Chương 69: Hôn (5)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
“Irenaeus cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ đề cập đến mẹ của anh ấy.”
Tô Lợi Văn cười nhạo ngẩng đầu, “Ở trong mắt của bệ hạ đã sớm không có người mẹ như thế này, cớ gì phải đề cập.”
“Không phải.” Tiểu Thỏ nhẹ nhàng lắc đầu, cúi người xuống cầm lấy một quyển sách thật dày khác, “Khẳng định không phải, Tô Lợi Văn. Trong lòng Irenaeus nhất định cũng rất hoài niệm mẹ của anh ấy, chẳng qua là không nói ra mà thôi. Không nhắc tới không có nghĩa là không nhung nhớ, chỉ là lựa chọn cách thức coi thường mọi việc để ứng xử, có lẽ ở một góc nhỏ trong lòng vẫn có sự tồn tại của người mẹ, vẫn mong được nhìn thấy mẹ một lần.”
Tô Lợi Văn ngẩn người, cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ, cô không nói gì nữa, chỉ là lẳng lặng cầm sách lên đọc. Đột nhiên Tô Lợi Văn cảm thấy trên người cô gái nhỏ này tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Khó có thể tưởng tượng được, sức hút của cô gái này làm cho mọi người không kìm lòng được muốn tiến lại gần. Cô giống như một tia nắng chói chang cứ thế tiến thẳng vào trong lòng người khác, trong lúc người ta còn đang mơ mơ hồ hồ không có một chút phòng bị nào đã nhanh chóng chui vào, hung hăng đâm thẳng vào chỗ sâu kín nhất, cuối cùng lại khiến cho chủ nhân của nó không thể đẩy ra… Hắn đột nhiên hiểu được vì sao bệ hạ lại thích cô gái nhỏ này đến như vậy. Bệ hạ đã cô độc tịch mịch lâu lắm rồi, thời gian đủ dài để khiến cho người ta cảm thấy chua xót. Vẫn luôn là con người cao cao tại thượng vô cùng tôn quý, bệ hạ không có được mấy người bạn thực sự đối tốt với mình, cho nên khi ngài bắt gặp được tia sáng rực này, người cũng cảm thấy lòng mình ngày một ấm áp. Ánh mắt Tô Lợi Văn nhìn cô gái bất tri bất giác mang theo ý cười.
Nhìn xem, để cho cô ấy đọc hết một lượt lịch sử của đất nước, khẳng định về sau sẽ có lúc dùng đến. Tô Lợi Văn quả thực bội phục chính mình sáng suốt biết nhìn xa trông rộng, cứ coi như là phòng bị chu đáo đi.
Tiểu Thỏ rốt cục cũng xem xong hết thảy tư liệu về Irenaeus.
Trong sách viết rất tường tận, toàn bộ những việc từ khi Irenaeus sinh ra cho đến bây giờ đều được ghi chép tỉ mỉ rõ ràng. Kinh hãi nhất là những con số thống kê số lần hắn bị ám sát trong vòng hai mươi bốn năm. Trước năm Irenaeus mười sáu tuổi, trung bình mỗi ngày đều bị ám sát ba lần, nhiều đến mức việc này đã trở thành cơm bữa.
Lần nghiêm trọng nhất là vào lúc Irenaeus mười ba tuổi, năm ấy hắn bị trúng đạn ở sau lưng suýt nữa mất mạng, may mà người thừa kế của gia tộc Luis là Alvin từ thủ đô của nước F ngay trong đêm khuya liền chạy tới, không ngừng không nghỉ chăm sóc anh ta ba ngày ba đêm mới có thể giành giật lại cái mạng nhỏ từ tay tử thần. Năm ấy, người thừa kế Tiêu Tử Thâm của tập đoàn tài chính Tiêu thị – cũng chính là Chapelle – cũng mười ba tuổi, cùng với hai đại thiếu gia Miceli, Kate của gia tộc Orville nước Y và gia tộc Evander nước M truy lùng suốt mười tiếng đồng hồ liền đem tên sát thủ kia bắt được, dùng phương pháp tàn khốc giết hắn, việc đó lúc ấy đã trở thành tin tức khiếp sợ nhất giới hắc đạo bởi vì tên sát thủ kia chính là nhân vật đứng đầu giới này, vậy mà những kẻ điều tra về cái chết của hắn lại không hiểu vì sao không có một chút thông tin gì về tung tích của những thiếu niên bí ẩn.
Tuổi của Irenaeus cùng với thời gian tăng thêm, năng lực cũng ngày càng mạnh mẽ, những âm mưu ám sát cũng theo đó mà giảm đi rất nhiều, nhưng mà những đối thủ mà kẻ thù phái tới lại ngày một nguy hiểm.
“Đúng là đồ ngốc, vết thương nho nhỏ thế này làm sao mà chết được? Nếu như dễ chết như vậy, anh đã sớm đi đời nhà ma trăm ngàn lần rồi, làm sao có thể nhặt được Tiểu Thỏ đáng thương này về đâu?”
Khó trách anh ta khi nói về chuyện bị thương lại dửng dưng như vậy. Thì ra chút vết thương nho nhỏ này đối với người đã sớm trải qua vô sô lần sinh tử như Irenaeus mà nói, chẳng thấm vào đâu cả.
Ánh mắt Tô Lợi Văn dừng lại ở bóng dáng cao to ở phía cửa ra vào, hắn mỉm cười rồi lui ra ngoài.
Tiểu Thỏ hoàn toàn vẫn chưa nhận ra có người đang tiến lại gần, vẫn một mình ngồi ôm đầu gối nhìn chằm chằm vào cuốn sách thật dày kia miên man suy nghĩ, trong lòng ê ẩm đau đớn, ánh sáng xung quanh cũng giống như có chút ảm đạm.
Thì ra đây là lí do mà An bá yêu cầu Irenaeus phải chế tạo một người phục chế, bởi vì e sợ anh ta bất cứ lúc nào sẽ chết đi, cho nên mới giữ lại tên kia để cứu lấy tính mạng của hắn? Trước khi anh ấy mười sáu tuổi, việc sinh tồn hẳn là vô cùng khó khăn. Khó có thể tưởng tượng được nội tâm của Irenaeus có bao nhiêu thương cảm, bị mẹ ruột vứt bỏ, phụ hoàng lại bệnh nặng qua đời, bản thân phải nỗ lực mà sống cho tốt, trên vai lại gánh vác toàn bộ vận mệnh của gia tộc, của hoàng thất… Phải coi việc của thiên hạ như nhiệm vụ của chính mình, phải ép buộc bản thân tiếp nhận đủ mọi phương diện về tri thức, phải luyện tập để tăng năng lực chiến đấu bảo vệ tính mạng, phải trở thành một người đàn ông hoàn mĩ nhất trên đời, tất cả đều bởi vì hắn là hoàng đế bệ hạ, là người ở vị trí cao nhất mà bất cứ ai cũng phải ngẩng cổ lên mới nhìn thấy…
Ngón tay thon dài khẽ nâng cái cằm nho nhỏ của Tiểu Thỏ lên, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng rơi vào đôi môi của cô.
“Nghĩ gì vậy?” Văn Trạc cúi người xuống để trán của hai người chạm vào nhau, hơi hơi nheo lại mắt, có chút hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người. Đột nhiên có xúc cảm không muốn buông tay ra nữa, thầm nghĩ cứ như vậy ôm lấy thân hình mềm mại của Tiểu Thỏ, nghe tiếng tim đập thùng thùng thùng thùng ồn ào náo động như đánh trống reo hò của cô, cảm thấy cho dù là cứ như vậy lẳng lặng chăm chú nhìn con người bé nhỏ trước mặt cũng phi thường hạnh phúc. Khuôn mặt đỏ lên trông thật đáng yêu, Văn Trạc nheo lại đôi mắt sáng, tinh tế quan sát Tiểu Thỏ.
“Irenaeus, anh làm sao đã về rồi?” Tay chân Tiểu Thỏ có chút luống cuống, vội vàng sắp xếp đống sách lộn xộn vứt bừa trên bàn.
“Đã mười một giờ, chẳng lẽ em muốn anh bận chết sao?” Hoàng Phủ Văn Trạc đem Tiểu Thỏ ôm đến trên đùi, bàn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, “Em đang đọc ghi chép lịch sử của nhà chúng ta sao?”
Tiểu Thỏ gật gật đầu, ngay lập tức lại vội vàng lắc đầu, “Không phải, em đơn giản chỉ là muốn hiểu thêm về anh thôi, còn về ông nội, cụ, kị của anh, một chút chuyện về bọn họ em cũng chưa nhìn qua a.”
Cổ họng Văn Trạc khẽ động, trong mắt ẩn chứa vẻ dịu dàng, hắn cười nhẹ chạm vào cái trán của cô, “Em không phải sợ, cho dù có nhìn thấy bí mật, anh cũng sẽ không thủ tiêu em, sẽ làm cho Tiểu Thỏ sống thực vui vẻ, trở thành tiểu công chúa hạnh phúc nhất trên thế giới.”
“Cái gì?” Tiểu Thỏ có chút ngẩn người ra.
Văn Trạc không trả lời, chỉ ôm cô đứng lên hướng phía cửa đi tới, “Ăn cơm.”
“Anh.”
“Ừ.”
“Có thể hỏi anh một việc được không?”
“Vì sao những việc về Chapelle bọn họ trong sách lại ghi chép ít như vậy? Thỉnh thoảng cũng có ngẫu nhiên đề cập qua một ít, nhưng lại không nói rõ bọn họ thật sự là những người như thế nào. Theo lý thuyết thì mấy người là cùng một băng nhóm đúng không?”
“Băng nhóm gì cơ?” Hoàng Phủ Văn Trạc dở khóc dở cười gõ vào đầu Tiểu Thỏ một cái, “Băng nhóm là từ dùng để chỉ người xấu như trộm cướp hay những tên buôn lậu, làm sao lại có thể cùng với bọn anh được! Em tốt nhất nên học thêm về quốc văn thì hơn!”
“Anh đừng có chuyển hướng đề tài chứ!”
“Chuyện về tổ chức UA đương nhiên không có khả năng ghi lại trong sử sách, bất quá nếu như Tiểu Thỏ muốn biết, anh có thể nói cho em.” Văn Trạc mỉm cười cúi đầu nhìn về hướng Tiểu Thỏ, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia trêu chọc, “Nhưng mà trước hết phải để cho anh hôn một cái đã!”
“A?”
Tô Lợi Văn cười nhạo ngẩng đầu, “Ở trong mắt của bệ hạ đã sớm không có người mẹ như thế này, cớ gì phải đề cập.”
“Không phải.” Tiểu Thỏ nhẹ nhàng lắc đầu, cúi người xuống cầm lấy một quyển sách thật dày khác, “Khẳng định không phải, Tô Lợi Văn. Trong lòng Irenaeus nhất định cũng rất hoài niệm mẹ của anh ấy, chẳng qua là không nói ra mà thôi. Không nhắc tới không có nghĩa là không nhung nhớ, chỉ là lựa chọn cách thức coi thường mọi việc để ứng xử, có lẽ ở một góc nhỏ trong lòng vẫn có sự tồn tại của người mẹ, vẫn mong được nhìn thấy mẹ một lần.”
Tô Lợi Văn ngẩn người, cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ, cô không nói gì nữa, chỉ là lẳng lặng cầm sách lên đọc. Đột nhiên Tô Lợi Văn cảm thấy trên người cô gái nhỏ này tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Khó có thể tưởng tượng được, sức hút của cô gái này làm cho mọi người không kìm lòng được muốn tiến lại gần. Cô giống như một tia nắng chói chang cứ thế tiến thẳng vào trong lòng người khác, trong lúc người ta còn đang mơ mơ hồ hồ không có một chút phòng bị nào đã nhanh chóng chui vào, hung hăng đâm thẳng vào chỗ sâu kín nhất, cuối cùng lại khiến cho chủ nhân của nó không thể đẩy ra… Hắn đột nhiên hiểu được vì sao bệ hạ lại thích cô gái nhỏ này đến như vậy. Bệ hạ đã cô độc tịch mịch lâu lắm rồi, thời gian đủ dài để khiến cho người ta cảm thấy chua xót. Vẫn luôn là con người cao cao tại thượng vô cùng tôn quý, bệ hạ không có được mấy người bạn thực sự đối tốt với mình, cho nên khi ngài bắt gặp được tia sáng rực này, người cũng cảm thấy lòng mình ngày một ấm áp. Ánh mắt Tô Lợi Văn nhìn cô gái bất tri bất giác mang theo ý cười.
Nhìn xem, để cho cô ấy đọc hết một lượt lịch sử của đất nước, khẳng định về sau sẽ có lúc dùng đến. Tô Lợi Văn quả thực bội phục chính mình sáng suốt biết nhìn xa trông rộng, cứ coi như là phòng bị chu đáo đi.
Tiểu Thỏ rốt cục cũng xem xong hết thảy tư liệu về Irenaeus.
Trong sách viết rất tường tận, toàn bộ những việc từ khi Irenaeus sinh ra cho đến bây giờ đều được ghi chép tỉ mỉ rõ ràng. Kinh hãi nhất là những con số thống kê số lần hắn bị ám sát trong vòng hai mươi bốn năm. Trước năm Irenaeus mười sáu tuổi, trung bình mỗi ngày đều bị ám sát ba lần, nhiều đến mức việc này đã trở thành cơm bữa.
Lần nghiêm trọng nhất là vào lúc Irenaeus mười ba tuổi, năm ấy hắn bị trúng đạn ở sau lưng suýt nữa mất mạng, may mà người thừa kế của gia tộc Luis là Alvin từ thủ đô của nước F ngay trong đêm khuya liền chạy tới, không ngừng không nghỉ chăm sóc anh ta ba ngày ba đêm mới có thể giành giật lại cái mạng nhỏ từ tay tử thần. Năm ấy, người thừa kế Tiêu Tử Thâm của tập đoàn tài chính Tiêu thị – cũng chính là Chapelle – cũng mười ba tuổi, cùng với hai đại thiếu gia Miceli, Kate của gia tộc Orville nước Y và gia tộc Evander nước M truy lùng suốt mười tiếng đồng hồ liền đem tên sát thủ kia bắt được, dùng phương pháp tàn khốc giết hắn, việc đó lúc ấy đã trở thành tin tức khiếp sợ nhất giới hắc đạo bởi vì tên sát thủ kia chính là nhân vật đứng đầu giới này, vậy mà những kẻ điều tra về cái chết của hắn lại không hiểu vì sao không có một chút thông tin gì về tung tích của những thiếu niên bí ẩn.
Tuổi của Irenaeus cùng với thời gian tăng thêm, năng lực cũng ngày càng mạnh mẽ, những âm mưu ám sát cũng theo đó mà giảm đi rất nhiều, nhưng mà những đối thủ mà kẻ thù phái tới lại ngày một nguy hiểm.
“Đúng là đồ ngốc, vết thương nho nhỏ thế này làm sao mà chết được? Nếu như dễ chết như vậy, anh đã sớm đi đời nhà ma trăm ngàn lần rồi, làm sao có thể nhặt được Tiểu Thỏ đáng thương này về đâu?”
Khó trách anh ta khi nói về chuyện bị thương lại dửng dưng như vậy. Thì ra chút vết thương nho nhỏ này đối với người đã sớm trải qua vô sô lần sinh tử như Irenaeus mà nói, chẳng thấm vào đâu cả.
Ánh mắt Tô Lợi Văn dừng lại ở bóng dáng cao to ở phía cửa ra vào, hắn mỉm cười rồi lui ra ngoài.
Tiểu Thỏ hoàn toàn vẫn chưa nhận ra có người đang tiến lại gần, vẫn một mình ngồi ôm đầu gối nhìn chằm chằm vào cuốn sách thật dày kia miên man suy nghĩ, trong lòng ê ẩm đau đớn, ánh sáng xung quanh cũng giống như có chút ảm đạm.
Thì ra đây là lí do mà An bá yêu cầu Irenaeus phải chế tạo một người phục chế, bởi vì e sợ anh ta bất cứ lúc nào sẽ chết đi, cho nên mới giữ lại tên kia để cứu lấy tính mạng của hắn? Trước khi anh ấy mười sáu tuổi, việc sinh tồn hẳn là vô cùng khó khăn. Khó có thể tưởng tượng được nội tâm của Irenaeus có bao nhiêu thương cảm, bị mẹ ruột vứt bỏ, phụ hoàng lại bệnh nặng qua đời, bản thân phải nỗ lực mà sống cho tốt, trên vai lại gánh vác toàn bộ vận mệnh của gia tộc, của hoàng thất… Phải coi việc của thiên hạ như nhiệm vụ của chính mình, phải ép buộc bản thân tiếp nhận đủ mọi phương diện về tri thức, phải luyện tập để tăng năng lực chiến đấu bảo vệ tính mạng, phải trở thành một người đàn ông hoàn mĩ nhất trên đời, tất cả đều bởi vì hắn là hoàng đế bệ hạ, là người ở vị trí cao nhất mà bất cứ ai cũng phải ngẩng cổ lên mới nhìn thấy…
Ngón tay thon dài khẽ nâng cái cằm nho nhỏ của Tiểu Thỏ lên, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng rơi vào đôi môi của cô.
“Nghĩ gì vậy?” Văn Trạc cúi người xuống để trán của hai người chạm vào nhau, hơi hơi nheo lại mắt, có chút hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người. Đột nhiên có xúc cảm không muốn buông tay ra nữa, thầm nghĩ cứ như vậy ôm lấy thân hình mềm mại của Tiểu Thỏ, nghe tiếng tim đập thùng thùng thùng thùng ồn ào náo động như đánh trống reo hò của cô, cảm thấy cho dù là cứ như vậy lẳng lặng chăm chú nhìn con người bé nhỏ trước mặt cũng phi thường hạnh phúc. Khuôn mặt đỏ lên trông thật đáng yêu, Văn Trạc nheo lại đôi mắt sáng, tinh tế quan sát Tiểu Thỏ.
“Irenaeus, anh làm sao đã về rồi?” Tay chân Tiểu Thỏ có chút luống cuống, vội vàng sắp xếp đống sách lộn xộn vứt bừa trên bàn.
“Đã mười một giờ, chẳng lẽ em muốn anh bận chết sao?” Hoàng Phủ Văn Trạc đem Tiểu Thỏ ôm đến trên đùi, bàn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, “Em đang đọc ghi chép lịch sử của nhà chúng ta sao?”
Tiểu Thỏ gật gật đầu, ngay lập tức lại vội vàng lắc đầu, “Không phải, em đơn giản chỉ là muốn hiểu thêm về anh thôi, còn về ông nội, cụ, kị của anh, một chút chuyện về bọn họ em cũng chưa nhìn qua a.”
Cổ họng Văn Trạc khẽ động, trong mắt ẩn chứa vẻ dịu dàng, hắn cười nhẹ chạm vào cái trán của cô, “Em không phải sợ, cho dù có nhìn thấy bí mật, anh cũng sẽ không thủ tiêu em, sẽ làm cho Tiểu Thỏ sống thực vui vẻ, trở thành tiểu công chúa hạnh phúc nhất trên thế giới.”
“Cái gì?” Tiểu Thỏ có chút ngẩn người ra.
Văn Trạc không trả lời, chỉ ôm cô đứng lên hướng phía cửa đi tới, “Ăn cơm.”
“Anh.”
“Ừ.”
“Có thể hỏi anh một việc được không?”
“Vì sao những việc về Chapelle bọn họ trong sách lại ghi chép ít như vậy? Thỉnh thoảng cũng có ngẫu nhiên đề cập qua một ít, nhưng lại không nói rõ bọn họ thật sự là những người như thế nào. Theo lý thuyết thì mấy người là cùng một băng nhóm đúng không?”
“Băng nhóm gì cơ?” Hoàng Phủ Văn Trạc dở khóc dở cười gõ vào đầu Tiểu Thỏ một cái, “Băng nhóm là từ dùng để chỉ người xấu như trộm cướp hay những tên buôn lậu, làm sao lại có thể cùng với bọn anh được! Em tốt nhất nên học thêm về quốc văn thì hơn!”
“Anh đừng có chuyển hướng đề tài chứ!”
“Chuyện về tổ chức UA đương nhiên không có khả năng ghi lại trong sử sách, bất quá nếu như Tiểu Thỏ muốn biết, anh có thể nói cho em.” Văn Trạc mỉm cười cúi đầu nhìn về hướng Tiểu Thỏ, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia trêu chọc, “Nhưng mà trước hết phải để cho anh hôn một cái đã!”
“A?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.