Chương 87: Đào hoa (1)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
22/11/2014
“Bạn học Y Tiểu Thỏ!”
Hai người đi tới trước cổng kí túc xá, một cậu nam sinh đột nhiên từ phía sau thân cây vọt ra, khiến Tiểu Thỏ cùng Cao Mĩ nhảy dựng lên. Giật cả mình! Chẳng lẽ người này vẫn đều lén lút nấp ở chỗ đó ôm cây đợi thỏ?
Đây không phải là vương tử tennis ở lớp B mà toàn bộ nữ sinh trong trường đều chết mê chết mệt hay sao?
Cậu ta tới làm gì?
Cao Mĩ nghi hoặc liếc hắn một cái, sau đó đảo mắt nhìn về phía Tiểu Thỏ còn đang mờ mịt ở bên cạnh, nhất thời không biết nói gì.
Cậu nam sinh bước nhanh tới trước mặt Tiểu Thỏ, gương mặt trắng nõn đột nhiên đỏ bừng.
Tiểu Thỏ Con tò mò nhìn theo hắn.
“Xin hỏi, cậu là ai?”
Cao Mĩ dùng tay đập ‘bốp’ một phát vào trán, không nói gì quay đầu nhìn về phía Tiểu Thỏ. Cô nhóc này thật là, ngay cả vương tử đẹp trai lớp B cũng không biết, có nhầm lẫn gì hay không đây?
Cậu nhóc vội vã đưa tay giấu về đằng sau, giống như một người học sinh trả lời cậu hỏi của thầy giáo, lắp bắp nói, “Tôi họ Dương, là học sinh năm nhất lớp B. Tôi là Dương Tuấn.”
“À, bạn Dương Tuấn, xin chào.” Đôi mắt trong suốt của Tiểu Thỏ cong lên, lộ ra một nụ cười vô cùng đáng yêu hướng về phía cậu nhóc.
Chỉ trong chốc lát, màu đỏ ở trên mặt cậu nam sinh nhanh chóng lan xuống đến tận cổ, cậu ta bối rối đến mức ngay cả tay chân cũng luống cuống không biết nên để như thế nào.
Cao Mĩ giật giật khóe miệng, không nói gì nhìn về phía đồ ngốc Tiểu Thỏ đang hồn nhiên phóng điện loạn ra xung quanh.
Thật đúng là ngốc hết chỗ nói mà!
“Bạn học Y Tiểu Thỏ, tôi… tôi…, cái này tặng cho cậu!” Dương Tuấn đột nhiên tăng cao âm lượng, đem món quà to tướng đang giấu sau lưng nhét vào trong lòng Tiểu Thỏ.
Theo quán tính, Tiểu Thỏ ôm lấy hộp quà, bị đẩy lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Dương Tuấn.
Người kia gây rối xong mặt mũi đỏ gay, làm sao còn đủ dũng khí chờ cô trả lời, lập tức xoay người chạy trối chết, loáng cái đã không thấy bóng dáng đâu…
Tiểu Thỏ hơi hé mở đôi môi anh đào, cúi xuống nhìn hộp quà lớn trong tay, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn về phía cậu nam sinh đã mất dạng.
Vẻ mặt mơ màng xen lẫn thích thú kia đều bị chiếc máy ảnh giấu trong tán cây ‘tách tách’ chụp lại. Ống kính ẩn dưới tán lá xanh biếc xoay tròn vài vòng, thỉnh thoảng lóe sáng một cái, sau đó đột nhiên biến mất.
“Mau mau, mở ra xem đó là cái gì?” Cao Mĩ nhanh chóng giật lấy hộp quà lớn trong tay Tiểu Thỏ.
“Tại sao cậu ta lại đột nhiên tặng quà cho tớ?” Kì quái, mình rất thân với cậu ta hay sao?
