Chương 73: Dã ngoại sinh tồn uy hiếm khắp nơi!
Dạ Như Mộng
28/12/2016
Lãnh Nhược Tư nghe xong lời Nghê Nhi nói thì bị dọa đến sắp chết. Hắn vội vàng xông ra ngoài “Hoàng Thượng, ngài muốn đi đâu?” Hạo Nhiên hô to.
Lãnh Nhược Tư căn bản không để ý đến hắn, mọi người đành phải đuổi theo Lãnh Nhược Tư. Lãnh Nhược Tư tìm Vũ Liệt “Vũ Liệt không tốt. Triệt Nhi tức giận chạy ra ngoài. Hiện tại trời mưa lớn như vậy, hắn một mình bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi mau phái người đi tìm đi !”
“Triệt bị tức giận mà chạy? Vì cái gì?” Sao lại thế này a?
“Hiện tại không có thời gian giải thích, ngươi mau mau phái binh lính theo chúng ta cùng đi tìm !” Triệt Nhi an toàn trọng yếu a! Hắn còn lo hỏi nguyên nhân làm cái gì a?
“Được. Ta phái người đi tìm ngay !” Xem ra sự tình nghiêm trọng.
Mọi người đều mạo hiểm đội mưa to đi tìm chúng ta. Mà lúc này Hứa Dương ôm ta đi cũng đã lâu, rốt cục tìm được rồi một sơn động, hắn ôm ta đi vào thì thấy một đám rơm liền đem ta đặt lên đó sau đó thì vội vàng ra ngoài tìm chút củi cùng cây nhỏ để nhóm lửa.
“Ta lạnh, rất lạnh !”
“Triệt Nhi tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại !” Hứa Dương sốt ruột vỗ vỗ mặt của ta.
“Ân — hảo lạnh, hảo lạnh !” Ta tham lam muốn từ Hứa Dương tìm một chút ấm áp.
Hứa Dương thấy tình huống không đúng vội vàng bắt mạch cho ta. Không tốt, Triệt Nhi phát sốt ! May mà trên người hắn có thuốc nên vội đem cho ta nuốt một viên. Hứa Dương uy ta uống thuốc xong, đem quần áo của ta áo cởi ra, hơn nữa còn lấy rơm cùng áo khoác của hắn giúp ta bao trụ thân thể, cho ta sưởi ấm.
“Đau quá, đau quá……” Ta cau mày, sắc mặt trắng bệch.
“Triệt Nhi, ngươi đau ở đâu?” Kỳ quái ! Hắn không thấy Triệt Nhi bị thương a?
“Đau quá, đau quá !”
Nghe thấy ta vẫn kêu như vậy, Hứa Dương vội vàng đến bên ta, giúp ta tỉ mỉ kiểm tra. Nguyên lai đầu gối cùng sau lưng Triệt Nhi bị trầy da, may không có gì nghiêm trọng, chỉ là hắn hiện chịu bó tay vì không có mang theo thuốc trị ngoại thương thì biết làm sao bây giờ?
Hắn đành phải đem áo khoác của mình làm băng gạc giúp ta băng bó, sau thì hắn giúp ta mặc quần áo đã hong khô vào rồi ôm ta ngủ, muốn dùng nhiệt độ cơ thể hắn giúp ta chống lạnh “Nhược Tư, ngươi là đồ đại hỗn đản, đại phiến tử, ta chán ghét ngươi, ta chán ghét ngươi, ô……” Ta khóc kể rõ.
Ai…… Triệt Nhi đã vậy còn nhớ mắng chửi người? Hắn nhớ rõ trước kia Triệt Nhi không hề biết mắng chửi người a? Xem ra sau lần tự sát đó Triệt Nhi thay đổi rất lớn a ! Bất quá có một thứ vẫn không thay đổi. Hắn vẫn thích làm nũng, thiện lương như xưa “Triệt Nhi đừng khóc, Lãnh Nhược Tư không phải cố ý !” Hắn cảm thấy Lãnh Nhược Tư không phải là loại người như vậy.
