Chương 116: Giao dịch cuối cùng
Tg Nguyên Diêu
25/07/2019
Nhìn thái y cẩn thận bắt mạch cho nàng, tim hắn lại liên hồi đập lên. Nàng tỉnh thật rồi.
Trước kia hắn luôn tưởng tượng, lúc nàng tỉnh sẽ như thế nào, hắn sẽ làm gì, sẽ nói gì. Ấy thế mà giờ đây, lúc nàng tỉnh thật, hắn lại quên phản ứng. Nhiều hơn hết là không biết nên đối mặt với nàng như thế nào.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, hắn không con là một Cơ Dục Hiên tự tin nắm trong tay mọi quyền sinh sát nữa rồi.
Hắn chỉ là một nam nhân, đứng trước người mình yêu sẽ bối rối, sẽ bỡ ngỡ.
“Thái y, hoàng hậu nương nương thế nào rồi?”
Người hỏi là Hải Minh.
“Khởi bẩm bệ hạ, tuy nương nương đã tỉnh nhưng vì không hoạt động quá lâu, thân thể có chút cứng nhắc. Ngoài ra bên trong, tâm khí hao tổn quá nhiều. Vẫn nên dành thời gian để bồi dưỡng lại.”
Cơ Dục Hiên ngây ngốc đứng nhìn nàng qua tấm rèm mỏng. Ánh hắn chưa rời khỏi nàng dù chỉ một giây.
“Kê đơn thuốc cho nàng.”
“Thần tuân lệnh.”
Nói xong, Phong Huyền, Hải Minh cùng Ninh công công hiểu ý, ra lệnh cho toàn bộ thị vệ cùng tì nữ lui ra ngoài.
Trong khuê phòng rộng lớn chỉ còn lại hắn và nàng.
Hắn vẫn đứng đó. Không hề có động thái kế tiếp.
Còn nàng, hai mắt nhắm nghiền. Nàng cũng không biết phải đối mặt với hắn ra sao nữa.
Rất lâu, rất lâu sau, hắn mới từ từ đi đến bên giường nàng, kéo rèm mỏng ra rồi ngồi xuống.
Động tác nhẹ nhàng nho nhã như sợ đánh thức nàng.
“Tiểu Tịch, ta xin lỗi.” Sau tất cả mọi chuyện, hắn vẫn nên nói một câu này.
Tuy muộn màng, nhưng ít ra hắn vẫn còn cơ hội để nói. Đúng không?
Tư Mã Duệ Tịch mở mắt. Ba năm nằm trên giường bệnh khiến đôi mắt của nàng không còn tinh anh như trước nữa.
Nhưng trong đó vẫn có một loại xinh đẹp khiến hắn động lòng.
“Cảm ơn.” Nàng chớp mắt nhìn hắn. Ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thẳng vào tâm hắn.
Ánh mắt khiến hắn chột dạ, run rét.
“Những lời chàng nói trước đó có còn tính không?”
Cơ Dục Hiên nhíu mày. Ý nàng nói là lời nào?
“Chính là lời lúc ta hôn mê. Nếu ta tỉnh lại, ta muốn gì chàng cũng đều đáp ứng. Chàng còn nhớ không?”
Cơ Dục Hiên giật mình.
Hắn chưa từng nghĩ đến lúc tỉnh dậy lời đầu tiên nàng nói chính là như vậy.
Hắn đã chuẩn bị trước tâm lí, nếu nàng đánh hắn, mắng hắn, hắn sẽ cam tâm tình nguyện đứng chịu. Nhưng nàng ngược lại bình tĩnh như vậy càng khiến hắn bất an.
Nàng muốn gì hắn cũng đều đáp ứng.
Lỡ như nàng muốn rời xa hắn, hắn phải làm thế nào?
Càng nghĩ, tâm Cơ Dục Hiên càng đau nhói lên. Hắn đã một lần suýt nữa mất đi nàng. Hắn sợ lắm. Rất sợ.
“Tiểu Tịch, ta…”
“Chàng chỉ cần nói chàng có đáp ứng hay là không.” Tư Mã Duệ Tịch nặng nề thở hắt.
Xem ra những lời đó sẽ không thực hiện được rồi.
Nàng biết hắn cố chấp như vậy, làm sao chịu đáp ứng điều kiện này của nàng đây.
Ánh mắt nàng chùng xuống, khuôn mặt thể hiện rõ sự thất vọng.
Cơ Dục Hiên tất nhiên hiểu hết ý nghĩ trong đầu nàng.
Tâm hắn đau đớn vô cùng. Lỗi lầm hắn gây ra đã thương tổn đến nàng nhiều như vậy. Hắn có tư cách gì mà ép buộc nàng. Có tư cách gì mà trói nàng bên cạnh.
“Được. Ta đáp ứng. Nàng muốn gì, ta đều đáp ứng.”
Mí mắt nàng giật lên. Cả người cao hứng tỏa ra sinh lực tươi mát.
Rất lâu rồi hắn chưa thấy nàng như vậy. Kể từ lúc nàng ngồi lên vị trí Thái Tử phi, hắn đã không có cơ hội thấy một Tư Mã Duệ Tịch hồn nhiên xinh đẹp nữa rồi.
“Nàng nói đi. Nàng muốn gì?”
Một người vui vẻ. Một người đau đớn khốn cùng.
Thì ra tình yêu là như vậy. Thật tiếc khi hắn nhận ra đã quá muộn.
“Chúng ta bắt đầu bằng một cuộc giao dịch. Vậy kết thúc cũng bằng một cuộc giao dịch đi.” Nàng ngồi thẳng người dậy.
Ánh mắt chưa từng rời khỏi nam nhan trước mặt.
Nàng yêu hắn. Cho dù hắn có thương tổn nàng như thế nào đi nữa thì nàng vẫn yêu hắn. Chỉ là tình yêu của hắn giam cầm nàng, khiến nàng mệt mỏi, khiến nàng không thở được. Buộc phải dùng cách này để rời xa hắn.
Món nợ máu của Tư Mã gia, nàng không truy cứu nữa.
Chỉ cần nàng được rời khỏi hoàng cung tăm tối này, nàng tình nguyện buông bỏ hận thù.
“Nàng nói đi. Giao dịch gì?”
“Thiếp đưa chứng cứ gián điệp của nhà Viên cho chàng. Chàng phế thiếp cùng nhị hoàng tử và tam hoàng tử đi.”
Cơ Dục Hiên cúi đầu. Nước mắt sớm đã đọng trên khóe mi cuối cùng cũng có cơ hội rơi xuống.
Hắn đã đoán được ý muốn của nàng. Nhưng vì sao lúc nàng nói ra, trái tim hắn lại đau đớn đến vậy.
Trong mắt nàng, hắn xem trọng vương quyền đến vậy sao?
Dùng chứng cứ gián điệp nhà Viên đổi lấy sự tư do của nàng. Đáng, đáng lắm. Chỉ cần đó là điều nàng muốn thì đáng lắm.
Cơ Dục Hiên hắn cuối cùng cũng có ngày này.
“Được. Thành giao.”
“Thành giao.”
Trước kia hắn luôn tưởng tượng, lúc nàng tỉnh sẽ như thế nào, hắn sẽ làm gì, sẽ nói gì. Ấy thế mà giờ đây, lúc nàng tỉnh thật, hắn lại quên phản ứng. Nhiều hơn hết là không biết nên đối mặt với nàng như thế nào.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, hắn không con là một Cơ Dục Hiên tự tin nắm trong tay mọi quyền sinh sát nữa rồi.
Hắn chỉ là một nam nhân, đứng trước người mình yêu sẽ bối rối, sẽ bỡ ngỡ.
“Thái y, hoàng hậu nương nương thế nào rồi?”
Người hỏi là Hải Minh.
“Khởi bẩm bệ hạ, tuy nương nương đã tỉnh nhưng vì không hoạt động quá lâu, thân thể có chút cứng nhắc. Ngoài ra bên trong, tâm khí hao tổn quá nhiều. Vẫn nên dành thời gian để bồi dưỡng lại.”
Cơ Dục Hiên ngây ngốc đứng nhìn nàng qua tấm rèm mỏng. Ánh hắn chưa rời khỏi nàng dù chỉ một giây.
“Kê đơn thuốc cho nàng.”
“Thần tuân lệnh.”
Nói xong, Phong Huyền, Hải Minh cùng Ninh công công hiểu ý, ra lệnh cho toàn bộ thị vệ cùng tì nữ lui ra ngoài.
Trong khuê phòng rộng lớn chỉ còn lại hắn và nàng.
Hắn vẫn đứng đó. Không hề có động thái kế tiếp.
Còn nàng, hai mắt nhắm nghiền. Nàng cũng không biết phải đối mặt với hắn ra sao nữa.
Rất lâu, rất lâu sau, hắn mới từ từ đi đến bên giường nàng, kéo rèm mỏng ra rồi ngồi xuống.
Động tác nhẹ nhàng nho nhã như sợ đánh thức nàng.
“Tiểu Tịch, ta xin lỗi.” Sau tất cả mọi chuyện, hắn vẫn nên nói một câu này.
Tuy muộn màng, nhưng ít ra hắn vẫn còn cơ hội để nói. Đúng không?
