Chương 76: Tranh cãi (2)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
Nhấc Tiểu Thỏ lên, vị Phong điện hạ lắc mạnh người cô, hắn ỷ dáng người mình cao to, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Thỏ, “Không nghe thấy tôi đang nói với cô sao?
Cớ gì cô lại dám quăng bậy rác rưởi khắp nơi thế này?”
Tiểu Thỏ khua khua bàn tay nhỏ bé ra sức giãy giụa. Cô tức giận đùng đùng trừng lại hắn ta, “Ai quăng bậy rác rưởi chứ? Tôi bị người ta ngáng chân đấy thôi, cậu không thấy hay sao, mắt mũi chẳng lẽ chạy lên đỉnh đầu rồi?”
Đây là lần thứ hai trong ngàyhôm nay Tiểu Thỏ bị người ta làm cho ngã xuống đất, đầu gối đau muốn chết, làm gì còn có tinh thần tranh luận cùng với tên vương tử ngớ ngẩn hơn cả heo này nữa.
Phong điện hạ giận dữ trừng mắt nhìn cô gái nhỏ trong tay, nắm lấy áo Tiểu Thỏ giơ lên cao, ý định hung hăng đem cô quăng một nhát xuống đất.
“A!” Tiểu Thỏ kêu lên sợ hãi, nghĩ rằng bản thân mà bị ném xuống khẳng định xương cốt hẳn vỡ vụn mất.
Đúng lúc đó, một bóng đen nhanh chóng lắc mình lao đến như một cơn gió lốc ngay lập tức bắt được Tiểu Thỏ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, chiếc roi màu đen trơn mềm như một con rắn nước “soạt” một cái liền vung về phía mặt Phong điện hạ.
Phong điện hạ mặt mày biến sắc từng bước lùi về phía sau, vội vàng lấy hai tay che ở trước mặt. Từng roi nóng rát cứ như vậy vụt vào hai cánh tay của hắn, từng giọt máu chảy dài rơi xuống đất. Bốn phía liên tiếp phát ra những tiếng kêu đầy sợ hãi.
Phong điện hạ sắc mặt trắng bệch nhìn về phía trước, ngay lập tức chạm vào một đôi mắt xanh thăm thẳm cười mà như không cười. Ánh mắt trong suốt như nước kia ẩn ẩn tia nhìn vô cùng tức giận, còn có khinh thường…
“Là… Là thiếu chủ của gia tộc Luis, Alvin thiếu gia?” Một tiếng nói khe khẽ vang lên, vài câu hỏi lao xao cùng lúc xuất hiện, giọng điệu thập phần khó tin.
“Đúng không?”
“Alvin thiếu gia làm sao có thể xuất hiện ở đây?”
“Alvin thiếu gia thật giống như lời đồn đại nha, dáng vẻ thật anh tuấn.”
Tiểu Thỏ nhìn thấy Alvin cứ như thiên thần xuất hiện trước mặt mình, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm nỗi cảm xúc, bao nhiêu uất ức hôm nay phải chịu bỗng dưng trào dâng ào ạt ra ngoài, cô theo bản năng chui vào trong lòng Alvin, vẻ mặt tội nghiệp kêu một tiếng “anh trai”.
Alvin bộ dáng khó tin nhìn chằm chằm vào Tiểu Thỏ. Đúng là không thể tưởng tượng nổi, sáng sớm nay lúc đi ra khỏi cửa, cô vẫn là cô nhóc Tiểu Thỏ sạch sẽ hoạt bát, hiện tại lại biến thành giống như đứa trẻ lang thang ngoài đường, nếu để cho Irenaeus nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này, khẳng định sẽ giết người mất… Tiểu tử kia như thế nào có thể khiến cho bản thân trở nên chật vật đến vậy? Nếu như không cùng ông lão đáng ghét kia đánh cuộc, hắn làm sao có thể quay về học viện làm lao công miễn phí chứ? Nhưng hôm nay mà không đến đây thì thật đúng là không thể biết được, cô nhóc lại bị người ta bắt nạt đến nỗi biến thành cái dạng này.
“Chỗ này… Ngoại trừ hắn, còn có ai bắt nạt Tiểu Thỏ nhà chúng ta nữa?” Giọng nói Alvin trầm xuống, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người đang đứng trong nhà ăn.
Mọi người bị áp lực tỏa ra từ trên người Alvin khiến cho không hẹn mà cùng đồng thời lắc lắc đầu, quống quýt tỏ ý không có.
Alvin liếc mắt nhìn sang vị Phong điện hạ sắc mặt đang vô cùng khó coi, ngữ điệu u ám, lạnh như băng, “Phong điện hạ của nước Y phải không? Tốt nhất nên thu liễm tính tình của cậu lại, lần sau còn để tôi nhìn thấy cậu gây phiền toái cho Tiểu Thỏ thì tuyệt đối sẽ không chỉ là một roi đơn giản như vậy đâu.”
“Ngươi!”
“Điện hạ! Điện hạ!” Người hầu mặc bộ âu phục màu trắng vội vàng lao đến bên cạnh vị Phong điện hạ, ghé sát vào lỗ tai của hắn nói nhỏ, “Alvin thiếu gia của gia tộc Luis là không thể đắc tội, người này nắm trong tay hơn một nửa quyền kinh tế của nước F, là người tuyệt đối không thể đắc tội a.”
“Nhưng hắn mạo phạm ta!” Phong điện hạ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhẫn nại, nhẫn nại đi, điện hạ, xúc phạm hắn ta chẳng khác nào xúc phạm hoàng đế bệ hạ của Diễm quốc a, nghe nói hai người bọn họ từ trước đến nay giao tình vốn rất tốt, trăm ngàn không thể đắc tội a, nếu không hậu quả chắc chắc sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Phong điện hạ sa sầm cụp lại đôi mắt.
Nhìn theo Alvin mang theo Tiểu Thỏ đi ra ngoài, Phong điện hạ tức giận vô cùng.
Alvin lúc đó cũng vô cùng tức giận.
Hắn ném Tiểu Thỏ vào trong phòng tiếp khách của học viện, dáng vẻ có chút nổi nóng đi qua đi lại trước mặt cô, “Ngày đầu tiên làm sao lại có thể biến thành như vậy? Người phụ trách lớp em là ai? Bị người ta bắt nạt cũng không biết gọi điện thoại cho bọn anh sao?”
Tiểu Thỏ chớp chớp đôi mắt to, “Không có.”
“Cái gì không có?” Alvin tức giận quay đầu trừng mắt nhìn cô.
“Không có điện thoại.” Tiểu Thỏ quơ quơ bàn tay nhỏ bé thành thật trả lời. “Không có điện thoại cũng không có số của các anh!”
Alvin không nói gì nhìn cô một lúc lâu, một tay túm lấy cô từ sô pha đứng lên, kéo cô sải bước ra ngoài.
“Đi đâu thế anh Alvin?”
“Đi bán!” Hắn tức giận trả lời.
Ngày khai giảng đầu tiên, Tiểu Thỏ đã bị bức trốn học.
Cả một buổi chiều, Tiểu Thỏ bị Alvin thiếu gia cưỡng chế mang đi tắm rửa, cắt tóc, mua quần áo, sau đó lại chạy tới một cửa hàng di động mua một cái điện thoại phấn hồng. Tiểu Thỏ ây giờ lại biến trở về cô gái đỏ rực xinh đẹp thơm ngào ngạt như ban đầu. Alvin lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
“Năm số đầu tiên là số điện thoại của bọn anh, có chuyện gì phải nhớ gọi, đừng có ngốc như vậy nữa!”
“Em không có ngốc!” Tiểu Thỏ mãnh liệt kháng nghị.
Alvin nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của cô, đột nhiên há miệng cười lớn.
Tiểu Thỏ bĩu môi, căm giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, rời đi trong nụ cười tươi roi rói cùng tiếng tiễn đưa của nhân viên cửa hàng, Alvin túm lấy tay Tiểu Thỏ kéo cô đi về phía cửa.
Bước qua cửa thủy tinh xoay tròn, ánh nhìn của Tiểu Thỏ dừng lại ở ngã tư cách đó không xa, đột nhiên sửng sốt trợn tròn mắt.
Hai chị em Y Trạch Mộng và Y Trạch Tinh đang đứng ở bên đường, hiện giờ không còn khoác trên người những bộ trang phục xa hoa nữa mà thay vào đó là quần áo mộc mạc bình thường. Hai người không biết đang hướng về phía người qua đường bán hàng gì đó, vẻ mặt nhìn qua có chút lo âu, mà người qua đường bộ dáng lại không kiên nhẫn đẩy tay của hai người ra, có người còn trực tiếp đi đường vòng.
“Chị cả, chị hai!” Tiểu Thỏ định lao ra ngoài liền bị Alvin ôm ngang người, xoay chuyển như thế nào cũng không thể động đậy. Alvin híp mắt ý vị thâm trường đánh giá hai chị em Y Trạch Mộng, môi mỏng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu nửa ngày cũng không hề hé răng.
“Sao vậy anh Alvin!” Tiểu Thỏ giãy giụa muốn rời khỏi gọng kìm của anh ta, “Đó là chị cả và chị hai của em mà.”
“À, anh biết.” Hắn cúi đầu liếc nhìn cô một cái, bắt lấy bàn tay nhỏ bé, “Đã không còn sớm nữa, chúng ta quay về cung Y Lỗ Asim đi, có gì để sau hãy nói!”
Tiểu Thỏ khua khua bàn tay nhỏ bé ra sức giãy giụa. Cô tức giận đùng đùng trừng lại hắn ta, “Ai quăng bậy rác rưởi chứ? Tôi bị người ta ngáng chân đấy thôi, cậu không thấy hay sao, mắt mũi chẳng lẽ chạy lên đỉnh đầu rồi?”
Đây là lần thứ hai trong ngàyhôm nay Tiểu Thỏ bị người ta làm cho ngã xuống đất, đầu gối đau muốn chết, làm gì còn có tinh thần tranh luận cùng với tên vương tử ngớ ngẩn hơn cả heo này nữa.
Phong điện hạ giận dữ trừng mắt nhìn cô gái nhỏ trong tay, nắm lấy áo Tiểu Thỏ giơ lên cao, ý định hung hăng đem cô quăng một nhát xuống đất.
“A!” Tiểu Thỏ kêu lên sợ hãi, nghĩ rằng bản thân mà bị ném xuống khẳng định xương cốt hẳn vỡ vụn mất.
Đúng lúc đó, một bóng đen nhanh chóng lắc mình lao đến như một cơn gió lốc ngay lập tức bắt được Tiểu Thỏ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, chiếc roi màu đen trơn mềm như một con rắn nước “soạt” một cái liền vung về phía mặt Phong điện hạ.
Phong điện hạ mặt mày biến sắc từng bước lùi về phía sau, vội vàng lấy hai tay che ở trước mặt. Từng roi nóng rát cứ như vậy vụt vào hai cánh tay của hắn, từng giọt máu chảy dài rơi xuống đất. Bốn phía liên tiếp phát ra những tiếng kêu đầy sợ hãi.
Phong điện hạ sắc mặt trắng bệch nhìn về phía trước, ngay lập tức chạm vào một đôi mắt xanh thăm thẳm cười mà như không cười. Ánh mắt trong suốt như nước kia ẩn ẩn tia nhìn vô cùng tức giận, còn có khinh thường…
“Là… Là thiếu chủ của gia tộc Luis, Alvin thiếu gia?” Một tiếng nói khe khẽ vang lên, vài câu hỏi lao xao cùng lúc xuất hiện, giọng điệu thập phần khó tin.
“Đúng không?”
“Alvin thiếu gia làm sao có thể xuất hiện ở đây?”
“Alvin thiếu gia thật giống như lời đồn đại nha, dáng vẻ thật anh tuấn.”
Tiểu Thỏ nhìn thấy Alvin cứ như thiên thần xuất hiện trước mặt mình, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm nỗi cảm xúc, bao nhiêu uất ức hôm nay phải chịu bỗng dưng trào dâng ào ạt ra ngoài, cô theo bản năng chui vào trong lòng Alvin, vẻ mặt tội nghiệp kêu một tiếng “anh trai”.
Alvin bộ dáng khó tin nhìn chằm chằm vào Tiểu Thỏ. Đúng là không thể tưởng tượng nổi, sáng sớm nay lúc đi ra khỏi cửa, cô vẫn là cô nhóc Tiểu Thỏ sạch sẽ hoạt bát, hiện tại lại biến thành giống như đứa trẻ lang thang ngoài đường, nếu để cho Irenaeus nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này, khẳng định sẽ giết người mất… Tiểu tử kia như thế nào có thể khiến cho bản thân trở nên chật vật đến vậy? Nếu như không cùng ông lão đáng ghét kia đánh cuộc, hắn làm sao có thể quay về học viện làm lao công miễn phí chứ? Nhưng hôm nay mà không đến đây thì thật đúng là không thể biết được, cô nhóc lại bị người ta bắt nạt đến nỗi biến thành cái dạng này.
“Chỗ này… Ngoại trừ hắn, còn có ai bắt nạt Tiểu Thỏ nhà chúng ta nữa?” Giọng nói Alvin trầm xuống, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người đang đứng trong nhà ăn.
Mọi người bị áp lực tỏa ra từ trên người Alvin khiến cho không hẹn mà cùng đồng thời lắc lắc đầu, quống quýt tỏ ý không có.
Alvin liếc mắt nhìn sang vị Phong điện hạ sắc mặt đang vô cùng khó coi, ngữ điệu u ám, lạnh như băng, “Phong điện hạ của nước Y phải không? Tốt nhất nên thu liễm tính tình của cậu lại, lần sau còn để tôi nhìn thấy cậu gây phiền toái cho Tiểu Thỏ thì tuyệt đối sẽ không chỉ là một roi đơn giản như vậy đâu.”
“Ngươi!”
“Điện hạ! Điện hạ!” Người hầu mặc bộ âu phục màu trắng vội vàng lao đến bên cạnh vị Phong điện hạ, ghé sát vào lỗ tai của hắn nói nhỏ, “Alvin thiếu gia của gia tộc Luis là không thể đắc tội, người này nắm trong tay hơn một nửa quyền kinh tế của nước F, là người tuyệt đối không thể đắc tội a.”
“Nhưng hắn mạo phạm ta!” Phong điện hạ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhẫn nại, nhẫn nại đi, điện hạ, xúc phạm hắn ta chẳng khác nào xúc phạm hoàng đế bệ hạ của Diễm quốc a, nghe nói hai người bọn họ từ trước đến nay giao tình vốn rất tốt, trăm ngàn không thể đắc tội a, nếu không hậu quả chắc chắc sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Phong điện hạ sa sầm cụp lại đôi mắt.
Nhìn theo Alvin mang theo Tiểu Thỏ đi ra ngoài, Phong điện hạ tức giận vô cùng.
Alvin lúc đó cũng vô cùng tức giận.
Hắn ném Tiểu Thỏ vào trong phòng tiếp khách của học viện, dáng vẻ có chút nổi nóng đi qua đi lại trước mặt cô, “Ngày đầu tiên làm sao lại có thể biến thành như vậy? Người phụ trách lớp em là ai? Bị người ta bắt nạt cũng không biết gọi điện thoại cho bọn anh sao?”
Tiểu Thỏ chớp chớp đôi mắt to, “Không có.”
“Cái gì không có?” Alvin tức giận quay đầu trừng mắt nhìn cô.
“Không có điện thoại.” Tiểu Thỏ quơ quơ bàn tay nhỏ bé thành thật trả lời. “Không có điện thoại cũng không có số của các anh!”
Alvin không nói gì nhìn cô một lúc lâu, một tay túm lấy cô từ sô pha đứng lên, kéo cô sải bước ra ngoài.
“Đi đâu thế anh Alvin?”
“Đi bán!” Hắn tức giận trả lời.
Ngày khai giảng đầu tiên, Tiểu Thỏ đã bị bức trốn học.
Cả một buổi chiều, Tiểu Thỏ bị Alvin thiếu gia cưỡng chế mang đi tắm rửa, cắt tóc, mua quần áo, sau đó lại chạy tới một cửa hàng di động mua một cái điện thoại phấn hồng. Tiểu Thỏ ây giờ lại biến trở về cô gái đỏ rực xinh đẹp thơm ngào ngạt như ban đầu. Alvin lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
“Năm số đầu tiên là số điện thoại của bọn anh, có chuyện gì phải nhớ gọi, đừng có ngốc như vậy nữa!”
“Em không có ngốc!” Tiểu Thỏ mãnh liệt kháng nghị.
Alvin nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của cô, đột nhiên há miệng cười lớn.
Tiểu Thỏ bĩu môi, căm giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, rời đi trong nụ cười tươi roi rói cùng tiếng tiễn đưa của nhân viên cửa hàng, Alvin túm lấy tay Tiểu Thỏ kéo cô đi về phía cửa.
Bước qua cửa thủy tinh xoay tròn, ánh nhìn của Tiểu Thỏ dừng lại ở ngã tư cách đó không xa, đột nhiên sửng sốt trợn tròn mắt.
Hai chị em Y Trạch Mộng và Y Trạch Tinh đang đứng ở bên đường, hiện giờ không còn khoác trên người những bộ trang phục xa hoa nữa mà thay vào đó là quần áo mộc mạc bình thường. Hai người không biết đang hướng về phía người qua đường bán hàng gì đó, vẻ mặt nhìn qua có chút lo âu, mà người qua đường bộ dáng lại không kiên nhẫn đẩy tay của hai người ra, có người còn trực tiếp đi đường vòng.
“Chị cả, chị hai!” Tiểu Thỏ định lao ra ngoài liền bị Alvin ôm ngang người, xoay chuyển như thế nào cũng không thể động đậy. Alvin híp mắt ý vị thâm trường đánh giá hai chị em Y Trạch Mộng, môi mỏng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu nửa ngày cũng không hề hé răng.
“Sao vậy anh Alvin!” Tiểu Thỏ giãy giụa muốn rời khỏi gọng kìm của anh ta, “Đó là chị cả và chị hai của em mà.”
“À, anh biết.” Hắn cúi đầu liếc nhìn cô một cái, bắt lấy bàn tay nhỏ bé, “Đã không còn sớm nữa, chúng ta quay về cung Y Lỗ Asim đi, có gì để sau hãy nói!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.