Chương 124: Ngoại truyện 7: Nuôi chí trả thù
Tg Nguyên Diêu
25/07/2019
Cơ Luận Du thân là hoàng tử duy nhất của Triều Quốc, cũng là đứa con duy nhất do chính đương kim hoàng hậu sinh ra.
Từ lúc chào đời, hắn đã được thiên hạ tung hô, ca ngợi. Ba tuổi, hắn đã đi theo thái phó chăm chỉ học tập. Năm tuổi, tinh thông đủ loại võ nghệ trên đời. Bảy tuổi, biến cố xảy ra, hắn bị phế bỏ ngôi vị, theo mẹ rời khỏi hoàng cung, tới một địa phương nhỏ là thành Trúc để sinh sống.
Nhưng ai ngờ, trên đường đi, xe ngựa của bọn hắn bị đám người của Hàn gia trả thù. Cũng may có thị vệ âm thầm hộ tống nên tính mạng được bảo toàn. Nhưng đầu hắn lại mang chấn thương, mất đi toàn bộ kí ức.
Cuộc sống của hắn sẽ thật suôn sẻ nếu như năm mười ba tuổi, kí ức của hắn không quay về. Nỗi hận thù diệt môn của mẹ, nỗi đau khổ mà cha gây ra cho mẹ, toàn bộ hắn đều ghi nhớ.
Mười lăm tuổi, âm mưu của hắn trở thành hiện thực. Hắn học thành tài, trở thành vị trạng nguyên trẻ tuổi nhất thời bấy giờ và minh minh bạch bạch ngồi lên vị trí Thái Thú Miên Trúc.
Cũng từ đây, hắn bắt đầu nuôi chí thay mẹ trả thù hoàng đế Cơ Dục Hiên, cướp lại ngôi vị đáng lí ra nên thuộc về mình.
Giống như ông trời cũng hiểu thấu lòng hắn. Bởi vì hai năm sau, Miên Trúc xảy ra loạn lạc, hắn cùng với thái tử đương triều là Cơ Nam Kỳ đem quân tổng tiến công, giành thắng lợi hoàn toàn.
Nhưng trên chiến trường ấy, hắn lại chỉ có thể ngây ngốc nhìn Cơ Nam Kỳ đổ máu dưới thanh đao sắc bén mà không làm gì được. Hắn hận Cơ gia, hận Cơ Dục Hiên nhưng không có nghĩa là hắn hận luôn những huynh đệ tỷ muội vô tội này.
Cơ Nam Kỳ chết để lại một nỗi xót xa trong lòng hắn. Tuy nhiên, trả thù hắn vẫn phải làm.
Tin tức hắn thống lĩnh quân tài ba truyền tới tai vua, hắn được tiến cung lãnh thưởng.
Đúng như mong đợi, hoàng thượng ban hôn cho hắn cùng với lục công chúa Cơ Nhạc An. Kế hoạch trả thù của hắn cũng được bắt đầu.
Đứng trước điện Minh Thanh, đôi mắt Cơ Luận Du phát sáng. Hôm nay, hắn vận bộ y phục màu xanh lam, trong có vẻ trong sáng, thư sinh hơn so với khí mặc giáp sắt kiên cố.
Hắn đứng ở bên trong mái hiên, một tay cầm kinh sử, một tay đặt ở sau thắt lưng, chăm chú ngâm lên một đoạn thơ ca.
“Minh triều rộn ràng mừng hỉ sự
Ngàn hoa đua nở đón bình minh
Ngặt nỗi tâm tư phiêu gió thác
Nào muốn đồng tâm đan tơ hồng…”
Thơ thấu lòng người, Cơ Luận Du thành công thu hút sự chú ý của lục công chúa mà thánh thượng yêu thương nhất.
Nàng ta ở bên kia hồ, bị tiếng nói trầm lặng của hắn thu hút liền nhanh nhảu nâng váy áo chạy tới.
“Thư đồng kia, bổn công chúa rất thích thơ của ngươi.” Cơ Nhạc An hất cằm, một bộ dạng kiêu ngạo nhìn Cơ Luận Du bằng nửa con mắt.
Cơ Luận Du đứng quay lưng về phía nàng, vờ như bị làm cho kinh sợ thì giật mình xoay người lại. Đôi con ngươi phát sáng chăm chú nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt.
Nàng vận một bộ đồ màu vàng thêu hoa bướm, vừa toát ra vẻ tinh nghịch vừa có chút vô âu vô lo. Qủa thật giống với tính cách của nàng.
Đôi mắt nàng to tròn đen láy. Đôi môi đỏ lịm khiến người ta khao khát. Ngay cả cái hất cằm kiêu ngạo kia cũng làm trái tim hắn lỗi nhịp ha giây.
Hắn ngạc nhiên buông kinh sử, quỳ rạp xuống trước mặt nàng, khấu đầu nhận tội: “Bái kiến lục công chúa. Thần không biết người đại giá quang lâm, xin thứ tội cho thần vô lễ.”
Cơ Nhạc An nhếch môi. Ra vẻ sự việc đương nhiên là thế.
Nàng chậm rãi đi tới ghế đá bên hồ, nhàn nhạt ngồi xuống, hai chân bắt chéo cố gắng thị uy. Ít ra nàng cũng là công chúa mà phụ hoàng yêu thương nhất, là muội muội mà ngũ ca yêu thương nhất.
Ở đây ngoài nàng ra, ai dám làm càn.
“Bổn công chúa tha tội cho ngươi. Bởi vì bài thơ kia.” Cơ Nhạc An hắng giọng. Hai tay khều khêu vào nhau.
“Cái đó… bài thơ kia, ngươi bán cho bổn công chúa được không?”
Nàng ở trong cung ngoài được cưng chiều thì cũng chỉ có được cưng chiều. Chỉ cần là thứ nàng muốn, nàng nói một tiếng, phụ hoàng liền đem về cho nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt người ta đòi hỏi như vậy. Không khỏi có chút ngượng ngừng.
Nhưng bài thơ kia quả thật giống với tâm trạng của nàng. Nàng thích lắm!
Biết thế vừa rồi nàng không nên ra oai với hắn. Có lẽ hắn sẽ cân nhắc hơn. Đúng không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng rơi xuống. Đã chuẩn bị tâm tử để đón nhận cái lắc đầu kia.
Thế mà…
“Thơ hay chính là dành tặng cho công chúa xinh đẹp nhất Triều Quốc, thần nào dám dùng để bán.” Cơ Luận Du mỉm cười.
Nụ cười mê hoặc lòng người. Nụ cười giống với Tư Mã Duệ Tịch tám đến chín phần.
Ngay cả lục công chúa kiêu ngạo cũng không cưỡng được, dừng lại ở đôi môi của hắn hai giây.
Nàng ho nhẹ một tiếng, vui mừng chẳng để ý đến hình tượng, nhảy cẩng lên, ôm chầm hắn vào lòng:
“Thật chứ? Ngươi tặng cho bổn công chúa thật chứ?”
Cơ Luận Du ở bên mang tai nàng, kinh bỉ nở nụ cười nửa miệng, gật đầu: “Thần nào dám lừa gạt công chúa.”
“Tốt. Tốt lắm. Bổn công chúa rất thích ngươi. Rất có chí khí. Qúy danh của ngươi là gì?” Cơ Nhạc An buông hắn ra, đôi mắt to tròn lấp lánh chớp chớp nhìn hắn.
Bộ dạng vô tư của nàng khiến hắn bỗng chốc do dự về kế hoạch trả thù của mình.
Hắn vì mẹ, vì nhị ca mà làm tổn thương sinh linh vô tội. Thậm chí đó còn chính là lục muội của mình. Như vậy có đáng không?
Nhưng khi nhớ lại những gì mà phụ hoàng gây ra với mẹ, với Tư Mã gia, hắn chẳng có cách nào thôi không ngừng hận.
Bàn tay hắn siết chắt, chỉ có thể phóng lao thì phải theo lao.
“Thần tên họ đầy đủ là Tư Dục Du.”
“Tư Dục Du. Tên hay lắm! Từ nay ngươi đi theo bổn công chúa. Bổn công chúa sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
“Thần cung kính không bằng tuân mệnh.”
Cơ Nhạc An vui vẻ nắm lấy tay hắn kéo dậy. Từ hôm nay nàng đã có người chơi cùng rồi. Không cần vị ngũ ca ca suốt ngày dùi mài kinh sử kia nữa.
Tiếng cười của nàng vang vọng khắp cả điện Minh Thanh. Khiến hoàng cung náo nhiệt, tươi sáng hơn bao giờ hết.
Mùa xuân… lại về trên Triều Quốc này rồi!
Bão tố… cũng ùa ạt kéo nhau quay về!
Từ lúc chào đời, hắn đã được thiên hạ tung hô, ca ngợi. Ba tuổi, hắn đã đi theo thái phó chăm chỉ học tập. Năm tuổi, tinh thông đủ loại võ nghệ trên đời. Bảy tuổi, biến cố xảy ra, hắn bị phế bỏ ngôi vị, theo mẹ rời khỏi hoàng cung, tới một địa phương nhỏ là thành Trúc để sinh sống.
Nhưng ai ngờ, trên đường đi, xe ngựa của bọn hắn bị đám người của Hàn gia trả thù. Cũng may có thị vệ âm thầm hộ tống nên tính mạng được bảo toàn. Nhưng đầu hắn lại mang chấn thương, mất đi toàn bộ kí ức.
Cuộc sống của hắn sẽ thật suôn sẻ nếu như năm mười ba tuổi, kí ức của hắn không quay về. Nỗi hận thù diệt môn của mẹ, nỗi đau khổ mà cha gây ra cho mẹ, toàn bộ hắn đều ghi nhớ.
Mười lăm tuổi, âm mưu của hắn trở thành hiện thực. Hắn học thành tài, trở thành vị trạng nguyên trẻ tuổi nhất thời bấy giờ và minh minh bạch bạch ngồi lên vị trí Thái Thú Miên Trúc.
Cũng từ đây, hắn bắt đầu nuôi chí thay mẹ trả thù hoàng đế Cơ Dục Hiên, cướp lại ngôi vị đáng lí ra nên thuộc về mình.
Giống như ông trời cũng hiểu thấu lòng hắn. Bởi vì hai năm sau, Miên Trúc xảy ra loạn lạc, hắn cùng với thái tử đương triều là Cơ Nam Kỳ đem quân tổng tiến công, giành thắng lợi hoàn toàn.
Nhưng trên chiến trường ấy, hắn lại chỉ có thể ngây ngốc nhìn Cơ Nam Kỳ đổ máu dưới thanh đao sắc bén mà không làm gì được. Hắn hận Cơ gia, hận Cơ Dục Hiên nhưng không có nghĩa là hắn hận luôn những huynh đệ tỷ muội vô tội này.
Cơ Nam Kỳ chết để lại một nỗi xót xa trong lòng hắn. Tuy nhiên, trả thù hắn vẫn phải làm.
Tin tức hắn thống lĩnh quân tài ba truyền tới tai vua, hắn được tiến cung lãnh thưởng.
Đúng như mong đợi, hoàng thượng ban hôn cho hắn cùng với lục công chúa Cơ Nhạc An. Kế hoạch trả thù của hắn cũng được bắt đầu.
Đứng trước điện Minh Thanh, đôi mắt Cơ Luận Du phát sáng. Hôm nay, hắn vận bộ y phục màu xanh lam, trong có vẻ trong sáng, thư sinh hơn so với khí mặc giáp sắt kiên cố.
Hắn đứng ở bên trong mái hiên, một tay cầm kinh sử, một tay đặt ở sau thắt lưng, chăm chú ngâm lên một đoạn thơ ca.
“Minh triều rộn ràng mừng hỉ sự
Ngàn hoa đua nở đón bình minh
Ngặt nỗi tâm tư phiêu gió thác
Nào muốn đồng tâm đan tơ hồng…”
Thơ thấu lòng người, Cơ Luận Du thành công thu hút sự chú ý của lục công chúa mà thánh thượng yêu thương nhất.
Nàng ta ở bên kia hồ, bị tiếng nói trầm lặng của hắn thu hút liền nhanh nhảu nâng váy áo chạy tới.
“Thư đồng kia, bổn công chúa rất thích thơ của ngươi.” Cơ Nhạc An hất cằm, một bộ dạng kiêu ngạo nhìn Cơ Luận Du bằng nửa con mắt.
Cơ Luận Du đứng quay lưng về phía nàng, vờ như bị làm cho kinh sợ thì giật mình xoay người lại. Đôi con ngươi phát sáng chăm chú nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt.
Nàng vận một bộ đồ màu vàng thêu hoa bướm, vừa toát ra vẻ tinh nghịch vừa có chút vô âu vô lo. Qủa thật giống với tính cách của nàng.
Đôi mắt nàng to tròn đen láy. Đôi môi đỏ lịm khiến người ta khao khát. Ngay cả cái hất cằm kiêu ngạo kia cũng làm trái tim hắn lỗi nhịp ha giây.
Hắn ngạc nhiên buông kinh sử, quỳ rạp xuống trước mặt nàng, khấu đầu nhận tội: “Bái kiến lục công chúa. Thần không biết người đại giá quang lâm, xin thứ tội cho thần vô lễ.”
Cơ Nhạc An nhếch môi. Ra vẻ sự việc đương nhiên là thế.
Nàng chậm rãi đi tới ghế đá bên hồ, nhàn nhạt ngồi xuống, hai chân bắt chéo cố gắng thị uy. Ít ra nàng cũng là công chúa mà phụ hoàng yêu thương nhất, là muội muội mà ngũ ca yêu thương nhất.
Ở đây ngoài nàng ra, ai dám làm càn.
“Bổn công chúa tha tội cho ngươi. Bởi vì bài thơ kia.” Cơ Nhạc An hắng giọng. Hai tay khều khêu vào nhau.
“Cái đó… bài thơ kia, ngươi bán cho bổn công chúa được không?”
Nàng ở trong cung ngoài được cưng chiều thì cũng chỉ có được cưng chiều. Chỉ cần là thứ nàng muốn, nàng nói một tiếng, phụ hoàng liền đem về cho nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt người ta đòi hỏi như vậy. Không khỏi có chút ngượng ngừng.
Nhưng bài thơ kia quả thật giống với tâm trạng của nàng. Nàng thích lắm!
Biết thế vừa rồi nàng không nên ra oai với hắn. Có lẽ hắn sẽ cân nhắc hơn. Đúng không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng rơi xuống. Đã chuẩn bị tâm tử để đón nhận cái lắc đầu kia.
Thế mà…
“Thơ hay chính là dành tặng cho công chúa xinh đẹp nhất Triều Quốc, thần nào dám dùng để bán.” Cơ Luận Du mỉm cười.
Nụ cười mê hoặc lòng người. Nụ cười giống với Tư Mã Duệ Tịch tám đến chín phần.
Ngay cả lục công chúa kiêu ngạo cũng không cưỡng được, dừng lại ở đôi môi của hắn hai giây.
Nàng ho nhẹ một tiếng, vui mừng chẳng để ý đến hình tượng, nhảy cẩng lên, ôm chầm hắn vào lòng:
“Thật chứ? Ngươi tặng cho bổn công chúa thật chứ?”
Cơ Luận Du ở bên mang tai nàng, kinh bỉ nở nụ cười nửa miệng, gật đầu: “Thần nào dám lừa gạt công chúa.”
“Tốt. Tốt lắm. Bổn công chúa rất thích ngươi. Rất có chí khí. Qúy danh của ngươi là gì?” Cơ Nhạc An buông hắn ra, đôi mắt to tròn lấp lánh chớp chớp nhìn hắn.
Bộ dạng vô tư của nàng khiến hắn bỗng chốc do dự về kế hoạch trả thù của mình.
Hắn vì mẹ, vì nhị ca mà làm tổn thương sinh linh vô tội. Thậm chí đó còn chính là lục muội của mình. Như vậy có đáng không?
Nhưng khi nhớ lại những gì mà phụ hoàng gây ra với mẹ, với Tư Mã gia, hắn chẳng có cách nào thôi không ngừng hận.
Bàn tay hắn siết chắt, chỉ có thể phóng lao thì phải theo lao.
“Thần tên họ đầy đủ là Tư Dục Du.”
“Tư Dục Du. Tên hay lắm! Từ nay ngươi đi theo bổn công chúa. Bổn công chúa sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
“Thần cung kính không bằng tuân mệnh.”
Cơ Nhạc An vui vẻ nắm lấy tay hắn kéo dậy. Từ hôm nay nàng đã có người chơi cùng rồi. Không cần vị ngũ ca ca suốt ngày dùi mài kinh sử kia nữa.
Tiếng cười của nàng vang vọng khắp cả điện Minh Thanh. Khiến hoàng cung náo nhiệt, tươi sáng hơn bao giờ hết.
Mùa xuân… lại về trên Triều Quốc này rồi!
Bão tố… cũng ùa ạt kéo nhau quay về!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.