Tư Mã Duệ Tịch mở mắt. Ba năm nằm trên giường bệnh khiến đôi mắt của nàng không còn tinh anh như trước nữa.
Nhưng trong đó vẫn có một loại xinh đẹp khiến hắn động lòng.
“Cảm ơn.” Nàng chớp mắt nhìn hắn. Ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thẳng vào tâm hắn.
Ánh mắt khiến hắn chột dạ, run rét.
“Những lời chàng nói trước đó có còn tính không?”
Cơ Dục Hiên nhíu mày. Ý nàng nói là lời nào?
“Chính là lời lúc ta hôn mê. Nếu ta tỉnh lại, ta muốn gì chàng cũng đều đáp ứng. Chàng còn nhớ không?”
Cơ Dục Hiên giật mình.
Hắn chưa từng nghĩ đến lúc tỉnh dậy lời đầu tiên nàng nói chính là như vậy.
Hắn đã chuẩn bị trước tâm lí, nếu nàng đánh hắn, mắng hắn, hắn sẽ cam tâm tình nguyện đứng chịu. Nhưng nàng ngược lại bình tĩnh như vậy càng khiến hắn bất an.
Nàng muốn gì hắn cũng đều đáp ứng.
Lỡ như nàng muốn rời xa hắn, hắn phải làm thế nào?
Càng nghĩ, tâm Cơ Dục Hiên càng đau nhói lên. Hắn đã một lần suýt nữa mất đi nàng. Hắn sợ lắm. Rất sợ.
“Tiểu Tịch, ta…”
“Chàng chỉ cần nói chàng có đáp ứng hay là không.” Tư Mã Duệ Tịch nặng nề thở hắt.
Xem ra những lời đó sẽ không thực hiện được rồi.
Nàng biết hắn cố chấp như vậy, làm sao chịu đáp ứng điều kiện này của nàng đây.
Ánh mắt nàng chùng xuống, khuôn mặt thể hiện rõ sự thất vọng.
Cơ Dục Hiên tất nhiên hiểu hết ý nghĩ trong đầu nàng.
Tâm hắn đau đớn vô cùng. Lỗi lầm hắn gây ra đã thương tổn đến nàng nhiều như vậy. Hắn có tư cách gì mà ép buộc nàng. Có tư cách gì mà trói nàng bên cạnh.
“Được. Ta đáp ứng. Nàng muốn gì, ta đều đáp ứng.”
Mí mắt nàng giật lên. Cả người cao hứng tỏa ra sinh lực tươi mát.
Rất lâu rồi hắn chưa thấy nàng như vậy. Kể từ lúc nàng ngồi lên vị trí Thái Tử phi, hắn đã không có cơ hội thấy một Tư Mã Duệ Tịch hồn nhiên xinh đẹp nữa rồi.
“Nàng nói đi. Nàng muốn gì?”
Một người vui vẻ. Một người đau đớn khốn cùng.
Thì ra tình yêu là như vậy. Thật tiếc khi hắn nhận ra đã quá muộn.
“Chúng ta bắt đầu bằng một cuộc giao dịch. Vậy kết thúc cũng bằng một cuộc giao dịch đi.” Nàng ngồi thẳng người dậy.
Ánh mắt chưa từng rời khỏi nam nhan trước mặt.
Nàng yêu hắn. Cho dù hắn có thương tổn nàng như thế nào đi nữa thì nàng vẫn yêu hắn. Chỉ là tình yêu của hắn giam cầm nàng, khiến nàng mệt mỏi, khiến nàng không thở được. Buộc phải dùng cách này để rời xa hắn.
Món nợ máu của Tư Mã gia, nàng không truy cứu nữa.
Chỉ cần nàng được rời khỏi hoàng cung tăm tối này, nàng tình nguyện buông bỏ hận thù.
“Nàng nói đi. Giao dịch gì?”
“Thiếp đưa chứng cứ gián điệp của nhà Viên cho chàng. Chàng phế thiếp cùng nhị hoàng tử và tam hoàng tử đi.”
Cơ Dục Hiên cúi đầu. Nước mắt sớm đã đọng trên khóe mi cuối cùng cũng có cơ hội rơi xuống.
Hắn đã đoán được ý muốn của nàng. Nhưng vì sao lúc nàng nói ra, trái tim hắn lại đau đớn đến vậy.
Trong mắt nàng, hắn xem trọng vương quyền đến vậy sao?
Dùng chứng cứ gián điệp nhà Viên đổi lấy sự tư do của nàng. Đáng, đáng lắm. Chỉ cần đó là điều nàng muốn thì đáng lắm.
Cơ Dục Hiên hắn cuối cùng cũng có ngày này.
“Được. Thành giao.”
“Thành giao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.