhưng cũng không đúng! Với biểu hiện vừa rồi của Đại ca thì không thể có chuyện như vậy được! Thật sự là kỳ quái! Lão Tứ vạn phần khó hiểu, nhưng chỗ khó hiểu kia cũng chỉ đặt ở trong lòng, đương nhiên không dám hỏi ra lời.

“Nơi này của chàng có sách không?” Bạch Tiểu Mễ muốn hiểu biết về thế giới này, dù sao trong tương lai nàng cũng phải rời khỏi sơn trại , nàng không muốn mù quáng xông ra ngoài, đây sẽ chuyện vô cùng nguy hiểm.

Muốn hiểu biết có hai cái con đường, một là hỏi người, hai là đọc sách.

Hỏi người là biện pháp tốt nhất, nhưng Bạch Tiểu Mễ trực tiếp liền phủ quyết, nàng không muốn bị người ta coi thành quái vật, cho nên biện pháp tốt nhất chính là đọc sách.

“Nương tử muốn đọc sách?” Lý Mặc Nhiên có chút kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ, kỳ thật Lý Mặc Nhiên thực hoài nghi Bạch Tiểu Mễ có thể đọc được sách hay không, dù sao phần lớn chữ nàng viết hắn đọc đều không hiểu, theo chuyện về hiệp nghị, Lý Mặc Nhiên tổng kết ra có lẽ nương tử căn bản là không biết chữ.

“Thế nào? không thể sao?” Bạch Tiểu Mễ nhìn về phía Lý Mặc Nhiên.

“Đương nhiên là có thể, chỉ cần nương tử thích là được rồi! Nếu không biết thì trực tiếp hỏi vi phu là được!” Lý Mặc Nhiên chớp mắt, cao hứng đáp ứng.

Nương tử không biết chữ, đến lúc đó hắn có thể dạy nàng, như vậy hắn không phải có cơ hội tiếp cận nương tử sao?

Cơ hội tốt như vậy Lý Mặc Nhiên tự nhiên không nghĩ sẽ bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook