Chương 97: Tà Hoàng (2)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
22/11/2014
Lũ hải tặc quỳ thành vòng tròn, ôm đầu run rẩy ngồi sát vào nhau.
Người đàn ông tóc vàng xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người đám hải tặc, “Bọn chúng là những kẻ ngu xuẩn đang làm loạn ở biên giới phải không?”
“Vâng, đúng vậy, thưa bệ hạ.” Một người mặc bộ âu phục trắng bước nhanh về phía trước cung kính trả lời.
“Trói tất cả vào một tảng đá, rồi ném xuống biển cho cá ăn.” Hắn hơi nheo mắt, nở nụ cười tàn nhẫn.
Lũ hải tặc nhất thời hỗn loạn, có vài kẻ vừa nghe thấy bản thân sẽ phải chết, liền vùng dậy muốn cướp lấy khẩu súng của mấy tên lính đang đứng bên cạnh.
Ngay lập tức, tên kia liền bị quất một roi chảy máu đầm đìa, ngay sau đó là liên tiếp những trận đòn tàn khốc, cả người hắn lăn lộn trên mặt đất, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
Từng trận gió khẽ lướt qua khiến mái tóc vàng rực rỡ khiến chúng nhẹ nhàng lay động. Dưới trận mưa roi của hắn, chẳng mấy chốc, khắp người lũ hải tặc chằng chịt những vết thương, chúng quỳ rạp trên mặt đất kêu gào cầu cứu.
Trên môi người đàn ông thoáng hiện lên ý cười, “Trên thế giới này, không ai có thể chống lại ta.”
“Tiểu Thỏ Con ngoan ngoãn, mau mở máy ra…” Tiếng chuông di động ngây thơ vang lên, giọng nói trẻ con non nớt trong trẻo đột nhiên xuất hiện trong không gian nhỏ hẹp ngập tràn mùi máu tanh như thế này khiến người ta cảm thấy có chút buồn cười.
Đoạn nhạc chuông này là do Tiểu Thỏ tự ghi âm, lúc đó cô nhóc kia ngồi mày mò chiếc di động mới của mình hơn nửa ngày mới phát hiện ra nó còn có chức năng này, xuýt xoa cả buổi. Vì thế đoạn nhạc chuông này ra đời.
Người đàn ông tóc vàng khẽ nheo mắt nhìn xung quanh.
Tên hải tặc đang nằm sấp gần đó vươn tay nhặt lên một chiếc di động màu hồng nhạt. Người đàn ông tóc vàng quất chiếc roi qua hất rơi chiếc điện thoại xuống đất. Đúng lúc đó, một tên hải tặc khác đột nhiên lao tới, tức giận đoạt lấy cây roi trong tay người đàn ông, bàn chân hắn ta giẫm lên chiếc di động màu hồng khiến nó vỡ tan, thanh âm cũng theo đó mà im bặt.
Người đàn ông tóc vàng quất một roi lên mặt tên hải tặc, trong đôi mắt đen láy lạnh lẽo toát lên sự hưng phấn lạ thường. Hắn tiến lên vài bước, dùng roi quấn lấy cổ tên kia, thít chặt lại, kéo lê kẻ đó tới sát chỗ lan can. Chiếc di động màu hồng nhạt bị đá văng về phía khe hở trên tàu, rơi xuống biển.
“A!” Tên hải tặc bị kéo ra mép lan can sợ hãi kêu lên, cả người hắn treo lơ lửng giữa không trung, hai chân cố gắng giãy giụa trong không khí.
Mấy tên hải tặc ở gần đó định tranh thủ bò dậy lẩn trốn đều bị đám lính dùng báng súng đập vào đầu, từng người nối tiếp nhau ngã xuống.
Người đàn ông tóc vàng thắt chặt chiếc roi trong tay, khẽ nhếch miệng nhìn tên hải tặc trước mặt, chờ đợi hắn chậm rãi tắt thở. Trong mắt hắn hiển hiện rõ ý cười sâu sắc.
Chiếc roi đột nhiên bị thu lại, tên hải tặc kia không có vật gì níu giữ, cả người cứ thế lao thẳng xuống biển. Những tên còn lại kinh hãi la lớn, ra sức giãy dụa.
Người đàn ông tóc vàng liếc mắt nhìn bọn họ, bên môi lướt qua một nụ cười đầy ẩn ý, “Mang hết những tên này về phòng thí nghiệm.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
“Bệ hạ, công chúa Sasar nên xử lý thế nào ạ?”
“Sasar?” Người đàn ông khẽ nghiêng đầu lặp lại cái tên này, “Nghe nói là vị hôn thê của Irenaeus, tin này có chính xác không?”
Trợ lý Carlin gật đầu, “Nghe nói nữ vương nước Y đối với Diễm Hoàng rất hài lòng, vẫn luôn dự định xúc tiến hai bên làm đám cưới, cách đây không lâu còn đưa công chúa Sasar tới học tại học viện hoàng gia Diễm Đế, hẳn là bà ta muốn tạo cơ hội cho công chúa được gặp gỡ với bệ hạ Irenaeus.”
Ánh mắt ngả ngớn của người đàn ông chậm rãi di chuyển trên thân thể mềm mại của công chúa Sasar, khóe miệng khẽ nhếch, “Dường như… Cũng không tệ lắm. Có điều, không biết Irenaeus đã thưởng thức qua chưa? Trước hết, cứ đem về đã!”
“Vâng, bệ hạ.”
*****
“Tỉnh! Tỉnh! Cô bé, mau tỉnh lại!”
Khuôn mặt Tiểu Thỏ khẽ bị vỗ vỗ một chút, hai hàng lông mi cong vút động động vài cái, thật vất vả dùng hết sức mới miễn cưỡng mở được đôi mắt, cô mê mang nhìn vào người đang đứng trước mặt.
Người phụ nữ phúc hậu giúp cô ngồi dậy, đưa cho cô một cốc nước, “Cô bé mau uống nước đi, cháu có biết mạng cháu lớn lắm hay không, nếu như cháu không nổi lên thì có lẽ chẳng ai có thể phát hiện cháu đang lênh đênh giữa biển nước rộng lớn.”
“Nổi lên?” Tiểu Thỏ mờ mịt nhìn người phụ nữ.
Đột nhiên, những hình ảnh mình bị rơi xuống nước chợt ùa ra trong đầu, cô nhớ rõ là bản thân còn bị mấy người đàn ông cao lớn thô kệch đuổi theo phía sau.
Ngay lập tức, Tiểu Thỏ bật phắt dậy từ trong chăn, quay qua quay lại tìm kiếm di động của mình.
Lúc hai mắt nhìn vào chiếc gương bên cạnh, cô bỗng ngây ngẩn cả người.
Vì sao? Mình lại mang hình dáng của một đứa trẻ 5, 6 tuổi?
Tiểu Thỏ giơ năm ngón tay bé nhỏ lên nhìn, chẳng lẽ trong lúc vô ý thức, cô đã sử dụng dị năng để bảo vệ chính mình?
Có lẽ là như vậy. Tiểu Thỏ trầm ngâm suy nghĩ, nếu không có năng lực đặc biệt này giúp đỡ, có lẽ lúc này cô đã bỏ mạng dưới biển sâu từ lúc nào rồi.
Tiểu Thỏ nhìn lướt qua nơi mình đang ở – một căn phòng sạch sẽ, gọn gàng.
“Xin hỏi, đây là chỗ nào?”
“Đây là du thuyền riêng của bệ hạ Agger Las. Cô bé, cháu rất may mắn đấy!” Người phụ nữ vươn tay khẽ xoa đầu Tiểu Thỏ, “Cháu muốn ăn chút gì không? Có lẽ bụng đã đói rồi.”
“Có thể ăn ạ?” Đôi mắt trong suốt của Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Người phụ nữ gật đầu, “Một ly sữa, hai chiếc bánh mì mứt hoa quả, được không? Bây giờ còn chưa tới giờ ăn cơm.”
“Được ạ! Được ạ!” Tiểu Thỏ gật đầu lia lịa, yêu cầu của cô cũng không cao, chỉ cần có thể no cái bụng là tốt rồi.
“À, cái này… Bác có thấy điện thoại của cháu đâu không?”
“Di động? Không có.” Người phụ nữ nở nụ cười hiền từ, xoay người bước về phía cửa, “Cháu chờ ở đây, nhớ đừng có đi lung tung nhé.”
Người đàn ông tóc vàng xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người đám hải tặc, “Bọn chúng là những kẻ ngu xuẩn đang làm loạn ở biên giới phải không?”
“Vâng, đúng vậy, thưa bệ hạ.” Một người mặc bộ âu phục trắng bước nhanh về phía trước cung kính trả lời.
“Trói tất cả vào một tảng đá, rồi ném xuống biển cho cá ăn.” Hắn hơi nheo mắt, nở nụ cười tàn nhẫn.
Lũ hải tặc nhất thời hỗn loạn, có vài kẻ vừa nghe thấy bản thân sẽ phải chết, liền vùng dậy muốn cướp lấy khẩu súng của mấy tên lính đang đứng bên cạnh.
Ngay lập tức, tên kia liền bị quất một roi chảy máu đầm đìa, ngay sau đó là liên tiếp những trận đòn tàn khốc, cả người hắn lăn lộn trên mặt đất, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
Từng trận gió khẽ lướt qua khiến mái tóc vàng rực rỡ khiến chúng nhẹ nhàng lay động. Dưới trận mưa roi của hắn, chẳng mấy chốc, khắp người lũ hải tặc chằng chịt những vết thương, chúng quỳ rạp trên mặt đất kêu gào cầu cứu.
Trên môi người đàn ông thoáng hiện lên ý cười, “Trên thế giới này, không ai có thể chống lại ta.”
“Tiểu Thỏ Con ngoan ngoãn, mau mở máy ra…” Tiếng chuông di động ngây thơ vang lên, giọng nói trẻ con non nớt trong trẻo đột nhiên xuất hiện trong không gian nhỏ hẹp ngập tràn mùi máu tanh như thế này khiến người ta cảm thấy có chút buồn cười.
Đoạn nhạc chuông này là do Tiểu Thỏ tự ghi âm, lúc đó cô nhóc kia ngồi mày mò chiếc di động mới của mình hơn nửa ngày mới phát hiện ra nó còn có chức năng này, xuýt xoa cả buổi. Vì thế đoạn nhạc chuông này ra đời.
Người đàn ông tóc vàng khẽ nheo mắt nhìn xung quanh.
Tên hải tặc đang nằm sấp gần đó vươn tay nhặt lên một chiếc di động màu hồng nhạt. Người đàn ông tóc vàng quất chiếc roi qua hất rơi chiếc điện thoại xuống đất. Đúng lúc đó, một tên hải tặc khác đột nhiên lao tới, tức giận đoạt lấy cây roi trong tay người đàn ông, bàn chân hắn ta giẫm lên chiếc di động màu hồng khiến nó vỡ tan, thanh âm cũng theo đó mà im bặt.
Người đàn ông tóc vàng quất một roi lên mặt tên hải tặc, trong đôi mắt đen láy lạnh lẽo toát lên sự hưng phấn lạ thường. Hắn tiến lên vài bước, dùng roi quấn lấy cổ tên kia, thít chặt lại, kéo lê kẻ đó tới sát chỗ lan can. Chiếc di động màu hồng nhạt bị đá văng về phía khe hở trên tàu, rơi xuống biển.
“A!” Tên hải tặc bị kéo ra mép lan can sợ hãi kêu lên, cả người hắn treo lơ lửng giữa không trung, hai chân cố gắng giãy giụa trong không khí.
Mấy tên hải tặc ở gần đó định tranh thủ bò dậy lẩn trốn đều bị đám lính dùng báng súng đập vào đầu, từng người nối tiếp nhau ngã xuống.
Người đàn ông tóc vàng thắt chặt chiếc roi trong tay, khẽ nhếch miệng nhìn tên hải tặc trước mặt, chờ đợi hắn chậm rãi tắt thở. Trong mắt hắn hiển hiện rõ ý cười sâu sắc.
Chiếc roi đột nhiên bị thu lại, tên hải tặc kia không có vật gì níu giữ, cả người cứ thế lao thẳng xuống biển. Những tên còn lại kinh hãi la lớn, ra sức giãy dụa.
Người đàn ông tóc vàng liếc mắt nhìn bọn họ, bên môi lướt qua một nụ cười đầy ẩn ý, “Mang hết những tên này về phòng thí nghiệm.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
“Bệ hạ, công chúa Sasar nên xử lý thế nào ạ?”
“Sasar?” Người đàn ông khẽ nghiêng đầu lặp lại cái tên này, “Nghe nói là vị hôn thê của Irenaeus, tin này có chính xác không?”
Trợ lý Carlin gật đầu, “Nghe nói nữ vương nước Y đối với Diễm Hoàng rất hài lòng, vẫn luôn dự định xúc tiến hai bên làm đám cưới, cách đây không lâu còn đưa công chúa Sasar tới học tại học viện hoàng gia Diễm Đế, hẳn là bà ta muốn tạo cơ hội cho công chúa được gặp gỡ với bệ hạ Irenaeus.”
Ánh mắt ngả ngớn của người đàn ông chậm rãi di chuyển trên thân thể mềm mại của công chúa Sasar, khóe miệng khẽ nhếch, “Dường như… Cũng không tệ lắm. Có điều, không biết Irenaeus đã thưởng thức qua chưa? Trước hết, cứ đem về đã!”
“Vâng, bệ hạ.”
*****
“Tỉnh! Tỉnh! Cô bé, mau tỉnh lại!”
Khuôn mặt Tiểu Thỏ khẽ bị vỗ vỗ một chút, hai hàng lông mi cong vút động động vài cái, thật vất vả dùng hết sức mới miễn cưỡng mở được đôi mắt, cô mê mang nhìn vào người đang đứng trước mặt.
Người phụ nữ phúc hậu giúp cô ngồi dậy, đưa cho cô một cốc nước, “Cô bé mau uống nước đi, cháu có biết mạng cháu lớn lắm hay không, nếu như cháu không nổi lên thì có lẽ chẳng ai có thể phát hiện cháu đang lênh đênh giữa biển nước rộng lớn.”
“Nổi lên?” Tiểu Thỏ mờ mịt nhìn người phụ nữ.
Đột nhiên, những hình ảnh mình bị rơi xuống nước chợt ùa ra trong đầu, cô nhớ rõ là bản thân còn bị mấy người đàn ông cao lớn thô kệch đuổi theo phía sau.
Ngay lập tức, Tiểu Thỏ bật phắt dậy từ trong chăn, quay qua quay lại tìm kiếm di động của mình.
Lúc hai mắt nhìn vào chiếc gương bên cạnh, cô bỗng ngây ngẩn cả người.
Vì sao? Mình lại mang hình dáng của một đứa trẻ 5, 6 tuổi?
Tiểu Thỏ giơ năm ngón tay bé nhỏ lên nhìn, chẳng lẽ trong lúc vô ý thức, cô đã sử dụng dị năng để bảo vệ chính mình?
Có lẽ là như vậy. Tiểu Thỏ trầm ngâm suy nghĩ, nếu không có năng lực đặc biệt này giúp đỡ, có lẽ lúc này cô đã bỏ mạng dưới biển sâu từ lúc nào rồi.
Tiểu Thỏ nhìn lướt qua nơi mình đang ở – một căn phòng sạch sẽ, gọn gàng.
“Xin hỏi, đây là chỗ nào?”
“Đây là du thuyền riêng của bệ hạ Agger Las. Cô bé, cháu rất may mắn đấy!” Người phụ nữ vươn tay khẽ xoa đầu Tiểu Thỏ, “Cháu muốn ăn chút gì không? Có lẽ bụng đã đói rồi.”
“Có thể ăn ạ?” Đôi mắt trong suốt của Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Người phụ nữ gật đầu, “Một ly sữa, hai chiếc bánh mì mứt hoa quả, được không? Bây giờ còn chưa tới giờ ăn cơm.”
“Được ạ! Được ạ!” Tiểu Thỏ gật đầu lia lịa, yêu cầu của cô cũng không cao, chỉ cần có thể no cái bụng là tốt rồi.
“À, cái này… Bác có thấy điện thoại của cháu đâu không?”
“Di động? Không có.” Người phụ nữ nở nụ cười hiền từ, xoay người bước về phía cửa, “Cháu chờ ở đây, nhớ đừng có đi lung tung nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.