Chương 39: Khuất
Py Pà Cố Nội
05/08/2020
Cải biên: Mạch Lạc Khê
- Anh hai!
Nhậm Phong từ bàn làm việc nghe thấy liền xoay cổ nhìn ra ngoài cửa phòng, xác thực là Nhậm Huân, Nhậm Phong vui vẻ cười một tiếng.
- Chào mừng em trở về, Ekey!
Dứt lời, Nhậm Phong đóng laptop, đứng dậy, di chuyển đến sofa, anh thong thả ngồi xuống.
Nhậm Huân không khép cửa, anh đi qua sofa, ổn định ngồi đối diện anh trai.
Nhậm Huân không kéo dài, đi thẳng vào trọng tâm.
- Mặc dù em không chấp nhận được chuyện Tiểu Như là Thiển Lạc, nhưng nếu như mọi chuyện đã diễn ra theo chiều hướng như vậy, e là chúng ta không thể không chấp nhận. Nhậm Phong, em biết anh và em đều yêu thích Tiểu Như, em hy vọng chúng ta lần này sẽ phối hợp thật tốt, bởi vì em không thể buông tay con bé nữa, ở bên cạnh con bé em thật sự không thể kiểm soát được chính mình. Nếu như anh chỉ là nhất thời đồng ý lời đề nghị của em, sau này nếu như anh hối hận, em tuyệt đối sẽ thu lại tất cả.
Nhậm Huân so với anh càng không phải kiên nhẫn, thậm chí thằng bé còn là người đầu tiên trong đoạn tình cảm này gạt bỏ mọi đạo lý luân thường.
Bởi vì Nhậm Huân quá cố chấp, thằng bé rất giống anh khi đó không chấp nhận được thực tế, dứt khoát muốn có được Tiểu Như, không nghĩ đến hậu quả.
Nhậm Phong càng không ngoại lệ, anh vì đoạn tình cảm này đã mất mát quá nhiều, thậm chí suýt nữa thì mất mạng, về sau anh càng không muốn mất thêm những thứ khác.
Thời điểm Nhậm Huân đưa ra lời đề nghị, kỳ thật khiến cho Nhậm Phong rất do dự, tuy nhiên sau đó anh đã thông suốt để lựa chọn hướng đi riêng cho mình.
Dù sao tình cảm cũng không thể kiểm soát, chỉ cần Tiểu Như trở về bên cạnh anh, mọi chuyện còn lại đều không hề đáng sợ.
Nhậm Phong cười trìu mến một cái, thấu tình đạt lý đáp:
- Nói thật lòng, anh không hy vọng anh sẽ chia sẻ người con gái anh yêu với em trai của anh, nhưng mà trong đoạn tình cảm này, chúng ta đều là người thua thiệt. Nhậm Huân, anh thừa biết chúng ta làm như vậy là làm ba mẹ phải buồn lòng, tuy nhiên chúng ta thật sự đã hết cách. Trên đời này không phải chỉ có loại tình cảm chân chính, ngay từ khi anh chạm môi Tiểu Như, anh biết anh sớm đã không thể quay đầu lại nữa rồi.
- Nhậm Phong, anh đã hôn con bé thật sao?
- Không sai, vì vậy anh mới biết, vì sao em, cả anh và bọn họ đều không thể dễ dàng buông tay Tiểu Như đến như vậy. Bởi vì con bé rất đáng yêu, ở bên cạnh con bé cho anh cảm giác rất yên bình, trước giờ anh chưa từng có cảm giác trái tim anh lại đập nhanh như vậy.
Nhậm Huân nghe đến đây, khóe môi bỗng cong lên một nửa, ánh mắt dành cho Nhậm Phong càng trở nên bén nhọn.
- Nhậm Phong, không ngờ chúng ta lại có ngày hôm nay, chúng ta vì một người con gái chịu cùng một nỗi đau, vì con bé trở mặt, cuối cùng cũng là vì con bé mà quay lại hợp tác. Mặc dù em biết cách thức chúng ta sắp tới sẽ làm sẽ khiến cho Tiểu Như bị tổn thương, thậm chí con bé cho rằng chúng ta là cợt nhả con bé. Nhưng mà em e là trong lòng chúng ta là người rõ nhất, thật ra là vì chúng ta không còn lựa chọn khác, bởi vì yêu một người không có tội, yêu phải em gái càng không phải lỗi của chúng ta. Anh nói không sai chứ?
- Không sai, tất cả đều không sai!
Nhậm Phong từ đối diện gật đầu, nét mặt xen lẫn nhiều hào quang sáng rực.
Triệu Quần Nhiên đứng bên ngoài nhìn vào, trên trán xuất hiện vài vạch hắc tuyến lớn.
Trong lòng dự cảm điều gì đó chẳng lành.
“Nguy rồi, đại thiếu gia và nhị thiếu gia hôm nay có gì đó rất lạ. Không đúng, là từ khi bọn họ xác định được mục tiêu của mình, mình e những gì trước đó mình nói sẽ trở thành vô nghĩa. Bây giờ bọn họ giống như mất hết lý trí vậy, nhất định khi đó sẽ làm tổn thương đến Tiểu Như. Không được, mình nhất định phải tìm cách cảnh báo chuyện này với con bé, trước khi mọi chuyện dần trở nên tồi tệ.”
- Anh hai!
Nhậm Phong từ bàn làm việc nghe thấy liền xoay cổ nhìn ra ngoài cửa phòng, xác thực là Nhậm Huân, Nhậm Phong vui vẻ cười một tiếng.
- Chào mừng em trở về, Ekey!
Dứt lời, Nhậm Phong đóng laptop, đứng dậy, di chuyển đến sofa, anh thong thả ngồi xuống.
Nhậm Huân không khép cửa, anh đi qua sofa, ổn định ngồi đối diện anh trai.
Nhậm Huân không kéo dài, đi thẳng vào trọng tâm.
- Mặc dù em không chấp nhận được chuyện Tiểu Như là Thiển Lạc, nhưng nếu như mọi chuyện đã diễn ra theo chiều hướng như vậy, e là chúng ta không thể không chấp nhận. Nhậm Phong, em biết anh và em đều yêu thích Tiểu Như, em hy vọng chúng ta lần này sẽ phối hợp thật tốt, bởi vì em không thể buông tay con bé nữa, ở bên cạnh con bé em thật sự không thể kiểm soát được chính mình. Nếu như anh chỉ là nhất thời đồng ý lời đề nghị của em, sau này nếu như anh hối hận, em tuyệt đối sẽ thu lại tất cả.
Nhậm Huân so với anh càng không phải kiên nhẫn, thậm chí thằng bé còn là người đầu tiên trong đoạn tình cảm này gạt bỏ mọi đạo lý luân thường.
Bởi vì Nhậm Huân quá cố chấp, thằng bé rất giống anh khi đó không chấp nhận được thực tế, dứt khoát muốn có được Tiểu Như, không nghĩ đến hậu quả.
Nhậm Phong càng không ngoại lệ, anh vì đoạn tình cảm này đã mất mát quá nhiều, thậm chí suýt nữa thì mất mạng, về sau anh càng không muốn mất thêm những thứ khác.
Thời điểm Nhậm Huân đưa ra lời đề nghị, kỳ thật khiến cho Nhậm Phong rất do dự, tuy nhiên sau đó anh đã thông suốt để lựa chọn hướng đi riêng cho mình.
Dù sao tình cảm cũng không thể kiểm soát, chỉ cần Tiểu Như trở về bên cạnh anh, mọi chuyện còn lại đều không hề đáng sợ.
Nhậm Phong cười trìu mến một cái, thấu tình đạt lý đáp:
- Nói thật lòng, anh không hy vọng anh sẽ chia sẻ người con gái anh yêu với em trai của anh, nhưng mà trong đoạn tình cảm này, chúng ta đều là người thua thiệt. Nhậm Huân, anh thừa biết chúng ta làm như vậy là làm ba mẹ phải buồn lòng, tuy nhiên chúng ta thật sự đã hết cách. Trên đời này không phải chỉ có loại tình cảm chân chính, ngay từ khi anh chạm môi Tiểu Như, anh biết anh sớm đã không thể quay đầu lại nữa rồi.
- Nhậm Phong, anh đã hôn con bé thật sao?
- Không sai, vì vậy anh mới biết, vì sao em, cả anh và bọn họ đều không thể dễ dàng buông tay Tiểu Như đến như vậy. Bởi vì con bé rất đáng yêu, ở bên cạnh con bé cho anh cảm giác rất yên bình, trước giờ anh chưa từng có cảm giác trái tim anh lại đập nhanh như vậy.
Nhậm Huân nghe đến đây, khóe môi bỗng cong lên một nửa, ánh mắt dành cho Nhậm Phong càng trở nên bén nhọn.
- Nhậm Phong, không ngờ chúng ta lại có ngày hôm nay, chúng ta vì một người con gái chịu cùng một nỗi đau, vì con bé trở mặt, cuối cùng cũng là vì con bé mà quay lại hợp tác. Mặc dù em biết cách thức chúng ta sắp tới sẽ làm sẽ khiến cho Tiểu Như bị tổn thương, thậm chí con bé cho rằng chúng ta là cợt nhả con bé. Nhưng mà em e là trong lòng chúng ta là người rõ nhất, thật ra là vì chúng ta không còn lựa chọn khác, bởi vì yêu một người không có tội, yêu phải em gái càng không phải lỗi của chúng ta. Anh nói không sai chứ?
- Không sai, tất cả đều không sai!
Nhậm Phong từ đối diện gật đầu, nét mặt xen lẫn nhiều hào quang sáng rực.
Triệu Quần Nhiên đứng bên ngoài nhìn vào, trên trán xuất hiện vài vạch hắc tuyến lớn.
Trong lòng dự cảm điều gì đó chẳng lành.
“Nguy rồi, đại thiếu gia và nhị thiếu gia hôm nay có gì đó rất lạ. Không đúng, là từ khi bọn họ xác định được mục tiêu của mình, mình e những gì trước đó mình nói sẽ trở thành vô nghĩa. Bây giờ bọn họ giống như mất hết lý trí vậy, nhất định khi đó sẽ làm tổn thương đến Tiểu Như. Không được, mình nhất định phải tìm cách cảnh báo chuyện này với con bé, trước khi mọi chuyện dần trở nên tồi tệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.