Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 77: Tranh cãi (3)

Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt

21/11/2014

“Không muốn, không muốn!” Tiểu Thỏ tức giận vặn vẹo thân hình, “Em muốn nói chuyện cùng chị cả, chị hai. Vì sao lại như vậy?”

“Không được.” Alvin đột nhiên cầm lấy cằm Tiểu Thỏ, hơi hơi nâng lên, “Bây giờ mà đi qua, hai người kia nhất định sẽ giữ em lại hỏi đủ mọi thứ, thời gian không kịp, Irenaeus hiện đang ở nhà chờ chúng ta về ăn cơm, phải lập tức trở về thôi!”

“Anh Alvin!”

Alvin nhếch khóe miệng, lạnh lùng liếc mắt về phía hai chị em Y Trạch Mộng một cái, bàn tay xoa nhẹ hai má hồng hồng của Tiểu Thỏ, “Ngoan, đi nào!”

“Nhưng mà…”

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thỏ bị Alvin nắm lấy, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, bởi vì cô theo không kịp bước chân của Alvin nên chỉ có thể đáng thương hề hề chạy chậm bên cạnh, “Anh Alvin đi chậm một chút…”

Alvin quay đầu nhìn Tiểu Thỏ một cái, bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên cúi người xuống ôm lấy cô, sải bước đi về phía trước. Tiểu Thỏ chỉ có thể nhìn qua vai của anh ta, hình ảnh của chị cả và chị hai đang dần dần cách chính mình càng lúc càng xa.

Trở lại cung Y Lỗ Asim, trong lòng Tiểu Thỏ có chút rầu rĩ. Lúc ăn cơm, một chữ cô cũng không hé miệng khiến cho bốn tên UA còn lại không nhịn được vụng trộm liếc về phía Tiểu Thỏ và Alvin. Tất cả bọn họ đều cảm thấy tò mò vạn phần về việc không hiểu vì sao áp suất không khí trong phòng lúc này lại bị đè nén như vậy.

Văn Trạc tao nhã bắt chéo chân dài, nghiêng mặt nhìn về phía Tiểu Thỏ đang ăn như vũ bão, ngón tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hướng về trước mặt mình, nhíu nhíu mày, “Sao thế?”

“Mất hứng!” Cô duỗi tay đẩy bàn tay Văn Trạc ra, tiếp tục chiến đấu với đĩa thịt bò trên bàn.

Cả năm người còn lại nhịn không được buồn cười.

Bàn tay Irenaeus giữ lấy khuôn mặt trắng trẻo của Tiểu Thỏ, “Sao lại mất hứng? Cớ gì lại cãi nhau với Alvin?”

Tiểu Thỏ “bộp” một tiếng bỏ xuống chiếc dĩa, bực bội đẩy ghế dựa ra đứng lên, hướng về phía mấy người kia đang liếc mắt nhìn nhau bùng nổ, “Mấy anh hơi quá đáng! Dù sao hai người kia cũng là chị cả và chị hai của em, chẳng qua chỉ là hỏi thăm tình hình hiện tại của bọn họ mà thôi mà cũng không được sao? Quá đáng! Không có nhân tính! Em không thèm để ý đến mấy người! Em về phòng!”

“Đứng lại!” Văn Trạc nhíu mày, bàn tay đột nhiên ôm lấy eo Tiểu Thỏ.

“Hôm nay gặp hai chị em Y Trạch Mộng?” Ánh mắt Văn Trạc hướng về phía Alvin, câu hỏi vừa rồi cũng là dành cho hắn.

Alvin cau mày gật đầu.



“Em muốn biết cái gì, thỏ con?” Văn Trạc nâng chiếc cằm nhỏ của Tiểu Thỏ lên, đôi mắt đen láy yên lặng nhìn chăm chú vào cô.

“Chị cả chị hai vì sao lại lưu lạc đầu đường? Hai người hiện tại đang làm cái gì? Vì sao hai người đều đến thành phố Diễm Đế?”

“Ở nước Z phá sản.”

“Không phải chỉ mỗi nhà anh rể chồng chị cả phá sản hay sao?”

Văn Trạc khẽ nhếch môi, cười lạnh, thản nhiên vuốt ve hai má Tiểu Thỏ, lắc đầu, “Toàn bộ.”

“Cái gì?”

“Tất cả những công ty có liên quan tới Y Bác Dương, toàn bộ.”

“Toàn bộ?” Đôi mắt đen láy của Tiểu Thỏ trừng lớn, có chút khó tiêu hóa nổi tin tức đột ngột như vậy, nói nhỏ, “Toàn bộ phá sản?”

Cũng chính là không chỉ có công ty thực phẩm của nhà Trương Bằng đóng cửa, còn có công ty thủy sản của nhà chồng chị hai Y Trạch Tinh, ngân hàng Quan Tư của nhà chồng chị ba Y Trạch Phương, tất cả đều phá sản?

Vậy mấy người kia hiện tại…

“Sau khi phá sản vẫn luôn bị chủ nợ trong nước truy đuổi, bắt buộc phải đi tới thành phố Diễm Đế, nửa tháng trước nhập cảnh vào anh đã biết.”

“A, Irenaeus!” Tiểu Thỏ giật mình nhìn hắn, “Nói như vậy người nhà của em đều đến đây hết? Vậy mẹ…”

“Vẫn luôn luôn tìm kiếm mẹ của em.”Văn Trạc cau mày, “Nhưng mà dường như kể từ khi em rời khỏi nhà Y gia, mẹ em cũng không ở đó nữa.”

“Mẹ đi rồi?”

Văn Trạc gật gật đầu.

Tiểu Thỏ cảm thấy hơi khó chịu, một chút hi vọng vốn dĩ vẫn luôn ở trong lòng cứ như vậy mà tan biến. Cô còn tưởng rằng vẫn còn cơ hội được gặp lại mẹ, ai ngờ hiện tại lại không có khả năng.

“Đừng lo lắng, sẽ tìm được bà ấy.” Văn Trạc an ủi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn.



“Vì sao ba ba cùng với mấy người họ tất cả đều đi tới thành phố Diễm Đế mà không đi sang các quốc gia khác?” Tiểu Thỏ nhịn không được lại đặt câu hỏi.

“Vấn đề này rất đơn giản a, anh biết! Anh nói cho em nha, Tiểu Thỏ.” Miceli vô cùng hưng phấn giơ tay trả lời, “Bởi vì chúng ta điện thoại thông báo cho những người đứng đầu các quốc gia khác không cho phép cả nhà Y Bác Dương nhập cảnh đi vào! Cho nên bọn họ chỉ có thể tới nơi này.”

Tiểu Thỏ không nói gì nhìn bọn họ nửa ngày, “Vì sao lại phải làm như vậy? Bọn họ là người nhà của em mà.”

“Anh sẽ khiến cho bọn họ chịu trách nhiệm về những lời họ đã nói.” Văn Trạc cười như không cười kéo tay Tiểu Thỏ ấn cô ngồi xuống ghế, cầm lấy một đĩa thịt bò đã cắt sẵn để trước mặt cô, “Ăn hết đi!”

“Làm sao mà em ăn hết được?”

”Trông em gầy gò đáng thương như vậy, người khác còn tưởng anh ngược đãi em, không cho em ăn.”

Tiểu Thỏ bĩu môi.

“Hôm nay ở trường học như thế nào?” Văn Trạc hỏi.

“Anh không cần phải chuyển đề tài.” Tiểu Thỏ giật nhẹ tay Văn Trạc, đôi mắt chờ đợi nhìn chằm chằm vào anh ta, “Không cần phải tiếp tục đối phó với mấy người kia được không?”

Văn Trạc nhướn mày, từ chối cho ý kiến. Hắn còn nhớ rõ lời nói của Y Trạch Mộng lúc đó, ‘Mày cứ việc đi cùng với người khác, đợi đến lúc lưu lạc đầu đường xin cơm nhớ cách Y gia chúng ta xa xa một chút, tao sẽ mở thật to hai mắt xem xem mày sẽ phải nhận cái kết cục như thế nào.’

Văn Trạc nâng chén chậm rãi uống, trên môi hiện lên một tia cười nhạo lạnh lẽo. Tốt lắm! Cô gái chanh chua kia nhất định sẽ được như ý nguyện!

“Anh!”

Một muỗng khoai tây ngay lập tức nhét vào miệng Tiểu Thỏ, Văn Trạc lắc lư cái thìa nhướn mày, “Sao hôm nay lại nhiều ý kiến thế? Khi ăn không được phép nói chuyện. Đúng rồi, em còn chưa trả lời vấn đề của anh, hôm nay ở trường học như thế nào?”

“Tốt lắm… A.” Đôi mắt Tiểu Thỏ đụng phải ánh nhìn hung tợn của Alvin, thanh âm đột nhiên nhỏ đi rõ rệt, “Là… là có một chút tranh cãi nho nhỏ, nhưng mà hiện tại đã không có việc gì nữa rồi.”

“Tranh cãi?” Văn Trạc nhíu mày, làm sao trong học viện lại có người gây khó dễ cho cô nàng này được?

Văn Trạc đâu biết rằng, Tô Lợi Văn hôm nay căn bản không có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ vinh quang của hắn, vốn dĩ không có dùng chiếc xe đầy phong cách kia đưa Tiểu Thỏ đi học.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng Tiểu Thỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook