Chương 86: Yêu – Không yêu (2)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
Người đàn ông khẽ
nheo mắt, trong đôi con ngươi xẹt qua một tia mỉa mai, bước về phía căn
phòng hướng tây. Ở trước cửa phòng yến hội, anh ta nhìn thấy một cô gái
mặc bộ váy dạ hội màu đen trễ ngực, thân hình uyển chuyển quyến rũ. Bên
môi anh ta xẹt qua một nụ cười lạnh, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô gái
phía trước giống như một chú bướm xinh đẹp đang nhảy múa, vội vã chạy
xuống cầu thang, vẻ mặt đầy kích động cùng sung sướng lao vào vòng tay
của chính mình.
Ngón tay lạnh lẽo của anh ta chậm rãi đặt lên vòng eo tinh tế của cô gái, sau đó đột nhiên buộc chặt lại. Hơi thở nóng rực nhẹ nhàng quấn lấy chóp mũi cô gái. Một nụ hôn thật sâu mang theo sự nồng nhiệt khiến cô gái choáng váng mê muội, cả người mềm nhũn vô lực.
Trong đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm của người đàn ông thoáng hiện lên một tia cười nhạt, bàn tay linh hoạt nhanh chóng bế cô gái lên, hơi thở lạnh như băng ngay lập tức quấn quýt lấy cô, đuôi váy lễ phục màu đen kéo dài trên sàn nhà.
Cô gái vươn hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, rúc đầu thật sâu vào lồng ngực rắn chắc, trong đôi mắt diễm lệ nồng đậm tình yêu tha thiết.
Cô rất yêu, rất yêu anh!
Thật mong lúc nào cũng được như bây giờ, vĩnh viễn ở trong lòng người đàn ông tuyệt mĩ thế này, mãi mãi cũng không tách rời.
Hắn ôm lấy cô, đôi chân thon dài thẳng tắp hướng về phía phòng ngủ, bước trên sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch trắng như ngọc, vòng qua chiếc lò sưởi chạm trổ tinh tế bên tường, dọc theo lan can uốn lượn đầy mĩ lệ chậm rãi lên lầu.
Bức tường ở hành lang được trang trí bằng những bức tranh điêu khắc chìm nổi tinh tế. Phòng ngủ nằm ở chính giữa, vài tia sáng mỏng manh nhẹ nhàng phủ lên hoa văn của những đồ vật mạ vàng trong phòng.
Chiếc đèn để trên bàn nhẹ nhàng rơi xuống đất, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi về phía tấm màn tơ lụa hoa lệ, bên trên hơi hơi rộng mở khiến cho hình ảnh trên chiếc giường lớn thoáng ẩn thoáng hiện.
Dưới sự đụng chạm đầy ái muội, Lucy đã sớm mềm nhũn cả người, nhịn không được hơi hơi thở dốc.
Hắn ôm cô ngã vào chiếc giường mềm mại, chìm đắm ở trong đó.
Kaka Lucy khẽ khép lại mắt, mái tóc vàng óng mềm mại quấn quýt lấy những sợi tóc của người kia, hòa trộn lẫn nhau ở trên giường.
Từng chiếc nội y khêu gợi lần lượt rơi xuống.
Tấm màn tơ lụa nhẹ nhàng khép lại, che lấp những hình ảnh đầy nồng nhiệt, nóng bỏng.
Cứ như vậy, từng trận thanh âm yêu kiều mềm mại, ở trong căn phòng hôn ám nhập nhòe ánh vàng, dần dần tràn ngập…
**** phân cách tuyến ngẫu nhiên ****
Tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang cuộc họp của một người đàn ông. Hắn ta hướng về phía mọi người gật gật đầu, đứng dậy cầm điện thoại bước ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa nghe.
“Carlin! Tôi muốn tìm Agger Las!” Thanh âm trong trẻo đầy phẫn nộ từ phía bên kia điện thoại truyền tới.
“Tiểu thư Nhàn Nhã, hiện giờ bệ hạ đang bận chút việc, không thể trả lời điện thoại của cô được…” Khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông không chút thay đổi.
“Tôi mặc kệ! Tại sao tôi gọi điện mà anh ấy lại không tiếp? Ngay bây giờ tôi sẽ tới tìm anh ấy! Anh đưa điện thoại cho anh ấy! Tôi muốn nói chuyện với anh ta! Ngay bây giờ!
“Việc này… Chỉ e rằng có chút bất tiện!” Giọng nói âm trầm của thư kí Carlin ngập tràn bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Kim Nhàn Nhã ở đầu bên kia điện thoại đã sớm nổi trận lôi đình. Từ hôm qua cho đến giờ, cô gọi điện thoại cho người kia liên tục hai mươi bốn giờ đồng hồ, thế mà anh ta không chịu nghe máy, rốt cuộc anh ta muốn thế nào đây?
Kim Nhàn Nhã bước vội trên con đường cỏ mọc rậm rạp xanh um phía tây học viện, bàn tay nắm chặt di động, vẻ mặt đằng đằng sát khí, điên cuồng hét lên, “Carlin! Anh đi nói với anh ta, ngay bây giờ! Tôi sẽ giết con đàn bà ti tiện kia! Sẽ khiến cho cái đồ hèn hạ đó bi thảm đến mức chết không có chỗ chôn! Hắn ta dám ôm ấp con nào, tôi sẽ giết kẻ đó! Tôi tuyệt đối không nói chơi đâu! Tuyệt đối không!”
Vẻ mặt Carlin vẫn là biểu tình không chút thay đổi, “Vâng, tôi sẽ chuyển những lời này của tiểu thư Nhàn Nhã cho bệ hạ. Xin hỏi, tiểu thư còn việc gì khác dặn dò hay không?”
Nước mắt Kim Nhàn Nhã nghẹn ngào rơi xuống, thanh âm nức nở, “Tôi muốn được nói chuyện cùng với Agger Las, anh nói với anh ấy… Tôi rất nhớ, rất nhớ… anh ấy!” Cô cuộn người ngồi xuống đất, cảm giác thân mình có chút lạnh lẽo liền vòng tay ôm lấy hai đầu gối, thì thào nói nhỏ vào điện thoại.
“Mai là sinh nhật tôi. Tôi muốn hỏi anh ấy, có thể đến gặp tôi được không? Cho dù không có thời gian, có thể ở trong lòng nhớ đến tôi một chút, một chút thôi cũng được!” Từng dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cho dù chỉ là một cuộc điện thoại, một lời nói, một câu ân cần thăm hỏi, còn hơn là cứ mãi trốn tránh không gặp mặt.
“Trên thế giới này, không có ai nhớ đến sinh nhật của Kim Nhàn Nhã…” Kim Nhàn Nhã cúi thấp đầu ôm lấy chính mình khẽ lẩm bẩm. Lúc này đột nhiên cô có một loại cảm giác, người đàn ông kia thật giống như một cơn gió lướt qua cuộc đời của mình, dường như càng ngày càng xa vời, càng khó nắm bắt… Giống như không thể buộc chặt gió ở trong lòng bàn tay…
Cảm giác lạnh lẽo vô lực đầy khủng bố này khiến cho cô suốt đêm mất ngủ, nếu không cũng là vật lộn trong tiếng khóc mà tỉnh lại. Sau đó sẽ là cả một đêm dài dằng dặc ngồi bên cửa sổ, mở to mắt nhìn ra bên ngoài cho đến tận bình minh.
Không thể! Không thể mất đi anh ấy! Mất đi thứ gì cũng được, miễn là không phải anh ấy…
Kim Nhàn Nhã ngồi bệt xuống đất gắt gao ôm lấy chính mình, dùng lực ném mạnh điện thoại di động ra ngoài, yên lặng cúi đầu rơi lệ.
Phía sau cây ngô đồng xanh ngắt.
Tiểu Thỏ một tay bám lấy thân cây, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng cô độc của Kim Nhàn Nhã.
Không biết vì sao, nhìn thấy cô ấy như vây, có cảm giác gặp lại hình ảnh của chính mình nhiều năm về trước…
Đang muốn đi qua an ủi cô ấy vài câu, bất thình lình cô bị một bàn tay giữ chặt lấy thân mình.
Cao Mĩ ôm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thỏ, dắt cô cách thật xa chỗ vừa rồi, lúc này mới buông, trừng mắt liếc nhìn cô một cái, “Bây giờ mà cậu bước ra không phải sẽ trở thành vật hi sinh hay sao?”
“Nhưng mà trông cô ấy khóc rất đáng thương!”
“Ôi!” Cao Mĩ phất phất tay, “Thất tình thôi mà, một lúc nữa là sẽ yên ổn lại. Cậu hiện giờ mà đi ra, cô ấy lại nghĩ lầm thành cậu muốn cười nhạo cô ấy, không phải mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn sao? Tốt nhất vẫn là để một mình cô ấy tự bình tĩnh lại, không có việc gì đâu, trước đây tớ cũng đã từng thất tình vài lần, cảm giác như thế nào, tớ hiểu được. Sau khi vượt qua cực hạn đau đớn, cảm xúc đương nhiên sẽ bị chai sạn đi nhiều, không có việc gì!”
“Hửm? Còn có cách lí giải như vậy sao?” Tiểu Thỏ liếc mắt xem thường, “Nhưng mà cô ấy khóc thê thảm như vậy, khiến cho người ta trông thấy mà đau lòng.”
Cao Mĩ khẽ mỉm cười, tiến lên ôm ấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thỏ, “Đi thôi, về kí túc xá nghỉ trưa một lát.”
Ngón tay lạnh lẽo của anh ta chậm rãi đặt lên vòng eo tinh tế của cô gái, sau đó đột nhiên buộc chặt lại. Hơi thở nóng rực nhẹ nhàng quấn lấy chóp mũi cô gái. Một nụ hôn thật sâu mang theo sự nồng nhiệt khiến cô gái choáng váng mê muội, cả người mềm nhũn vô lực.
Trong đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm của người đàn ông thoáng hiện lên một tia cười nhạt, bàn tay linh hoạt nhanh chóng bế cô gái lên, hơi thở lạnh như băng ngay lập tức quấn quýt lấy cô, đuôi váy lễ phục màu đen kéo dài trên sàn nhà.
Cô gái vươn hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, rúc đầu thật sâu vào lồng ngực rắn chắc, trong đôi mắt diễm lệ nồng đậm tình yêu tha thiết.
Cô rất yêu, rất yêu anh!
Thật mong lúc nào cũng được như bây giờ, vĩnh viễn ở trong lòng người đàn ông tuyệt mĩ thế này, mãi mãi cũng không tách rời.
Hắn ôm lấy cô, đôi chân thon dài thẳng tắp hướng về phía phòng ngủ, bước trên sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch trắng như ngọc, vòng qua chiếc lò sưởi chạm trổ tinh tế bên tường, dọc theo lan can uốn lượn đầy mĩ lệ chậm rãi lên lầu.
Bức tường ở hành lang được trang trí bằng những bức tranh điêu khắc chìm nổi tinh tế. Phòng ngủ nằm ở chính giữa, vài tia sáng mỏng manh nhẹ nhàng phủ lên hoa văn của những đồ vật mạ vàng trong phòng.
Chiếc đèn để trên bàn nhẹ nhàng rơi xuống đất, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi về phía tấm màn tơ lụa hoa lệ, bên trên hơi hơi rộng mở khiến cho hình ảnh trên chiếc giường lớn thoáng ẩn thoáng hiện.
Dưới sự đụng chạm đầy ái muội, Lucy đã sớm mềm nhũn cả người, nhịn không được hơi hơi thở dốc.
Hắn ôm cô ngã vào chiếc giường mềm mại, chìm đắm ở trong đó.
Kaka Lucy khẽ khép lại mắt, mái tóc vàng óng mềm mại quấn quýt lấy những sợi tóc của người kia, hòa trộn lẫn nhau ở trên giường.
Từng chiếc nội y khêu gợi lần lượt rơi xuống.
Tấm màn tơ lụa nhẹ nhàng khép lại, che lấp những hình ảnh đầy nồng nhiệt, nóng bỏng.
Cứ như vậy, từng trận thanh âm yêu kiều mềm mại, ở trong căn phòng hôn ám nhập nhòe ánh vàng, dần dần tràn ngập…
**** phân cách tuyến ngẫu nhiên ****
Tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang cuộc họp của một người đàn ông. Hắn ta hướng về phía mọi người gật gật đầu, đứng dậy cầm điện thoại bước ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa nghe.
“Carlin! Tôi muốn tìm Agger Las!” Thanh âm trong trẻo đầy phẫn nộ từ phía bên kia điện thoại truyền tới.
“Tiểu thư Nhàn Nhã, hiện giờ bệ hạ đang bận chút việc, không thể trả lời điện thoại của cô được…” Khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông không chút thay đổi.
“Tôi mặc kệ! Tại sao tôi gọi điện mà anh ấy lại không tiếp? Ngay bây giờ tôi sẽ tới tìm anh ấy! Anh đưa điện thoại cho anh ấy! Tôi muốn nói chuyện với anh ta! Ngay bây giờ!
“Việc này… Chỉ e rằng có chút bất tiện!” Giọng nói âm trầm của thư kí Carlin ngập tràn bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Kim Nhàn Nhã ở đầu bên kia điện thoại đã sớm nổi trận lôi đình. Từ hôm qua cho đến giờ, cô gọi điện thoại cho người kia liên tục hai mươi bốn giờ đồng hồ, thế mà anh ta không chịu nghe máy, rốt cuộc anh ta muốn thế nào đây?
Kim Nhàn Nhã bước vội trên con đường cỏ mọc rậm rạp xanh um phía tây học viện, bàn tay nắm chặt di động, vẻ mặt đằng đằng sát khí, điên cuồng hét lên, “Carlin! Anh đi nói với anh ta, ngay bây giờ! Tôi sẽ giết con đàn bà ti tiện kia! Sẽ khiến cho cái đồ hèn hạ đó bi thảm đến mức chết không có chỗ chôn! Hắn ta dám ôm ấp con nào, tôi sẽ giết kẻ đó! Tôi tuyệt đối không nói chơi đâu! Tuyệt đối không!”
Vẻ mặt Carlin vẫn là biểu tình không chút thay đổi, “Vâng, tôi sẽ chuyển những lời này của tiểu thư Nhàn Nhã cho bệ hạ. Xin hỏi, tiểu thư còn việc gì khác dặn dò hay không?”
Nước mắt Kim Nhàn Nhã nghẹn ngào rơi xuống, thanh âm nức nở, “Tôi muốn được nói chuyện cùng với Agger Las, anh nói với anh ấy… Tôi rất nhớ, rất nhớ… anh ấy!” Cô cuộn người ngồi xuống đất, cảm giác thân mình có chút lạnh lẽo liền vòng tay ôm lấy hai đầu gối, thì thào nói nhỏ vào điện thoại.
“Mai là sinh nhật tôi. Tôi muốn hỏi anh ấy, có thể đến gặp tôi được không? Cho dù không có thời gian, có thể ở trong lòng nhớ đến tôi một chút, một chút thôi cũng được!” Từng dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cho dù chỉ là một cuộc điện thoại, một lời nói, một câu ân cần thăm hỏi, còn hơn là cứ mãi trốn tránh không gặp mặt.
“Trên thế giới này, không có ai nhớ đến sinh nhật của Kim Nhàn Nhã…” Kim Nhàn Nhã cúi thấp đầu ôm lấy chính mình khẽ lẩm bẩm. Lúc này đột nhiên cô có một loại cảm giác, người đàn ông kia thật giống như một cơn gió lướt qua cuộc đời của mình, dường như càng ngày càng xa vời, càng khó nắm bắt… Giống như không thể buộc chặt gió ở trong lòng bàn tay…
Cảm giác lạnh lẽo vô lực đầy khủng bố này khiến cho cô suốt đêm mất ngủ, nếu không cũng là vật lộn trong tiếng khóc mà tỉnh lại. Sau đó sẽ là cả một đêm dài dằng dặc ngồi bên cửa sổ, mở to mắt nhìn ra bên ngoài cho đến tận bình minh.
Không thể! Không thể mất đi anh ấy! Mất đi thứ gì cũng được, miễn là không phải anh ấy…
Kim Nhàn Nhã ngồi bệt xuống đất gắt gao ôm lấy chính mình, dùng lực ném mạnh điện thoại di động ra ngoài, yên lặng cúi đầu rơi lệ.
Phía sau cây ngô đồng xanh ngắt.
Tiểu Thỏ một tay bám lấy thân cây, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng cô độc của Kim Nhàn Nhã.
Không biết vì sao, nhìn thấy cô ấy như vây, có cảm giác gặp lại hình ảnh của chính mình nhiều năm về trước…
Đang muốn đi qua an ủi cô ấy vài câu, bất thình lình cô bị một bàn tay giữ chặt lấy thân mình.
Cao Mĩ ôm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thỏ, dắt cô cách thật xa chỗ vừa rồi, lúc này mới buông, trừng mắt liếc nhìn cô một cái, “Bây giờ mà cậu bước ra không phải sẽ trở thành vật hi sinh hay sao?”
“Nhưng mà trông cô ấy khóc rất đáng thương!”
“Ôi!” Cao Mĩ phất phất tay, “Thất tình thôi mà, một lúc nữa là sẽ yên ổn lại. Cậu hiện giờ mà đi ra, cô ấy lại nghĩ lầm thành cậu muốn cười nhạo cô ấy, không phải mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn sao? Tốt nhất vẫn là để một mình cô ấy tự bình tĩnh lại, không có việc gì đâu, trước đây tớ cũng đã từng thất tình vài lần, cảm giác như thế nào, tớ hiểu được. Sau khi vượt qua cực hạn đau đớn, cảm xúc đương nhiên sẽ bị chai sạn đi nhiều, không có việc gì!”
“Hửm? Còn có cách lí giải như vậy sao?” Tiểu Thỏ liếc mắt xem thường, “Nhưng mà cô ấy khóc thê thảm như vậy, khiến cho người ta trông thấy mà đau lòng.”
Cao Mĩ khẽ mỉm cười, tiến lên ôm ấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thỏ, “Đi thôi, về kí túc xá nghỉ trưa một lát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.