Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 107: Không đội trời chung (9)

Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt

22/11/2014

Máy bay nhanh chóng lướt qua từng tầng mây dày, vượt lên những tòa nhà cao lớn trên đảo, “xẹt” một cái liền mất dấu trên bầu trời xanh thẳm.

Irenaeus…

Ta thay đổi ý định!

Agger Las ngồi trên chiếc sô pha mềm mại rộng lớn, bàn tay vươn ra, đặt tách cà phê xuống, đôi mắt yêu diễm hơi nheo lại, trong con ngươi chậm rãi hiện lên một tia thích thú: Nguyên bản định để ngươi tự mình đặt chân lên đảo nhặt xác nhóc con kia, nhưng bây giờ, ta phát hiện ra còn có cách tốt hơn tra tấn ngươi…

Agger Las nhận lấy di động Carlin đưa cho mình, tao nhã bắt chéo đôi chân dài, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào Tiểu Thỏ ngồi bên cạnh đang giãy giụa không ngừng.

Tiểu Thỏ ngồi trên ghế, bàn tay trắng trẻo liên tục lôi kéo dây an toàn đang thắt chặt người mình, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Điện thoại đã được thông suốt. Agger Las hưng phấn trông đợi nghe thấy thanh âm tức giận ở đầu dây bên kia. Có điều, sự thật không được như hắn mong muốn.

“Anh trai, giọng nói thật bình tĩnh!” Agger Las khẽ nhếch môi, cười giễu cợt, “Thế nào? Chơi đùa ở hòn đảo tư nhân của ta có vui không? Bộ đội đặc chủng mai phục ở đó, đều là do ta mua được ở biên giới, tất cả đều thề chết trung thành với ta đấy!”

Ngay lập tức, ở một nơi khác trong điện thoại liền truyền đến tiếng súng “đoàng đoàng đoàng đoàng”.

“Chậc chậc chậc chậc” Agger Las khẽ chép miệng, “Thật đúng là vô dụng, nhanh như vậy đều bị anh trai giải quyết hết rồi sao? Hại ta phí phạm nhiều tiền đến thế. Lãng phí!”

“Anh trai, có muốn nghe thấy tiếng kêu từ phía bảo bối của mình không?” Agger Las khẽ nghiêng người, hung ác nắm chặt lấy mái tóc Tiểu Thỏ.

“A…” Tiểu Thỏ giơ tay ôm đỉnh đầu, phát ra tiếng thét chói tai ngập tràn đau đớn, cô cảm giác da đầu của mình sắp bị tên biến thái kia xé rách thành từng mảnh.

Irenaeus vươn chân đá mạnh vào tên bộ đội đặc chủng đang bị trói chặt trên mặt đất, trong lòng chợt nhói lên từng cơn đau âm ỉ, hét lớn vào trong điện thoại, “Agger Las, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Đừng có tra tấn cô ấy! Có gì bất mãn cứ tìm đến ta! Ngươi muốn đưa cô ấy đi đâu? Mau trả lời đi!”



“Chậc chậc.” Agger Las nhẹ nhàng cười nói, “Thì ra, sự bình tĩnh của anh trai đều là giả vờ sao? Chỉ cần hơi hơi thử một chút, liền đã bại lộ mất rồi! Ngươi cứ yên tâm, vật nhỏ thú vị như thể này, làm sao ta để cho nó chết được?”

“Irenaeus, Irenaeus!” Hai cánh tay nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ vươn cao, muốn bắt lấy chiếc điện thoại trong tay Agger Las.

Trong đôi mắt to tròn, từng giọt nước trong suốt rơi xuống không ngừng.

“Irenaeus…” Để cho cô nghe thấy giọng nói của Irenaeus một chút được không, cô rất nhớ Irenaeus.

“Agger Las, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Văn Trạc ở phía đầu dây bên kia hét lớn, “Đưa điện thoại cho cô ấy, để ta nói với cô ấy mấy câu.”

“Không không không, anh trai.” Agger Las liên tục lắc đầu, “Nghe thấy đứa nhỏ kia đang gọi tên anh chứ? Nếu như anh nhìn thấy bộ dạng của nó lúc này, nhất định sẽ thương tiếc vô cùng. Đôi mắt to tròn ngập đầy nước, hai tay mở rộng giống như đang hi vọng được anh trai ôm lấy đâu, thân hình nho nhỏ thật đúng là đáng yêu mà!”

“Agger Las!”

“Hửm? Đừng tức giận a, anh trai, viên kim cương mà anh cướp mất của ta trị giá hơn trăm triệu đâu, ta tổn thất nhiều tiền như vậy cũng không tức giận đến thế! Thật chẳng giống con người thường ngày của anh gì cả, anh trai của ta hẳn là vị hoàng đế lúc nào cũng trầm ổn tao nhã a.”

Đôi mắt phượng của Irenaeus hơi trầm xuống, cầm điện thoại đi đi lại lại trên thảm cỏ, “Agger Las, ta sẽ lập tức đem tiền trả lại cho ngươi, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả cô ấy ra?”

Agger Las bật cười, “Nhanh như vậy? Anh trai, đến hôm nay, Agger Las mới biết được vì sao anh lại muốn nhận nuôi đứa nhỏ này. Thì ra cô ta là viên kim cương độc nhất vô nhị có thể chữa lành vết thương trong giới dị năng chúng ta. Bảo bối quý giá như vậy, làm sao ta đem trả lại cho ngươi được?”

“Agger Las.”

“Anh trai hẳn là có tư tâm đi, che giấu thân thế thực sự cùng năng lực của cô ta, giữ lại ở bên người mình. Việc này nếu khiến cho cả giới dị năng biết được, anh đoán xem, hẳn là chấn động đến mức nào a.”

“Agger Las.” Thanh âm của Irenaeus hơi run rẩy, “Cậu đừng gây khó dễ cho cô ấy, coi như tôi cầu xin cậu!”



Agger Las cười lớn cúp điện thoại, cắt đứt cuộc đối thoại giữa hắn và Irenaeus.

Thật đúng là hả được cơn giận, Irenaeus lại có thể vì đứa nhỏ này mà mở miệng cầu hắn sao?

Đôi tay Tiểu Thỏ dừng lại giữa không trung, trong đôi mắt to tròn ngập tràn sóng nước, từng tia nhìn đầy hận ý bắn thẳng về phía Agger Las.

Không rõ vì sao, nỗi oán hận của Tiểu Thỏ lại khiến trái tim hắn co rút lại, đau đớn. Hắn tức giận nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hung dữ trừng lớn đôi mắt to ngập nước ở phía đối diện, “Ta cảnh cáo cô, nếu như còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn ta một lần nữa, ta sẽ khoét nó ra ngay lập tức. Ta thật muốn thử xem, năng lực của cô có mạnh mẽ đến mức, ngay cả đôi mắt của mình bị lấy ra cũng có thể chữa khỏi trở lại như ban đầu được không?”

Tiểu Thỏ co rúm người lại, cuộn tròn thân mình bé nhỏ lại trên sô pha, khóc thút thít.

Irenaeus…

Bản tay trắng nõn nhanh chóng lau đi từng giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn lem nhem, đôi mắt ngập nước hồng hồng, trông giống như một chú thỏ con yếu ớt.

Biểu tình của Tiểu Thỏ lúc này trông giống như con thú bé nhỏ đang liếm vết thương tự an ủi, ngay lập tức lại khiến trái tim của bệ hạ Agger Las đau đớn.

Không hiểu vì sao, ngọn lửa giận dữ đột nhiên hừng hực bốc cháy trong lòng Agger Las.

“Khóc cái gì mà khóc?” Hắn hét lớn một tiếng, dùng sức chụp lấy bàn tay Tiểu Thỏ đang dụi mắt, “Bẩn như vậy còn dụi mắt, sẽ mù đấy! Không cho phép nhóc con nhìn ta như vậy, có nghe hay không?”

Tiểu Thỏ oan ức khẽ cắn phiến môi dưới đã sớm khô nứt, để mặc cho nước mắt không tiếng động chậm rãi lướt qua gò má.

“Đi theo ra rất uất ức hay sao?” Agger Las thô bạo nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, “Nhớ tên kia đến như vậy? Hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên dối trá, nhận nuôi cô là có mục đích riêng. Cô cho rằng hắn ta thực lòng thích cô sao? Căn bản là nhìn trúng năng lực của cô mà thôi!”

“Tuổi thật của Tiểu Thỏ là mười sáu phải không?” Agger Las híp mắt cười lạnh, “Thời kì mơ mộng của các cô gái? À, đương nhiên là không chống lại được sức quyến rũ của Irenaeus, đã yêu Irenaeus bệ hạ, đúng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng Tiểu Thỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook