Chương 72: Ngu ngơ “dẫn sói vào nhà”
Dạ Như Mộng
28/12/2016
Chúng ta thu nhận Nghê Nhi vài ngày cũng không thấy sự tình gì phát sinh “Ta đã nói ngươi đa nghi mà ! Ngươi xem Nghê Nhi căn bản cái gì cũng không có làm a!”
“Hy vọng những gì ngươi nói là đúng !” Nói thế nhưng tâm hắn luôn bất an.
“Cái gì hy vọng? Vốn dĩ mọi chuyện đều yên ổn ngaz” Ta tin tưởng Nghê Nhi.
“Hảo hảo hảo, là trẫm nhầm rồi !”
Ha ha…… Ta thắng ! Ta nhìn Lãnh Nhược Tư cười cười “Nhóm ta sẽ ở lại đây bao lâu a?”
“Chắc hai ngày? Làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư khó hiểu nhìn ta.
“A? Sao nhanh vậy, ta không muốn rời nơi này sớm vậy đâu !” Thời tiết ở đây thật sự hảo nga ! Ta còn nghĩ sẽ ở đây lâu.
“Được rồi ! Vậy ở lại đây thêm vài ngày được không?” Thời tiết nơi đây thật thích hợp để Triệt Nhi điều dưỡng thân thể.
“Thật tốt quá !” Ta vui vẻ ôm lấy hắn.
Đúng lúc này Tiểu Lan cùng Nghê Nhi bước vào, ta thẹn thùng cúi đầu “Vương gia nên uống thuốc rồi !” Tiểu Lan đem thuốc đưa cho đến cho ta.
“Nga !” Ta lấy thuốc uống.
Ta phát hiện Lãnh Nhược Tư vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Nghê Nhi, ta tức giận vụng trộm ở trên lưng hắn nhéo một cái. Chờ ta uống xong đưa chén cho bọn Tiểu Lan thì các nàng đi ra “Triệt Nhi rất đau đó !” Lãnh Nhược Tư nhịn không được oán giận.
“Đáng đời ! Ai kêu ngươi nhìn chằm chằm người khác?” Nàng lại không có dễ nhìn bằng ta.
Lãnh Nhược Tư vui vẻ nở nụ cười “Ngươi cười cái gì?” Ta tức giận nhìn hắn.
“Trẫm thật cao hứng a ! Triệt Nhi ghen! Bất quá Triệt Nhi, trẫm đến bây giờ vẫn không tin nàng !” Mặc kệ có phải hắn đa nghi hay không, hắn chính là cảm thấy Nghê Nhi có vấn đề.
“Tùy ngươi !” Hắn nếu không tin ta cũng không có biện pháp không phải sao?
“Triệt, chúng ta đi dạo trong cung đi !” Mộ Dung Vân tiến vào lôi kéo ta đi.
Mà chúng ta ai cũng không phát hiện Nghê Nhi vẫn âm thầm nhìn chằm chằm chúng ta. Thật tốt quá ! Lãnh Nhược Tư hiện tại chỉ còn một mình, đây đúng là cơ hội tốt để ra tay. Bất quá nên làm cái gì bây giờ? Làm sao để thành công chứ?
Lúc này Tiểu Hương cầm thuốc bổ đi tới “Tiểu Hương tỷ tỷ, ngươi đem cái này cho ai?”
“Đây là thuốc bổ cho Hoàng Thượng, có chuyện gì sao?” Tiểu Hương cười cười giải thích.
“Ta đem thay tỷ !” Nghê Nhi đoạt lấy thuốc bổ trên tay Tiểu Hương.
“Này không được tốt lắm đâu ! Ta chính mình đem vẫn tốt hơn !” Đem công việc của mình giao cho nàng làm không được tốt lắm.
“Không sao mà!” Nghê Nhi cười cười nói.
“Vậy được rồi !”
Tiếng Nghê Nhi cùng Tiểu Hương tranh nhau đều lọt đến tai Lãnh Nhược Tư, hắn vẫn trộm quan sát Nghê Nhi, Nghê Nhi nhân lúc Tiểu Hương đi liền vụng trộm bỏ thứ thuốc gì đó vào chén thuốc bổ, tất cả việc này đều bị Lãnh Nhược Tư nhìn thấy.
Nghê Nhi đem thuốc bổ đi vào rồi đặt lên bàn “Hoàng Thượng, đây là Tiểu Hương tỷ tỷ bảo ta đưa cho ngài !”
“Thật không? Là nàng muốn ngươi làm sao?” Lãnh Nhược Tư ánh mắt thâm thúy nói.
“Đúng vậy !” Nghê Nhi vội vàng gật đầu.
“Trẫm hiện tại không muốn uống, trẫm ban cho ngươi uống!” Lãnh Nhược Tư thử hỏi nàng.
“Đây là thuốc bổ của Hoàng Thượng, ta làm sao dám? Vẫn là Hoàng Thượng uống tốt hơn !” Sắc mặt Nghê Nhi lập tức chuyển thành trắng nhợt.
“Không có gì đâu, đây là trẫm ban cho ngươi mà ngươi nên nhận thì tốt hơn!” Lãnh Nhược Tư từng bước đuổi sát.
“Hoàng Thượng, thật sự không cần !” Lãnh Nhược Tư có phải hay không phát hiện cái gì ? Không có khả năng a ! Đây là nàng mới quyết định, như thế nào khả năng bị hắn phát hiện?
“Trẫm nhìn ngươi là không dám thì có?”
“Hoàng Thượng vì cái gì nói như vậy?” Nghê Nhi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Ngươi nói vì cái gì sao? Chẳng phải hết thảy không phải là âm mưu của ngươi sao? Ngươi hạ độc trong chén thuốc bổ này!” Lãnh Nhược Tư vạch trần nàng.
“Hoàng Thượng ta với ngài không thù không oán, ta vì cái gì lại hại ngài chứ?” Nghê Nhi vội vàng giải thích. Kỳ quái ! Lãnh Nhược Tư làm sao mà biết được? Bạn đang ?
“Này cũng là chuyện mà trẫm muốn biết. Nói, ngươi vì cái gì lại làm như vậy?” Lãnh Nhược Tư hung ác nhìn chằm chằm Nghê Nhi.
Đang lúc Nghê Nhi không biết làm sao thì chúng ta trở lại “Ca ca, sao trời đang tốt lại đột nhiên mưa lớn như vậy a?” Ta bất mãn oán giận.
“Ta cũng không biết a ! Thôi, ta thấy chúng ta đi dạo cũng đã lâu, ngươi cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi đi !”
“Đúng vậy ! Phụ hậu, ngươi xem ngươi quần áo đều bị ướt hết rồi nè!” Tiểu Vân Vân lo lắng nói.
“Được rồi ! Ta không sao !” Ta cũng không phải từ giấy làm thành.
Nghe thấy chúng ta trở lại, Nghê Nhi lộ ra nụ cười âm hiểm. Lãnh Nhược Tư a Lãnh Nhược Tư, lần này thật đúng là trời cũng giúp ta a ! Nghê Nhi đột nhiên đem quần áo chính mình làm cho hỗn độn không thôi, Lãnh Nhược Tư thấy mà choáng váng “Ngươi làm cái gì?” Hắn khó hiểu hỏi.
“Ngươi lập tức sẽ biết !”
Ngay lúc chúng ta sắp đến trước cửa vài bước, Nghê Nhi đột nhiên ôm lấy Lãnh Nhược Tư mà cường hôn hắn, Lãnh Nhược Tư ngây ngẩn cả người. Ta vừa tiến vào liền thấy một màn này, Lãnh Nhược Tư lấy lại tinh thần liền phẫn nộ đẩy Nghê Nhi ra “Triệt Nhi, ngươi trước hết nghe trẫm giải thích”
“Giải thích? Ngươi cảm thấy còn có gì cần giải thích sao?” Hắn nhưng lại cùng Nghê Nhi……
Nghê nhi giả vờ khóc lóc nói: “Công tử, thực xin lỗi. Là ta cưỡng bức Hoàng Thượng, không liên quan đến ngài ấy!”
Cưỡng bức? Ta thấy là hắn tự nguyện thì đúng hơn? Hắn đường đường một đại nam nhân nếu không muốn thì nàng – một nữ tử có thể bức ép sao? “Triệt Nhi, không nên nghe nàng nói lung tung, sự tình không phải như thế, sự tình là……”
“Công tử, ta biết là ta có lỗi với ngài. Nhưng Hoàng Thượng, ngài cũng không thể qua sông đoạn cầu a !” Nghê Nhi mang lệ đầy mặt nói.
Ba một tiếng, ta ném cho Lãnh Nhược Tư một cái cái tát “Lãnh Nhược Tư, ta hận ngươi!” Ta thương hắn như vậy. Vì hắn ta buông tay hết thảy, thậm chí vì hắn mang thai, hắn lại làm chuyện như vậy hồi báo ta?