Cao Mĩ xé bỏ lớp giấy gói tinh xảo, lấy từ bên trong ra một chú thỏ con trắng muốt đang gặm cà rốt được làm tỉ mỉ bằng thủ công. Chú thỏ trắng bằng bông kia, đôi mắt hồng hồng, mở to, chớp chớp, giống như thực sự sẽ phát ra ánh sáng.
Tiểu Thỏ vui mừng ôm con thỏ lông xù, bàn tay nhỏ bé không ngừng vuốt ve, “Thật đáng yêu, rất rất đáng yêu!”
“A, thật sự vô cùng dễ thương!” Cao Mĩ khẽ vuốt tai con thỏ, lẩm bẩm, “Không thể tưởng tượng được một người cao lớn như cậu ta lại cẩn thận đến vậy, còn nghĩ được cài cả kẹp tóc vào đây tặng cho con gái nữa. Ái chà! Chỗ này còn có một tấm thiệp, viết cái gì vậy?”
Tiểu Thỏ mở tấm thiệp ra, bên trong là nét chữ nắn nót của Dương Tuấn: Sinh nhật vui vẻ!
“A?” Cao Mĩ đưa tay che miệng, ngạc nhiên nhìn Tiểu Thỏ, “Hôm nay là sinh nhật Tiểu Thỏ sao?”
Tiểu Thỏ hơi mở cái miệng nhỏ nhắn, vội vàng lắc đầu nói, “Không phải, là ngày mai.”
“A!” Cao Mĩ càng thêm ngạc nhiên, “Tiểu Thỏ sinh cùng ngày với Kim Nhàn Nhã?”
Tiểu Thỏ gật đầu, ôm lấy hộp quà, xoay người cùng Cao Mĩ đi về phía kí túc xá.
Phía sau, một tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất, nhất cử nhất động của Tiểu Thỏ đều được bí mật ghi lại…
****
Một làn gió nhẹ lướt qua khiến tấm rèm cửa màu xanh nước biển khẽ lay động.
Trên chiếc bàn làm việc chất đầy công văn rải rác một loạt ảnh chụp, tán loạn khắp nơi.
Mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt tươi cười mơ màng, ánh mắt mê ly của Tiểu Thỏ, tất cả đều hiện ra ở trên đó.
Văn Trạc híp mắt, nhìn kĩ từng tấm ảnh ở trong tay, đôi lông mày gắt gao nhíu lại.
“Mấy hôm nay đã dọn dẹp xong ngăn tủ riêng của Tiểu Thỏ tiểu thư, tất cả có bốn bức thư, tính cả cậu nhóc tên là Dương Tuấn này nữa là năm.” Tô Lợi Văn mỉm cười đứng bên cạnh bệ hạ, hai tay đan lại ở phía trước, “Cậu nhóc Dương Tuấn này chỉ là một con cá lọt lưới, thuộc hạ không kịp ngăn cậu ta lại, đành để cậu ta gặp mặt tiểu thư.”
“Chẳng qua chỉ mà một món đồ chơi lông xù xấu xí như ma, có nhất thiết phải toe toét đến thế không?” Văn Trạc nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp, bên trong là Tiểu Thỏ cười tươi roi rói, càng xem càng thấy con vật bằng bông mà cô đang ôm trong lòng kia chướng mắt vô cùng.
“Bệ hạ, người thực sự quá OUT (lạc hậu, nhà quê =)))!” Tô Lợi Văn vừa nói xong câu đó liền bị Văn Trạc trừng mắt đe dọa.
Hắn vội vàng đưa tay bịt miệng lại, cười hì hì, “Cô gái nào chẳng thích mấy món đồ chơi xù lông thế này cơ chứ? Nào có ai giống như bệ hạ đâu, tâm tư thiếu nữ một chút cũng không hiểu được! Sinh nhật Tiểu Thỏ tiểu thư, ngài lại tặng cho cô ấy một quyển sách tham khảo? Chuyện này chẳng phải rất buồn cười hay sao?”
Văn Trạc bày ra dáng vẻ khinh thường, nghiêng đầu, còn dùng ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn thẳng vào Tô Lợi Văn, “Cậu có biết người nói nhiều sẽ chết như thế nào không?”
Tô Lợi Văn xòe hai bàn tay bịt chặt cái miệng đang ngoác ra của mình.
Mạc Tư đứng mở một bên vụng trộm cười thầm.
Văn Trạc hừ một tiếng, khẽ thì thầm, “Ta làm vậy là vì muốn tốt cho cô ấy, cô ấy ngốc như vậy, chỉ có thể đọc nhiều sách một chút, khiến cho đầu óc nhanh nhạy một chút, về sau mới có khả năng tự bảo vệ chính mình.”
Tô Lợi Văn buông hai bàn tay, cái đầu hướng về phía bên phải, hơi hơi nhấc lên, mơ màng, “Mười sáu tuổi a! Lứa tuổi rực rỡ muôn hình vạn trạng, có thể ở trong học viện tán gẫu về một tình yêu say đắm mà thuần khiết, cùng với người mình thích ở cùng một chỗ, thật đúng là vô cùng hoàn mỹ! Thanh mai trúc mã, hồn nhiên vô tư! Aizz, những tháng ngày như thế đã cách xa chúng ta quá rồi…”
Ánh mắt đằng đằng sát khí của Văn Trạc đột nhiên dừng lại trên người Tô Lợi Văn.
Tiểu tử kia một vàng giơ tay bịt miệng mình lại, nghiêm túc nói, “Đương nhiên Tiểu Thỏ tiểu thư là không thể. Tiểu thư tuổi còn nhỏ, việc quan trọng nhất ở trước mắt vẫn là học tập, tất nhiên không thể nói chuyện yêu đương.”
Mạc Tư không nói gì nhìn về phía Tô Lợi Văn, tiểu tử cậu xoay chuyển thật là thiếu chuyên nghiệp!
Hai người đi tới trước cổng kí túc xá, một cậu nam sinh đột nhiên từ phía sau thân cây vọt ra, khiến Tiểu Thỏ cùng Cao Mĩ nhảy dựng lên. Giật cả mình! Chẳng lẽ người này vẫn đều lén lút nấp ở chỗ đó ôm cây đợi thỏ?
Đây không phải là vương tử tennis ở lớp B mà toàn bộ nữ sinh trong trường đều chết mê chết mệt hay sao?
Cậu ta tới làm gì?
Cao Mĩ nghi hoặc liếc hắn một cái, sau đó đảo mắt nhìn về phía Tiểu Thỏ còn đang mờ mịt ở bên cạnh, nhất thời không biết nói gì.
Cậu nam sinh bước nhanh tới trước mặt Tiểu Thỏ, gương mặt trắng nõn đột nhiên đỏ bừng.
Tiểu Thỏ Con tò mò nhìn theo hắn.
“Xin hỏi, cậu là ai?”
Cao Mĩ dùng tay đập ‘bốp’ một phát vào trán, không nói gì quay đầu nhìn về phía Tiểu Thỏ. Cô nhóc này thật là, ngay cả vương tử đẹp trai lớp B cũng không biết, có nhầm lẫn gì hay không đây?
Cậu nhóc vội vã đưa tay giấu về đằng sau, giống như một người học sinh trả lời cậu hỏi của thầy giáo, lắp bắp nói, “Tôi họ Dương, là học sinh năm nhất lớp B. Tôi là Dương Tuấn.”
“À, bạn Dương Tuấn, xin chào.” Đôi mắt trong suốt của Tiểu Thỏ cong lên, lộ ra một nụ cười vô cùng đáng yêu hướng về phía cậu nhóc.
Chỉ trong chốc lát, màu đỏ ở trên mặt cậu nam sinh nhanh chóng lan xuống đến tận cổ, cậu ta bối rối đến mức ngay cả tay chân cũng luống cuống không biết nên để như thế nào.
Cao Mĩ giật giật khóe miệng, không nói gì nhìn về phía đồ ngốc Tiểu Thỏ đang hồn nhiên phóng điện loạn ra xung quanh.
Thật đúng là ngốc hết chỗ nói mà!
“Bạn học Y Tiểu Thỏ, tôi… tôi…, cái này tặng cho cậu!” Dương Tuấn đột nhiên tăng cao âm lượng, đem món quà to tướng đang giấu sau lưng nhét vào trong lòng Tiểu Thỏ.
Theo quán tính, Tiểu Thỏ ôm lấy hộp quà, bị đẩy lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Dương Tuấn.
Người kia gây rối xong mặt mũi đỏ gay, làm sao còn đủ dũng khí chờ cô trả lời, lập tức xoay người chạy trối chết, loáng cái đã không thấy bóng dáng đâu…
Tiểu Thỏ hơi hé mở đôi môi anh đào, cúi xuống nhìn hộp quà lớn trong tay, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn về phía cậu nam sinh đã mất dạng.
Vẻ mặt mơ màng xen lẫn thích thú kia đều bị chiếc máy ảnh giấu trong tán cây ‘tách tách’ chụp lại. Ống kính ẩn dưới tán lá xanh biếc xoay tròn vài vòng, thỉnh thoảng lóe sáng một cái, sau đó đột nhiên biến mất.
“Mau mau, mở ra xem đó là cái gì?” Cao Mĩ nhanh chóng giật lấy hộp quà lớn trong tay Tiểu Thỏ.
“Tại sao cậu ta lại đột nhiên tặng quà cho tớ?” Kì quái, mình rất thân với cậu ta hay sao?
Cao Mĩ xé bỏ lớp giấy gói tinh xảo, lấy từ bên trong ra một chú thỏ con trắng muốt đang gặm cà rốt được làm tỉ mỉ bằng thủ công. Chú thỏ trắng bằng bông kia, đôi mắt hồng hồng, mở to, chớp chớp, giống như thực sự sẽ phát ra ánh sáng.
Tiểu Thỏ vui mừng ôm con thỏ lông xù, bàn tay nhỏ bé không ngừng vuốt ve, “Thật đáng yêu, rất rất đáng yêu!”
“A, thật sự vô cùng dễ thương!” Cao Mĩ khẽ vuốt tai con thỏ, lẩm bẩm, “Không thể tưởng tượng được một người cao lớn như cậu ta lại cẩn thận đến vậy, còn nghĩ được cài cả kẹp tóc vào đây tặng cho con gái nữa. Ái chà! Chỗ này còn có một tấm thiệp, viết cái gì vậy?”
Tiểu Thỏ mở tấm thiệp ra, bên trong là nét chữ nắn nót của Dương Tuấn: Sinh nhật vui vẻ!
“A?” Cao Mĩ đưa tay che miệng, ngạc nhiên nhìn Tiểu Thỏ, “Hôm nay là sinh nhật Tiểu Thỏ sao?”
Tiểu Thỏ hơi mở cái miệng nhỏ nhắn, vội vàng lắc đầu nói, “Không phải, là ngày mai.”
“A!” Cao Mĩ càng thêm ngạc nhiên, “Tiểu Thỏ sinh cùng ngày với Kim Nhàn Nhã?”
Tiểu Thỏ gật đầu, ôm lấy hộp quà, xoay người cùng Cao Mĩ đi về phía kí túc xá.
Phía sau, một tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất, nhất cử nhất động của Tiểu Thỏ đều được bí mật ghi lại…
****
Một làn gió nhẹ lướt qua khiến tấm rèm cửa màu xanh nước biển khẽ lay động.
Trên chiếc bàn làm việc chất đầy công văn rải rác một loạt ảnh chụp, tán loạn khắp nơi.
Mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt tươi cười mơ màng, ánh mắt mê ly của Tiểu Thỏ, tất cả đều hiện ra ở trên đó.
Văn Trạc híp mắt, nhìn kĩ từng tấm ảnh ở trong tay, đôi lông mày gắt gao nhíu lại.
“Mấy hôm nay đã dọn dẹp xong ngăn tủ riêng của Tiểu Thỏ tiểu thư, tất cả có bốn bức thư, tính cả cậu nhóc tên là Dương Tuấn này nữa là năm.” Tô Lợi Văn mỉm cười đứng bên cạnh bệ hạ, hai tay đan lại ở phía trước, “Cậu nhóc Dương Tuấn này chỉ là một con cá lọt lưới, thuộc hạ không kịp ngăn cậu ta lại, đành để cậu ta gặp mặt tiểu thư.”
“Chẳng qua chỉ mà một món đồ chơi lông xù xấu xí như ma, có nhất thiết phải toe toét đến thế không?” Văn Trạc nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp, bên trong là Tiểu Thỏ cười tươi roi rói, càng xem càng thấy con vật bằng bông mà cô đang ôm trong lòng kia chướng mắt vô cùng.
“Bệ hạ, người thực sự quá OUT (lạc hậu, nhà quê =)))!” Tô Lợi Văn vừa nói xong câu đó liền bị Văn Trạc trừng mắt đe dọa.
Hắn vội vàng đưa tay bịt miệng lại, cười hì hì, “Cô gái nào chẳng thích mấy món đồ chơi xù lông thế này cơ chứ? Nào có ai giống như bệ hạ đâu, tâm tư thiếu nữ một chút cũng không hiểu được! Sinh nhật Tiểu Thỏ tiểu thư, ngài lại tặng cho cô ấy một quyển sách tham khảo? Chuyện này chẳng phải rất buồn cười hay sao?”
Văn Trạc bày ra dáng vẻ khinh thường, nghiêng đầu, còn dùng ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn thẳng vào Tô Lợi Văn, “Cậu có biết người nói nhiều sẽ chết như thế nào không?”
Tô Lợi Văn xòe hai bàn tay bịt chặt cái miệng đang ngoác ra của mình.
Mạc Tư đứng mở một bên vụng trộm cười thầm.
Văn Trạc hừ một tiếng, khẽ thì thầm, “Ta làm vậy là vì muốn tốt cho cô ấy, cô ấy ngốc như vậy, chỉ có thể đọc nhiều sách một chút, khiến cho đầu óc nhanh nhạy một chút, về sau mới có khả năng tự bảo vệ chính mình.”
Tô Lợi Văn buông hai bàn tay, cái đầu hướng về phía bên phải, hơi hơi nhấc lên, mơ màng, “Mười sáu tuổi a! Lứa tuổi rực rỡ muôn hình vạn trạng, có thể ở trong học viện tán gẫu về một tình yêu say đắm mà thuần khiết, cùng với người mình thích ở cùng một chỗ, thật đúng là vô cùng hoàn mỹ! Thanh mai trúc mã, hồn nhiên vô tư! Aizz, những tháng ngày như thế đã cách xa chúng ta quá rồi…”
Ánh mắt đằng đằng sát khí của Văn Trạc đột nhiên dừng lại trên người Tô Lợi Văn.
Tiểu tử kia một vàng giơ tay bịt miệng mình lại, nghiêm túc nói, “Đương nhiên Tiểu Thỏ tiểu thư là không thể. Tiểu thư tuổi còn nhỏ, việc quan trọng nhất ở trước mắt vẫn là học tập, tất nhiên không thể nói chuyện yêu đương.”
Mạc Tư không nói gì nhìn về phía Tô Lợi Văn, tiểu tử cậu xoay chuyển thật là thiếu chuyên nghiệp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.