Chương 106: Không đội trời chung (8)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
22/11/2014
“Đã điều tra được nơi ở của người nhà bọn họ, đêm nay có thể động thủ.” Tô Lợi Văn hơi nheo mắt, lật xem tập tài liệu trong tay.
“Không! Các người không được làm phiền những người đó! Bọn họ vô tội!” Cô gái bị bắt trói trên tường kích động thét chói tai, “Các người muốn biết cái gì? Muốn biết cái gì? Đúng vậy! Đúng là như vậy!”
Cô gái cuồng loạn hét lớn, “Tôi đã thấy đứa nhỏ kia, thấy nó ở vườn hoa của bệ hạ, nó…”
“Lộ Sa! Câm miệng! Cô biết phản bội bệ hạ Agger Las, hậu quả nghiêm trọng đến mức nào!” Người đàn ông ở bên cạnh lo lắng lên tiếng.
“Cộc cộc.” Cửa sắt khẽ vang lên tiếng gõ.
“Bệ hạ.” Mạc Tư cầm bản fax bước vào, đưa cho Irenaeus, vẻ mặt lo lắng, “Có kẻ nặc danh vừa gửi thứ này đến, đã sai người đi điều tra địa chỉ.”
Văn Trạc nhận lấy tập tài liệu, cả người đột nhiên lui về phía sau một bước lớn, đôi mắt u ám bất chợt mở to, trong lòng đau đớn run rẩy từng hồi.
“Xử tử hai người kia ngay tại chỗ! Lập tức triệu tập toàn bộ hạm đội hải quân, lùng sục tất cả mọi nơi trên đảo Đức. Nếu trên đảo có phần tử vũ trang kháng cự, không cần xin chỉ thị, giết hết cho ta!” Văn Trạc âm trầm lên tiếng, vò nát tập tài liệu trên tay, vứt xuống mặt đất, đẩy mạnh cửa sắt sải bước ra ngoài.
“Vâng, bệ hạ.” Tô Lợi Văn hoảng sợ, nhìn thoáng qua Alvin thiếu gia, sau đó vội vàng đuổi theo Văn Trạc.
Chapelle xoay người nhặt lên tập tài liệu trên mặt đất, ánh mắt dừng lại ở đống hình ảnh.
Tiểu tử kia bị người ta trói lên cây, từng nhát roi không ngừng quất lên thân hình gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ vô cùng, đôi mắt đỏ hoe đẫm nước, loang lổ hai gò má, rơi xuống đất.
UA hoàn toàn nổi giận.
Mà hậu quả của việc chọc giận bọn họ…
*****
“Dừng! Dừng tay! Dừng lại!” Ngải Thụy Khắc Tư nhịn không được hét lớn, “Bệ hạ, cứ tiếp tục đánh như vậy sẽ chết người mất!”
Tiểu Thỏ nức nở khóc. Cả người bị quất liên hồi, quần áo đã sớm rách nát, thương tích đầy mình, từng cơn đau nhói lên không ngừng, toàn thân tê dại như muốn chết lặng.
Cơ thể bé nhỏ bị ép buộc phải nhận sự tác động quá lớn từ bên ngoài, siêu năng lực cũng vì thế mà bị kích thích, ngay lập tức khỏi động chức năng tự bảo vệ.
Một vòng tròng đỏ sẫm nhanh chóng bao trùm lấy cả người Tiểu Thỏ, những vết thương đang rỉ máu dần dần khép lại. Mà bởi vì siêu năng lực bị sử dụng quá giới hạn, thân mình Tiểu Thỏ dần dần thu nhỏ lại, sợi dây thừng quấn quanh người cô chậm rãi bị nới lỏng, cơ thể bé nhỏ rơi xuống đất.
“Dừng tay!” Agger Las đột nhiên hét lớn một tiếng.
Bàn tay người đàn ông đang cầm roi ngừng lại giữa không trung, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Một đứa trẻ khoảng ba tuổi, quần áo rách nát, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bọn họ. Đôi mắt to tròn trong suốt ngập đầy nước, từng giọt, từng giọt rơi xuống đất.
Agger Las sải bước về phía Tiểu Thỏ.
Ngải Thụy Khắc Tư cũng trừng lớn mắt, khó tin nhìn đứa nhỏ trước mặt.
Agger Las ôm lấy Tiểu Thỏ, nắm chặt bàn tay mềm mại trắng trẻo không một vết xước, trong đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Siêu… Siêu năng lực?
Siêu năng lực trị thương sao?
Vì sao trước đây mình không phát hiện ra?
“Carlin!”
“Vâng, bệ hạ.”
“Cầm những tấm ảnh kia lại đây.”
Carlin lấy ảnh chụp đưa cho Agger Las.
Người đàn ông dùng tấm ảnh che khuất nửa dưới khuôn mặt nhỏ nhắn, so sánh đôi mắt to tròn ngập nước của đứa trẻ với cô gái trong ảnh, ngay lập tức kêu lớn tiếng như phát hiện ra châu lục mới, “Là cô! Là cô! Ha ha ha! Y Tiểu Thỏ? Đúng không? Tất cả mọi người đều bị Irenaeus lừa. Vốn dĩ không có chị em gì cả! Từ đầu đến cuối Irenaeus chỉ nhận nuôi một cô gái, chính là cô! Y Tiểu Thỏ. Cô có siêu năng lực trị thương, vì sử dụng dị năng quá độ, cho nên mới bị thu nhỏ lại.”
Ngải Thụy Khắc Tư đứng ở bên cạnh như bị sét đánh, chết lặng nhìn cô gái bé nhỏ trong tay Agger Las.
Đây là… Tiểu Thỏ?
Sao lại có thể như thế được?
Ngải Thụy Khắc Tư xoay người, vươn hai tay ôm đầu. Chết tiệt! Hắn đã làm cái gì thế này? Hắn bỏ đá xuống giếng, làm những chuyện tàn nhẫn như vậy đối với Tiểu Thỏ.
Trong lòng Tiểu Thỏ nhất định đang hận chết hắn.
Chẳng trách, chẳng trách câu đầu tiên mà cô ấy nói với hắn là ‘Gay ca ca’
Vì sao ngay từ đầu hắn lại không nghĩ đến việc này chứ?
Tiểu Thỏ giãy giụa trong tay Agger Las, khẽ cắn đôi môi khô nứt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Cô khống chế không được ngọn lửa đang hừng hực cháy trong lòng, ngay tức khắc há mồm cắn vào tay Agger Las.
“Cắn đi, cắn cho mạnh vào.” Agger Las dùng tay còn lại nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại, đắc ý cười, “Ta không ngại để cô lưu lại ấn kí trên người ta, dù sao từ giờ trở đi cô cũng không còn thuộc về Irenaeus nữa. Cô là của ta, tốt nhất nên nhớ kĩ điều này.”
Tiểu Thỏ lần đầu tiên hận một người như vậy. Cô hận không thể uống máu, ăn thịt của hắn. Từ bé đến giờ, cô chưa từng gặp người nào hung hăng chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình một cách tàn nhẫn như hắn.
“Anh đừng mơ tưởng!” Tiểu Thỏ hét lớn, thanh âm non nớt.
“Ta nói cho cô biết, trên thế giới này, không ai dám phản kháng ta.” Agger Las nheo lại đôi mắt u ám, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, “Kể cả cô.”
Tiểu Thỏ kêu la không ngừng, dùng sức đẩy hai bàn tay đang đặt bên má mình xuống.
Agger Las ôm chặt lấy cô, xoay người sang hỏi Carlin, “Chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Tất cả đã sắp xếp xong, bệ hạ có thể xuất phát ngay lập tức.”
Agger Las lạnh lùng gật đầu, “Ngải Thụy Khắc Tư, đi thôi, về cung Stefano.”
“Bệ hạ.”
“Đừng để ta lặp lại lần thứ hai.” Ánh mắt nghiêm khắc của Agger Las ngây lập tức bắn qua.
Ngải Thụy Khắc Tư hơi hơi cúi đầu xuống.
Người đàn ông ôm Tiểu Thỏ nhanh chóng tiến về hướng sân bay.
Trên đường đi, Tiểu Thỏ giãy giụa hét chói tai không ngừng, “Anh muốn mang tôi đi đâu? Mang tôi đi đâu?”
“Không! Các người không được làm phiền những người đó! Bọn họ vô tội!” Cô gái bị bắt trói trên tường kích động thét chói tai, “Các người muốn biết cái gì? Muốn biết cái gì? Đúng vậy! Đúng là như vậy!”
Cô gái cuồng loạn hét lớn, “Tôi đã thấy đứa nhỏ kia, thấy nó ở vườn hoa của bệ hạ, nó…”
“Lộ Sa! Câm miệng! Cô biết phản bội bệ hạ Agger Las, hậu quả nghiêm trọng đến mức nào!” Người đàn ông ở bên cạnh lo lắng lên tiếng.
“Cộc cộc.” Cửa sắt khẽ vang lên tiếng gõ.
“Bệ hạ.” Mạc Tư cầm bản fax bước vào, đưa cho Irenaeus, vẻ mặt lo lắng, “Có kẻ nặc danh vừa gửi thứ này đến, đã sai người đi điều tra địa chỉ.”
Văn Trạc nhận lấy tập tài liệu, cả người đột nhiên lui về phía sau một bước lớn, đôi mắt u ám bất chợt mở to, trong lòng đau đớn run rẩy từng hồi.
“Xử tử hai người kia ngay tại chỗ! Lập tức triệu tập toàn bộ hạm đội hải quân, lùng sục tất cả mọi nơi trên đảo Đức. Nếu trên đảo có phần tử vũ trang kháng cự, không cần xin chỉ thị, giết hết cho ta!” Văn Trạc âm trầm lên tiếng, vò nát tập tài liệu trên tay, vứt xuống mặt đất, đẩy mạnh cửa sắt sải bước ra ngoài.
“Vâng, bệ hạ.” Tô Lợi Văn hoảng sợ, nhìn thoáng qua Alvin thiếu gia, sau đó vội vàng đuổi theo Văn Trạc.
Chapelle xoay người nhặt lên tập tài liệu trên mặt đất, ánh mắt dừng lại ở đống hình ảnh.
Tiểu tử kia bị người ta trói lên cây, từng nhát roi không ngừng quất lên thân hình gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ vô cùng, đôi mắt đỏ hoe đẫm nước, loang lổ hai gò má, rơi xuống đất.
UA hoàn toàn nổi giận.
Mà hậu quả của việc chọc giận bọn họ…
*****
“Dừng! Dừng tay! Dừng lại!” Ngải Thụy Khắc Tư nhịn không được hét lớn, “Bệ hạ, cứ tiếp tục đánh như vậy sẽ chết người mất!”
Tiểu Thỏ nức nở khóc. Cả người bị quất liên hồi, quần áo đã sớm rách nát, thương tích đầy mình, từng cơn đau nhói lên không ngừng, toàn thân tê dại như muốn chết lặng.
Cơ thể bé nhỏ bị ép buộc phải nhận sự tác động quá lớn từ bên ngoài, siêu năng lực cũng vì thế mà bị kích thích, ngay lập tức khỏi động chức năng tự bảo vệ.
Một vòng tròng đỏ sẫm nhanh chóng bao trùm lấy cả người Tiểu Thỏ, những vết thương đang rỉ máu dần dần khép lại. Mà bởi vì siêu năng lực bị sử dụng quá giới hạn, thân mình Tiểu Thỏ dần dần thu nhỏ lại, sợi dây thừng quấn quanh người cô chậm rãi bị nới lỏng, cơ thể bé nhỏ rơi xuống đất.
“Dừng tay!” Agger Las đột nhiên hét lớn một tiếng.
Bàn tay người đàn ông đang cầm roi ngừng lại giữa không trung, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Một đứa trẻ khoảng ba tuổi, quần áo rách nát, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bọn họ. Đôi mắt to tròn trong suốt ngập đầy nước, từng giọt, từng giọt rơi xuống đất.
Agger Las sải bước về phía Tiểu Thỏ.
Ngải Thụy Khắc Tư cũng trừng lớn mắt, khó tin nhìn đứa nhỏ trước mặt.
Agger Las ôm lấy Tiểu Thỏ, nắm chặt bàn tay mềm mại trắng trẻo không một vết xước, trong đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Siêu… Siêu năng lực?
Siêu năng lực trị thương sao?
Vì sao trước đây mình không phát hiện ra?
“Carlin!”
“Vâng, bệ hạ.”
“Cầm những tấm ảnh kia lại đây.”
Carlin lấy ảnh chụp đưa cho Agger Las.
Người đàn ông dùng tấm ảnh che khuất nửa dưới khuôn mặt nhỏ nhắn, so sánh đôi mắt to tròn ngập nước của đứa trẻ với cô gái trong ảnh, ngay lập tức kêu lớn tiếng như phát hiện ra châu lục mới, “Là cô! Là cô! Ha ha ha! Y Tiểu Thỏ? Đúng không? Tất cả mọi người đều bị Irenaeus lừa. Vốn dĩ không có chị em gì cả! Từ đầu đến cuối Irenaeus chỉ nhận nuôi một cô gái, chính là cô! Y Tiểu Thỏ. Cô có siêu năng lực trị thương, vì sử dụng dị năng quá độ, cho nên mới bị thu nhỏ lại.”
Ngải Thụy Khắc Tư đứng ở bên cạnh như bị sét đánh, chết lặng nhìn cô gái bé nhỏ trong tay Agger Las.
Đây là… Tiểu Thỏ?
Sao lại có thể như thế được?
Ngải Thụy Khắc Tư xoay người, vươn hai tay ôm đầu. Chết tiệt! Hắn đã làm cái gì thế này? Hắn bỏ đá xuống giếng, làm những chuyện tàn nhẫn như vậy đối với Tiểu Thỏ.
Trong lòng Tiểu Thỏ nhất định đang hận chết hắn.
Chẳng trách, chẳng trách câu đầu tiên mà cô ấy nói với hắn là ‘Gay ca ca’
Vì sao ngay từ đầu hắn lại không nghĩ đến việc này chứ?
Tiểu Thỏ giãy giụa trong tay Agger Las, khẽ cắn đôi môi khô nứt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Cô khống chế không được ngọn lửa đang hừng hực cháy trong lòng, ngay tức khắc há mồm cắn vào tay Agger Las.
“Cắn đi, cắn cho mạnh vào.” Agger Las dùng tay còn lại nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại, đắc ý cười, “Ta không ngại để cô lưu lại ấn kí trên người ta, dù sao từ giờ trở đi cô cũng không còn thuộc về Irenaeus nữa. Cô là của ta, tốt nhất nên nhớ kĩ điều này.”
Tiểu Thỏ lần đầu tiên hận một người như vậy. Cô hận không thể uống máu, ăn thịt của hắn. Từ bé đến giờ, cô chưa từng gặp người nào hung hăng chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình một cách tàn nhẫn như hắn.
“Anh đừng mơ tưởng!” Tiểu Thỏ hét lớn, thanh âm non nớt.
“Ta nói cho cô biết, trên thế giới này, không ai dám phản kháng ta.” Agger Las nheo lại đôi mắt u ám, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, “Kể cả cô.”
Tiểu Thỏ kêu la không ngừng, dùng sức đẩy hai bàn tay đang đặt bên má mình xuống.
Agger Las ôm chặt lấy cô, xoay người sang hỏi Carlin, “Chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Tất cả đã sắp xếp xong, bệ hạ có thể xuất phát ngay lập tức.”
Agger Las lạnh lùng gật đầu, “Ngải Thụy Khắc Tư, đi thôi, về cung Stefano.”
“Bệ hạ.”
“Đừng để ta lặp lại lần thứ hai.” Ánh mắt nghiêm khắc của Agger Las ngây lập tức bắn qua.
Ngải Thụy Khắc Tư hơi hơi cúi đầu xuống.
Người đàn ông ôm Tiểu Thỏ nhanh chóng tiến về hướng sân bay.
Trên đường đi, Tiểu Thỏ giãy giụa hét chói tai không ngừng, “Anh muốn mang tôi đi đâu? Mang tôi đi đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.