Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 88: Đào hoa (2)

Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt

22/11/2014

“Ừm, bảo Johnny đi theo cô ấy.” Văn Trạc bực bội thả mấy tấm ảnh xuống, ánh mắt lại không kìm được mà khẽ liếc về phía gương mặt nhỏ nhắn đang tươi cười vô cùng rạng rỡ.

Tô Lợi Văn thu dọn đống ảnh chụp hỗn độn trên mặt bàn, quay đầu nhìn vị hoàng đế tôn kính của mình, “Hơ, còn muốn tiếp tục đi theo? Nhưng mà, để cho cả thám tử tư đi theo Tiểu Thỏ tiểu thư thì chắc là… tâm lý của bệ hạ có vẻ quá u ám rồi!”

Văn Trạc trừng mắt liếc nhìn như muốn xuyên thủng Tô Lợi Văn, đột nhiên có loại cảm xúc muốn tự tay bóp chết cậu ta.

Tô Lợi Văn vội vàng đứng nghiêm ngay ngắn, ngượng ngùng cười nói, “Dĩ nhiên, làm như vậy cũng là vì để bảo vệ cho sự an toàn của Tiểu Thỏ tiểu thư, tiểu thư vẫn còn nhỏ, lại chỉ có một mình, nếu có ai đó đi theo bên cạnh có lẽ sẽ tốt hơn. Bệ hạ quan tâm chu đáo với Tiểu Thỏ tiểu thư như vậy, lại dịu dàng chăm sóc, thật đúng là tốn nhiều tâm tư a!”

Mạc Tư nhịn không được bĩu môi, thầm mắng một câu, ‘đồ nịnh bợ, gió chiều nào che chiều ấy’!

Văn Trạc hơi nhếch môi, thuận tay giật lại tấm ảnh chụp Tiểu Thỏ đang tươi cười đến chói mắt, lật qua lật lại nhìn một lát, “Tô Lợi Văn.”

“Vâng, bệ hạ.”

“Con gái đều thích mấy thứ lông xù như thế này sao?”

Tô Lợi Văn gật đầu lia lịa, “Đương nhiên, nhận được những món quà dễ thương, các cô gái đều rất vui mừng.”

Văn Trạc ‘hừ’ một tiếng.

Tô Lợi Văn cười toe toét hỏi bệ hạ tôn kính của hắn, “Bệ hạ, cậu nhóc Dương Tuấn kia…”

“Xử lý giống như mấy người trước.”

“Khụ.” Tô Lợi Văn ho nhẹ một tiếng, “Nhưng mà, nếu như lại ra lệnh cưỡng chế cậu ta chuyển trường nữa, thầy giáo Trình ở bên kia…”

”Tôi sẽ nói với ông ta!” Văn Trạc thở phì phì xua tay, “Tóm lại, trước ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy người kia ở học viện nữa.”

“Vâng, bệ hạ.” Tô Lợi Văn lau mồ hôi, túm lấy Mạc Tư xoay người rời khỏi thư phòng.

“Bệ hạ thật sự là một người vô cùng tùy hứng a!”

****

“Xin mời em Tiểu Thỏ đi ra kí nhận!”

Tiết học đầu tiên của buổi chiều kết thúc, bên ngoài phòng học đột nhiên vang lên giọng nói của bác bảo vệ.

Tiểu Thỏ vội vàng chạy ra, tất cả các học sinh đều kinh ngạc thốt lên khi nhìn thấy một món quà thật lớn đã được đặt ở hành lang từ bao giờ.



Hộp quà hình viên kẹo được bọc bằng giấy bóng màu phấn hồng, cao bằng một nửa Tiểu Thỏ, quả thực là rất khoa trương…

“Đây… Đây là cái gì vậy?” Mọi ánh mắt đều hướng về phía Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ lắc đầu, “Tớ không biết!”

“Mở ra xem nào.” Mọi người ồn ào kêu lên.

“Hôm nay là sinh nhật của Y Tiểu Thỏ sao?”

“Không phải không phải!” Tiểu Thỏ vội vàng xua tay, quay đầu hướng về phía Kim Nhàn Nhã đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chính mình, còn chưa kịp nói gì đã bị Cao Mĩ cầm lấy bàn tay nhỏ bé chạm vào hộp quà, xem ra Cao Mĩ còn hưng phấn hơn cả cô, “Mau mở ra nhìn xem! Chẳng lẽ lại là Dương Tuấn tặng? Oa, quan tâm đến thế sao, tặng quà nhỏ rồi lại đưa quà lớn! Mau mau, mở ra xem!”

Tiểu Thỏ mờ mịt nhìn hộp quà, không thể nào lay chuyển được sự nhiệt tình của các bạn, đành phải nhờ người giúp đỡ cùng mở hộp quà ra.

Lớp vỏ bọc bên ngoài được xé bỏ, lộ ra ở trong là một con thỏ xù lông màu trắng như tuyết vô cùng to lớn. Hai tai của thỏ con cụp lại, trên trán được dán một hình chữ thập to tướng, dấu tích của chữ K ở bên dưới hằn lên thật rõ ràng. Trên gương mặt buồn cười của thỏ con, hai đôi mắt hồng hồng giống như đã thỏa mãn khi ăn no đột nhiên lại trở nên đáng thương lạ lùng…

Mọi người đều trợn to mắt, đồng loạt kêu lên,” Oa! Thỏ con lớn như vậy sao?”

“Quá lớn!”

“Một chút cũng không đáng yêu!”

“Rất lớn nha!”

Các học sinh ồn ào bàn tán.

Tiểu Thỏ choáng váng, vội vàng nhặt tấm thiếp thơm ngát mùi nước hoa rơi trên mặt đất, vừa mới mở ra, thiếu chút nữa giận sôi gan!

Trên tấm thiếp có một hàng chữ nhỏ:

‘Thỏ con đáng chết, ba giờ anh sẽ tới gặp em, em phải ngoan ngoãn ôm con thỏ này đi ra gặp anh! Nếu dám chạy trốn, tối nay em sẽ giống như con thỏ bông này, thiếu gia ta chắc chắn sẽ cho em rơi lệ đầy mặt…’

Khẩu khí nóng nảy ngang ngược này là…

Irenaeus?!!

Tiểu Thỏ cắn chặt răng, quơ quơ nắm đấm đánh vào không khí.



Đồ hoàng đế quái gở, đầu óc anh ta lại bị làm sao nữa đây? Đột nhiên lại tức giận với mình?

Tên đáng ghét, chắc chắn là anh ta cố ý đùa cợt mình, tặng cho mình một con thỏ lớn như vậy, cao ngang người, làm sao mình ôm được đây?

Sau khi tan học.

Tiểu Thỏ chỉ có thể khổ sở cõng trên lưng con thỏ lông xù đáng ghét kia, bỏ qua những tiếng người hì hì của mọi người, cúi đầu đi về phía cổng trường.

Tức chết thôi!

Mới tới sân trường, cô liền nhận ra đường đi đã đông kín người từ bao giờ.

Tiểu Thỏ cõng chú thỏ nặng nề kia thở hổn hển kêu lớn, “Nhường một chút! Mong mọi người nhường chỗ một chút!”

Chuyện gì thế này? Sao có nhiều người đứng ở đây như vậy?

Đột nhiên nhớ tới hôm nay Irenaeus sẽ tới đón mình, không phải là…

“Nhường đường một chút!” Tiểu Thỏ dùng sức đẩy đám người đang chen chúc phía trước, khiêng con thỏ con của cô, vội vã chạy tới…

Quả nhiên, trước cổng trường là một chiếc xe nổi tiếng màu đỏ lóa mắt.

Tên kia một chút cũng không biết, làm người phải khiêm tốn hay sao? Đi chiếc xe thể thao phong cách như vậy, lại còn khoa trương ngay trước trường học nữa chứ!

Toàn thân mặc một bộ quần áo màu đen, bóng dáng thon dài thẳng tắp đang lười biếng dựa vào thân xe, cúi đầu, để mặc cho mái tóc đen tùy ý bay theo gió, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào việc đùa nghịch chiếc nhẫn vàng hình rồng trên ngón tay.

Bị một đám đông vây xung quanh, vậy mà người nào đó lại không thèm quan tâm, dường như ông trời sinh ra hắn là để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Tiểu Thỏ không nói gì, vội vàng tách đám người ra, khiêng con thỏ bông mềm mại, anh dũng tiến lên, “Nhường đường một chút, xin lỗi…”

Ở chỗ kia, Irenaeus nghe thấy thanh âm của Tiểu Thỏ liền ngẩng đầu lên, thông qua đôi kính đen có thể nhìn thấy cô nàng kia chật vật đến thế nào khi phải ôm con thỏ to tướng, bởi vì vội vàng chạy tới mà khuôn mặt trở nên ửng đỏ, người nào đó nhịn không được phì cười, sau đó âm lượng càng ngày càng có xu hướng tăng.

Đáng ghét!

Cười cái gì cơ chứ?

Tiểu Thỏ khệ nệ khiêng vị công tử lông xù, thở hồng hộc chạy đến bên cạnh Irenaeus, cô còn chưa kịp lấy lại hơi liền bị hai cánh tay vươn ra ôm vào lồng ngực ấm áp.

Con thỏ bằng bông rơi ‘bịch’ xuống đất, hoàn cảnh lúc này bỗng trở nên thích hợp đến không ngờ với gương mặt ngấn nước mắt đầy đáng thương của nó…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng Tiểu Thỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook