Chương 38: Chúng Ta Không Thể Là Đối Thủ
Py Pà Cố Nội
05/08/2020
Cải biên: Mạch Lạc Khê
Lý Ân Tinh bất ngờ nhận được điện thoại liền rời khỏi dinh thự, thông qua thái độ của hắn dường như có chuyện gì đó không hay đang diễn ra, còn cụ thể hơn thì Tiểu Như không hề nghe Lý Ân Tinh nhắc đến.
Huỳnh Tiểu Như vì vậy an toàn thoát khỏi hắn, trong thời gian Lý Ân Tinh không có mặt ở nhà nó cùng Lưu Lệ tưới cây ở vườn hoa.
Lát sau Lý Trác Dĩ và Lý Ân Hạo từ tập đoàn trở về, lúc này trời cũng đã ngả màu, cả hai sau khi thay quần áo xong xuôi liền tập họp ở đại sảnh trò chuyện.
Cả hai tán ngẫu được một lúc, Lý Ân Tinh từ bên ngoài đi vào, di chuyển đến sofa ngồi xuống, sắc mặt hắn không mấy khả quan.
Lý Ân Vỹ vào sau, bản thân kéo theo đống hành lý cồng kềnh, vừa vào đại sảnh đã luôn miệng oán trách:
- Nhị ca đúng là máu lạnh mà, không biết yêu thương em trai của mình một chút nào, chả trách đến giờ vẫn không có bạn gái.
Lý Ân Tinh nghe đến mấy từ này thốt ra từ miệng Lý Ân Vỹ, ngay lập tức đứng dậy, xoay người, lườm em trai một cái.
Đầu hắn dựng ngược lên hết thảy.
- Lý Ân Vỹ, em còn có lương tâm hay không? Nếu không phải vì em, anh có cần tức giận thế này không? Em phá hỏng mọi kế hoạch của anh, còn ở đây nói ra mấy lời này, biết vậy anh đã không tốt bụng đích thân đến đón em về rồi.
Kỳ thật Lý Ân Vỹ là người phá hủy mọi dự tính của hắn, chỉ vừa nghĩ đến đã không khỏi tức giận, dĩ nhiên thái độ càng không thể tốt đẹp.
Lý Ân Vỹ bắt gặp ánh mắt đó của hắn, ngay tức khắc đầu hàng, xua xua tay liên tục.
- Em… em sai rồi, em lên phòng trước đây!
Lý Ân Hạo lúc này cũng đứng dậy, anh chủ động lên tiếng:
- Được rồi, anh đưa em lên lầu, anh sẽ giúp cho em một tay.
- Tốt, anh cả quả nhiên là có khác!
- Được rồi, mau theo anh, đừng nói nữa.
- Dạ được.
Lý Ân Vỹ đáp xong liền đi cùng Lý Ân Hạo đi lên lầu.
Đại sảnh chỉ còn lại hai người, Lý Trác Dĩ chứng kiến đủ rồi, anh đứng dậy nhìn hắn.
Nhận ra đối phương thần sắc không được tốt, về nội dung Lý Trác Dĩ cũng nắm được vài phần.
Lý Trác Dĩ lên tiếng:
- Lẽ nào cháu đã bỏ qua lời cảnh báo của chú, cháu thật sự muốn có được Tiểu Như như vậy sao?
- Không sai.
Lý Ân Tinh không quay đầu, dứt khoát đáp, lời lẽ vừa vặn bóp chặt tim Trác Dĩ.
Lý Trác Dĩ bất ngờ thở hắt ra một hơi.
- Quả nhiên chú suy đoán không sai, cháu yêu con bé đến mức mất hết lý trí rồi.
- Lý Trác Dĩ, vậy còn chú?
Lý Ân Tinh quay lại hỏi, thông qua ngữ điệu trong lời nói Lý Trác Dĩ phỏng chừng Lý Ân Tinh đánh hơi được gì đó.
Lý Trác Dĩ cố lấy lại bình tĩnh, đáp:
- Cháu nói gì chú không hiểu.
- Thật vậy sao?
Hắn nghi hoặc, Lý Trác Dĩ gật đầu:
- Không sai, chú không hiểu cháu đang nói gì cả.
Đến đây, Lý Ân Tinh cười khẩy, hai tay di chuyển vào túi quần, ánh mắt bén nhọn đổ dồn về phía Lý Trác Dĩ.
“Lý Trác Dĩ, cháu cũng hy vọng chú không phải loại người mà cháu nghĩ, nhưng xem ra cháu đã nhận định về chú quá sai rồi. Cho dù chú nói không, e là thái độ của chú đều tác dụng ngược lại. Lý Trác Dĩ, lẽ nào chú thật sự muốn giống như anh hai, yêu thích người con gái mà cháu của chú cả đời này yêu sao? Lý Trác Dĩ, cháu không cho phép chúng ta làm đối thủ của nhau, cháu không cho phép chú cướp con bé khỏi tay cháu, vĩnh viễn không.”
Lập tức, Lý Trác Dĩ bất an:
“Tại sao thái độ của thằng bé gần đây với mình thường trở nên rất lạ? Lẽ nào thằng bé biết được gì rồi sao? Không thể nào, mình không biểu hiện rõ như vậy, thằng bé không thể nào biết được mới phải. Lý Trác Dĩ, mày không thể bất an như vậy.”
