Chương 117: Mở mắt nhận ra lỡ mất nàng (HẾT)
Tg Nguyên Diêu
25/07/2019
Lần nhiếp chính cuối cùng của mùa thu năm đó, Triều Quốc được một phen náo loạn. Toàn bộ quan lại trong triều đều bị tẩy rửa.
Những tội đồ tạo phản lần lượt được đưa ra ánh sáng, chịu hình phát tàn nhẫn đến rợn người. Đó cũng được xem là giết gà dọa khỉ. Những người con lại lấy đó làm gương, không dám có một chút ý đồ bất chính nữa.
Ngược lại dân chúng cảm kích vô cùng. Tung hô Cơ Dục Hiên là một vị vua anh minh, lỗi lạc, nhìn thấu tà gian. Tiếng tăm lưu truyền ngàn đời.
Còn một sự kiện nữa lại cho thấy mức độ tàn nhẫn của Cơ Dục Hiên.
Cũng trên lần nhiếp chính đó, Cơ Dục Hiên yêu thương hoàng hậu Tư Mã như mạng thế mà phế truất nàng.
Đoạn Ninh công công đọc chiếu thư:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tư Mã tướng quân phạm phải đại kị, mưu sát hoàng tộc, kết cấu cùng với Phương gia tạo phản, chống lại vương quyền đại tội không thể dung tha. Phán quyết Tư Mã gia chu di tam tộc, lập tức thi hành.
Ngoài ra, vì nể tình riêng, Tư Mã hoàng hậu từng là phu thê đồng lòng dưới gối với Hiện Thế thánh thượng nên miễn tội chết, chỉ phế đi ngôi vị, thứ làm thường dân. Cả đời đều không được trở lại hoàng cung nửa bước.
Nhị hoàng tử thân phận bất chính, chà trộn vào hoàng tộc, tuy nhiên cũng từng là hài nhi ngoan ngoãn của thánh thượng. Miễn bỏ tội chết, thứ làm thường dân.
Tam hoàng tử gây ra hiểu lầm cùng thế tử của lục vương gia vào một năm trước khiến thế tử oan ức qua đời, tội không thể dung tha. Phế đi ngôi vị, thứ làm thường dân. Từ này về sau không được phép trở lại hoàng cung nửa bước. Khâm chỉ.”
Chiếu thư hạ xuống, niềm vui của Cơ Dục Hiên cũng hạ xuống rồi.
Từ nay về sau, cái tên Tư Mã Duệ Tịch chỉ còn trong kí ức của hắn. Từ nay về sau, hắn và nàng không còn là phu thê nữa. Từ nay về sau, hắn và nàng như hai đường thẳng, cho dù có cắt nhau tại một điểm, cuối cùng cũng phải rời đi.
Đáy mắt hắn dâng lên một nỗi buồn vô tận.
Trong mắt mọi người, hắn phế đi nàng chính là hành động tàn nhẫn. Nhưng trong mắt nàng, hắn phế đi nàng chính là đối với nàng nhân từ vô cùng.
Hắn ngồi trên ghế, các vị quan lại quỳ rạp xuống, ca tụng tung hô. Nào biết được dưới long mão kia, đôi đồng tử của hắn đã ngấn nước.
Hai môi hắn tái tê mím lại.
Duệ Tịch, ta buông tha nàng rồi. Nàng… có vui vẻ không?
Khác với khung cảnh náo nhiệt ở đại điện, điện Tài Minh thường ngày đông vui bao nhiêu, nhộn nhịp bao nhiêu thì hôm nay lại hiu quạnh bấy nhiêu.
Nhận được chiếu chỉ từ hoàng đế, Tư Mã Duệ Tịch nâng hai tay đón lấy, miệng mỉm cười: “Ta ơn bệ hạ khai ân. Bệ hạ vạn phúc kim an.”
“Nương nương.” Minh Uyển vội đỡ lấy nàng.
“Tiểu Uyển, bắt đầu từ hôm nay, ta không con là hoàng hậu nương nương nữa. Muội gọi ta là Tiểu Tịch được rồi.”
Minh Uyển lau đi nước mắt. Đối với mối tình của hoàng thượng với hoàng hậu đi đến kết cục này, nàng luôn cảm thấy nuối tiếc vô cùng.
Họ xứng đôi đến như vậy, yêu nhau đến như vậy. Cuối cùng cũng phải chịu cảnh chia lìa. Thật không nỡ chút nào.
“Tiểu Uyển nguyện một lòng theo hầu hạ nương nương suốt đời.”
“Được rồi, được rồi. Từ nay về sau, muội là muội muội của ta. Ta thu nhận muội rồi.”
Tư Mã Duệ Tịch nhìn một vòng điện Tài Minh. Nơi này có những kí ức vui vẻ nhất. Nhưng cũng là nơi khiến nàng thương tâm nhất.
Hóa ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Mới đó mà nàng đã ở điện Tài Minh cũng gần mười năm rồi.
Mọi thứ vẫn quen thuộc đến vậy. Chỉ là từ bây giờ, nàng không có diễm phúc được hưởng nữa. Nàng cũng không muốn hưởng loại diễm phúc này.
“Tiểu Uyển, ta vẫn luôn muốn hỏi muội một câu.”
Tiểu Uyển theo sau lưng nàng vội vàng gật đầu. “Tỷ cứ hỏi.”
“Lúc ta tỉnh liền thấy vườn hoa này. Rốt cuộc từ đâu mà có?”
Cuống họng lại nghẹn ngào. Đáy mắt Minh Uyển ngấn lên một dòng nước.
Biết là nói ra sẽ khiến Tư Mã Duệ Tịch buồn càng thêm buồn. Nhưng dù sao đi nữa nàng vẫn phải nói. Để không phụ lòng thành thánh thượng dành cho nàng ấy.
“Lúc tỷ còn hôn mê, sứ thần nước láng giềng biết chuyện liền đến khuyên nhủ thánh thượng. Ông ta nói để tỷ sớm hồi phục thì không nên cả ngày nằm như vậy. Thế nên thánh thượng liền cho người tạo vườn hoa này. Tạo cảm giác thư thái, hòa cùng thiên nhiên. Chỉ mong tỷ sớm tỉnh lại.”
Tư Mã Duệ Tịch lặng người nhìn vườn hoa. Cảm xúc dâng trào trong người lúc nào khiến nàng khó chịu vô cùng.
“Tịch tỷ, hoàng thượng rất yêu thương tỷ. Trong đoạn thời gian tỷ hôn mê, ngài ấy ngoài phê chuẩn tấu chương thì cả ngày chỉ ngồi ngây ngốc nhìn tỷ.”
“Muội cũng biết đó là ngoài phê chuẩn tấu chương kia mà. Dù hắn có yêu ta như thế nào thì cũng chỉ nằm sau giang sơn của hắn mà thôi.” Nhìn vườn hoa này, trái tim nàng càng thắt chặt đau đớn.
Sau tất cả những gì hắn làm, nàng đã hiểu được trong mắt hắn cái gì mới là quý giá nhất. Chẳng phải hắn đã sảng khoái đồng ý giao dịch của nàng rồi sao?
Hắn yêu nàng.
Sự thật là hắn yêu nàng.
Nàng đã từng hỏi hắn nếu một ngày nào đó, nàng có lợi cho con đường hào hoa của hắn, hắn cũng sẽ hy sinh nàng. Có đúng không?
Đúng. Hắn đã từ bỏ nàng, đã bán nàng chỉ với giá là danh sách gián điệp nhà Viên.
Nàng không hy vọng gì hơn. Chỉ mong một đời sau này sẽ cùng con trai an an ổn ổn làm một lương dân bình thường. Cuộc sống tuy sẽ khổ cực, nhưng ít nhất không cần phải tranh đấu đến đánh đổi cả tính mạng.
“Không nói những chuyện này nữa. Tiểu Uyển, muội đến cung Lạc Hòa đón Tiểu Minh và Tiểu Du đi. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
“Nhanh như vậy?”
Nàng quay lưng lại, mỉm cười: “Rời khỏi đây sớm ngày nào, tâm ta càng an bình ngày đó.”
“Được rồi. Muội đi liền.”
Minh Uyển vừa ra khỏi điện Tài Minh không lâu thì bên ngoài, một thân hoàng bào khí thế đi vào.
Hắn vừa mới đến, không cố ý nghe lén nàng cùng Minh Uyển nói chuyện. Nhưng câu cuối cùng kia của nàng lại vô tình lọt vào tai hắn.
Thì ra nàng chán ghét hắn đến như vậy. Chỉ muốn đi thật nhanh thôi.
“Tiểu Tịch.”
Tư Mã Duệ Tịch giật mình xoay người lại. Nhìn thấy hắn, tim lại đau đớn thổn thức. Nàng từ bây giờ đã không còn là thê tử của hắn nữa rồi.
“Thảo dân tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Cơ Dục Hiên nhếch môi, cố tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng nước mắt lại cứ thể phản chủ, tràn ra phủ đầy đôi con người.
Hắn như vậy, chật vật vô cùng.
“Xưng hô xa lạ như vậy, chỉ có mình nàng. Tuyệt tình như vậy, cũng chỉ có mình nàng.” Hắn phất tay áo, hừ lạnh một cái. Cũng không hề có ý định đỡ nàng đứng dậy.
“Làm trái tim ta đau đớn, chỉ có mình nàng. Khiến ta yêu nàng, yêu nhiều như vậy, cũng chỉ có mình nàng. Trên đời này, ta đã nhẫn tâm lắm rồi, thế nhưng so với nàng thì chẳng là gì cả.”
Tư Mã Duệ Tịch quỳ gối cúi đầu. Nàng không cần hắn đỡ, cũng không cần đứng dậy. Cứ quỳ như vậy, ít ra đối với nàng thanh thản hơn nhiều.
“Tiểu Tịch, ta buông tha nàng rồi. Nàng có mãn nguyện không?” Lúc nói câu này, tình yêu của hắn dành cho nàng vẫn còn đó. Chỉ là hy vọng, từng mảnh, từng mảnh bị nàng vô tâm dẫm nát.
“Đó là phúc phận của thảo dân.”
“Câm miệng. Nàng còn mở miệng ra phân chia ranh giới với ta, ta sẽ không khách khí…”
“Vậy ngài sẽ làm gì thiếp?”
Lửa giận dập tắt, Cơ Dục Hiên thở dài. Từ đầu đến cuối, trời đã định nàng là khắc tinh của hắn. Hắn làm gì có quyền giận dữ.
Hắn khom người, phất tay áo đỡ nàng đứng dậy.
Nàng thụ sủng nhược kinh, cả người căng cứng như con nhím gồng lên tự vệ.
“Ta có thể làm gì được nàng đây. Phế cũng đã phế rồi. Đau cũng đã đau rồi. Nàng đi đi. Tìm cuộc sống mới mà nàng mong ước đi. Ta… từ bỏ nàng.”
Giây phút hắn xoay người bỏ đi, một chút mạnh mẽ cuối cùng cũng hoàn toàn buông xuống. Nước mắt như đê bị vỡ, chảy siết thắt trái tim hắn lại.
Tình yêu của hắn là bị chính lòng tham của hắn giày vò đến chảy máu.
Đời này hắn hối hận nhất là nắm lấy vương quyền. Hối hận nhất là vì thứ hào hoa chớp nhoáng đó mà đánh mất nàng. Hối hận nhất là hy sinh nhiều người như vậy, cuối cùng cũng hy sinh luôn người hắn yêu nhất.
Hắn cứ ngỡ tình yêu đó chỉ là nhất thời, ai ngờ được đó lại là cả đời.
Hắn đánh mất nàng rồi! Đánh mất luôn thiên hạ trong lòng mình.
Nhân duyên con người là một loại bùa phép linh thiêng. Một chốc khiến người ta vui vẻ, khoái lạc. Một chốc lại đẩy vào vực sâu tối tăm, vạn kiếp bất phục.
Tình yêu cũng giống như một ván cờ. Cao thâm thế nào, tinh tường thế nào cuối cùng cũng chẳng phải vì một phút hồ đồ mà đánh mất hết sao?
Nàng hồ đồ yêu điên dại. Hắn lại hồ đồ lợi dùng tình yêu điên dại của nàng giết chết tình yêu cuồng nhiệt của hắn.
“Tại ngụ Thiên Nhai chờ người tới
Lệ trào tuôn rơi chẳng quay đầu
Lòng còn vương vấn tình muôn kiếp
Khổ nỗi tâm tư hận còn vương
Xương rồng quật cường trước giông bão
Nhím khôn thu mình bẻ nhọn gai
Ôm chầm lấy đời mơ mộng đích
Máu hòa nước mắt vạn khổ đau.”
“Một đời say tình hy sinh quốc
Lỡ tay phá tan giấc mộng này
Hào hoa phù nhoáng che mờ mắt
Đánh đổ đồ sơn đổi ái tình
Moi tim dâng tấu truy tế tiếp
Tịch mịch quẩn quanh cô độc nhân
Nhắm mắt chờ đợi kì tích đến
Mở mắt nhận ra lỡ mất nàng.”
Hắn ngước lên trời, nước mắt lại chảy xuống thái dương.
Trong tai vẫn còn vang vọng từng dòng thơ của nàng.
HOÀN CHÍNH VĂN
Những tội đồ tạo phản lần lượt được đưa ra ánh sáng, chịu hình phát tàn nhẫn đến rợn người. Đó cũng được xem là giết gà dọa khỉ. Những người con lại lấy đó làm gương, không dám có một chút ý đồ bất chính nữa.
Ngược lại dân chúng cảm kích vô cùng. Tung hô Cơ Dục Hiên là một vị vua anh minh, lỗi lạc, nhìn thấu tà gian. Tiếng tăm lưu truyền ngàn đời.
Còn một sự kiện nữa lại cho thấy mức độ tàn nhẫn của Cơ Dục Hiên.
Cũng trên lần nhiếp chính đó, Cơ Dục Hiên yêu thương hoàng hậu Tư Mã như mạng thế mà phế truất nàng.
Đoạn Ninh công công đọc chiếu thư:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tư Mã tướng quân phạm phải đại kị, mưu sát hoàng tộc, kết cấu cùng với Phương gia tạo phản, chống lại vương quyền đại tội không thể dung tha. Phán quyết Tư Mã gia chu di tam tộc, lập tức thi hành.
Ngoài ra, vì nể tình riêng, Tư Mã hoàng hậu từng là phu thê đồng lòng dưới gối với Hiện Thế thánh thượng nên miễn tội chết, chỉ phế đi ngôi vị, thứ làm thường dân. Cả đời đều không được trở lại hoàng cung nửa bước.
Nhị hoàng tử thân phận bất chính, chà trộn vào hoàng tộc, tuy nhiên cũng từng là hài nhi ngoan ngoãn của thánh thượng. Miễn bỏ tội chết, thứ làm thường dân.
Tam hoàng tử gây ra hiểu lầm cùng thế tử của lục vương gia vào một năm trước khiến thế tử oan ức qua đời, tội không thể dung tha. Phế đi ngôi vị, thứ làm thường dân. Từ này về sau không được phép trở lại hoàng cung nửa bước. Khâm chỉ.”
Chiếu thư hạ xuống, niềm vui của Cơ Dục Hiên cũng hạ xuống rồi.
Từ nay về sau, cái tên Tư Mã Duệ Tịch chỉ còn trong kí ức của hắn. Từ nay về sau, hắn và nàng không còn là phu thê nữa. Từ nay về sau, hắn và nàng như hai đường thẳng, cho dù có cắt nhau tại một điểm, cuối cùng cũng phải rời đi.
Đáy mắt hắn dâng lên một nỗi buồn vô tận.
Trong mắt mọi người, hắn phế đi nàng chính là hành động tàn nhẫn. Nhưng trong mắt nàng, hắn phế đi nàng chính là đối với nàng nhân từ vô cùng.
Hắn ngồi trên ghế, các vị quan lại quỳ rạp xuống, ca tụng tung hô. Nào biết được dưới long mão kia, đôi đồng tử của hắn đã ngấn nước.
Hai môi hắn tái tê mím lại.
Duệ Tịch, ta buông tha nàng rồi. Nàng… có vui vẻ không?
Khác với khung cảnh náo nhiệt ở đại điện, điện Tài Minh thường ngày đông vui bao nhiêu, nhộn nhịp bao nhiêu thì hôm nay lại hiu quạnh bấy nhiêu.
Nhận được chiếu chỉ từ hoàng đế, Tư Mã Duệ Tịch nâng hai tay đón lấy, miệng mỉm cười: “Ta ơn bệ hạ khai ân. Bệ hạ vạn phúc kim an.”
“Nương nương.” Minh Uyển vội đỡ lấy nàng.
“Tiểu Uyển, bắt đầu từ hôm nay, ta không con là hoàng hậu nương nương nữa. Muội gọi ta là Tiểu Tịch được rồi.”
Minh Uyển lau đi nước mắt. Đối với mối tình của hoàng thượng với hoàng hậu đi đến kết cục này, nàng luôn cảm thấy nuối tiếc vô cùng.
Họ xứng đôi đến như vậy, yêu nhau đến như vậy. Cuối cùng cũng phải chịu cảnh chia lìa. Thật không nỡ chút nào.
“Tiểu Uyển nguyện một lòng theo hầu hạ nương nương suốt đời.”
“Được rồi, được rồi. Từ nay về sau, muội là muội muội của ta. Ta thu nhận muội rồi.”
Tư Mã Duệ Tịch nhìn một vòng điện Tài Minh. Nơi này có những kí ức vui vẻ nhất. Nhưng cũng là nơi khiến nàng thương tâm nhất.
Hóa ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Mới đó mà nàng đã ở điện Tài Minh cũng gần mười năm rồi.
Mọi thứ vẫn quen thuộc đến vậy. Chỉ là từ bây giờ, nàng không có diễm phúc được hưởng nữa. Nàng cũng không muốn hưởng loại diễm phúc này.
“Tiểu Uyển, ta vẫn luôn muốn hỏi muội một câu.”
Tiểu Uyển theo sau lưng nàng vội vàng gật đầu. “Tỷ cứ hỏi.”
“Lúc ta tỉnh liền thấy vườn hoa này. Rốt cuộc từ đâu mà có?”
Cuống họng lại nghẹn ngào. Đáy mắt Minh Uyển ngấn lên một dòng nước.
Biết là nói ra sẽ khiến Tư Mã Duệ Tịch buồn càng thêm buồn. Nhưng dù sao đi nữa nàng vẫn phải nói. Để không phụ lòng thành thánh thượng dành cho nàng ấy.
“Lúc tỷ còn hôn mê, sứ thần nước láng giềng biết chuyện liền đến khuyên nhủ thánh thượng. Ông ta nói để tỷ sớm hồi phục thì không nên cả ngày nằm như vậy. Thế nên thánh thượng liền cho người tạo vườn hoa này. Tạo cảm giác thư thái, hòa cùng thiên nhiên. Chỉ mong tỷ sớm tỉnh lại.”
Tư Mã Duệ Tịch lặng người nhìn vườn hoa. Cảm xúc dâng trào trong người lúc nào khiến nàng khó chịu vô cùng.
“Tịch tỷ, hoàng thượng rất yêu thương tỷ. Trong đoạn thời gian tỷ hôn mê, ngài ấy ngoài phê chuẩn tấu chương thì cả ngày chỉ ngồi ngây ngốc nhìn tỷ.”
“Muội cũng biết đó là ngoài phê chuẩn tấu chương kia mà. Dù hắn có yêu ta như thế nào thì cũng chỉ nằm sau giang sơn của hắn mà thôi.” Nhìn vườn hoa này, trái tim nàng càng thắt chặt đau đớn.
Sau tất cả những gì hắn làm, nàng đã hiểu được trong mắt hắn cái gì mới là quý giá nhất. Chẳng phải hắn đã sảng khoái đồng ý giao dịch của nàng rồi sao?
Hắn yêu nàng.
Sự thật là hắn yêu nàng.
Nàng đã từng hỏi hắn nếu một ngày nào đó, nàng có lợi cho con đường hào hoa của hắn, hắn cũng sẽ hy sinh nàng. Có đúng không?
Đúng. Hắn đã từ bỏ nàng, đã bán nàng chỉ với giá là danh sách gián điệp nhà Viên.
Nàng không hy vọng gì hơn. Chỉ mong một đời sau này sẽ cùng con trai an an ổn ổn làm một lương dân bình thường. Cuộc sống tuy sẽ khổ cực, nhưng ít nhất không cần phải tranh đấu đến đánh đổi cả tính mạng.
“Không nói những chuyện này nữa. Tiểu Uyển, muội đến cung Lạc Hòa đón Tiểu Minh và Tiểu Du đi. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
“Nhanh như vậy?”
Nàng quay lưng lại, mỉm cười: “Rời khỏi đây sớm ngày nào, tâm ta càng an bình ngày đó.”
“Được rồi. Muội đi liền.”
Minh Uyển vừa ra khỏi điện Tài Minh không lâu thì bên ngoài, một thân hoàng bào khí thế đi vào.
Hắn vừa mới đến, không cố ý nghe lén nàng cùng Minh Uyển nói chuyện. Nhưng câu cuối cùng kia của nàng lại vô tình lọt vào tai hắn.
Thì ra nàng chán ghét hắn đến như vậy. Chỉ muốn đi thật nhanh thôi.
“Tiểu Tịch.”
Tư Mã Duệ Tịch giật mình xoay người lại. Nhìn thấy hắn, tim lại đau đớn thổn thức. Nàng từ bây giờ đã không còn là thê tử của hắn nữa rồi.
“Thảo dân tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Cơ Dục Hiên nhếch môi, cố tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng nước mắt lại cứ thể phản chủ, tràn ra phủ đầy đôi con người.
Hắn như vậy, chật vật vô cùng.
“Xưng hô xa lạ như vậy, chỉ có mình nàng. Tuyệt tình như vậy, cũng chỉ có mình nàng.” Hắn phất tay áo, hừ lạnh một cái. Cũng không hề có ý định đỡ nàng đứng dậy.
“Làm trái tim ta đau đớn, chỉ có mình nàng. Khiến ta yêu nàng, yêu nhiều như vậy, cũng chỉ có mình nàng. Trên đời này, ta đã nhẫn tâm lắm rồi, thế nhưng so với nàng thì chẳng là gì cả.”
Tư Mã Duệ Tịch quỳ gối cúi đầu. Nàng không cần hắn đỡ, cũng không cần đứng dậy. Cứ quỳ như vậy, ít ra đối với nàng thanh thản hơn nhiều.
“Tiểu Tịch, ta buông tha nàng rồi. Nàng có mãn nguyện không?” Lúc nói câu này, tình yêu của hắn dành cho nàng vẫn còn đó. Chỉ là hy vọng, từng mảnh, từng mảnh bị nàng vô tâm dẫm nát.
“Đó là phúc phận của thảo dân.”
“Câm miệng. Nàng còn mở miệng ra phân chia ranh giới với ta, ta sẽ không khách khí…”
“Vậy ngài sẽ làm gì thiếp?”
Lửa giận dập tắt, Cơ Dục Hiên thở dài. Từ đầu đến cuối, trời đã định nàng là khắc tinh của hắn. Hắn làm gì có quyền giận dữ.
Hắn khom người, phất tay áo đỡ nàng đứng dậy.
Nàng thụ sủng nhược kinh, cả người căng cứng như con nhím gồng lên tự vệ.
“Ta có thể làm gì được nàng đây. Phế cũng đã phế rồi. Đau cũng đã đau rồi. Nàng đi đi. Tìm cuộc sống mới mà nàng mong ước đi. Ta… từ bỏ nàng.”
Giây phút hắn xoay người bỏ đi, một chút mạnh mẽ cuối cùng cũng hoàn toàn buông xuống. Nước mắt như đê bị vỡ, chảy siết thắt trái tim hắn lại.
Tình yêu của hắn là bị chính lòng tham của hắn giày vò đến chảy máu.
Đời này hắn hối hận nhất là nắm lấy vương quyền. Hối hận nhất là vì thứ hào hoa chớp nhoáng đó mà đánh mất nàng. Hối hận nhất là hy sinh nhiều người như vậy, cuối cùng cũng hy sinh luôn người hắn yêu nhất.
Hắn cứ ngỡ tình yêu đó chỉ là nhất thời, ai ngờ được đó lại là cả đời.
Hắn đánh mất nàng rồi! Đánh mất luôn thiên hạ trong lòng mình.
Nhân duyên con người là một loại bùa phép linh thiêng. Một chốc khiến người ta vui vẻ, khoái lạc. Một chốc lại đẩy vào vực sâu tối tăm, vạn kiếp bất phục.
Tình yêu cũng giống như một ván cờ. Cao thâm thế nào, tinh tường thế nào cuối cùng cũng chẳng phải vì một phút hồ đồ mà đánh mất hết sao?
Nàng hồ đồ yêu điên dại. Hắn lại hồ đồ lợi dùng tình yêu điên dại của nàng giết chết tình yêu cuồng nhiệt của hắn.
“Tại ngụ Thiên Nhai chờ người tới
Lệ trào tuôn rơi chẳng quay đầu
Lòng còn vương vấn tình muôn kiếp
Khổ nỗi tâm tư hận còn vương
Xương rồng quật cường trước giông bão
Nhím khôn thu mình bẻ nhọn gai
Ôm chầm lấy đời mơ mộng đích
Máu hòa nước mắt vạn khổ đau.”
“Một đời say tình hy sinh quốc
Lỡ tay phá tan giấc mộng này
Hào hoa phù nhoáng che mờ mắt
Đánh đổ đồ sơn đổi ái tình
Moi tim dâng tấu truy tế tiếp
Tịch mịch quẩn quanh cô độc nhân
Nhắm mắt chờ đợi kì tích đến
Mở mắt nhận ra lỡ mất nàng.”
Hắn ngước lên trời, nước mắt lại chảy xuống thái dương.
Trong tai vẫn còn vang vọng từng dòng thơ của nàng.
HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.