Chương 23: Kẻ Đánh Cắp ( 2 )
Py Pà Cố Nội
01/08/2020
Cải biên: Mạch Lạc Khê
“Tại sao con bé lại là Lạc Lạc chứ? Tại sao con bé lại là em gái mình? Không, mọi người đang lừa mình, Tiểu Như không phải là Thiển Lạc, con bé không phải. Con bé là người mình yêu nhất, mình có chết cũng không tin con bé lại chính là Thiển Lạc, mình không tin, mình không bao giờ tin.”
Cả ngày hôm đó Nhậm Huân đều tự nhốt mình ở trong phòng, đến tối vẫn chưa rời nửa bước, bên trên sàn gỗ vứt đầy rẫy vỏ lon bia vươn vãi, Nhậm Phong từ bên ngoài đi vào, anh chua xót thở dài.
“Chắc là thằng bé đau lòng lắm. Cũng phải, cá nhân mình khi đó cũng không thể nào chấp nhận được sự thật, huống chi là Nhậm Huân. Nhậm Huân, xin lỗi, nếu như anh không do dự thì quá tốt, chúng ta sẽ không tiến thoái lưỡng nan như hôm nay.”
Nhậm Phong không khép cửa, anh đi qua sofa, đi đến đứng đối diện Nhậm Huân, bàn bóng như gương vừa vặn phản chiếu một khuôn mặt quen thuộc.
Nhậm Huân thông qua bàn bóng loáng, tay lớn bất ngờ xiết chặt lon bia cầm trong tay, dư vị từ đó chảy ra không ngừng nghỉ.
Nhậm Phong cho rằng em trai vẫn còn trách cứ mình, bản thân càng không vui vẻ, nói:
- Anh xin lỗi, nếu như một năm trước anh có thể mang bí mật này chôn vùi theo anh mãi mãi thì quá tốt. Nhậm Huân, anh không trách em vì đã yêu Tiểu Như, bởi vì anh… anh cũng…
- Anh rốt cuộc nói đủ chưa?
Nhậm Huân tức giận hét, lon bia vừa rồi theo động tác của anh nằm gọn dưới sàn phòng.
Nhậm Huân ném con ngươi đỏ hoe nhìn Nhậm Phong, răng lợi anh nghiến chặt.
- Nhậm Phong, tại sao chúng ta lại là anh em song sinh chứ? Anh có biết mỗi khi em nhìn thấy anh, em liền hận mình tại sao lại giống anh hay không? Bởi vì chúng ta quá giống nhau, chúng ta mới đau khổ như vậy. Bây giờ anh đứng ở đây xin lỗi em, anh nghĩ em thanh thản được sao?
- Nhậm Huân, anh không có!
- Anh không có? Nhậm Phong, bởi vì anh luôn tỏ ra bản thân quá thánh thiện, cho nên anh ở trong lòng Tiểu Như luôn luôn có một vị trí rất nhất định. Anh có biết mỗi khi nhìn thấy anh bên cạnh con bé, trong lòng của em rất chua xót hay không? Em muốn đến gần con bé cũng chỉ có thể dùng thân phận của anh, tại sao vậy? Tại sao chúng ta lại không thể khác nhau chứ?
- Nhậm Huân, anh…
- Em rất yêu Tiểu Như, em hy vọng con bé có thể cùng em trở thành người một nhà, nhưng mà tất cả đều đã bị anh làm hỏng hết. Nhậm Phong, con bé là em gái của em, tại sao sự thật này nó không vĩnh viễn cùng anh vùi lấp chứ? Nhậm Phong, e là mọi thứ quá muộn rồi, e là em không thể thu lại tình cảm mà em dành cho con bé nữa rồi. Em không muốn từ bỏ, em không muốn từ bỏ con bé anh có hiểu hay không?
Thanh âm vừa vặn một thanh đại chùy xuyên qua người Nhậm Phong, suýt nữa thì đã đứng không vững!
Nhậm Phong xiết chặt hai nắm tay, hai mắt anh mờ đục.
Nhậm Phong hít thở bầu không khí nhỏ bé, hồi lâu cũng lấy lại bình tĩnh.
- Nhậm Huân, em có biết mình đang nói gì không? Anh có thể hiểu được vì sao em làm chuyện đó với Tiểu Như, anh nghĩ khi em biết được sự thật em sẽ biết hối lỗi, nhưng mà tại sao cho đến bây giờ em không tỉnh ngộ chứ? Em thừa biết em, anh và con bé là không thể nào mà không phải sao?
- Phải!
Nhậm Huân đứng dậy đáp, sau đó anh cười khẩy một tiếng.
- Nhậm Phong, không phải trên đời này thật sự không có loại tình cảm trái luân thường đạo lý mà anh nói. Nếu như buông tay một người phải khiến bản thân em đau lòng như vậy, em thà em cố chấp ngay từ khi bắt đầu. Em mặc kệ Tiểu Như là Thiển Lạc hay là một người nào khác, cho dù con bé là ai đi chăng nữa, em tuyệt đối cũng không để Tiểu Như rời xa em nữa đâu. Nhậm Phong, đoạn tình cảm này là anh nợ em, bởi vì anh quá do dự cho nên em mới đau khổ không thể nào dứt khoát, em không bao giờ tha thứ cho anh đâu.
“Tại sao con bé lại là Lạc Lạc chứ? Tại sao con bé lại là em gái mình? Không, mọi người đang lừa mình, Tiểu Như không phải là Thiển Lạc, con bé không phải. Con bé là người mình yêu nhất, mình có chết cũng không tin con bé lại chính là Thiển Lạc, mình không tin, mình không bao giờ tin.”
Cả ngày hôm đó Nhậm Huân đều tự nhốt mình ở trong phòng, đến tối vẫn chưa rời nửa bước, bên trên sàn gỗ vứt đầy rẫy vỏ lon bia vươn vãi, Nhậm Phong từ bên ngoài đi vào, anh chua xót thở dài.
“Chắc là thằng bé đau lòng lắm. Cũng phải, cá nhân mình khi đó cũng không thể nào chấp nhận được sự thật, huống chi là Nhậm Huân. Nhậm Huân, xin lỗi, nếu như anh không do dự thì quá tốt, chúng ta sẽ không tiến thoái lưỡng nan như hôm nay.”
Nhậm Phong không khép cửa, anh đi qua sofa, đi đến đứng đối diện Nhậm Huân, bàn bóng như gương vừa vặn phản chiếu một khuôn mặt quen thuộc.
Nhậm Huân thông qua bàn bóng loáng, tay lớn bất ngờ xiết chặt lon bia cầm trong tay, dư vị từ đó chảy ra không ngừng nghỉ.
Nhậm Phong cho rằng em trai vẫn còn trách cứ mình, bản thân càng không vui vẻ, nói:
- Anh xin lỗi, nếu như một năm trước anh có thể mang bí mật này chôn vùi theo anh mãi mãi thì quá tốt. Nhậm Huân, anh không trách em vì đã yêu Tiểu Như, bởi vì anh… anh cũng…
- Anh rốt cuộc nói đủ chưa?
Nhậm Huân tức giận hét, lon bia vừa rồi theo động tác của anh nằm gọn dưới sàn phòng.
Nhậm Huân ném con ngươi đỏ hoe nhìn Nhậm Phong, răng lợi anh nghiến chặt.
- Nhậm Phong, tại sao chúng ta lại là anh em song sinh chứ? Anh có biết mỗi khi em nhìn thấy anh, em liền hận mình tại sao lại giống anh hay không? Bởi vì chúng ta quá giống nhau, chúng ta mới đau khổ như vậy. Bây giờ anh đứng ở đây xin lỗi em, anh nghĩ em thanh thản được sao?
- Nhậm Huân, anh không có!
- Anh không có? Nhậm Phong, bởi vì anh luôn tỏ ra bản thân quá thánh thiện, cho nên anh ở trong lòng Tiểu Như luôn luôn có một vị trí rất nhất định. Anh có biết mỗi khi nhìn thấy anh bên cạnh con bé, trong lòng của em rất chua xót hay không? Em muốn đến gần con bé cũng chỉ có thể dùng thân phận của anh, tại sao vậy? Tại sao chúng ta lại không thể khác nhau chứ?
- Nhậm Huân, anh…
- Em rất yêu Tiểu Như, em hy vọng con bé có thể cùng em trở thành người một nhà, nhưng mà tất cả đều đã bị anh làm hỏng hết. Nhậm Phong, con bé là em gái của em, tại sao sự thật này nó không vĩnh viễn cùng anh vùi lấp chứ? Nhậm Phong, e là mọi thứ quá muộn rồi, e là em không thể thu lại tình cảm mà em dành cho con bé nữa rồi. Em không muốn từ bỏ, em không muốn từ bỏ con bé anh có hiểu hay không?
Thanh âm vừa vặn một thanh đại chùy xuyên qua người Nhậm Phong, suýt nữa thì đã đứng không vững!
Nhậm Phong xiết chặt hai nắm tay, hai mắt anh mờ đục.
Nhậm Phong hít thở bầu không khí nhỏ bé, hồi lâu cũng lấy lại bình tĩnh.
- Nhậm Huân, em có biết mình đang nói gì không? Anh có thể hiểu được vì sao em làm chuyện đó với Tiểu Như, anh nghĩ khi em biết được sự thật em sẽ biết hối lỗi, nhưng mà tại sao cho đến bây giờ em không tỉnh ngộ chứ? Em thừa biết em, anh và con bé là không thể nào mà không phải sao?
- Phải!
Nhậm Huân đứng dậy đáp, sau đó anh cười khẩy một tiếng.
- Nhậm Phong, không phải trên đời này thật sự không có loại tình cảm trái luân thường đạo lý mà anh nói. Nếu như buông tay một người phải khiến bản thân em đau lòng như vậy, em thà em cố chấp ngay từ khi bắt đầu. Em mặc kệ Tiểu Như là Thiển Lạc hay là một người nào khác, cho dù con bé là ai đi chăng nữa, em tuyệt đối cũng không để Tiểu Như rời xa em nữa đâu. Nhậm Phong, đoạn tình cảm này là anh nợ em, bởi vì anh quá do dự cho nên em mới đau khổ không thể nào dứt khoát, em không bao giờ tha thứ cho anh đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.