Lý Ân Tinh bất ngờ nhận được điện thoại liền rời khỏi dinh thự, thông qua thái độ của hắn dường như có chuyện gì đó không hay đang diễn ra, còn cụ thể hơn thì Tiểu Như không hề nghe Lý Ân Tinh nhắc đến.
Huỳnh Tiểu Như vì vậy an toàn thoát khỏi hắn, trong thời gian Lý Ân Tinh không có mặt ở nhà nó cùng Lưu Lệ tưới cây ở vườn hoa.
Lát sau Lý Trác Dĩ và Lý Ân Hạo từ tập đoàn trở về, lúc này trời cũng đã ngả màu, cả hai sau khi thay quần áo xong xuôi liền tập họp ở đại sảnh trò chuyện.
Cả hai tán ngẫu được một lúc, Lý Ân Tinh từ bên ngoài đi vào, di chuyển đến sofa ngồi xuống, sắc mặt hắn không mấy khả quan.
Lý Ân Vỹ vào sau, bản thân kéo theo đống hành lý cồng kềnh, vừa vào đại sảnh đã luôn miệng oán trách:
- Nhị ca đúng là máu lạnh mà, không biết yêu thương em trai của mình một chút nào, chả trách đến giờ vẫn không có bạn gái.
Lý Ân Tinh nghe đến mấy từ này thốt ra từ miệng Lý Ân Vỹ, ngay lập tức đứng dậy, xoay người, lườm em trai một cái.
Đầu hắn dựng ngược lên hết thảy.
- Lý Ân Vỹ, em còn có lương tâm hay không? Nếu không phải vì em, anh có cần tức giận thế này không? Em phá hỏng mọi kế hoạch của anh, còn ở đây nói ra mấy lời này, biết vậy anh đã không tốt bụng đích thân đến đón em về rồi.
Kỳ thật Lý Ân Vỹ là người phá hủy mọi dự tính của hắn, chỉ vừa nghĩ đến đã không khỏi tức giận, dĩ nhiên thái độ càng không thể tốt đẹp.
Lý Ân Vỹ bắt gặp ánh mắt đó của hắn, ngay tức khắc đầu hàng, xua xua tay liên tục.
- Em… em sai rồi, em lên phòng trước đây!
Lý Ân Hạo lúc này cũng đứng dậy, anh chủ động lên tiếng:
- Được rồi, anh đưa em lên lầu, anh sẽ giúp cho em một tay.
- Tốt, anh cả quả nhiên là có khác!
- Được rồi, mau theo anh, đừng nói nữa.
- Dạ được.
Lý Ân Vỹ đáp xong liền đi cùng Lý Ân Hạo đi lên lầu.
Đại sảnh chỉ còn lại hai người, Lý Trác Dĩ chứng kiến đủ rồi, anh đứng dậy nhìn hắn.
Nhận ra đối phương thần sắc không được tốt, về nội dung Lý Trác Dĩ cũng nắm được vài phần.
Lý Trác Dĩ lên tiếng:
- Lẽ nào cháu đã bỏ qua lời cảnh báo của chú, cháu thật sự muốn có được Tiểu Như như vậy sao?
- Không sai.
Lý Ân Tinh không quay đầu, dứt khoát đáp, lời lẽ vừa vặn bóp chặt tim Trác Dĩ.
Lý Trác Dĩ bất ngờ thở hắt ra một hơi.
- Quả nhiên chú suy đoán không sai, cháu yêu con bé đến mức mất hết lý trí rồi.
- Lý Trác Dĩ, vậy còn chú?
Lý Ân Tinh quay lại hỏi, thông qua ngữ điệu trong lời nói Lý Trác Dĩ phỏng chừng Lý Ân Tinh đánh hơi được gì đó.
Lý Trác Dĩ cố lấy lại bình tĩnh, đáp:
- Cháu nói gì chú không hiểu.
- Thật vậy sao?
Hắn nghi hoặc, Lý Trác Dĩ gật đầu:
- Không sai, chú không hiểu cháu đang nói gì cả.
Đến đây, Lý Ân Tinh cười khẩy, hai tay di chuyển vào túi quần, ánh mắt bén nhọn đổ dồn về phía Lý Trác Dĩ.
“Lý Trác Dĩ, cháu cũng hy vọng chú không phải loại người mà cháu nghĩ, nhưng xem ra cháu đã nhận định về chú quá sai rồi. Cho dù chú nói không, e là thái độ của chú đều tác dụng ngược lại. Lý Trác Dĩ, lẽ nào chú thật sự muốn giống như anh hai, yêu thích người con gái mà cháu của chú cả đời này yêu sao? Lý Trác Dĩ, cháu không cho phép chúng ta làm đối thủ của nhau, cháu không cho phép chú cướp con bé khỏi tay cháu, vĩnh viễn không.”
Lập tức, Lý Trác Dĩ bất an:
“Tại sao thái độ của thằng bé gần đây với mình thường trở nên rất lạ? Lẽ nào thằng bé biết được gì rồi sao? Không thể nào, mình không biểu hiện rõ như vậy, thằng bé không thể nào biết được mới phải. Lý Trác Dĩ, mày không thể bất an như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.