Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 89: Bỗng nhiên thấy nhớ

Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt

22/11/2014

Cứ như vậy…

Đột nhiên bị hơi thở bá đạo mê người của hắn vây lấy toàn thân.

Tiểu Thỏ hơi ngửa đầu về phía sau, ánh mắt mê ly dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú bị đôi kính đen che mất phân nửa, có cảm giác trái tim mình đột nhiên nhảy mạnh thịch thịch, giống như sắp phá tung lồng ngực chui ra, giống như đã không thể kiểm soát được nữa, giống như đã bị đắm chìm trong một thứ tình cảm không thể trốn tránh, thứ tình cảm đó lặng lẽ bước vào, trú lại, chiếm lấy, cho dù có đá thế nào cũng không đi…

“Đột nhiên nhớ em.” Hắn cúi đầu xuống, khẽ cắn vành tai xinh xắn của cô, thanh âm trầm thấp dịu dàng, “Suy nghĩ xem Tiểu Thỏ đang làm cái gì, có phải đang lén lút nhớ đến anh hay không… Đột nhiên lại có loại cảm xúc muốn gặp Tiểu Thỏ, nếu không thấy được em, trong lòng rất khó chịu. Em luôn nhằm lúc anh lơ đãng mà hiện ra trước mắt anh, hại anh không có tâm trí làm việc, hại anh buông xuống một đống văn kiện quan trọng vội vàng chạy tới gặp em, hại anh… nhịn không được thật muốn ôm chặt lấy em, hại anh…”

“Đột nhiên thực sự rất nhớ em. Trái tim anh vì em mà loạn nhịp…” Hắn mê man nói nhỏ, nắm lấy cổ tay của cô, đặt lên ngực mình. Xoay người, híp mắt, bên môi lộ ra một nụ cười tà, trước mặt quần chúng đang rơi vào trạng thái hóa thạch, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên môi Tiểu Thỏ, tùy ý chiếm đoạt…

Hóa thạch…

Toàn bộ…

“Thỏ con…” Từng chữ theo đôi môi hắn truyền ra, “Có thích thỏ con anh tặng cho em không?”

Tiểu Thỏ bỗng nhiên tỉnh táo lại, đỏ mặt dùng sức đẩy hắn ra, bối rối nói lớn, “Một chút cũng không thích!”

Irenaeus cười to, kéo cô lên xe, thuận tiện xoay người lấy con thỏ bông to béo nhét vào lòng Tiểu Thỏ, suýt nữa đè cô sống dở chết dở.

Hắn đi vòng qua đầu xe ngồi vào vị trí lái.

Xe chạy…

Quả nhiên điên cuồng chẳng kém Kate là bao…

Sau khi bọn họ rời đi được một lúc, cảm xúc của mọi người mới lần lượt trở lại bình thường, ngơ ngác nhìn nhau.

Y Tiểu Thỏ thật đúng là khiến người ta hết sức kinh hãi rồi!

Sao lại có thể cất giấu bạn trai kĩ càng đến vậy chứ? Tới tận bây giờ cũng không lộ ra?

Thân hình cao to…

Nụ cười chói lóa…

Tại sao lại có cảm giác trông quen quen, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi?

****



Tiểu Thỏ ôm công tử thỏ béo, nhịn không được dùng khóe mắt liếc nhìn Irenaeus đang tập trung lái xe.

Trái tim đột nhiên thất thường từ nãy vẫn chưa trở lại bình thường.

Irenaeus…

Vừa rồi nói những lời kia, là thật hay đùa vậy?

Tiểu Thỏ ôm thỏ bông, hơi nghiêng đầu về phía cửa sổ, đăm đăm nhìn cây cối bên đường đang vùn vụt lướt qua. Xúc cảm trong lòng hỗn loạn, ngổn ngang vô cùng.

“Nghĩ cái gì vậy?”

Cô quay đầu lại, lúc này mới phát hiện xe đã dừng từ lúc nào.

Irenaeus kéo cô xuống xe, đóng mạnh cửa lại.

Một tay Tiểu Thỏ ôm lấy con thỏ bông, yên lặng đi theo hắn.

Những lời vừa rồi, hẳn là nói giỡn.

Tiểu Thỏ cúi đầu, dùng mũi chân đá một viên cuội tròn xoe.

Không thích những người có quá nhiều tiền.

Những kẻ có tiền đều giống như ba ba, sẽ lấy rất nhiều vợ bé.

Từ nhỏ đến lớn, bản thân cô chưa từng thấy mẹ vui vẻ bao giờ, ba ba luôn đối xử không mặn không nhạt với mẹ, giống như cho tới tận bây giờ cũng không coi mẹ là vợ mình.

Tiểu Thỏ không muốn giẫm vào vết xe đổ của mẹ.

