Chương 71: Nhập học (2)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
Chapelle đầu cũng
không ngẩng, chăm chú nhìn vào máy tính của hắn, mặc kệ Miceli ở bên
cạnh ca hát. Dù sao quen rồi liền OK thôi!
Tô Lợi Văn ôm một chồng văn kiện đứng cạnh Văn Trạc, nụ cười có chút cứng nhắc, không ngừng nhắc nhở Văn Trạc động tác đang vô cùng chậm chạp tốc độ nhanh lên, “Bệ hạ, người kí mau một chút a, phía sau còn có ba tập nữa! Những văn kiện này phải đưa cho các bộ phận trước mười một giờ!” Người muốn làm cho tôi sốt ruột muốn chết hay sao?
“Sao lại nhiều văn kiện thế này?” Văn Trạc vừa kí vừa cảm thấy kì quái liền hỏi.
“Ngày hôm qua, người đưa Tiểu Thỏ tiểu thư đi viện phúc lợi chơi cùng mấy người bạn nhỏ cả ngày, cho nên công việc đều dồn hết xuống dưới.” Tô Lợi Văn trả lời ngắn gọn.
“Ừm. Vậy cũng không gác lại nhiều việc đến vậy chứ?” Chính hắn cũng cảm thấy kì quái, thường thì tốc độ xử lí công sự của hắn đúng là siêu nhân mà, làm sao lại có khả năng để cho công việc bề bộn như vậy?
“Hôm kia người đưa Tiểu Thỏ tiểu thư vào trong thành phố Diễm Đế đi dạo cả ngày!” Lông mi Tô Lợi Văn thoáng run lên một chút, hơn nữa còn đi shopping một vòng mua đủ mọi thứ, bệ hạ thực sự là quý nhân bận rộn, không phải người đã quên hết rồi chứ?
“Đúng rồi.” Hắn gật gật đầu, đó là bởi vì không thể lay chuyển được Tiểu Thỏ cho nên chỉ có thể đi cùng cô. Ai bảo cả ngày cô cứ ở bên tai hắn thì thầm, nói cái gì đến đế quốc lâu như vậy còn chưa được đi dạo thành phố Diễm Đế, để cho người ta biết, khẳng định sẽ bị người ta cười nhạo cô như thế nào lạc hậu, như thế nào đáng thương, như thế nào… Như thế nào nhiều đến mức hắn không chịu nổi, cứ thế liền mang theo cô đi ra ngoài…
“Rầm!” Tiếng vang từ chiếc ghế bị đẩy ngã từ trong phòng thủy tinh truyền đến.
Văn Trạc đưa mắt nhìn sang, buồn cười khi thấy nha đầu kia đem toàn bộ bài thi rải đều trên mặt đất, sau đó bò dài lên đống giấy đó viết viết sửa sửa, trông rất bận rộn, cũng không biết đang làm cái gì.
“Cô ấy đang làm gì?” Chapelle ngẩng đầu lên, nhướn này hỏi.
“Có thể là chọn bài nào đó làm lại.” Alvin lười biếng trả lời.
“Khẳng định không thông qua.” Thanh âm ngái ngủ của Kate từ bên dưới quyển sách truyền ra.
“Đó là khẳng định.” Miceli dùng sức gật đầu.
“Còn mười phút nữa là hết giờ.” Văn Trạc nâng cổ tay xem đồng hồ, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trình Mục đang đứng ngồi không yên, “Hiệu trưởng, người thua rồi.”
“Chưa đến giây cuối cùng, cậu đừng có nói chuyện thắng thua trước.” Ông lão Trình Mục lau mồ hôi, hừ hừ một tiếng.
Tiếng chuông chói tai báo hiệu thời gian đã hết đột nhiên vang lên.
Tiểu Thỏ vội vàng quăng bút đứng lên, tuy rằng nhìn không thấy người ở bên ngoài, thế nhưng vẫn là đắc ý dào dạt hướng bừa về một phía nào đó giơ tay hình chữ V, động tác thập phần khôi hài.
Năm người nào đó ở bên ngoài kia liên tiếp nở nụ cười.
Ông lão Trình Mục không ngừng lau mồ hôi, kích động kêu người mở của phòng thủy tinh ra.
Năm kẻ đứng đằng sau cười chế nhạo, “Thầy giáo, thầy chạy nhanh như thế cũng vô dụng, lại không thể giúp tiểu tử kia sửa bài thi, mau đưa cho chúng tôi xem, rốt cuộc bỏ trống bao nhiêu!”
Tiểu Thỏ giơ cao nắm tay. Năm tên hỗn đản kia còn dám toe toét há miệng coi thường cô. Bây giờ cô sẽ khiến cho bọn họ nhìn bằng con mắt khác! Tốt nhất là xem tới mức tròng mắt mau mau rớt xuống, ha ha!
“A? Tập bài này hình như đều làm xong hết rồi.” Miceli vẫy vẫy bài thi trong tay, la to lên.
“Tập này cũng vậy!”
“Tập này cũng…”
“Vì sao lại như vậy?” Năm tên UA tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Thỏ đang ngẩng cao đầu tràn đầy đắc ý. Tiểu tử kia không có khả năng có thể khiến cho người ta khen ngợi trong việc này đi, một lời tán dương lúc này thật đúng là ngang với hai trăm năm mươi tám vạn lời khen bình thường…
“Thế nào?” Ông lão Trình Mục đắc ý vuốt vuốt chòm râu, vui vẻ nói, “Mấy người chẳmg phải cảm thấy được thầy giáo tôi đây ở trong mấy ngày ngắn ngủi như vậy có thể dạy dỗ nên được một đệ tử vĩ đại đến thế thật không dễ dàng đúng không? Nói như vậy, bệ hạ hẳn là nhận thua cuộc thôi. Bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không nuốt lời chứ? Nếu như người không giữ lời hứa, lão già tôi cũng chỉ còn cách nói cho dân chúng biết người là người không giữ chứ tín, những lời bệ hạ nói thực là…” ‘thối lắm’ hai chứ không văn minh kia vì bị Văn Trạc trừng mắt đe dọa cũng chỉ biết đem nuốt trở lại.
Ông lão nuốt nước miếng một cái, trên mặt đắc ý dào dạt nhìn năm người bọn họ. Thật đúng là có bao nhiêu thù đều báo lúc này a! Ông lão trong lòng âm thầm thích chí một phen, bên ngoài lại giả bộ làm ra vẻ mặt ‘ta là gương sáng’, vẫn như cũ nghiêm trang vuốt vuốt chòm râu bạc trắng. Năm tên kia bây giờ hẳn là bị chỉnh đốn đủ thê thảm, ha ha ha, quả nhiên ông trời cho ta cơ hội báo thù, lúc trước không phải là không báo được, là thời cơ chưa tới, hắc hắc hắc hắc…
“Sao lại có thể như vậy? Hai trăm bốn mươi phút phải làm ba mươi phần bài thi, cho dù thông minh như Irenaeus cũng khó có thể hoàn thành a, chia đều ra thì tám phút là phải làm xong một bài, nhiều đề như vậy, em làm thế nào? Đọc xong một đề cũng phải mất ba mươi giây rồi…” Miceli ngạc nhiên nhìn Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ chỉ chỉ vào đầu của mình, đắc ý vểnh cao mặt, “Em thông minh nha.”
“Hiệu trưởng, ông làm sao có thể gian lận chứ?” Văn Trạc cùng Alvin một trước một sau kêu lên.
“Ai ai ai, ai gian lận chứ?” Ông lão Trình Mục lắp bắp chột dạ kêu lên.
“Ông!” Văn Trạc tức muốn chết, một tay túm lấy râu của ông lão, “Còn nói không gian lận, để Tiểu Thỏ học bằng cách nhớ toàn bộ bài thi, sử dụng cách thức viết tự luận để kiểm tra, ông!”
“Ông lão đáng chết!”
“Không tốt!” Trình Mục thở phì phì vểnh râu kêu lên, “Phải tôn sư trọng đạo a, các người! Làm sao cỏ thể goi hiệu trưởng là ‘ông lão đáng chết’ đâu.”
Đáng giận! Ông lão tức đến nỗi chòm râu vểnh cả lên mà run rẩy.
Văn Trạc không nhịn được cười, thuận tay vẫy vẫy, “Tiểu Thỏ, ăn cơm thôi.”
“Anh, anh, không phải em như vậy là qua cuộc khảo sát rồi hay sao, em có thể nhập học đúng không, đúng không?” Tiểu Thỏ hưng phấn tới mức ảnh mắt đều trở nên sáng ngời.
“Để anh suy nghĩ đã.”
“Anh, anh, không cần suy nghĩ, em nhất định sẽ không làm mất mặt anh đâu! Anh để em đi nhé, đi mà…” Tiểu Thỏ níu lấy ông tay áo của hắn, ồn ào không ngừng.
“Để anh suy nghĩ lại đã.”
“Còn suy nghĩ cái gì nữa, anh, anh đồng ý đi, anh!”
Hoàng Phủ Văn Trạc cười khẽ. Kì thật nếu không qua kì khảo sát này cũng không sao cả, buổi sáng hắn đã sắp xếp cho tiểu nha đầu này tháng tư bắt đầu nhập học, nói là phải kiểm tra gì gì đó, chẳng qua cũng chỉ là muốn đùa với cô cho vui thôi.
Nhưng mà việc đánh cược cùng với hiệu trưởng là có thực! Nói là nếu như thầy giáo có thể ở trong một tháng ngắn ngủi khiến cho Tiểu Thỏ vượt qua được bài kiểm tra, năm người trong nhóm UA liền thay phiên nhau đi đến trường học làm lao công miễn phí, ô ô, xú lão đầu cư nhiên dám ở sau lưng bọn họ ngầm giở thủ đoạn, tức chết mất thôi!
Tô Lợi Văn ôm một chồng văn kiện đứng cạnh Văn Trạc, nụ cười có chút cứng nhắc, không ngừng nhắc nhở Văn Trạc động tác đang vô cùng chậm chạp tốc độ nhanh lên, “Bệ hạ, người kí mau một chút a, phía sau còn có ba tập nữa! Những văn kiện này phải đưa cho các bộ phận trước mười một giờ!” Người muốn làm cho tôi sốt ruột muốn chết hay sao?
“Sao lại nhiều văn kiện thế này?” Văn Trạc vừa kí vừa cảm thấy kì quái liền hỏi.
“Ngày hôm qua, người đưa Tiểu Thỏ tiểu thư đi viện phúc lợi chơi cùng mấy người bạn nhỏ cả ngày, cho nên công việc đều dồn hết xuống dưới.” Tô Lợi Văn trả lời ngắn gọn.
“Ừm. Vậy cũng không gác lại nhiều việc đến vậy chứ?” Chính hắn cũng cảm thấy kì quái, thường thì tốc độ xử lí công sự của hắn đúng là siêu nhân mà, làm sao lại có khả năng để cho công việc bề bộn như vậy?
“Hôm kia người đưa Tiểu Thỏ tiểu thư vào trong thành phố Diễm Đế đi dạo cả ngày!” Lông mi Tô Lợi Văn thoáng run lên một chút, hơn nữa còn đi shopping một vòng mua đủ mọi thứ, bệ hạ thực sự là quý nhân bận rộn, không phải người đã quên hết rồi chứ?
“Đúng rồi.” Hắn gật gật đầu, đó là bởi vì không thể lay chuyển được Tiểu Thỏ cho nên chỉ có thể đi cùng cô. Ai bảo cả ngày cô cứ ở bên tai hắn thì thầm, nói cái gì đến đế quốc lâu như vậy còn chưa được đi dạo thành phố Diễm Đế, để cho người ta biết, khẳng định sẽ bị người ta cười nhạo cô như thế nào lạc hậu, như thế nào đáng thương, như thế nào… Như thế nào nhiều đến mức hắn không chịu nổi, cứ thế liền mang theo cô đi ra ngoài…
“Rầm!” Tiếng vang từ chiếc ghế bị đẩy ngã từ trong phòng thủy tinh truyền đến.
Văn Trạc đưa mắt nhìn sang, buồn cười khi thấy nha đầu kia đem toàn bộ bài thi rải đều trên mặt đất, sau đó bò dài lên đống giấy đó viết viết sửa sửa, trông rất bận rộn, cũng không biết đang làm cái gì.
“Cô ấy đang làm gì?” Chapelle ngẩng đầu lên, nhướn này hỏi.
“Có thể là chọn bài nào đó làm lại.” Alvin lười biếng trả lời.
“Khẳng định không thông qua.” Thanh âm ngái ngủ của Kate từ bên dưới quyển sách truyền ra.
“Đó là khẳng định.” Miceli dùng sức gật đầu.
“Còn mười phút nữa là hết giờ.” Văn Trạc nâng cổ tay xem đồng hồ, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trình Mục đang đứng ngồi không yên, “Hiệu trưởng, người thua rồi.”
“Chưa đến giây cuối cùng, cậu đừng có nói chuyện thắng thua trước.” Ông lão Trình Mục lau mồ hôi, hừ hừ một tiếng.
Tiếng chuông chói tai báo hiệu thời gian đã hết đột nhiên vang lên.
Tiểu Thỏ vội vàng quăng bút đứng lên, tuy rằng nhìn không thấy người ở bên ngoài, thế nhưng vẫn là đắc ý dào dạt hướng bừa về một phía nào đó giơ tay hình chữ V, động tác thập phần khôi hài.
Năm người nào đó ở bên ngoài kia liên tiếp nở nụ cười.
Ông lão Trình Mục không ngừng lau mồ hôi, kích động kêu người mở của phòng thủy tinh ra.
Năm kẻ đứng đằng sau cười chế nhạo, “Thầy giáo, thầy chạy nhanh như thế cũng vô dụng, lại không thể giúp tiểu tử kia sửa bài thi, mau đưa cho chúng tôi xem, rốt cuộc bỏ trống bao nhiêu!”
Tiểu Thỏ giơ cao nắm tay. Năm tên hỗn đản kia còn dám toe toét há miệng coi thường cô. Bây giờ cô sẽ khiến cho bọn họ nhìn bằng con mắt khác! Tốt nhất là xem tới mức tròng mắt mau mau rớt xuống, ha ha!
“A? Tập bài này hình như đều làm xong hết rồi.” Miceli vẫy vẫy bài thi trong tay, la to lên.
“Tập này cũng vậy!”
“Tập này cũng…”
“Vì sao lại như vậy?” Năm tên UA tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Thỏ đang ngẩng cao đầu tràn đầy đắc ý. Tiểu tử kia không có khả năng có thể khiến cho người ta khen ngợi trong việc này đi, một lời tán dương lúc này thật đúng là ngang với hai trăm năm mươi tám vạn lời khen bình thường…
“Thế nào?” Ông lão Trình Mục đắc ý vuốt vuốt chòm râu, vui vẻ nói, “Mấy người chẳmg phải cảm thấy được thầy giáo tôi đây ở trong mấy ngày ngắn ngủi như vậy có thể dạy dỗ nên được một đệ tử vĩ đại đến thế thật không dễ dàng đúng không? Nói như vậy, bệ hạ hẳn là nhận thua cuộc thôi. Bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không nuốt lời chứ? Nếu như người không giữ lời hứa, lão già tôi cũng chỉ còn cách nói cho dân chúng biết người là người không giữ chứ tín, những lời bệ hạ nói thực là…” ‘thối lắm’ hai chứ không văn minh kia vì bị Văn Trạc trừng mắt đe dọa cũng chỉ biết đem nuốt trở lại.
Ông lão nuốt nước miếng một cái, trên mặt đắc ý dào dạt nhìn năm người bọn họ. Thật đúng là có bao nhiêu thù đều báo lúc này a! Ông lão trong lòng âm thầm thích chí một phen, bên ngoài lại giả bộ làm ra vẻ mặt ‘ta là gương sáng’, vẫn như cũ nghiêm trang vuốt vuốt chòm râu bạc trắng. Năm tên kia bây giờ hẳn là bị chỉnh đốn đủ thê thảm, ha ha ha, quả nhiên ông trời cho ta cơ hội báo thù, lúc trước không phải là không báo được, là thời cơ chưa tới, hắc hắc hắc hắc…
“Sao lại có thể như vậy? Hai trăm bốn mươi phút phải làm ba mươi phần bài thi, cho dù thông minh như Irenaeus cũng khó có thể hoàn thành a, chia đều ra thì tám phút là phải làm xong một bài, nhiều đề như vậy, em làm thế nào? Đọc xong một đề cũng phải mất ba mươi giây rồi…” Miceli ngạc nhiên nhìn Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ chỉ chỉ vào đầu của mình, đắc ý vểnh cao mặt, “Em thông minh nha.”
“Hiệu trưởng, ông làm sao có thể gian lận chứ?” Văn Trạc cùng Alvin một trước một sau kêu lên.
“Ai ai ai, ai gian lận chứ?” Ông lão Trình Mục lắp bắp chột dạ kêu lên.
“Ông!” Văn Trạc tức muốn chết, một tay túm lấy râu của ông lão, “Còn nói không gian lận, để Tiểu Thỏ học bằng cách nhớ toàn bộ bài thi, sử dụng cách thức viết tự luận để kiểm tra, ông!”
“Ông lão đáng chết!”
“Không tốt!” Trình Mục thở phì phì vểnh râu kêu lên, “Phải tôn sư trọng đạo a, các người! Làm sao cỏ thể goi hiệu trưởng là ‘ông lão đáng chết’ đâu.”
Đáng giận! Ông lão tức đến nỗi chòm râu vểnh cả lên mà run rẩy.
Văn Trạc không nhịn được cười, thuận tay vẫy vẫy, “Tiểu Thỏ, ăn cơm thôi.”
“Anh, anh, không phải em như vậy là qua cuộc khảo sát rồi hay sao, em có thể nhập học đúng không, đúng không?” Tiểu Thỏ hưng phấn tới mức ảnh mắt đều trở nên sáng ngời.
“Để anh suy nghĩ đã.”
“Anh, anh, không cần suy nghĩ, em nhất định sẽ không làm mất mặt anh đâu! Anh để em đi nhé, đi mà…” Tiểu Thỏ níu lấy ông tay áo của hắn, ồn ào không ngừng.
“Để anh suy nghĩ lại đã.”
“Còn suy nghĩ cái gì nữa, anh, anh đồng ý đi, anh!”
Hoàng Phủ Văn Trạc cười khẽ. Kì thật nếu không qua kì khảo sát này cũng không sao cả, buổi sáng hắn đã sắp xếp cho tiểu nha đầu này tháng tư bắt đầu nhập học, nói là phải kiểm tra gì gì đó, chẳng qua cũng chỉ là muốn đùa với cô cho vui thôi.
Nhưng mà việc đánh cược cùng với hiệu trưởng là có thực! Nói là nếu như thầy giáo có thể ở trong một tháng ngắn ngủi khiến cho Tiểu Thỏ vượt qua được bài kiểm tra, năm người trong nhóm UA liền thay phiên nhau đi đến trường học làm lao công miễn phí, ô ô, xú lão đầu cư nhiên dám ở sau lưng bọn họ ngầm giở thủ đoạn, tức chết mất thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.