Cứ như vậy chúng ta qua đêm ở sơn động, mà bọn Lãnh Nhược Tư thì ở trong mưa tìm suốt cả đêm, đến sáng sớm mưa rốt cục ngừng “Hoàng Thượng, uống nước đi!” Hạo Nhiên cầm nước đem đến.
“Không cần” Triệt Nhi còn chưa tìm được, hắn còn lòng dạ nào mà uống a?
“Hoàng Thượng đừng nóng vội, hoàng hậu sẽ không có việc gì !” Duẫn Dung an ủi hắn.
“Tốt nhất là thế !”
“Nhất định là vậy, Hứa Dương không phải đuổi theo Triệt sao? Có hắn ở cạnh Triệt chắc không có việc gì !” Mộ Dung Vân đồng ý nói.
“Ân !” Hy vọng Hứa Dương thật có thể đuổi kịp Triệt Nhi, bọn họ đều bình an vô sự.
Ở trong sơn động ta tỉnh lại “Triệt Nhi, ngươi tỉnh?”
“Ân. Dương, đây là nơi nào a?” Thân thể đau quá, mệt mỏi quá !
“Sơn động a ! Ngươi không nhớ chuyện chúng ta rớt xuống núi sao?” Hứa Dương cười cười tiến tới rồi lấy tay đặt lên trán ta.
“Ngươi làm cái gì?” Ta không rõ nhìn chăm chú vào hắn.
“May quá, đã hạ sốt. Triệt Nhi về sau không được chạy loạn như vậy nữa ngươi biết không? Phát sốt đối với ngươi cùng hài tử là không tốt tí nào !” Nhất là khi thân thể hắn lại yếu như vậy.
Nghe thế tâm của ta lại nhói đau. Đáng giận ! Đều là lỗi của Lãnh Nhược Tư! Hắn không phải rất chán ghét Nghê Nhi sao? Vì cái gì lại cùng nàng làm chuyện như vậy chứ? Đáng ghét mà ! Ta ghen cộng với ủy khuất “Triệt Nhi, ngươi phải tin tưởng Lãnh Nhược Tư a ! Ngươi phải tin hắn đối với ngươi là yêu thật lòng thật dạ!” Hứa Dương ôm trấn an ta.
Ta tin tưởng hắn nhưng lòng lại như có cái gì đó không thoải mái. Ta cảm kích nhìn Hứa Dương. Đột nhiên bụng ta xuất hiện một trận đau nhức “A –” Ta sống chết bắt lấy quần áo Hứa Dương.
“Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy?” Sao lại thế này?
“Bụng đau quá !” Đau chết mất !
Hứa Dương nhanh chóng bắt mạch cho ta rồi choáng váng “Triệt Nhi, bụng ngươi có phải cảm giác rất lạnh hay không, đau đến tận xương bàn đau đớn ấy?”
Ta đau đến mồ hôi ra như mưa nhưng vẫn cố gắng gật gật đầu. Nguy rồi, Triệt Nhi gặp phải trận mưa kia khiến thai nhi bất ổn, cứ tiếp tục như vậy Triệt Nhi sẽ sanh non, nếu hài tử không bảo đảm thì cả mạng Triệt Nhi cũng liền……
Hứa Dương đặt ta nằm thẳng ở đống rơm, hai tay đặt lên bụng của ta, ta cảm giác có từng trận nhiệt lưu truyền vào khiến ta rất thoải mái hơn. Một hồi lâu sau ta phát hiện Hứa Dương suy yếu ngã sang một bên “Dương, ngươi làm sao vậy?” Ta lo lắng nhìn chăm chú vào hắn.
“Ta không sao, chỉ là nội lực tiêu hao hơi nhiều !”
Hắn chậm rãi đứng lên rồi đi tới ôm lấy ta “Triệt Nhi hảo hảo nghỉ ngơi đi, không thì thân thể ngươi sẽ chịu không nổi !” Thực tế là hắn sợ nội lực của hắn duy trì không được bao lâu, nếu có thuốc thì tốt rồi.
Bạn đang ?
Ta gật đầu rồi an tâm nằm ở trong lòng hắn nghỉ ngơi. Bởi vì ta biết có hắn ở cạnh ta, ta nhất định không có việc gì. Còn lúc này bên phía Lãnh Nhược Tư không được yên bình như bên ta, bọn họ tìm đã lâu cũng chưa thấy người khiến Lãnh Nhược Tư phiền lòng không thôi “Hoàng Thượng đừng có gấp, nhất định sẽ tìm được !”
“Đừng nóng vội? Đã tìm lâu như vậy, không biết Triệt Nhi hiện tại thế nào ?” Vạn nhất hắn một thân một người bị thương thì biết làm sao?
“Phụ hoàng, phụ hoàng”. Tiểu Vân Vân mang theo Cầu Cầu đi đến.
“Vân Nhi, ngươi tới làm gì ?” Hắn chỉ là một tiểu hài tử hẳn nên ở nhà mới đúng.
“Đến giúp phụ hoàng tìm Phụ hậu a !”
“Tiểu Vân Vân, chúng ta biết ngươi rất hiếu thuận, nhưng chuyện này không phải việc ngươi có thể làm được. Mau hồi cung đi !” Duẫn Tuyết cười cười an ủi hắn.
“Nhưng, Duẫn cô cô, ta biết làm cách nào có thể tìm được Phụ hậu?” Vì cái gì nói nó làm không được a?
“Cái gì? Ngươi biết? Ngươi làm sao biết được ?” Mọi người kinh ngạc nhìn hắn.
“Để cho Cầu Cầu hỗ trợ đi tìm không phải tốt hơn sao?” Cái mũi Cầu Cầu rất thính.
“Trời ạ ! Vì cái gì chúng ta không nghĩ đến chứ, bên cạnh chúng ta còn có thần thú mà lại quên mất?” Mộ Dung Vân hối hận chụp đầu chính mình.
Cầu Cầu thần khí bắt đầu tìm kiếm ta, đi một hồi lâu cũng không tìm được “Cầu Cầu, ngươi rốt cuộc có tìm được không a?” Lãnh Nhược Tư không kiên nhẫn nói.
Cầu Cầu căm tức hắn “Ngươi tự mình đi tìm đi ! Cần gì đến cầu nó a?” Cầu Cầu vô thanh trả lời.
Ước chừng nửa canh giờ thì tìm được chúng ta. Bọn họ tiến vào sơn động thì choáng váng, chỉ thấy ta cùng Hứa Dương ôm nhau ngủ. Triệt Nhi sẽ không vì muốn trả thù hắn mới làm vậy chứ? Hắn tuyệt đối không cho phép !
“Triệt Nhi tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại !” Lãnh Nhược Tư ôm ta.
Ta mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn Lãnh Nhược Tư. Thật là hắn? Hắn rốt cục tìm được chúng ta ! Thật tốt quá ! Bất quá chuyện trước kia ta vẫn không có nguôi giận “Ngươi cút ngay cho ta ! Không được đụng vào ta !” Ta tức giận đẩy hắn ra.
“Triệt nhi……” Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ kêu rên, cảm tình của hắn đã như vậy mà Triệt Nhi còn sinh khí sao?
“Kêu la cái gì? Dù sao ngươi cũng đã có người khác !” Ta tức giận chu chu miệng.
“Triệt Nhi, ngươi hiểu lầm rồi !” Cái này có phải một vũng dấm chua nhỏ hông ta!
“Ta mới không có đâu !” Ta tận mắt nhìn thấy đó.
“Triệt, ngươi lần này đúng là hiểu lầm Lãnh Nhược Tư rồi!”. Tuy rằng hắn ghét Lãnh Nhược Tư vì đã cướp đi đệ đệ bảo bối của mình, nhưng cũng hy vọng Triệt hạnh phúc.
A? Xem ra thực sự có ẩn tình ! Mộ Dung Vân đem chân tướng sự tình nói cho ta. Không thể nào? Nghê Nhi là sát thủ? Nhìn thế nào cũng không giống mà ! Chúng ta đối thoại đánh thức Hứa Dương đang ngủ say “Được rồi, Triệt Nhi chúng ta trở về đi !”
Ta gật đầu. Đột nhiên Hứa Dương điểm huyệt ngủ của ta, mọi người khó hiểu nhìn chăm chú vào hắn “Hứa Dương, ngươi làm gì vậy?”
“Hôm qua Triệt Nhi gặp mưa có điểm phát sốt hơn nữa lại bị ngoại thương, nhưng đó đều không quan trọng, nghiêm trọng nhất là Triệt Nhi ở trong mưa thời gian dài, quần áo ướt thời gian dài dán lên bụng Triệt Nhi giống như là ngâm mình ở hồ nước lạnh làm thai nhi bất ổn, có dấu hiệu sanh non! Tuy rằng ta truyền nội lực cho hắn, nhưng duy trì không được bao lâu. Nhất định phải nhanh trở về, không thì tánh mạng Triệt Nhi sẽ đáng lo, khi ngươi ôm hắn trở về, nhớ kỹ trăm ngàn lần đừng để thân thể hắn run quá lớn, ta sợ hắn chịu không nổi !” Hứa Dương giải thích.
“Hảo, trẫm đã biết, chúng ta mau về đi ! Hạo Nhiên, Huy Hoàng dìu Hứa Dương trở về !” Nhìn hắn như vậy hẳn tiêu hao nội lực không ít.
Cứ như vậy sắc mặt mọi người ngưng trọng, vội vàng chạy về cung, mà ta cái gì cũng không biết, trước khi hôn mê chỉ có một ý tưởng, Hứa Dương, ngươi dám điểm huyệt ta a? Đúng là điểm huyệt rất giỏi a? Xem ta tỉnh lại ta không tính sổ với ngươi mới là lạ !
Lãnh Nhược Tư căn bản không để ý đến hắn, mọi người đành phải đuổi theo Lãnh Nhược Tư. Lãnh Nhược Tư tìm Vũ Liệt “Vũ Liệt không tốt. Triệt Nhi tức giận chạy ra ngoài. Hiện tại trời mưa lớn như vậy, hắn một mình bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi mau phái người đi tìm đi !”
“Triệt bị tức giận mà chạy? Vì cái gì?” Sao lại thế này a?
“Hiện tại không có thời gian giải thích, ngươi mau mau phái binh lính theo chúng ta cùng đi tìm !” Triệt Nhi an toàn trọng yếu a! Hắn còn lo hỏi nguyên nhân làm cái gì a?
“Được. Ta phái người đi tìm ngay !” Xem ra sự tình nghiêm trọng.
Mọi người đều mạo hiểm đội mưa to đi tìm chúng ta. Mà lúc này Hứa Dương ôm ta đi cũng đã lâu, rốt cục tìm được rồi một sơn động, hắn ôm ta đi vào thì thấy một đám rơm liền đem ta đặt lên đó sau đó thì vội vàng ra ngoài tìm chút củi cùng cây nhỏ để nhóm lửa.
“Ta lạnh, rất lạnh !”
“Triệt Nhi tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại !” Hứa Dương sốt ruột vỗ vỗ mặt của ta.
“Ân — hảo lạnh, hảo lạnh !” Ta tham lam muốn từ Hứa Dương tìm một chút ấm áp.
Hứa Dương thấy tình huống không đúng vội vàng bắt mạch cho ta. Không tốt, Triệt Nhi phát sốt ! May mà trên người hắn có thuốc nên vội đem cho ta nuốt một viên. Hứa Dương uy ta uống thuốc xong, đem quần áo của ta áo cởi ra, hơn nữa còn lấy rơm cùng áo khoác của hắn giúp ta bao trụ thân thể, cho ta sưởi ấm.
“Đau quá, đau quá……” Ta cau mày, sắc mặt trắng bệch.
“Triệt Nhi, ngươi đau ở đâu?” Kỳ quái ! Hắn không thấy Triệt Nhi bị thương a?
“Đau quá, đau quá !”
Nghe thấy ta vẫn kêu như vậy, Hứa Dương vội vàng đến bên ta, giúp ta tỉ mỉ kiểm tra. Nguyên lai đầu gối cùng sau lưng Triệt Nhi bị trầy da, may không có gì nghiêm trọng, chỉ là hắn hiện chịu bó tay vì không có mang theo thuốc trị ngoại thương thì biết làm sao bây giờ?
Hắn đành phải đem áo khoác của mình làm băng gạc giúp ta băng bó, sau thì hắn giúp ta mặc quần áo đã hong khô vào rồi ôm ta ngủ, muốn dùng nhiệt độ cơ thể hắn giúp ta chống lạnh “Nhược Tư, ngươi là đồ đại hỗn đản, đại phiến tử, ta chán ghét ngươi, ta chán ghét ngươi, ô……” Ta khóc kể rõ.
Ai…… Triệt Nhi đã vậy còn nhớ mắng chửi người? Hắn nhớ rõ trước kia Triệt Nhi không hề biết mắng chửi người a? Xem ra sau lần tự sát đó Triệt Nhi thay đổi rất lớn a ! Bất quá có một thứ vẫn không thay đổi. Hắn vẫn thích làm nũng, thiện lương như xưa “Triệt Nhi đừng khóc, Lãnh Nhược Tư không phải cố ý !” Hắn cảm thấy Lãnh Nhược Tư không phải là loại người như vậy.
Cứ như vậy chúng ta qua đêm ở sơn động, mà bọn Lãnh Nhược Tư thì ở trong mưa tìm suốt cả đêm, đến sáng sớm mưa rốt cục ngừng “Hoàng Thượng, uống nước đi!” Hạo Nhiên cầm nước đem đến.
“Không cần” Triệt Nhi còn chưa tìm được, hắn còn lòng dạ nào mà uống a?
“Hoàng Thượng đừng nóng vội, hoàng hậu sẽ không có việc gì !” Duẫn Dung an ủi hắn.
“Tốt nhất là thế !”
“Nhất định là vậy, Hứa Dương không phải đuổi theo Triệt sao? Có hắn ở cạnh Triệt chắc không có việc gì !” Mộ Dung Vân đồng ý nói.
“Ân !” Hy vọng Hứa Dương thật có thể đuổi kịp Triệt Nhi, bọn họ đều bình an vô sự.
Ở trong sơn động ta tỉnh lại “Triệt Nhi, ngươi tỉnh?”
“Ân. Dương, đây là nơi nào a?” Thân thể đau quá, mệt mỏi quá !
“Sơn động a ! Ngươi không nhớ chuyện chúng ta rớt xuống núi sao?” Hứa Dương cười cười tiến tới rồi lấy tay đặt lên trán ta.
“Ngươi làm cái gì?” Ta không rõ nhìn chăm chú vào hắn.
“May quá, đã hạ sốt. Triệt Nhi về sau không được chạy loạn như vậy nữa ngươi biết không? Phát sốt đối với ngươi cùng hài tử là không tốt tí nào !” Nhất là khi thân thể hắn lại yếu như vậy.
Nghe thế tâm của ta lại nhói đau. Đáng giận ! Đều là lỗi của Lãnh Nhược Tư! Hắn không phải rất chán ghét Nghê Nhi sao? Vì cái gì lại cùng nàng làm chuyện như vậy chứ? Đáng ghét mà ! Ta ghen cộng với ủy khuất “Triệt Nhi, ngươi phải tin tưởng Lãnh Nhược Tư a ! Ngươi phải tin hắn đối với ngươi là yêu thật lòng thật dạ!” Hứa Dương ôm trấn an ta.
Ta tin tưởng hắn nhưng lòng lại như có cái gì đó không thoải mái. Ta cảm kích nhìn Hứa Dương. Đột nhiên bụng ta xuất hiện một trận đau nhức “A –” Ta sống chết bắt lấy quần áo Hứa Dương.
“Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy?” Sao lại thế này?
“Bụng đau quá !” Đau chết mất !
Hứa Dương nhanh chóng bắt mạch cho ta rồi choáng váng “Triệt Nhi, bụng ngươi có phải cảm giác rất lạnh hay không, đau đến tận xương bàn đau đớn ấy?”
Ta đau đến mồ hôi ra như mưa nhưng vẫn cố gắng gật gật đầu. Nguy rồi, Triệt Nhi gặp phải trận mưa kia khiến thai nhi bất ổn, cứ tiếp tục như vậy Triệt Nhi sẽ sanh non, nếu hài tử không bảo đảm thì cả mạng Triệt Nhi cũng liền……
Hứa Dương đặt ta nằm thẳng ở đống rơm, hai tay đặt lên bụng của ta, ta cảm giác có từng trận nhiệt lưu truyền vào khiến ta rất thoải mái hơn. Một hồi lâu sau ta phát hiện Hứa Dương suy yếu ngã sang một bên “Dương, ngươi làm sao vậy?” Ta lo lắng nhìn chăm chú vào hắn.
“Ta không sao, chỉ là nội lực tiêu hao hơi nhiều !”
Hắn chậm rãi đứng lên rồi đi tới ôm lấy ta “Triệt Nhi hảo hảo nghỉ ngơi đi, không thì thân thể ngươi sẽ chịu không nổi !” Thực tế là hắn sợ nội lực của hắn duy trì không được bao lâu, nếu có thuốc thì tốt rồi.
Bạn đang ?
Ta gật đầu rồi an tâm nằm ở trong lòng hắn nghỉ ngơi. Bởi vì ta biết có hắn ở cạnh ta, ta nhất định không có việc gì. Còn lúc này bên phía Lãnh Nhược Tư không được yên bình như bên ta, bọn họ tìm đã lâu cũng chưa thấy người khiến Lãnh Nhược Tư phiền lòng không thôi “Hoàng Thượng đừng có gấp, nhất định sẽ tìm được !”
“Đừng nóng vội? Đã tìm lâu như vậy, không biết Triệt Nhi hiện tại thế nào ?” Vạn nhất hắn một thân một người bị thương thì biết làm sao?
“Phụ hoàng, phụ hoàng”. Tiểu Vân Vân mang theo Cầu Cầu đi đến.
“Vân Nhi, ngươi tới làm gì ?” Hắn chỉ là một tiểu hài tử hẳn nên ở nhà mới đúng.
“Đến giúp phụ hoàng tìm Phụ hậu a !”
“Tiểu Vân Vân, chúng ta biết ngươi rất hiếu thuận, nhưng chuyện này không phải việc ngươi có thể làm được. Mau hồi cung đi !” Duẫn Tuyết cười cười an ủi hắn.
“Nhưng, Duẫn cô cô, ta biết làm cách nào có thể tìm được Phụ hậu?” Vì cái gì nói nó làm không được a?
“Cái gì? Ngươi biết? Ngươi làm sao biết được ?” Mọi người kinh ngạc nhìn hắn.
“Để cho Cầu Cầu hỗ trợ đi tìm không phải tốt hơn sao?” Cái mũi Cầu Cầu rất thính.
“Trời ạ ! Vì cái gì chúng ta không nghĩ đến chứ, bên cạnh chúng ta còn có thần thú mà lại quên mất?” Mộ Dung Vân hối hận chụp đầu chính mình.
Cầu Cầu thần khí bắt đầu tìm kiếm ta, đi một hồi lâu cũng không tìm được “Cầu Cầu, ngươi rốt cuộc có tìm được không a?” Lãnh Nhược Tư không kiên nhẫn nói.
Cầu Cầu căm tức hắn “Ngươi tự mình đi tìm đi ! Cần gì đến cầu nó a?” Cầu Cầu vô thanh trả lời.
Ước chừng nửa canh giờ thì tìm được chúng ta. Bọn họ tiến vào sơn động thì choáng váng, chỉ thấy ta cùng Hứa Dương ôm nhau ngủ. Triệt Nhi sẽ không vì muốn trả thù hắn mới làm vậy chứ? Hắn tuyệt đối không cho phép !
“Triệt Nhi tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại !” Lãnh Nhược Tư ôm ta.
Ta mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn Lãnh Nhược Tư. Thật là hắn? Hắn rốt cục tìm được chúng ta ! Thật tốt quá ! Bất quá chuyện trước kia ta vẫn không có nguôi giận “Ngươi cút ngay cho ta ! Không được đụng vào ta !” Ta tức giận đẩy hắn ra.
“Triệt nhi……” Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ kêu rên, cảm tình của hắn đã như vậy mà Triệt Nhi còn sinh khí sao?
“Kêu la cái gì? Dù sao ngươi cũng đã có người khác !” Ta tức giận chu chu miệng.
“Triệt Nhi, ngươi hiểu lầm rồi !” Cái này có phải một vũng dấm chua nhỏ hông ta!
“Ta mới không có đâu !” Ta tận mắt nhìn thấy đó.
“Triệt, ngươi lần này đúng là hiểu lầm Lãnh Nhược Tư rồi!”. Tuy rằng hắn ghét Lãnh Nhược Tư vì đã cướp đi đệ đệ bảo bối của mình, nhưng cũng hy vọng Triệt hạnh phúc.
A? Xem ra thực sự có ẩn tình ! Mộ Dung Vân đem chân tướng sự tình nói cho ta. Không thể nào? Nghê Nhi là sát thủ? Nhìn thế nào cũng không giống mà ! Chúng ta đối thoại đánh thức Hứa Dương đang ngủ say “Được rồi, Triệt Nhi chúng ta trở về đi !”
Ta gật đầu. Đột nhiên Hứa Dương điểm huyệt ngủ của ta, mọi người khó hiểu nhìn chăm chú vào hắn “Hứa Dương, ngươi làm gì vậy?”
“Hôm qua Triệt Nhi gặp mưa có điểm phát sốt hơn nữa lại bị ngoại thương, nhưng đó đều không quan trọng, nghiêm trọng nhất là Triệt Nhi ở trong mưa thời gian dài, quần áo ướt thời gian dài dán lên bụng Triệt Nhi giống như là ngâm mình ở hồ nước lạnh làm thai nhi bất ổn, có dấu hiệu sanh non! Tuy rằng ta truyền nội lực cho hắn, nhưng duy trì không được bao lâu. Nhất định phải nhanh trở về, không thì tánh mạng Triệt Nhi sẽ đáng lo, khi ngươi ôm hắn trở về, nhớ kỹ trăm ngàn lần đừng để thân thể hắn run quá lớn, ta sợ hắn chịu không nổi !” Hứa Dương giải thích.
“Hảo, trẫm đã biết, chúng ta mau về đi ! Hạo Nhiên, Huy Hoàng dìu Hứa Dương trở về !” Nhìn hắn như vậy hẳn tiêu hao nội lực không ít.
Cứ như vậy sắc mặt mọi người ngưng trọng, vội vàng chạy về cung, mà ta cái gì cũng không biết, trước khi hôn mê chỉ có một ý tưởng, Hứa Dương, ngươi dám điểm huyệt ta a? Đúng là điểm huyệt rất giỏi a? Xem ta tỉnh lại ta không tính sổ với ngươi mới là lạ !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.