Cô dùng sức lắc đầu, đuổi đi những suy nghĩ miên man của chính mình, thầm mắng một tiếng: “Nghĩ cái gì vậy chứ, người vĩ đại cao quý như Irenaeus hẳn là phải xứng đôi với những cô gái sang trọng hoàn mỹ, làm sao lại có thể thích mình được?”

Cho nên… Mình cũng không thể vọng tưởng về anh ta!

Dáng vẻ tuấn tú lại có tiền, khiến cho người ta có cảm giác rất không an toàn!

Cô lung tung lắc đầu, bất tri bất giác chạy tới trước mặt Irenaeus đang chăm chú nhìn chính mình.



Hắn không lên tiếng, cô liền đâm sầm vào ngực hắn.

“Từ nãy đến giờ cứ suy nghĩ cái gì vậy?” Irenaeus khẽ chỉ vào đầu Tiểu Thỏ, đột nhiên vươn tay ôm ngang lấy cô.

Tiểu Thỏ hoảng sợ, phản xạ có điều kiện giơ tay ôm lấy cổ hắn, “Irenaeus!”

“Mau nhìn xem, có thích không?” Hắn ôm cô xoay người sang chỗ khác, trước mặt cô là một biển cỏ xanh biếc.

Một đàn thỏ trắng tung tăng nhảy nhót, chạy tới chạy lui, từng đám từng đám chạy đến bên chân hai người, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

Tiểu Thỏ trợn tròn mắt.

“Anh… Anh… Đây là nơi nào? Sao lại có nhiều thỏ con như vậy?”

“Chẳng phải em thích mấy con thỏ lông xù này sao? Anh đã mua hết cả cánh đồng thỏ này rồi, về sau sẽ thường xuyên đưa em đến đây chơi với chúng nó.” Hắn hừ một tiếng, sau đó thì thầm một câu, “Đúng là quá nhiều thỏ thì phải, không biết là thịt thỏ ăn có ngon không, có điều ăn nhiều thì sẽ thấy ngán…”

Tiểu Thỏ không nói gì nhìn hắn.

“Anh dám giết chúng nó? Em sẽ không khách khí đâu!”

Văn Trạc hừ một tiếng, đột nhiên cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, tà mị nhướn mày, “Con thỏ anh tặng em đâu? Đánh mất rồi?”

Vẻ mặt hắn gian ác như muốn nói “Em chết chắc rồi” khiến Tiểu Thỏ trông mà tức chết, giơ cao tay, cô nói lớn, “Không có! Anh thả em ra đi!”

Cô giãy dụa xuống dưới, vọt tới phía sau cầm lấy con thỏ béo kéo lại, oán giận nói, “Anh cố ý! Đưa món quà lớn như vậy đến trường học, lại còn nhất quyết muốn em khiêng ra ngoài, hại em làm trò cười cho cả trường!”

Đúng vậy, anh chính là cố ý! Nếu không đưa cho em món quà lớn đến mức em ôm không nổi, làm sao em có thể khắc sâu con người anh vào trong tâm trí của mình chứ? Làm sao có thể không thèm quan tâm đến những món đồ mà người khác đưa?

Văn Trạc tươi cười hớn hở, vươn tay kéo cô gái nhỏ lại gần, cầm lấy con thỏ béo trong tay cô, kéo khóa ở trước ngực nó xuống, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp hình trái tim màu đỏ bằng nhung.

“Chúc em sinh nhật vui vẻ!” Hắn khẽ khép lại mi mắt, trong con ngươi đen láy sáng lấp lánh nhẹ nhàng lướt qua một tia đưa tình dịu dàng.

Quăng chiếc hộp đi, cúi đầu nhìn chăm chăm vào Tiểu Thỏ đang ngây người xem hắn, đôi mắt trong sáng giờ phút này trở nên mơ màng, trong lòng Văn Trạc nhè nhẹ gợn sóng, rung động liên hồi.

Hắn cúi đầu cười, thay cô đeo chiếc vòng cổ kim cương xa xỉ, nhẹ nhàng in lại một nụ hôn lên trán cô, đưa tay xoa xoa khuôn mặt trắng nõn, khe khẽ nói nhỏ, “Về sau, sinh nhật hàng năm của Tiểu Thỏ đều phải giao cho anh.” Nếu dám giao cho người khác thì em chết chắc…

Môi hắn chậm rãi chuyển qua phía trước khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang ngẩn ngơ, hơi thở nóng rực phả vào Tiểu Thỏ khiến trái tim của cô đột nhiên mất đi bình tĩnh.

“Nha đầu ngốc, nhắm mắt lại…” Hắn thở dài nói nhỏ một tiếng, “Để anh được chân chính hôn em một lần…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng Tiểu Thỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook