Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 96: Tà Hoàng (1)

Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt

22/11/2014

Lần lượt từng tên từng tên hải tặc đua nhau nhảy lên thành chiếc du thuyền.

Tiểu Thỏ cùng công chúa vô cùng sợ hãi, vội vã chạy trốn, vài tên cao lớn cười ha ha đuổi theo sau hai người, dốc sức chạy về phía trước.

Hai người thuyền viên muốn xông lên cứu công chúa, kết quả bị lũ hải tặc dùng súng bắn vào đầu không thương tiếc.

Sasar bị một tên bắt lại, lúc hắn giơ bàn tay thô ráp béo núc ních sờ soạng lung tung khắp người cô, cô kinh hoàng dùng giày cao gót đạp lại vào chân hắn, điên cuồng giãy giụa.

Có điều, boong tàu dù có lớn đến đâu thì vẫn chỉ là một nơi nhỏ bé, cô có thể chạy trốn được tới chỗ nào?

Tiểu Thỏ thông minh chui xuống dưới gầm chiếc bàn nhỏ, tránh thoát được nanh vuốt của bọn chúng, vội vàng chạy tới lan can trước mặt, không dám chậm trễ một giây.

Đôi giày thủy tinh yếu ớt gây khó khăn khi hoạt động mạnh mẽ, thiếu chút nữa khiến Tiểu Thỏ bị ngã, đôi chân bé nhỏ khẽ run lên. Hai tay cô nắm chặt lấy lan can, cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi xuống.

Công chúa Sasar vốn đã không được nhanh nhẹn như Tiểu Thỏ, lại bị chiếc váy dài vướng víu ngăn cản bước đi, trong một giây sơ suất liền ngã sấp xuống đất.

“Bộp!” Thanh âm va đập rất lớn.

Sasar nằm im trên boong tàu, cái trán bị đập mạnh xuống sàn, nước mắt đã chực chảy xuống.

Tên thủ lĩnh hải tặc cả người bốc mùi tiến tới ngồi trên thân thể mềm mại của công chúa, sức nặng cùng mùi hôi của cơ thể ào ạt xông vào mũi cô khiến cô cảm thấy hoảng sợ, ra sức giãy giụa thét chói tai. Hắn vươn tay nắm lấy mái tóc quăn dài màu nâu của công chúa, hơi cúi đầu tát thật mạnh một cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn của công chúa bị lực đẩy đập mạnh xuống sàn, tưởng như một bên má đã mất cảm giác.

Một lũ hải tặc khác đứng xung quanh công chúa, ha ha cười lớn không ngừng.

Tình hình Tiểu Thỏ ở bên kia cũng không khá hơn công chúa Sasar là mấy.

Vài tên đàn ông cao lớn xúm lại gần cô, những đôi mắt đáng sợ hau háu nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ khiến đôi bàn tay nhỏ bé run lẩy bẩy không ngừng.

“Đừng, đừng tới đây…” Tiểu Thỏ dùng sức vung tay, trông thấy có hai người đàn ông đang vội vã muốn bắt lấy cô, còn chưa biết nên làm thế nào, cả người Tiểu Thỏ liền ngửa ra đằng sau, nhẹ bẫng, rơi xuống dưới.

“Irenaeus…” Tiểu Thỏ kêu lớn, đôi mắt to tròn trong veo ngập tràn sợ hãi.

Trong lòng chợt dâng lên một nỗi thất vọng nặng nề.

Xong rồi!

Cô không biết bơi…



“Bùm!” Một tiếng động lớn vang lên.

Nước biển lạnh lẽo từ bốn phía dần dần xâm nhập vào tai, mắt, mũi, miệng Tiểu Thỏ.

Đầu óc choáng váng nặng nề, trước mắt đột nhiên trở nên tối đen như mực, mất đi ý thức, cả người Tiểu Thỏ dần dần chìm xuống, chìm xuống…

*****

Trái tim đột nhiên nhói lên đau đớn, cứ như bị vật gì đó cứa vào, xé rách. Từng hồi, từng hồi, trong đầu liên tiếp vang lên những thanh âm gào thét thê lương.

Văn Trạc bất chợt nhíu mày.

“Xoảng!”

Chếc cốc thủy tinh trong tay đột nhiên vỡ vụn, nước chảy lênh láng lên văn kiện trên bàn.

Tô Lợi Văn đứng ở một bên đang báo cáo công việc vội vàng gọi người hầu vào dọn dẹp mọi thứ.

Mạc Tư bước lại gần nhìn cốc nước, do dự lên tiếng, “Đang yên đang lành sao lại vỡ được?”

Văn Trạc vội vàng đứng lên, nhận lấy chiếc khăn Tô Lợi Văn đang cầm trên tay lau vệt nước bắn trên áo, “Tô Lợi Văn.”

“Bệ hạ có việc phân phó?”

“Gọi điện thoại cho Tiểu Thỏ đi!”

“Bây giờ sao?”

“Ừ.” Văn Trạc dứt khoát cởi áo khoác, ném lên ghế dựa.

Tô Lợi Văn đã gọi được vào điện thoại của Tiểu Thỏ.

“Tút – tút – tút –tút.”

“Không có người nhấc máy sao?” Vẻ mặ Văn Trạc không được vui. Ngay từ khi Tiểu Thỏ bước ra khỏi cửa hắn đã nhắc nhở cô, di động phải mở máy 24/24 giờ, lúc nào cũng phải để nó ở bên cạnh mình, khi thấy hắn gọi điện thoại đến, mặc kệ là đang làm việc gì cũng phải lập tức bắt máy…

Cô gái nhỏ đang làm gì vậy?

“Tiếp tục gọi! Gọi cho đến khi nào cô ấy nhấc máy mới thôi!”



*****

“A… a… a… a…” Sasar thét lớn từng tiếng, phẫn hận khi bản thân đang ở trong tư thế khuất nhục quỳ rạp trên mặt đất, hai tay gắt gao bấu víu lấy khe hở trên sàn tàu bằng gỗ, không ngừng lắc đầu, lã chã rơi lệ.

Trái tim cô đã sớm bị một con quái vật có tên ‘sợ hãi’ nuốt trọn rồi.

Cô không thể phản kháng lại, người đàn ông này khỏe như trâu, hắn đè mặng lên người cô, có cảm giác như không khí đang dần thoát li ra khỏi người mình.

Không! Không! Không! Không muốn! Không được! Cô không muốn! Bị tên quái vật xấu xí này lăng nhục, thà để cô chết đi còn hơn!

Chỉ trong nháy mắt, tên đàn ông đã xé tan bộ váy của công chúa, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào đôi chân dài trắng nõn, hắn nuốt nước miếng “ực” một cái.

Dùng sức kéo thật mạnh, đem tất cả những gì còn sót lại trên người công chúa xé tan thành từng mảnh.

Công chúa thét chói tai đạp chân tán loạn khắp nơi, trúng ngay giữa trán của tên hải tặc. Đầu cô đập mạnh xuống sàn, trước mắt đột nhiên tối mịt, công chúa ngất lịm đi.

Tên thủ lĩnh vừa lòng nhìn cô gái đã ngoan ngoãn, kéo cô lại gần, bàn tay thô ráp vuốt ve thân hình trắng nõn, trong mắt hiện lên từng ngọn lửa hừng hực cháy.

Hắn muốn thưởng thức thân thể xinh đẹp này.

“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên.

Màu máu đỏ tươi vây quanh lấy đầu tên thủ lĩnh, ánh mắt ngập tràn giận dữ dần dần mất đi linh hồn, cả người hắn đổ ập xuống đất.

Lũ hải tặc kinh hãi, xoay người cầm lấy vũ khí, còn chưa kịp bóp cò súng, một tia sáng bạc mỏng manh như cánh ve đã lướt qua, con dao nhỏ ánh lên lấp lánh, nhẹ nhàng bay trên không trung, giống như một vật có sự sống đang chuyển động.

Thanh âm trong vắt vang lên, súng của mấy tên hải tặc đều bị rơi xuống đất, trên cổ tay chúng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vệt máu dài.

Bọn họ hoảng sợ quay sang nhìn.

Chỉ thấy một chiếc du thuyền trắng tinh khiết đang từ từ tiến lại gần. Phía trước mũi tàu là một đám người trẻ tuổi mạnh mẽ cường tráng, trong tay ai nấy đều mang theo một khẩu súng tự động, nhắm thẳng về phía đám hải tặc.

Lũ hải tặc ngay lập tức giơ tay đầu hàng.

Chiếc du thuyền màu trắng tới gần con tàu của công chúa. Hạ xuồng con xuống dưới, một tốp lính nhảy xuống đi sang bên kia, dùng súng chỉ vào đầu bọn hải tặc, cưỡng chế chúng giơ tay ngồi thành vòng tròn.

Một người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen chậm rãi tiến lại gần, mái tóc vàng khẽ bay theo gió, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cong thành một nụ cười yếu ớt, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua một đống hỗn loạn trên boong tàu, mâu quang châm chọc chợt lóe lên khi dừng lại trên người cô gái không một mảnh vải che thân đang bất tỉnh nhân sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng Tiểu Thỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook