Chương 54: Khí quan (4)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
“Bịch!” Tiểu Thỏ
giống như một quả bóng cao su bị người nào đó đang tức giận đùng đùng
ném lên ghế sô pha, cô vội vàng co lại đôi chân nhỏ mà ngồi ngay ngắn,
tiện tay với lấy chiếc gối ở bên cạnh ôm vào trong ngực sau đó ngước mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Văn Trạc, có chút hoảng sợ nuốt nước miếng một cái.
Biểu tình của Tiểu Trạc thật sự rất dọa người…
Hoàng Phủ công tử kéo chiếc ghế lại ngồi xuống trước mặt Tiểu Thỏ, đôi lông mày nhíu chặt, quan sát cô từ trên xuống dưới.
“Vì sao em lại sử dụng siêu năng lực? Cư nhiên coi lời nói của tôi như gió thổi bên tai! Chẳng phải tôi đã dặn em, ngoại trừ tôi ra thì không thể ở trước mặt bất cứ người nào sử dụng năng lực này hay sao? Rốt cuộc em có nghe những gì tôi nói không vậy?” Ngón tay Văn Trạc chọc chọc vào trán Tiểu Thỏ.
“Nhưng mà anh trúng đạn sắp chết nha.” Đôi mắt trong trẻo của Tiểu Thỏ cong lên, trong lời đáp lại có chứa đựng chút oan ức.
“Tôi thật sự sẽ mau bị em làm cho tức chết! Vừa nãy nếu không phải tôi đến đúng lúc, hiện giờ em đã không còn ngồi ở đây rồi, hắn muốn giết em, em hiểu không?”
Tiểu Thỏ gật gật đầu, sau đó lại mạnh mẽ lắc đầu.
Hoàng Phủ Văn Trạc trừng mắt.
Tiểu Thỏ vội vàng xua tay, kêu lên, “Biết, biết, nhưng mà không hiểu vì sao hắn lại muốn giết em chứ?”
“Mặc kệ em có hiểu được hay không thì về sau kể cả là a miêu a cẩu cũng không cho phép cứu!”
“Nhưng mà em biết anh ta a!” Tiểu Thỏ cao giọng kháng nghị, “Anh ta… anh ta cùng với anh bề ngoài giống nhau như đúc, mới đầu em còn tưởng là anh. Đúng rồi anh, hắn là ai vậy, chảng lẽ là em trai sinh đôi sao?”
“Hắn không phải là người.” Alvin đột nhiên cúi người xuống, đem đầu dí sát vào mặt Tiểu Thỏ, nở nụ cười cổ quái, “Nó chính là khí quan.” Nói xong, đưa cho Văn Trạc một ly vang đỏ rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Cái gì?” Tiểu Thỏ mờ mịt nhìn bọn họ.
“Tạo ra hắn chẳng qua là vì những bộ phận trên cơ thể hắn thôi. Tuy rằng Irenaeus sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nếu vạn nhất… Alvin lười biếng cười cười, “Cũng có thể kịp thời dùng đến.”
Tiểu Thỏ bỗng nhiên mở lớn miệng, biểu tình khó tin nhìn bọn họ, “Nói như vậy, là… là người phục chế?”
“A, nói như vậy cũng không sai.” Alvin gật đầu, “Gay go là, cái tên kia một chút cũng không chịu hợp tác a, còn hết lần này đến làn khác muốn lấy mạng Irenaeus để chiếm đoạt vị trí. Hắn muốn giết Tiểu Thỏ dĩ nhiên cũng vì e sợ em trở thành chướng ngại vật trong kế hoạch ám sát của hắn thôi.”
Tiểu Thỏ cảm thấy đầu óc mình quay loạn vù vù, sửng sốt nhìn bọn họ, “Lẽ nào người phục chế không phải là truyền thuyết?”
“Tuyệt đối không phải.” Alvin nghiêm túc gật đầu.
“Nói như vậy, chế tạo thêm một Tiểu Trạc chính là muốn giết hắn để lấy đi các bộ phận trên cơ thể hắn sao?”
“Ừm.” Alvin thành thật gật đầu.
“Rất quá đáng! Các người có quyền gì mà cướp đoạt thân thể của người khác? Quá tàn nhẫn! Quá kinh khủng!” Tiểu Thỏ đứng bật dậy, không ngừng kéo kéo đai váy ở trước ngực, thở phì phì nhảy xuống sô pha, giậm thình thình đi lên cầu thang.
“Đứng lại, em đi đâu vậy?”
Biểu tình của Tiểu Trạc thật sự rất dọa người…
Hoàng Phủ công tử kéo chiếc ghế lại ngồi xuống trước mặt Tiểu Thỏ, đôi lông mày nhíu chặt, quan sát cô từ trên xuống dưới.
“Vì sao em lại sử dụng siêu năng lực? Cư nhiên coi lời nói của tôi như gió thổi bên tai! Chẳng phải tôi đã dặn em, ngoại trừ tôi ra thì không thể ở trước mặt bất cứ người nào sử dụng năng lực này hay sao? Rốt cuộc em có nghe những gì tôi nói không vậy?” Ngón tay Văn Trạc chọc chọc vào trán Tiểu Thỏ.
“Nhưng mà anh trúng đạn sắp chết nha.” Đôi mắt trong trẻo của Tiểu Thỏ cong lên, trong lời đáp lại có chứa đựng chút oan ức.
“Tôi thật sự sẽ mau bị em làm cho tức chết! Vừa nãy nếu không phải tôi đến đúng lúc, hiện giờ em đã không còn ngồi ở đây rồi, hắn muốn giết em, em hiểu không?”
Tiểu Thỏ gật gật đầu, sau đó lại mạnh mẽ lắc đầu.
Hoàng Phủ Văn Trạc trừng mắt.
Tiểu Thỏ vội vàng xua tay, kêu lên, “Biết, biết, nhưng mà không hiểu vì sao hắn lại muốn giết em chứ?”
“Mặc kệ em có hiểu được hay không thì về sau kể cả là a miêu a cẩu cũng không cho phép cứu!”
“Nhưng mà em biết anh ta a!” Tiểu Thỏ cao giọng kháng nghị, “Anh ta… anh ta cùng với anh bề ngoài giống nhau như đúc, mới đầu em còn tưởng là anh. Đúng rồi anh, hắn là ai vậy, chảng lẽ là em trai sinh đôi sao?”
“Hắn không phải là người.” Alvin đột nhiên cúi người xuống, đem đầu dí sát vào mặt Tiểu Thỏ, nở nụ cười cổ quái, “Nó chính là khí quan.” Nói xong, đưa cho Văn Trạc một ly vang đỏ rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Cái gì?” Tiểu Thỏ mờ mịt nhìn bọn họ.
“Tạo ra hắn chẳng qua là vì những bộ phận trên cơ thể hắn thôi. Tuy rằng Irenaeus sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nếu vạn nhất… Alvin lười biếng cười cười, “Cũng có thể kịp thời dùng đến.”
Tiểu Thỏ bỗng nhiên mở lớn miệng, biểu tình khó tin nhìn bọn họ, “Nói như vậy, là… là người phục chế?”
“A, nói như vậy cũng không sai.” Alvin gật đầu, “Gay go là, cái tên kia một chút cũng không chịu hợp tác a, còn hết lần này đến làn khác muốn lấy mạng Irenaeus để chiếm đoạt vị trí. Hắn muốn giết Tiểu Thỏ dĩ nhiên cũng vì e sợ em trở thành chướng ngại vật trong kế hoạch ám sát của hắn thôi.”
Tiểu Thỏ cảm thấy đầu óc mình quay loạn vù vù, sửng sốt nhìn bọn họ, “Lẽ nào người phục chế không phải là truyền thuyết?”
“Tuyệt đối không phải.” Alvin nghiêm túc gật đầu.
“Nói như vậy, chế tạo thêm một Tiểu Trạc chính là muốn giết hắn để lấy đi các bộ phận trên cơ thể hắn sao?”
“Ừm.” Alvin thành thật gật đầu.
“Rất quá đáng! Các người có quyền gì mà cướp đoạt thân thể của người khác? Quá tàn nhẫn! Quá kinh khủng!” Tiểu Thỏ đứng bật dậy, không ngừng kéo kéo đai váy ở trước ngực, thở phì phì nhảy xuống sô pha, giậm thình thình đi lên cầu thang.
“Đứng lại, em đi đâu vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.