Chương 123: Ngoại truyện 6: Một lần nữa bắt đầu
Tg Nguyên Diêu
25/07/2019
Cơ Dục Hiên lại nhấm thêm một ngụm trà. Lần này không có cay đắng ngọt bùi nữa. Mà chỉ là vị nhạt nhẽo, nguội lạnh đến đau lòng.
“Ngươi rất thích vạch giới hạn với trẫm thì phải.”
“Thảo dân thân phận thấp hèn. Không dám cùng hoàng thượng vô lễ.” Tư Mã Duệ Tịch thở hắt một hơi. Cả người vì căng thẳng mà gồng cứng lên.
“Được. Rất tốt. Miệng lưỡi sắc bén như vậy. Qủa đúng là nàng rồi.”
Nàng luôn luôn vô pháp vô thiên, khiến sự nhẫn nại của hắn bay đi không còn một mảnh.
“Nhưng mà hình như nàng đã quên mất năm xưa trong chiếu chỉ viết gì. Nếu nàng quên, vậy ta sẽ nhắc lại cho nàng nhớ.” Hắn nói xong lại lặng lẽ quan sát sắc mặt của nàng.
Mặt nàng biến sắc đi, hắn lại vui vẻ đến vậy.
Hóa ra lòng dạ sắt đá của nàng cũng biết buồn. Vậy mà từ trước đến nay hắn luôn nghĩ chỉ có hắn là không thoải mái.
“Phế làm thứ dân, cả đời không được bước vào hoàng cung nửa bước. Nàng có nhớ không?”
Nàng nuốt nước mắt vào trong. Môi gắt gao mím chặt. Cuối cùng cũng bỏ lớp vỏ kiên cường xuống, gật đầu.
“Thảo dân nhớ.”
“Vậy sao nàng còn quay trở lại?”
“Thảo dân quay về là vì nghĩ cho hoàng tộc, nghĩ cho Hạ Quốc.”
Cơ Dục Hiên lại cười. Cả người hắn run lên, đôi vai run lên vì cười. Tiếng cười hắn vang lên. Tuy cười nhưng sao lại thê lương đến thế.
Nàng nói nàng quay về vì hoàng tộc, vì Hạ Quốc. Nàng không phải quay về vì mình đâu. Đừng có ngu muội như thế nữa.
Nhưng trái tim hắn không hiểu sao vẫn cứ mong chờ.
Mong chờ nàng quay đầu, hồi tâm chuyển ý, hiểu được tình yêu của mình dành cho nàng.
Tiểu Tịch ngốc nghếch, cho dù có qua bao nhiêu năm đi nữa, qua bao nhiêu sóng gió đi nữa, ta vẫn yêu nàng. Yêu nhiều đến như vậy.
Những lời này, hắn chỉ có thể thầm nói trong lòng. Không thể cho nàng biết. Nếu nàng biết, nàng sẽ chà đạp nó đến chảy máu.
“Ngồi đi.”
Nàng vẫn đứng đó. Đúng là nữ nhân cứng đầu nhất mà hắn từng gặp.
Có lẽ lại là lòng tự tôn của nàng không cho phép.
“Nàng cứ định đứng như vậy nói chuyện với ta sao?”
Lúc này, nàng mới từ từ ngồi xuống. Hai tay nàng đan chặt, hòng khắc chế sự hồi hộp trong lòng.
Nơi này nàng đã ngồi qua không biết bao nhiêu lần. Vậy mà bây giờ khi ngồi xuống với tư cách này lại cảm thấy xa lạ vô cùng.
Hóa ra nàng đã bỏ hoàng cung lâu đến như vậy.
“Hoàng thượng, chuyện ban hôn của Lục công chúa cùng với Thái Thú Miên Trúc là không thể.”
Nàng đèo sông vượt núi ròng rã suốt một tháng trời cũng vì chuyện này. Tạm thời gác qua đoạn nhân duyên vô hậu kia.
An nguy của xã tắc, an nguy của hoàng tộc. Nàng không thể trơ mắt nhìn sự nghiệp mà hắn khó khăn gây dựng đổ sông đổ biển được.
“Vì sao?” Cơ Dục Hiên nheo mắt.
“Nàng lấy quyền gì mà xen vào việc này? Tư Mã tiểu thư hay là phế hậu?”
Một tiếng Tư Mã tiểu thư đã khiến nàng đau đớn đến nhường nào. Thế nhưng một tiếng phế hậu kia lại phế đi tâm can.
Tư Mã Duệ Tịch cúi đầu. Nếu dùng hai thân phận đó, nàng đúng là không có tư cách gì xen vào việc này.
Nhưng chớ trêu nàng lại là mẫu thân của Thái Thú Miên Trúc. Là mẫu hậu trước kia của Lục công chúa.
Như vậy đã đủ tư cách xen vào chưa?
Tư Mã Duệ Tịch nắm chặt tay. Chặt đến nỗi cả hai bàn tay của nàng đều trắng bệch lên. Chặt đến nỗi móng tay xuyên vào da thịt. Từng giọt máu tí tách rơi xuống.
Cảnh tượng mười lăm năm trước quay trở về.
Máu đỏ thẫm xuyên qua đôi con ngươi, chạy thẳng vào tim của Cơ Dục Hiên. Một trận co thắt đột ngột khiến hắn chẳng còn kịp phản ứng.
Nàng có thể nào lại rời xa hắn không?
Hắn bỏ mặc tất cả, chạy về phía nàng. Trong lòng vẫn luôn nghĩ còn kịp chứ.
Hoàng bào rơi xuống. Hắn như thoát khỏi ngôi vị. Hắn không còn là hoàng đế nữa. Chỉ là một nam nhân bình thường, một người không có tham vọng đế vương, chạy về phía nữ nhân mình yêu thương nhất thế gian.
“Ninh công công, truyền thái y.” Tiếng thét của hắn khiến Ninh công công giật mình.
Một vết thương nhỏ như vậy, nếu truyền thái y đến há chẳng phải xé to sự việc sao?
Tư Mã Duệ Tịch cùng Minh Uyển cũng bị hắn làm cho hoảng loạn.
Lúc hắn nắm lấy đôi tay nàng, hơi ấm truyền đến như đánh thức nàng khỏi giấc ngủ. Nàng giật mình tỉnh ra, hóa ra tình yêu của hắn vẫn luôn tồn tại như vậy.
Nếu không vì sao trong lòng hắn lại có chướng ngại lớn? Nếu không vì sao khi nhìn thấy tay nàng chảy máu, trong mắt hắn lại phát ra tia hoảng sợ? Không, không chỉ có hoảng sợ, mà còn bất lực, đau đớn. Như thể hắn sẽ mất nàng vĩnh viễn.
A Hiên, ta làm sao có thể bỏ chàng.
Tư Mã Duệ Tịch thở dài. Nàng rút tay ra khỏi tay hắn.
Cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay biến mất. Cơ Dục Hiên hụt hẫng ngước mắt lên nhìn nàng.
Cự li gần như vậy mới thấy, thì ra thời gian cũng đã qua nhiều năm rồi!
“Tiểu Tịch, ta xin lỗi, ta xin lỗi. Xin lỗi vì bao năm rồi vẫn không thể quên được nàng. Xin lỗi vì khiến nàng đau đớn như vậy. Xin lỗi vì không làm tròn trọng trách của một phu quân. Xin lỗi vì tình yêu của ta hết lần này đến lần khác làm tổn thương nàng.”
Nước mắt hắn rơi xuống, làm ướt đẫm tay nàng.
Nước mắt nàng rơi xuống, làm hoen ướt mi mắt hắn.
Cuối cùng con nhím nhỏ cùng với cây xương rồng quật cường tự bẻ gãy gai góc trên người. Họ ôm chầm lấy nhau, hòa quyện vào nhau, mang đau thương hóa thành ấm áp. Mang tình yêu hóa thành hành động.
Cho dù qua bao nhiêu năm, qua bao nhiêu kiếp, nếu đã yêu thương nhau, sẽ trở về bên nhau thôi!
Không còn là tiếng sáo cô độc giữa đêm khuya. Không còn là lời hát thê lương nhất thế gian nữa.
Hắn độc sủng nàng không đúng cách, ông trời trừng phạt hắn phải rời xa nàng mười lăm năm.
Nàng mang hận thù trong người, ông trời dùng mười lăm năm lau sạch sẽ đau đớn đó.
Hôm nay, ông trời tặng hắn một trái tim tinh khiết sạch sẽ, tặng nàng một tình yêu cuồng nhiệt ấm áp.
Tặng hai người họ một đoạn nhân duyên khắc cốt ghi tâm.
“Ngươi rất thích vạch giới hạn với trẫm thì phải.”
“Thảo dân thân phận thấp hèn. Không dám cùng hoàng thượng vô lễ.” Tư Mã Duệ Tịch thở hắt một hơi. Cả người vì căng thẳng mà gồng cứng lên.
“Được. Rất tốt. Miệng lưỡi sắc bén như vậy. Qủa đúng là nàng rồi.”
Nàng luôn luôn vô pháp vô thiên, khiến sự nhẫn nại của hắn bay đi không còn một mảnh.
“Nhưng mà hình như nàng đã quên mất năm xưa trong chiếu chỉ viết gì. Nếu nàng quên, vậy ta sẽ nhắc lại cho nàng nhớ.” Hắn nói xong lại lặng lẽ quan sát sắc mặt của nàng.
Mặt nàng biến sắc đi, hắn lại vui vẻ đến vậy.
Hóa ra lòng dạ sắt đá của nàng cũng biết buồn. Vậy mà từ trước đến nay hắn luôn nghĩ chỉ có hắn là không thoải mái.
“Phế làm thứ dân, cả đời không được bước vào hoàng cung nửa bước. Nàng có nhớ không?”
Nàng nuốt nước mắt vào trong. Môi gắt gao mím chặt. Cuối cùng cũng bỏ lớp vỏ kiên cường xuống, gật đầu.
“Thảo dân nhớ.”
“Vậy sao nàng còn quay trở lại?”
“Thảo dân quay về là vì nghĩ cho hoàng tộc, nghĩ cho Hạ Quốc.”
Cơ Dục Hiên lại cười. Cả người hắn run lên, đôi vai run lên vì cười. Tiếng cười hắn vang lên. Tuy cười nhưng sao lại thê lương đến thế.
Nàng nói nàng quay về vì hoàng tộc, vì Hạ Quốc. Nàng không phải quay về vì mình đâu. Đừng có ngu muội như thế nữa.
Nhưng trái tim hắn không hiểu sao vẫn cứ mong chờ.
Mong chờ nàng quay đầu, hồi tâm chuyển ý, hiểu được tình yêu của mình dành cho nàng.
Tiểu Tịch ngốc nghếch, cho dù có qua bao nhiêu năm đi nữa, qua bao nhiêu sóng gió đi nữa, ta vẫn yêu nàng. Yêu nhiều đến như vậy.
Những lời này, hắn chỉ có thể thầm nói trong lòng. Không thể cho nàng biết. Nếu nàng biết, nàng sẽ chà đạp nó đến chảy máu.
“Ngồi đi.”
Nàng vẫn đứng đó. Đúng là nữ nhân cứng đầu nhất mà hắn từng gặp.
Có lẽ lại là lòng tự tôn của nàng không cho phép.
“Nàng cứ định đứng như vậy nói chuyện với ta sao?”
Lúc này, nàng mới từ từ ngồi xuống. Hai tay nàng đan chặt, hòng khắc chế sự hồi hộp trong lòng.
Nơi này nàng đã ngồi qua không biết bao nhiêu lần. Vậy mà bây giờ khi ngồi xuống với tư cách này lại cảm thấy xa lạ vô cùng.
Hóa ra nàng đã bỏ hoàng cung lâu đến như vậy.
“Hoàng thượng, chuyện ban hôn của Lục công chúa cùng với Thái Thú Miên Trúc là không thể.”
Nàng đèo sông vượt núi ròng rã suốt một tháng trời cũng vì chuyện này. Tạm thời gác qua đoạn nhân duyên vô hậu kia.
An nguy của xã tắc, an nguy của hoàng tộc. Nàng không thể trơ mắt nhìn sự nghiệp mà hắn khó khăn gây dựng đổ sông đổ biển được.
“Vì sao?” Cơ Dục Hiên nheo mắt.
“Nàng lấy quyền gì mà xen vào việc này? Tư Mã tiểu thư hay là phế hậu?”
Một tiếng Tư Mã tiểu thư đã khiến nàng đau đớn đến nhường nào. Thế nhưng một tiếng phế hậu kia lại phế đi tâm can.
Tư Mã Duệ Tịch cúi đầu. Nếu dùng hai thân phận đó, nàng đúng là không có tư cách gì xen vào việc này.
Nhưng chớ trêu nàng lại là mẫu thân của Thái Thú Miên Trúc. Là mẫu hậu trước kia của Lục công chúa.
Như vậy đã đủ tư cách xen vào chưa?
Tư Mã Duệ Tịch nắm chặt tay. Chặt đến nỗi cả hai bàn tay của nàng đều trắng bệch lên. Chặt đến nỗi móng tay xuyên vào da thịt. Từng giọt máu tí tách rơi xuống.
Cảnh tượng mười lăm năm trước quay trở về.
Máu đỏ thẫm xuyên qua đôi con ngươi, chạy thẳng vào tim của Cơ Dục Hiên. Một trận co thắt đột ngột khiến hắn chẳng còn kịp phản ứng.
Nàng có thể nào lại rời xa hắn không?
Hắn bỏ mặc tất cả, chạy về phía nàng. Trong lòng vẫn luôn nghĩ còn kịp chứ.
Hoàng bào rơi xuống. Hắn như thoát khỏi ngôi vị. Hắn không còn là hoàng đế nữa. Chỉ là một nam nhân bình thường, một người không có tham vọng đế vương, chạy về phía nữ nhân mình yêu thương nhất thế gian.
“Ninh công công, truyền thái y.” Tiếng thét của hắn khiến Ninh công công giật mình.
Một vết thương nhỏ như vậy, nếu truyền thái y đến há chẳng phải xé to sự việc sao?
Tư Mã Duệ Tịch cùng Minh Uyển cũng bị hắn làm cho hoảng loạn.
Lúc hắn nắm lấy đôi tay nàng, hơi ấm truyền đến như đánh thức nàng khỏi giấc ngủ. Nàng giật mình tỉnh ra, hóa ra tình yêu của hắn vẫn luôn tồn tại như vậy.
Nếu không vì sao trong lòng hắn lại có chướng ngại lớn? Nếu không vì sao khi nhìn thấy tay nàng chảy máu, trong mắt hắn lại phát ra tia hoảng sợ? Không, không chỉ có hoảng sợ, mà còn bất lực, đau đớn. Như thể hắn sẽ mất nàng vĩnh viễn.
A Hiên, ta làm sao có thể bỏ chàng.
Tư Mã Duệ Tịch thở dài. Nàng rút tay ra khỏi tay hắn.
Cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay biến mất. Cơ Dục Hiên hụt hẫng ngước mắt lên nhìn nàng.
Cự li gần như vậy mới thấy, thì ra thời gian cũng đã qua nhiều năm rồi!
“Tiểu Tịch, ta xin lỗi, ta xin lỗi. Xin lỗi vì bao năm rồi vẫn không thể quên được nàng. Xin lỗi vì khiến nàng đau đớn như vậy. Xin lỗi vì không làm tròn trọng trách của một phu quân. Xin lỗi vì tình yêu của ta hết lần này đến lần khác làm tổn thương nàng.”
Nước mắt hắn rơi xuống, làm ướt đẫm tay nàng.
Nước mắt nàng rơi xuống, làm hoen ướt mi mắt hắn.
Cuối cùng con nhím nhỏ cùng với cây xương rồng quật cường tự bẻ gãy gai góc trên người. Họ ôm chầm lấy nhau, hòa quyện vào nhau, mang đau thương hóa thành ấm áp. Mang tình yêu hóa thành hành động.
Cho dù qua bao nhiêu năm, qua bao nhiêu kiếp, nếu đã yêu thương nhau, sẽ trở về bên nhau thôi!
Không còn là tiếng sáo cô độc giữa đêm khuya. Không còn là lời hát thê lương nhất thế gian nữa.
Hắn độc sủng nàng không đúng cách, ông trời trừng phạt hắn phải rời xa nàng mười lăm năm.
Nàng mang hận thù trong người, ông trời dùng mười lăm năm lau sạch sẽ đau đớn đó.
Hôm nay, ông trời tặng hắn một trái tim tinh khiết sạch sẽ, tặng nàng một tình yêu cuồng nhiệt ấm áp.
Tặng hai người họ một đoạn nhân duyên khắc cốt ghi tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.