Ủy khuất, tức giận, thương tâm tất cả dung hợp cùng một chỗ, ta thương tâm chạy ra ngoài, mọi người đều không ngờ tới phản ứng này của ta, chỉ có Hứa Dương kịp thời đuổi tới. Đợi khi Mộ Dung Vân lấy lại tinh thần muốn đuổi theo thì ta đã biến mất không thấy bóng dáng.
Mộ Dung Vân trước nay chưa có bạo phát tức giận “Lãnh Nhược Tư, hôm nay ta không đánh chết ngươi ta không còn là người !”
Mộ Dung Vân hướng Lãnh Nhược Tư ra tay thật nặng, Lãnh Nhược Tư chiêu chiêu nhường hắn. Sau đó Lăng Vân ngăn Mộ Dung Vân lại “Lăng, ngươi làm cái gì vậy hả?”
“Trước hết nghe hắn giải thích như thế nào đã rồi hãy đánh tiếp !” Hắn cảm thấy Lãnh Nhược Tư không phải là loại người “đứng núi này trông núi nọ”.
“Còn có gì để nói nữa ?” Hắn dám làm tổn thương bảo bối đệ đệ của ta như vậy mà còn dám mở miệng giải thích với ta sao?
“Trẫm đã sớm nói qua Nghê Nhi không phải người tốt. Nàng vừa rồi trong chén thuốc bổ hạ độc, trẫm bắt quả tang nàng, nhưng đúng lúc này thì Triệt Nhi trở lại, nàng không tiếc hủy trong sạch của mình mà giá họa nhằm vu cáo trẫm !” Lãnh Nhược Tư oán hận nhìn Nghê Nhi.
Duẫn Dung vừa nghe vội vàng đi lên kiểm chứng “Bát thuốc bổ này đúng là đã bị hạ kịch độc !”
“Ngươi là thần tử của hắn, đương nhiên giúp hắn a !” Mộ Dung Vân căn bản không tin.
“Lăng Vân ngươi tới xem, độc này ngươi hẳn là biết !” Duẫn Dung cũng không nhiều lời.
Lăng Vân đi tới xem xét, vừa thấy thì ngây người “Này không phải độc Vân trúng trước kia, Một Ngày Mị sao?” Lăng Vân chấn động.
Nghe thế mọi người hoàn toàn choáng váng. Sau khi kìm chế cơn phẫn nộ, Mộ Dung Vân chế trụ cổ Nghê Nhi hỏi: “Nói ! Ngươi là ai, vì cái gì lại làm như vậy?”
“Ha ha…… Vẫn là bị Lãnh Nhược Tư phát hiện. Ta giết không được hắn nhưng có người sẽ thay ta giết hắn”. Nghê Nhi cười to không thôi.
“Ai?”
“Chính ngươi đi thăm dò a? Bất quá, ta thấy ngươi vẫn nên đi tìm Mộ Dung Triệt trước thì tốt hơn. Hiện tại trời mưa lớn như vậy, nhân sinh của hắn không được tốt, hơn nữa thân thể hắn kém như vậy có thể bình an trở về hay không còn phải xem sau a !” Nói xong Nghê Nhi lấy ra chủy thủ tự sát.
Nghe thế Lãnh Nhược Tư bị dọa tới choáng váng. Mà ta hiện ở trong mưa to liều mạng chạy. Đáng giận ! Vì cái gì Lãnh Nhược Tư lại làm như vậy? Rốt cuộc là vì cái gì a? Ta chạy ra khỏi hoàng cung rồi lại tiếp tục chạy tới một ngọn núi, nhưng bởi vì trời mưa nên đường trơn khiến ta không đề phòng mà bị trượt xuống.
“A –” Ta kêu thảm thiết.
“Triệt Nhi !” Hứa Dương vội vàng dùng khinh công bay lại đây bảo vệ ta.
Chúng ta cùng nhau lăn xuống núi. Chờ khi chúng ta dừng lại, ta đã sớm ngất đi “Triệt Nhi không được ngủ ! Mau tỉnh lại !” Hứa Dương lo lắng vỗ vỗ mặt của ta.
Nhưng ta căn bản không tỉnh. Làm sao bây giờ? Thân thể Triệt Nhi hiện tại không thể cho hắn cứ ở mãi trong mưa, không sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ có tìm một chỗ đụt mưa cứu trị Triệt Nhi trước, đợi Lãnh Nhược Tư dẫn người tới cứu. Triệt Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi. Hứa Dương âm thầm hạ quyết tâm…
“Hy vọng những gì ngươi nói là đúng !” Nói thế nhưng tâm hắn luôn bất an.
“Cái gì hy vọng? Vốn dĩ mọi chuyện đều yên ổn ngaz” Ta tin tưởng Nghê Nhi.
“Hảo hảo hảo, là trẫm nhầm rồi !”
Ha ha…… Ta thắng ! Ta nhìn Lãnh Nhược Tư cười cười “Nhóm ta sẽ ở lại đây bao lâu a?”
“Chắc hai ngày? Làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư khó hiểu nhìn ta.
“A? Sao nhanh vậy, ta không muốn rời nơi này sớm vậy đâu !” Thời tiết ở đây thật sự hảo nga ! Ta còn nghĩ sẽ ở đây lâu.
“Được rồi ! Vậy ở lại đây thêm vài ngày được không?” Thời tiết nơi đây thật thích hợp để Triệt Nhi điều dưỡng thân thể.
“Thật tốt quá !” Ta vui vẻ ôm lấy hắn.
Đúng lúc này Tiểu Lan cùng Nghê Nhi bước vào, ta thẹn thùng cúi đầu “Vương gia nên uống thuốc rồi !” Tiểu Lan đem thuốc đưa cho đến cho ta.
“Nga !” Ta lấy thuốc uống.
Ta phát hiện Lãnh Nhược Tư vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Nghê Nhi, ta tức giận vụng trộm ở trên lưng hắn nhéo một cái. Chờ ta uống xong đưa chén cho bọn Tiểu Lan thì các nàng đi ra “Triệt Nhi rất đau đó !” Lãnh Nhược Tư nhịn không được oán giận.
“Đáng đời ! Ai kêu ngươi nhìn chằm chằm người khác?” Nàng lại không có dễ nhìn bằng ta.
Lãnh Nhược Tư vui vẻ nở nụ cười “Ngươi cười cái gì?” Ta tức giận nhìn hắn.
“Trẫm thật cao hứng a ! Triệt Nhi ghen! Bất quá Triệt Nhi, trẫm đến bây giờ vẫn không tin nàng !” Mặc kệ có phải hắn đa nghi hay không, hắn chính là cảm thấy Nghê Nhi có vấn đề.
“Tùy ngươi !” Hắn nếu không tin ta cũng không có biện pháp không phải sao?
“Triệt, chúng ta đi dạo trong cung đi !” Mộ Dung Vân tiến vào lôi kéo ta đi.
Mà chúng ta ai cũng không phát hiện Nghê Nhi vẫn âm thầm nhìn chằm chằm chúng ta. Thật tốt quá ! Lãnh Nhược Tư hiện tại chỉ còn một mình, đây đúng là cơ hội tốt để ra tay. Bất quá nên làm cái gì bây giờ? Làm sao để thành công chứ?
Lúc này Tiểu Hương cầm thuốc bổ đi tới “Tiểu Hương tỷ tỷ, ngươi đem cái này cho ai?”
“Đây là thuốc bổ cho Hoàng Thượng, có chuyện gì sao?” Tiểu Hương cười cười giải thích.
“Ta đem thay tỷ !” Nghê Nhi đoạt lấy thuốc bổ trên tay Tiểu Hương.
“Này không được tốt lắm đâu ! Ta chính mình đem vẫn tốt hơn !” Đem công việc của mình giao cho nàng làm không được tốt lắm.
“Không sao mà!” Nghê Nhi cười cười nói.
“Vậy được rồi !”
Tiếng Nghê Nhi cùng Tiểu Hương tranh nhau đều lọt đến tai Lãnh Nhược Tư, hắn vẫn trộm quan sát Nghê Nhi, Nghê Nhi nhân lúc Tiểu Hương đi liền vụng trộm bỏ thứ thuốc gì đó vào chén thuốc bổ, tất cả việc này đều bị Lãnh Nhược Tư nhìn thấy.
Nghê Nhi đem thuốc bổ đi vào rồi đặt lên bàn “Hoàng Thượng, đây là Tiểu Hương tỷ tỷ bảo ta đưa cho ngài !”
“Thật không? Là nàng muốn ngươi làm sao?” Lãnh Nhược Tư ánh mắt thâm thúy nói.
“Đúng vậy !” Nghê Nhi vội vàng gật đầu.
“Trẫm hiện tại không muốn uống, trẫm ban cho ngươi uống!” Lãnh Nhược Tư thử hỏi nàng.
“Đây là thuốc bổ của Hoàng Thượng, ta làm sao dám? Vẫn là Hoàng Thượng uống tốt hơn !” Sắc mặt Nghê Nhi lập tức chuyển thành trắng nhợt.
“Không có gì đâu, đây là trẫm ban cho ngươi mà ngươi nên nhận thì tốt hơn!” Lãnh Nhược Tư từng bước đuổi sát.
“Hoàng Thượng, thật sự không cần !” Lãnh Nhược Tư có phải hay không phát hiện cái gì ? Không có khả năng a ! Đây là nàng mới quyết định, như thế nào khả năng bị hắn phát hiện?
“Trẫm nhìn ngươi là không dám thì có?”
“Hoàng Thượng vì cái gì nói như vậy?” Nghê Nhi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Ngươi nói vì cái gì sao? Chẳng phải hết thảy không phải là âm mưu của ngươi sao? Ngươi hạ độc trong chén thuốc bổ này!” Lãnh Nhược Tư vạch trần nàng.
“Hoàng Thượng ta với ngài không thù không oán, ta vì cái gì lại hại ngài chứ?” Nghê Nhi vội vàng giải thích. Kỳ quái ! Lãnh Nhược Tư làm sao mà biết được? Bạn đang ?
“Này cũng là chuyện mà trẫm muốn biết. Nói, ngươi vì cái gì lại làm như vậy?” Lãnh Nhược Tư hung ác nhìn chằm chằm Nghê Nhi.
Đang lúc Nghê Nhi không biết làm sao thì chúng ta trở lại “Ca ca, sao trời đang tốt lại đột nhiên mưa lớn như vậy a?” Ta bất mãn oán giận.
“Ta cũng không biết a ! Thôi, ta thấy chúng ta đi dạo cũng đã lâu, ngươi cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi đi !”
“Đúng vậy ! Phụ hậu, ngươi xem ngươi quần áo đều bị ướt hết rồi nè!” Tiểu Vân Vân lo lắng nói.
“Được rồi ! Ta không sao !” Ta cũng không phải từ giấy làm thành.
Nghe thấy chúng ta trở lại, Nghê Nhi lộ ra nụ cười âm hiểm. Lãnh Nhược Tư a Lãnh Nhược Tư, lần này thật đúng là trời cũng giúp ta a ! Nghê Nhi đột nhiên đem quần áo chính mình làm cho hỗn độn không thôi, Lãnh Nhược Tư thấy mà choáng váng “Ngươi làm cái gì?” Hắn khó hiểu hỏi.
“Ngươi lập tức sẽ biết !”
Ngay lúc chúng ta sắp đến trước cửa vài bước, Nghê Nhi đột nhiên ôm lấy Lãnh Nhược Tư mà cường hôn hắn, Lãnh Nhược Tư ngây ngẩn cả người. Ta vừa tiến vào liền thấy một màn này, Lãnh Nhược Tư lấy lại tinh thần liền phẫn nộ đẩy Nghê Nhi ra “Triệt Nhi, ngươi trước hết nghe trẫm giải thích”
“Giải thích? Ngươi cảm thấy còn có gì cần giải thích sao?” Hắn nhưng lại cùng Nghê Nhi……
Nghê nhi giả vờ khóc lóc nói: “Công tử, thực xin lỗi. Là ta cưỡng bức Hoàng Thượng, không liên quan đến ngài ấy!”
Cưỡng bức? Ta thấy là hắn tự nguyện thì đúng hơn? Hắn đường đường một đại nam nhân nếu không muốn thì nàng – một nữ tử có thể bức ép sao? “Triệt Nhi, không nên nghe nàng nói lung tung, sự tình không phải như thế, sự tình là……”
“Công tử, ta biết là ta có lỗi với ngài. Nhưng Hoàng Thượng, ngài cũng không thể qua sông đoạn cầu a !” Nghê Nhi mang lệ đầy mặt nói.
Ba một tiếng, ta ném cho Lãnh Nhược Tư một cái cái tát “Lãnh Nhược Tư, ta hận ngươi!” Ta thương hắn như vậy. Vì hắn ta buông tay hết thảy, thậm chí vì hắn mang thai, hắn lại làm chuyện như vậy hồi báo ta?
Ủy khuất, tức giận, thương tâm tất cả dung hợp cùng một chỗ, ta thương tâm chạy ra ngoài, mọi người đều không ngờ tới phản ứng này của ta, chỉ có Hứa Dương kịp thời đuổi tới. Đợi khi Mộ Dung Vân lấy lại tinh thần muốn đuổi theo thì ta đã biến mất không thấy bóng dáng.
Mộ Dung Vân trước nay chưa có bạo phát tức giận “Lãnh Nhược Tư, hôm nay ta không đánh chết ngươi ta không còn là người !”
Mộ Dung Vân hướng Lãnh Nhược Tư ra tay thật nặng, Lãnh Nhược Tư chiêu chiêu nhường hắn. Sau đó Lăng Vân ngăn Mộ Dung Vân lại “Lăng, ngươi làm cái gì vậy hả?”
“Trước hết nghe hắn giải thích như thế nào đã rồi hãy đánh tiếp !” Hắn cảm thấy Lãnh Nhược Tư không phải là loại người “đứng núi này trông núi nọ”.
“Còn có gì để nói nữa ?” Hắn dám làm tổn thương bảo bối đệ đệ của ta như vậy mà còn dám mở miệng giải thích với ta sao?
“Trẫm đã sớm nói qua Nghê Nhi không phải người tốt. Nàng vừa rồi trong chén thuốc bổ hạ độc, trẫm bắt quả tang nàng, nhưng đúng lúc này thì Triệt Nhi trở lại, nàng không tiếc hủy trong sạch của mình mà giá họa nhằm vu cáo trẫm !” Lãnh Nhược Tư oán hận nhìn Nghê Nhi.
Duẫn Dung vừa nghe vội vàng đi lên kiểm chứng “Bát thuốc bổ này đúng là đã bị hạ kịch độc !”
“Ngươi là thần tử của hắn, đương nhiên giúp hắn a !” Mộ Dung Vân căn bản không tin.
“Lăng Vân ngươi tới xem, độc này ngươi hẳn là biết !” Duẫn Dung cũng không nhiều lời.
Lăng Vân đi tới xem xét, vừa thấy thì ngây người “Này không phải độc Vân trúng trước kia, Một Ngày Mị sao?” Lăng Vân chấn động.
Nghe thế mọi người hoàn toàn choáng váng. Sau khi kìm chế cơn phẫn nộ, Mộ Dung Vân chế trụ cổ Nghê Nhi hỏi: “Nói ! Ngươi là ai, vì cái gì lại làm như vậy?”
“Ha ha…… Vẫn là bị Lãnh Nhược Tư phát hiện. Ta giết không được hắn nhưng có người sẽ thay ta giết hắn”. Nghê Nhi cười to không thôi.
“Ai?”
“Chính ngươi đi thăm dò a? Bất quá, ta thấy ngươi vẫn nên đi tìm Mộ Dung Triệt trước thì tốt hơn. Hiện tại trời mưa lớn như vậy, nhân sinh của hắn không được tốt, hơn nữa thân thể hắn kém như vậy có thể bình an trở về hay không còn phải xem sau a !” Nói xong Nghê Nhi lấy ra chủy thủ tự sát.
Nghe thế Lãnh Nhược Tư bị dọa tới choáng váng. Mà ta hiện ở trong mưa to liều mạng chạy. Đáng giận ! Vì cái gì Lãnh Nhược Tư lại làm như vậy? Rốt cuộc là vì cái gì a? Ta chạy ra khỏi hoàng cung rồi lại tiếp tục chạy tới một ngọn núi, nhưng bởi vì trời mưa nên đường trơn khiến ta không đề phòng mà bị trượt xuống.
“A –” Ta kêu thảm thiết.
“Triệt Nhi !” Hứa Dương vội vàng dùng khinh công bay lại đây bảo vệ ta.
Chúng ta cùng nhau lăn xuống núi. Chờ khi chúng ta dừng lại, ta đã sớm ngất đi “Triệt Nhi không được ngủ ! Mau tỉnh lại !” Hứa Dương lo lắng vỗ vỗ mặt của ta.
Nhưng ta căn bản không tỉnh. Làm sao bây giờ? Thân thể Triệt Nhi hiện tại không thể cho hắn cứ ở mãi trong mưa, không sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ có tìm một chỗ đụt mưa cứu trị Triệt Nhi trước, đợi Lãnh Nhược Tư dẫn người tới cứu. Triệt Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi. Hứa Dương âm thầm hạ quyết tâm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.