Chương 70: Nhập học (1)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
Đảo X.
Bốn phía đều bị nước bao quanh, nhà cửa san sát, tinh tế mà tao nhã.
Ở ven phía đông của đảo có một tòa biệt thự nho nhỏ, hai bên đường trồng đủ loại hoa hồng, màu hồng phấn, màu trắng, màu đen,… đua nhau khoe sắc, cây cối tươi tốt um tùm.
Bình minh dần dần ló dạng.
Giữa những bụi hoa, một bóng dáng trắng tuyền khẽ khàng di động, chuyên chú cắt tỉa cây cỏ, biểu tình rất lạnh nhạt. Người phụ nữ kia giống như một giọt nước trong veo mà tinh khiết trong biển hồ rộng lớn, trên khuôn mặt dịu dàng thanh lịch thoáng ẩn chứa nỗi lo âu.
Ánh ban mai đỏ rực từ từ hiện ra ở phía chân trời.
“Mẹ.” Thanh âm trong trẻo từ xa truyền tới.
Người phụ nữ nhẹ nhàng “Ơi” một tiếng, mềm mại gọi, “Nhàn Nhã[1] sao? Có chuyện gì? Qua đây.”
“Biết ngay mẹ lại ở trong này.” Một bóng dáng cao ráo, thanh tú yểu điệu từ trong vườn hoa bước ra, trông cô khoảng tầm mười sáu tuổi, phong thái tao nhã thoáng ẩn thoáng hiện. Đó là một cô bé xinh đẹp, theo thời gian, khi trưởng thành, cô sẽ càng trở nên thành thục, thêm nữ tính, chắc chắn sẽ thập phần mỹ lệ quyến rũ.
Khuôn mặt trái xoan trắng trẻo của Kim Nhàn Nhã ẩn ẩn ý cười, cô tiến lên vài bước kéo lấy bàn tay của người phụ nữ, cái đầu khẽ nghiêng về một bên, “Cha bảo con tới đây tìm mẹ, mẹ nên trở về uống thuốc thôi. Không khí sáng sớm rất lạnh, mẹ lại ăn mặc phong phanh, nếu như bị cảm mạo, cha sẽ rất lo lắng.”
“Không sao, mẹ muốn ở đây một chút.” Người phụ nữ khẽ gật đầu, ý bảo cô gái rời đi trước.
“Không được, mẹ! Nếu như bị ốm, cha sẽ rất tức giận.”
Người phụ nữ nhẹ nhàng đẩy bàn tay trắng nõn của Nhàn Nhã ra, lông mày nhíu lại, một lúc lâu sau cũng không hề giãn ra một chút.
Khuôn mặt xinh đẹp của Kim Nhàn Nhã bỗng chốc trở nên trắng bệch, cô cúi gằm mặt xuống, cắn chặt môi.
“Bác gái.” Thanh âm lịch sự của một chàng trai đúng lúc đập tan sự xấu hổ của Kim Nhàn Nhã.
“Ừ.” Người phụ nữ mơ hồ lên tiếng, “Là Jesus sao? Lại đây đi.”
“Bác gái.” Jesus khoác trên người bộ quân phục tráng lệ, bàn tay đẩy cây cối sang hai bên đi tới trước mặt hai người, theo nghi lễ cúi đầu chào Kim Nhàn Nhã một cái, sau đó lập tức nhìn về phía người phụ nữ áo trắng, “Ngải Thụy Khắc Tư bị chút thương tích, mong rằng bác có thể qua xem.”
“Sao lại như thế?” Người phụ nữ hơi nhướn mày, “Đưa bác tới đó.”
“Vâng.”
“Vết thương rất nghiêm trọng sao?” Người phụ nữ nhịn không được hỏi lại một tiếng.
“Vâng, bom nổ làm bị thương tay trái.”
Hai người vội vàng đi qua trước mặt Kim Nhàn Nhã, không hề quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Kim Nhàn Nhã cắn cắn môi, ở trong lòng âm thầm nói với chính mình, ‘Coi như thói quen là được, thói quen là được, từ nhỏ đến lớn đã quen với việc mẹ không hề chú ý đến mình, lại là thói quen, lại là cố gắng, nói không chừng thái độ của mẹ đối với mình sẽ thay đổi.’
Thực không biết chính mình đã làm sai ở đâu.
Từ nhỏ đến lớn, cô điều luôn nghiêm túc tự đặt ra cho bản thân những yêu cầu rất cao, mọi việc cái gì cũng phải hoàn hảo nhất, nhưng mà cho dù có lấy được danh hiệu đứng đầu thì mẹ cũng không bao giờ khen cô một câu. Từ khi có trí nhớ tới nay, mẹ luôn đối với mình như vậy, luôn luôn vẫn rất lạnh lùng hờ hững, dường như chưa bao giờ hé ra tình cảm thật sự của một người mẹ.
Có đôi khi cô xót xa phát hiện ra một chuyện, mẹ đối với người hầu có khi còn tốt hơn so với chính mình.
Theo Jesus đi vào phòng Ngải Thụy Khắc Tư, người phụ nữ vội vàng đẩy những người đang đứng quanh giường hắn ra, ánh nhìn dừng lại trên bàn tay đầy máu của hắn, không hề nói nhiều, lập tức nắm lấy bàn tay của Ngải Thụy Khắc Tư.
“Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?”
“Ngải Thụy Khắc Tư tìm được bom mini ở trên tóc hắn, không kịp vứt đi, nó đã phát nổ.” Ánh mắt Jesus trầm xuống.
“Rất nghiêm trọng, phải lập tức đưa đi bệnh viện.” Người phụ nữ đứng dậy kêu lên, “Bằng không cả bàn tay sẽ trở nên tàn phế.”
“Bác gái cũng vô pháp chữa trị sao?” Jesus lắp bắp kinh hãi hỏi.
“Nếu như đổi lại là trước kia thì còn có thể.” Người phụ nữ vẻ mặt hơi hơi buồn bã, cúi đầu không nói gì.
“Mẹ, con đỡ mẹ trở về.”
“Không, còn vài ngày nữa là khai giảng, Nhàn Nhã, con cũng nên đi chuẩn bị đi.” Người phụ nữ nhẹ nhàng đẩy tay Kim Nhàn Nhã ra, cứ thế rời đi.
Kim Nhàn Nhã đứng ở đó, ánh mắt lộ ra chút buồn bã.
Bên kia, Jesus đang chỉ huy người hầu khẩn cấp đi tìm bác sĩ riêng của nhà.
Điều khiến Jesus không ngờ là, em trai thế nhưng lại bị thương nặng như vậy, ngay cả bác gái đều vô pháp chữa trị…
Người của UA thật sự rất quá đáng.
Trong mắt hắn hiện lên một tầng mây đen. Xem ra, đây là lúc nhất thiết phải bắt tay với người kia, bằng không lũ người UA sẽ còn thật sự tưởng rằng người đảo X rất dễ bắt nạt…
*****
Buổi sáng trong lành đầu tiên của tháng tư chính là ngày kiểm tra trắc nghiệm của Tiểu Thỏ.
Để đề phòng tiểu tử kia gian lận, năm kẻ trong nhóm UA kia cư nhiên không thèm để ý tới kháng nghị của ông cụ Trình Mục, đưa bạn học Tiểu Thỏ nhốt vào một căn phòng thủy tinh. Bốn phía đều là thủy tinh đặc chế, bên trong không thể trông được ra bên ngoài, thế nhưng từ ngoài nhìn vào có thể rõ ràng thấy được động tĩnh trong phòng.
Lúc này, Tiểu Thỏ đang quay vòng vòng xung quanh cái bàn, căm giận mà giậm chân liên hồi. Tiểu Thỏ cảm thấy dường như mình giống tiểu động vật, bị nhốt ở bên trong để cho người khác vây xem.
Mà trên thực tế, năm tên UA kia đang đánh cược xem Tiểu Thỏ rốt cuộc có thể thuận lợi thông qua bài kiểm tra lần này hay không.
Kết quả, cả năm người đều phỏng đoán, Tiểu Thỏ không thể qua được.
Ông lão Trình Mục toát hết cả mồ hôi.
Tiểu Thỏ đang bò ra trên bàn mà múa bút thành văn, đề bài rất nhiều, đề cập đến đủ mọi khía cạnh, vấn đề nào cũng có. Cô vừa làm bài vừa không ngừng mắng chửi mấy tên UA hỗn đản đang đứng một bên xem kịch vui kia.
Thời gian cứ thế trôi qua từng giây một, đề bài chồng chất như núi, quả thực rất có tính khiêu chiến! Tiểu Thỏ ào ào viết chữ, làm xong một bài liền vội vàng ném ra ngoài một bài, căn bản không thèm quan tâm đống bài thi kia có hay không trở nên tán loạn đầy trên sàn.
TNND[2]! Tên hỗn cầu Irenaeus này rõ ràng là muốn chọc ghẹo cô. Làm gì có người nào trong bốn giờ phải làm những ba mươi bài thi, quá nhiều! Cô cũng không phải là siêu nhân!
Người bên trong đang cật lực múa bút thành văn, kẻ bên ngoài ngược lại trông thập phần thoải mái dễ chịu, Alvin bưng tách cà phê ghé vào ghế sô pha, một tay nâng cằm, cười toe toét nhìn Tiểu Thỏ đang ra sức viết không ngừng. Trên mặt Kate úp một quyển sách, bộ dáng sắp ngủ đến nơi. Miceli kéo dép lê đi qua đi lại trước mặt Chapelle, kháng nghị kêu lên, “Tớ muốn ăn cơm, tớ đói bụng! Tớ muốn ăn cơm! Tớ đói bụng!!”
Bốn phía đều bị nước bao quanh, nhà cửa san sát, tinh tế mà tao nhã.
Ở ven phía đông của đảo có một tòa biệt thự nho nhỏ, hai bên đường trồng đủ loại hoa hồng, màu hồng phấn, màu trắng, màu đen,… đua nhau khoe sắc, cây cối tươi tốt um tùm.
Bình minh dần dần ló dạng.
Giữa những bụi hoa, một bóng dáng trắng tuyền khẽ khàng di động, chuyên chú cắt tỉa cây cỏ, biểu tình rất lạnh nhạt. Người phụ nữ kia giống như một giọt nước trong veo mà tinh khiết trong biển hồ rộng lớn, trên khuôn mặt dịu dàng thanh lịch thoáng ẩn chứa nỗi lo âu.
Ánh ban mai đỏ rực từ từ hiện ra ở phía chân trời.
“Mẹ.” Thanh âm trong trẻo từ xa truyền tới.
Người phụ nữ nhẹ nhàng “Ơi” một tiếng, mềm mại gọi, “Nhàn Nhã[1] sao? Có chuyện gì? Qua đây.”
“Biết ngay mẹ lại ở trong này.” Một bóng dáng cao ráo, thanh tú yểu điệu từ trong vườn hoa bước ra, trông cô khoảng tầm mười sáu tuổi, phong thái tao nhã thoáng ẩn thoáng hiện. Đó là một cô bé xinh đẹp, theo thời gian, khi trưởng thành, cô sẽ càng trở nên thành thục, thêm nữ tính, chắc chắn sẽ thập phần mỹ lệ quyến rũ.
Khuôn mặt trái xoan trắng trẻo của Kim Nhàn Nhã ẩn ẩn ý cười, cô tiến lên vài bước kéo lấy bàn tay của người phụ nữ, cái đầu khẽ nghiêng về một bên, “Cha bảo con tới đây tìm mẹ, mẹ nên trở về uống thuốc thôi. Không khí sáng sớm rất lạnh, mẹ lại ăn mặc phong phanh, nếu như bị cảm mạo, cha sẽ rất lo lắng.”
“Không sao, mẹ muốn ở đây một chút.” Người phụ nữ khẽ gật đầu, ý bảo cô gái rời đi trước.
“Không được, mẹ! Nếu như bị ốm, cha sẽ rất tức giận.”
Người phụ nữ nhẹ nhàng đẩy bàn tay trắng nõn của Nhàn Nhã ra, lông mày nhíu lại, một lúc lâu sau cũng không hề giãn ra một chút.
Khuôn mặt xinh đẹp của Kim Nhàn Nhã bỗng chốc trở nên trắng bệch, cô cúi gằm mặt xuống, cắn chặt môi.
“Bác gái.” Thanh âm lịch sự của một chàng trai đúng lúc đập tan sự xấu hổ của Kim Nhàn Nhã.
“Ừ.” Người phụ nữ mơ hồ lên tiếng, “Là Jesus sao? Lại đây đi.”
“Bác gái.” Jesus khoác trên người bộ quân phục tráng lệ, bàn tay đẩy cây cối sang hai bên đi tới trước mặt hai người, theo nghi lễ cúi đầu chào Kim Nhàn Nhã một cái, sau đó lập tức nhìn về phía người phụ nữ áo trắng, “Ngải Thụy Khắc Tư bị chút thương tích, mong rằng bác có thể qua xem.”
“Sao lại như thế?” Người phụ nữ hơi nhướn mày, “Đưa bác tới đó.”
“Vâng.”
“Vết thương rất nghiêm trọng sao?” Người phụ nữ nhịn không được hỏi lại một tiếng.
“Vâng, bom nổ làm bị thương tay trái.”
Hai người vội vàng đi qua trước mặt Kim Nhàn Nhã, không hề quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Kim Nhàn Nhã cắn cắn môi, ở trong lòng âm thầm nói với chính mình, ‘Coi như thói quen là được, thói quen là được, từ nhỏ đến lớn đã quen với việc mẹ không hề chú ý đến mình, lại là thói quen, lại là cố gắng, nói không chừng thái độ của mẹ đối với mình sẽ thay đổi.’
Thực không biết chính mình đã làm sai ở đâu.
Từ nhỏ đến lớn, cô điều luôn nghiêm túc tự đặt ra cho bản thân những yêu cầu rất cao, mọi việc cái gì cũng phải hoàn hảo nhất, nhưng mà cho dù có lấy được danh hiệu đứng đầu thì mẹ cũng không bao giờ khen cô một câu. Từ khi có trí nhớ tới nay, mẹ luôn đối với mình như vậy, luôn luôn vẫn rất lạnh lùng hờ hững, dường như chưa bao giờ hé ra tình cảm thật sự của một người mẹ.
Có đôi khi cô xót xa phát hiện ra một chuyện, mẹ đối với người hầu có khi còn tốt hơn so với chính mình.
Theo Jesus đi vào phòng Ngải Thụy Khắc Tư, người phụ nữ vội vàng đẩy những người đang đứng quanh giường hắn ra, ánh nhìn dừng lại trên bàn tay đầy máu của hắn, không hề nói nhiều, lập tức nắm lấy bàn tay của Ngải Thụy Khắc Tư.
“Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?”
“Ngải Thụy Khắc Tư tìm được bom mini ở trên tóc hắn, không kịp vứt đi, nó đã phát nổ.” Ánh mắt Jesus trầm xuống.
“Rất nghiêm trọng, phải lập tức đưa đi bệnh viện.” Người phụ nữ đứng dậy kêu lên, “Bằng không cả bàn tay sẽ trở nên tàn phế.”
“Bác gái cũng vô pháp chữa trị sao?” Jesus lắp bắp kinh hãi hỏi.
“Nếu như đổi lại là trước kia thì còn có thể.” Người phụ nữ vẻ mặt hơi hơi buồn bã, cúi đầu không nói gì.
“Mẹ, con đỡ mẹ trở về.”
“Không, còn vài ngày nữa là khai giảng, Nhàn Nhã, con cũng nên đi chuẩn bị đi.” Người phụ nữ nhẹ nhàng đẩy tay Kim Nhàn Nhã ra, cứ thế rời đi.
Kim Nhàn Nhã đứng ở đó, ánh mắt lộ ra chút buồn bã.
Bên kia, Jesus đang chỉ huy người hầu khẩn cấp đi tìm bác sĩ riêng của nhà.
Điều khiến Jesus không ngờ là, em trai thế nhưng lại bị thương nặng như vậy, ngay cả bác gái đều vô pháp chữa trị…
Người của UA thật sự rất quá đáng.
Trong mắt hắn hiện lên một tầng mây đen. Xem ra, đây là lúc nhất thiết phải bắt tay với người kia, bằng không lũ người UA sẽ còn thật sự tưởng rằng người đảo X rất dễ bắt nạt…
*****
Buổi sáng trong lành đầu tiên của tháng tư chính là ngày kiểm tra trắc nghiệm của Tiểu Thỏ.
Để đề phòng tiểu tử kia gian lận, năm kẻ trong nhóm UA kia cư nhiên không thèm để ý tới kháng nghị của ông cụ Trình Mục, đưa bạn học Tiểu Thỏ nhốt vào một căn phòng thủy tinh. Bốn phía đều là thủy tinh đặc chế, bên trong không thể trông được ra bên ngoài, thế nhưng từ ngoài nhìn vào có thể rõ ràng thấy được động tĩnh trong phòng.
Lúc này, Tiểu Thỏ đang quay vòng vòng xung quanh cái bàn, căm giận mà giậm chân liên hồi. Tiểu Thỏ cảm thấy dường như mình giống tiểu động vật, bị nhốt ở bên trong để cho người khác vây xem.
Mà trên thực tế, năm tên UA kia đang đánh cược xem Tiểu Thỏ rốt cuộc có thể thuận lợi thông qua bài kiểm tra lần này hay không.
Kết quả, cả năm người đều phỏng đoán, Tiểu Thỏ không thể qua được.
Ông lão Trình Mục toát hết cả mồ hôi.
Tiểu Thỏ đang bò ra trên bàn mà múa bút thành văn, đề bài rất nhiều, đề cập đến đủ mọi khía cạnh, vấn đề nào cũng có. Cô vừa làm bài vừa không ngừng mắng chửi mấy tên UA hỗn đản đang đứng một bên xem kịch vui kia.
Thời gian cứ thế trôi qua từng giây một, đề bài chồng chất như núi, quả thực rất có tính khiêu chiến! Tiểu Thỏ ào ào viết chữ, làm xong một bài liền vội vàng ném ra ngoài một bài, căn bản không thèm quan tâm đống bài thi kia có hay không trở nên tán loạn đầy trên sàn.
TNND[2]! Tên hỗn cầu Irenaeus này rõ ràng là muốn chọc ghẹo cô. Làm gì có người nào trong bốn giờ phải làm những ba mươi bài thi, quá nhiều! Cô cũng không phải là siêu nhân!
Người bên trong đang cật lực múa bút thành văn, kẻ bên ngoài ngược lại trông thập phần thoải mái dễ chịu, Alvin bưng tách cà phê ghé vào ghế sô pha, một tay nâng cằm, cười toe toét nhìn Tiểu Thỏ đang ra sức viết không ngừng. Trên mặt Kate úp một quyển sách, bộ dáng sắp ngủ đến nơi. Miceli kéo dép lê đi qua đi lại trước mặt Chapelle, kháng nghị kêu lên, “Tớ muốn ăn cơm, tớ đói bụng! Tớ muốn ăn cơm! Tớ đói bụng!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.